Tang Dữu Dữu lén ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Sau đó mở to hai mắt nhìn.
Cô thế mà lại biết làm.
Thẩm Chiêu Chiêu liên tiếp giải quyết mấy câu hỏi.
Đúng hay sai, Tang Dữu Dữu không biết. Nhưng đối phương đang thật sự viết.
Mặc dù một số câu hỏi ở giữa bị bỏ trống, nhưng vẫn không khá hơn cô nàng không làm được câu nào là bao.
Nhiều nhất cô nàng có thể viết một chữ giải. Mặt Tang Dữu Dữu u oán, trong lòng có tiểu nhân, nắm lấy vai Thẩm Chiêu
Chiêu, lắc mạnh: “Nói cho tớ biết, cậu lén lút học sau lưng tớ phải không?” Bọn họ đồng ý cùng nhau làm học tra, kết quả chỉ có một mình cô nàng là học tra đích thực.
Chủ nhiệm cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cô bé này lại làm được thật.
Mặc dù không làm hết mọi thứ nhưng vẫn có thể tham gia cuộc thi. Độ khó vượt quá tiêu chuẩn, không làm được là chuyện bình thường.
Trong tay chủ nhiệm cầm bài kiểm tra của Thẩm Chiêu Chiêu, nói chỉ cần làm được một nửa thì sẽ không gọi phụ huynh, cô thật sự làm được một nửa, không thừa một chữ nào.
Nhưng chỉ một nửa thôi cũng đủ làm ông ngạc nhiên. “Trước đây em đã từng học Olympic Toán?”
Ông hỏi. Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.
Olympic Toán là cái quái gì vậy? Cô còn không thèm học những gì có trong sách giáo khoa, làm sao có thể học được Olympic Toán chứ.
Nghe thôi đã thấy không dễ học.
“Em thật sự chưa từng học?” Thầy chủ nhiệm nhìn lại bài kiểm tra, nói: “Điều này không thể xảy ra!” Ông chưa bao giờ dạy bất kỳ câu hỏi nào trong đây, người chưa từng học Olympic Toán thì không thể nào làm được.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Thầy ơi, em thật sự chưa từng học Olympic Toán, nhưng em đã thấy Thịnh Trử Ý làm những câu hỏi trên."
Bình thường Thịnh Trử Ý không thích ra ngoài, ở nhà không phải đọc sách thì cũng là làm đề, mỗi ngày Thẩm Chiêu Chiêu và đối phương đều ở cùng nhau, thỉnh thoảng bị ép học cùng nhau.
Nếu không, đồ ăn vặt sẽ bị tịch thu.
Cô không muốn học, nhưng để có đồ ăn vặt, cô buộc phải giải các đề với anh.
"Chỉ nhìn người khác làm qua là em đã biết làm rồi?”
"Đúng ạ!”
Nếu không phải thì cô cũng không thể giải thích tại sao mình lại làm được những câu hỏi này.
"Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, nói dối là không đúng!” Chủ nhiệm vẫn không tin.
"Thầy, em không nói dối!"
"Thật sự không nói dối?"
Sau khi nghe xong, chủ nhiệm không thể không nhìn cô lần nữa, hoá ra cô bé này vẫn là hạt giống tốt học môn Toán.
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ là lười biếng, không ngốc, tuy lười làm bài tập, lười đọc sách nhưng lại nhạy cảm với toán học một cách khác thường.
Mặc dù cô thường trượt các kỳ thi tiếng Anh và tiếng Trung, nhưng cô luôn có thể đậu môn Toán.
Còn nguyên nhân chính khiến cô thi trượt môn tiếng Anh và tiếng Trung là do chữ quá nhiều, mà cô lại lười viết.
"Như vầy đi, ngày mai em gọi ba mẹ em đến trường, tôi có chuyện muốn bàn với họ."
"Không phải thầy nói em làm được một nửa sẽ không nói với ba mẹ em sao, thầy ơi, sao thầy lại không giữ lời?" Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, chẳng lẽ tất cả những gì cô vừa làm đều vô ích sao?
"Yên tâm đi, thầy có chuyện muốn thương lượng cùng phụ huynh thôi." Thầy chủ nhiệm nói.
Còn không phải ý kia sao.
"Nhân tiện, ở đây còn hai bài kiểm tra nữa, em lấy về làm đi, nhất định phải làm hết các câu hỏi, không được để lại câu nào, ngày mai đưa cho thầy." Ông có thể nhìn ra, cô nhóc này thật lười.
Nếu không ép buộc cô, họ mãi mãi không biết tiềm năng của cô ở đâu.
Ông dạy học nhiều năm như vậy, chưa từng thấy học sinh nào lười biếng hơn cô nhóc này.
“Cái gì?”
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên như bị sét đánh.
Gọi phụ huynh còn chưa đủ, còn phải làm thêm hai tờ giấy kiểm tra nữa???