Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 32: Sao con lại lén lút như vậy?



Mặc dù chỉ có năm câu hỏi nhưng độ khó lại vượt xa so với những câu cô đã làm trước đây.

Câu một câu hai cô còn miễn cưỡng làm được, nhưng bắt đầu từ câu hỏi thứ ba, cô có chút luống cuống, đây là đề cô chưa từng thấy trước đây.

Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, chỉ có thể nhờ Thịnh Trử Ý giúp đỡ: “Bài toán này nên giải như thế nào?”

Thịnh Trử Ý trực tiếp ném cho cô một cuốn sách Olympic Toán, nói: “Trang 132, 145 và 154 có ba câu ví dụ mẫu có phân tích, em xem trước đi, không hiểu thì hỏi anh."

"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi, nhận lấy, lật đến số trang anh nói, quả nhiên có câu hỏi tương tự.

Cuốn sách giáo khoa trong tay cô thường được mệnh danh là trần của Olympic Toán học, chỉ cần nghe tên cũng có thể biết nó khó đến mức nào.

Mà người này chỉ cần tự học là hiểu được toàn bộ nội dung sách giáo khoa, thậm chí còn có thể ghi nhớ số trang của từng câu hỏi, quả thực chính là cái đồ biến thái.

Toán học là môn học có tính logic cao, các điểm kiến ​​thức được nâng cao từ điểm này lên bề mặt khác, tiến lên từng tầng một, tuần hoàn lặp đi lặp lại để tạo thành một hệ thống kiến ​​thức hoàn chỉnh.

Với tư cách là một nhánh của Toán học, Olympic Toán chú trọng hơn đến việc trau dồi, rèn luyện khả năng tư duy của con người.

Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu đọc xong tất cả các ví dụ mẫu, tìm ra logic ở giữa, sau đó làm xong các câu hỏi thì phát hiện trời đã tối, năm câu hỏi này thực sự khiến cô mất gần một tiếng đồng hồ.

So với việc tự làm bài tập về nhà, nó còn tốn nhiều thời gian hơn.

Thẩm Chiêu Chiêu lại một lần nữa hối hận về sự qua loa trước đây của mình.

Cũng may còn có đồ ăn vặt an ủi cô.

Chỉ là, vừa lấy một túi khoai tây chiên ra, chuẩn bị bắt đầu ăn, cô liền nghe thấy giọng nói của mẹ Chiêu Chiêu truyền đến từ nhà bên cạnh.

Tới giờ ăn tối rồi!

Thẩm Chiêu Chiêu đành phải miễn cưỡng cất đồ đạc, nói với Thịnh Trử Ý: “Cứ để ở chỗ anh trước, sau này có thể lén đưa cho em.” Thư Nhiễm quản lý đồ ăn vặt của cô rất nghiêm ngặt, mặc dù bà không cấm cô ăn chúng, nhưng bà không cho phép cô ăn nhiều.

Không bằng để ở bên cạnh trước, đợi đến lúc nữ sĩ Thư Nhiễm không để ý, cô lại từ ban công mang về, như vậy không cần lo lắng bị phát hiện.   

Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào cửa, vô thức nhìn thoáng qua phía phòng bếp, Thư Nhiễm vừa mới từ đó đi ra, nhìn thấy cô thò đầu vào, bà không khỏi ghét bỏ nói: “Sao con lại lén lút như vậy?"

"Con nào có!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức đứng thẳng người.

"Mẹ nghe thầy chủ nhiệm của con nói con đã đăng ký tham gia lớp huấn luyện Olympic Toán mùa hè?” Thư Nhiễm đặt bát đĩa lên bàn ăn rồi quay đi xới cơm.

Thẩm Chiêu Chiêu đóng cửa lại, đi vào nói: “Mẹ, nếu con không thi được vào lớp huấn luyện, mẹ có thất vọng không?”

Thư Nhiễm nhìn cô rồi nói: “Con không thi được không phải là chuyện bình thường sao? Không cần tạo áp lực cho mình, cho tới bây giờ, mẹ và ba con đều không trông cậy vào tương lai của con."

Thẩm Chiêu Chiêu phồng má nói: "Mẹ, mẹ không thể tin tưởng con một chút sao? Biết đâu con thật sự là thiên tài toán học."

Rõ ràng là bà không tin cô.

Thẩm Chiêu Chiêu bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, không phải chỉ là trại huấn luyện Olympic Toán thôi sao, cô nhất định sẽ thi đậu.

"Phải rồi, ba đâu rồi ạ?” Thẩm Chiêu Chiêu đặt đồ ăn lên bàn, sau đó phát hiện trong nhà thiếu người.

Ba cô vẫn chưa về.

Mẹ Chiêu Chiêu: "Ba con nghe tin con đại diện cả lớp tham gia trại huấn luyện Olympic Toán nên chạy đi khoe với đồng nghiệp, lại bị lôi ra ngoài đãi người ta ăn tối!"

Thẩm Chiêu Chiêu:...

Không biết nếu ba cô biết cô làm vậy chỉ để được ngủ công khai trong lớp nên mới đồng ý tham gia thì còn vui không?

Mà đó chỉ là việc đăng ký thôi, có ở lại được hay không vẫn là một vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.