Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
"Thật không? Vậy hôm nay, có thể quay thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn một chút."
Nam sinh nhìn chằm chằm Bùi Doãn Ca, tiếng cười làm người ta khó chịu.
Sở Tri Hành lập tức trở nên hoảng loạn.
Cậu là một nam sinh bị quay chụp một chút, cũng cảm thấy nhục nhã. Huống chi, Bùi Doãn Ca là một nữ sinh......
"Bạn học Bùi, cậu mau chạy đi!"
Sở Tri Hành cắn chặt răng, che bụng lại kiên trì nói.
Mà nam sinh kia vừa nghe, mặt đầy thô bạo, con heo mập chết tiệt này đúng là dám quản!
"Tôi thấy cậu đúng là tìm chết!"
Nam sinh quay đầu liền vung nắm tay, đấm vào mặt Sở Tri Hành!
Nhưng sau đó.
Ngay lúc Sở Tri Hành theo bản năng nhắm mắt vào, chờ đợi cơn đau ập xuống, lại chậm chạp không cảm nhận được động tĩnh.
Qua một lát.
Mí mắt Sở Tri Hành giật giật, thử mở mắt.
Lại nhìn thấy Bùi Doãn Ca một tay nắm lấy cánh tay nam sinh.
Một màn này không chỉ Sở Tri Hành, ngay cả mấy người Lăng Cát Vi, đều có chút xem đến nụ cười cứng lại.
"Người ta tốt xấu cũng từng cho tôi mượn sách, anh còn muốn đánh cậu ấy trước mặt tôi?"
Bùi Doãn Ca một giây trước còn cười như là đang thảo luận với ai đó, một giây sau nhấc cổ áo của nam sinh!
Như kéo một túi rác, đi vào trong góc chết
Nam sinh bị cổ áo thắt chặt đến mặt đỏ lên, liều mạng giãy giụa, lại không có bất kì hiệu quả gì!
Ngay sau đó.
Hắn ta đã bị ném lên trên tường, xương cốt như bị bóp nghẹt!
"Anh Tiền!"
Mấy tên đàn em định tiến lên, nhưng lại nhìn thấy Bùi Doãn Ca đấm vào mặt anh Tiền!
Động tác sạch sẽ lưu loát, ánh mắt tàn nhẫn ác độc.
"Biết rác rưởi có kết cục gì không?"
Bùi Doãn Ca nhàn nhạt hỏi.
Nhưng người xung quanh, lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
"Cần phải xử lý." Cô nói.
"Cô, cô......"
Nam sinh đau đến đầu óc phát run, không chờ hắn ta nói xong, Bùi Doãn Ca lại không khách khí nâng đầu gối, tàn nhẫn đạp vào bụng nam sinh !
"A --"
Nam sinh thống khổ cong lưng, cả người phát run ôm bụng.
"Đứng yên."
Bùi Doãn Ca ngữ điệu lười biếng.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy, có người bị đánh cũng phải đứng yên.
Mà nam sinh hiển nhiên là sợ người có thủ đoạn tàn nhẫn này, chịu đựng đau đớn, chậm rãi đứng thẳng lưng.
"Bạn, Bạn học Bùi, cô coi như tôi chết rồi đi...... Bạn học của cô, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ tìm hắn gây phiền phức......"
Chờ hắn ta đi ra ngoài trường học tìm thêm vài người!
Nhất định phải hành chết người đàn bà này!
"Bạn học Bùi, thôi bỏ đi......" Sở Tri Hành nhịn không được mở miệng.
Cậu hận những người này, nhưng lại không đáng để Bùi Doãn Ca vì thế mà bị phạt.
Nam sinh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy môi đỏ của Bùi Doãn Ca cong lên, bàn tay tính tế trắng nõn vỗ lên mặt hắn ta.
"Tự mình quỳ, hay là để tôi giúp?"
Nam sinh vừa nghe, sắc mặt trắng bệch!
"Bùi Doãn Ca, cô dám làm như vậy, không sợ bị đuổi ra khỏi Hằng Đức sao!?"
Giọng nói của Lăng Cát Vi khẩn trương và sắc bén, còn mang theo chút run rẩy.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, Bùi Doãn Ca có thể đối xử với bọn họ như vậy.
"Đừng có gấp, tiếp theo chính là cô."
Bùi Doãn Ca chậm rì rì liếc qua cô ta, ngữ khí không có độ ấm.
Lăng Cát Vi trong lòng đột nhiên lạnh!
Ngay sau đó.
Bùi Doãn Ca kéo cổ áo nam sinh, "Không chọn? Tôi thay anh chọn."
Dứt lời.
Bùi Doãn Ca đột nhiên buông nam sinh ra, trực tiếp đá vào lưng hắn ta!
Nam sinh kêu thảm thiết một tiếng, ngã thẳng vào mảnh vỡ thủy tinh trước đó!
Mảnh vỡ không nhiều lắm, nhưng có một mảnh cắm vào đùi hắn ta!
Máu nhuộm đỏ một mảng.
Nam sinh khuôn mặt thống khổ, lại kêu một tiếng thảm thiết bén nhọn.
"Chân tôi...... Chân của tôi......"
Lăng Cát Vi nhìn một màn này, đồng tử co rụt lại!