Sau Khi Được Các Anh Trai Đoàn Sủng Ta Trở Mình Rồi

Chương 49: Ngài xem tôi như là đèn cạn dầu sao?



Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Trình Tử Hoài đánh mất suy nghĩ này, nói với chính mình, Bùi Doãn Ca chỉ là vừa khéo thôi.

Hắn hít sâu một hơi, trầm khuôn mặt rời khỏi hiệu sách.

Mà Hoắc Thời Độ ngồi ở bên trong xe , hiển nhiên là lần đầu tiên đợi người, lông mày khẽ nhướng, khớp xương hai bàn tay đều đều, có chút không kiên nhẫn kéo kéo cà vạt.

Cô gái nhỏ này đi gặp ai.

Mà đi lâu như vậy?

……

Quầy bar lầu hai hiệu sách.

Ngu Mạn Nhiên đi vào cảm thấy tâm tình có chút vi diệu, cô ấy cho rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ không bao giờ đến nơi như này nữa.

“Bùi tiểu thư?”

Ngu Mạn Nhiên tìm kiếm bóng dáng Bùi Doãn Ca.

“Đây là demo, cô nghe thử xem, cảm thấy được thì có thể bắt đầu biên khúc.”

Bùi Doãn Ca đưa Bluetooth cho cô ấy.

Ngu Mạn Nhiên lập tức tiếp nhận, chờ nghe xong bốn năm chục giây demo, đáy mắt hiện ra kinh diễm.


Cô ấy nhịn không được nhìn về phía Bùi Doãn Ca.

Cô gái này nhìn qua không đến hai mươi tuổi, soạn nhạc hoàn toàn không thua nghệ sĩ nhận giải lớn nước ngoài.

“Xin hỏi, Bùi tiểu thư đây là đi theo ai học?”

Động tác trên tay Bùi Doãn Ca dừng lại, một lát sau khôi phục bình thường.

“Ông ngoại tôi.”

Kiếp trước, ông ngoại cô là nhà làm nhạc thanh danh hiển hách trong và ngoài nước, chẳng qua ông ngoại dạy cô là âm nhạc cổ điển. Còn những biên khúc thịnh hành, đều là sau này những người bạn làm nghệ sĩ của cô ngẫu nhiên hỗ trợ.

Ngu Mạn Nhiên cực kỳ hâm mộ, “Ông ngoại của Bùi tiểu thư nhất định là người ôn hòa hiền từ, bằng không sao có thể dạy cô xuất sắc như vậy.”

Bùi Doãn Ca rất có hứng thú ngẩng đầu, cười như không cười, “Bởi vì trên đàn của tôi, đặt một chiếc chổi lông gà.”


Ngu Mạn Nhiên: “……”

Nghe như gia đình nho nhã, cũng bình dân như vậy sao?

Bùi Doãn Ca khi còn nhỏ, vẫn luôn là dạy mãi không sửa được tính, làm càn đến không giới hạn. Nhưng trưởng bối nào có thể chịu được đứa trẻ lớn lên vừa xinh đẹp vừa thông minh?

Đặc biệt là Bùi Doãn Ca, một đứa trẻ hư nhưng có thể nói ngọt, luôn làm ông ngoại Bùi tức giận đến ngứa răng, lại luyến tiếc thật lâu.

Không bao lâu.

Ngu Mạn Nhiên định ra bản demo này, còn định cùng Bùi Doãn Ca nói nhiều thêm vài câu, điện thoại của Bùi Doãn Ca chấn động một chút.

“Ngu tiểu thư đi về trước đi.”

“Doãn Ca, tôi có thể thêm Wechat của cô không.” Ngu Mạn Nhiên có chút ngượng ngùng hỏi.

“Có thể.”

Bùi Doãn Ca báo một chuỗi con số, chờ Ngu Mạn Nhiên rời đi, mới đi tới lối nhỏ cạnh hiệu sách nhận điện thoại.


“Doãn Ca, ông nội con bệnh tình đã đỡ hơn một chút, thứ sáu này muốn trở về nhà cũ.”

Cha Tần bổ sung nói, “Ông nội muốn gặp con.”

Có thể nói, lão gia tử chỉ vì muốn gặp Bùi Doãn Ca, mới kiên quyết phải về nhà cũ một chuyến.

Bằng không sẽ không chịu phối hợp trị liệu.

Bởi vì lần trước tỉnh lại, ông phát hiện chuyện Bùi Doãn Ca vào bệnh viện tâm thần. Ông vô cùng tức giận.

“Đã biết, tôi sẽ đi.”

Bùi Doãn Ca bình tĩnh xa cách nói.

Cha Tần trầm mặc một lát, “Kiều Kiều sắp tham gia biểu diễn dương cầm, truyền thông sẽ càng để ý đến tình huống gia đình của con bé.

Con có thể khuyên ông nội một chút không, để Kiều Kiều về nhà cũ ở?”

Người bên ngoài cũng không biết, Tần Hữu Kiều làm Tần gia đại tiểu thư, mỗi một lần về nhà cũ, đều chỉ có thể ở khách sạn gần đó.
Bởi vì lần đó, mẹ Tần vì Tần Hữu Kiều trách cứ Bùi Doãn Ca, làm lão gia tử hoàn toàn chán ghét Tần Hữu Kiều.

Bùi Doãn Ca câu môi, tùy ý làm bậy cười.

“Ngài xem tôi như là đèn cạn dầu sao?”

Lời này, làm sắc mặt cha Tần trực tiếp đen, phẫn nộ.

“Con biết con trở về, Kiều Kiều mất bao nhiêu không?!”

(Chỉ đăng trên truyenwk.com @FreyaAlbert )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.