Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 51: 51: Ngày Tháng




"Ngày tháng"
Kỳ Hữu Vọng giữ lại mấy con heo nái và heo đực, cứ như vậy có thể giảm bớt được số lượng heo con cần mua vào.

Cùng lúc đó, nàng nghe theo đề nghị của Chu Thư, thuê vài người khai khẩn một ít đất hoang chung quanh để trồng chút rau củ.
Mùa đông có thể trồng khoai hồng sơn, cũng là khoai lang, còn có khoai tây, củ cải, cà chua, dưa leo và cả dưa hấu nữa.

Đương nhiên, dưa hấu chính là vì Kỳ Hữu Vọng muốn ăn cho nên thời điểm thu hoạch có thể cất giấu.
Khoai lang và khoai miêu đều có thể cho heo ăn, về phần còn lại, cũng chỉ do Kỳ Hữu Vọng muốn tận dụng hết đất mà thôi.
Nàng vừa chăn heo vừa gieo trồng, bận đến tối mặt tối mày, nhưng lại không biết không khí trong Kỳ gia đã sớm bởi vì chuyện của Kỳ tam lang mà huyên náo đến có chút căng thẳng.
Kỳ nhị lang cũng ra mặt khuyên bảo Kỳ tam lang thay đổi chủ ý, không cần quá chấp nhất với một nữ nông, nhưng Kỳ tam lang thập phần quật cường, còn nói: "Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng cầu cha chuyện gì, chỉ có lần này, chỉ muốn xin cha chấp thuận."
Phương thị thấy thế, hỏi hắn: "Vô luận ngày sau phát sinh chuyện gì, nguơi đều sẽ không hối hận?"
Kỳ tam lang không chần chờ: "Tuyệt không hối hận!"
Phương thị liền đi tìm Kỳ Thầm, cũng không biết đã nói gì, Kỳ Thầm lại tìm Kỳ tam lang mật đàm hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý mời bà mối cho Kỳ tam lang.
Mà sau việc này, Phương thị lấy lý do đi ra ngoài giải sầu, chạy đến biệt trang ở thôn Chử Đình ở cùng với Kỳ Hữu Vọng.
Với việc bà đến đây, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng phi thường cao hứng, tự mình dọn dẹp phòng, lại hưng phấn kéo lấy bà nói: "Tổ mẫu muốn ở lại nơi này với con bao lâu? Nơi này gần trà sơn, tìm tiểu thư mua trà rất thuận tiện, còn có cả sinh cơ nhàn viên nữa chỉ là không có y quán, nhưng thân thể tổ mẫu khỏe mạnh như vậy, cũng không cần y quán làm gì!"
"Đúng vậy, cả ngày buồn bã trong nhà, lại không gặp được con, trong lòng tổ mẫu rất nhớ mong, nên lâm thời nảy ra chủ ý đến đây ở một thời gian." Phương thị tươi cười đầy mặt mà nói.
"Tổ mẫu, người ta cũng rất nhớ tổ mẫu đó ~" Kỳ Hữu Vọng lại làm nũng.
Chu lão mẫu nhìn tổ tôn hai người ở chung, vui tươi hớn hở phân phó hạ nhân tối nay chuẩn bị thêm thức ăn.
Chờ khi mặt trời ngã về tây, khi tổ tôn hai người bắt đầu ăn chiều, Phương thị mới nói việc trong nhà cho Kỳ Hữu Vọng.
Trước mặt Phương thị Kỳ Hữu Vọng cũng không che giấu nét mặt của mình, nàng kinh ngạc buông chén đũa, nói: "Khi nào mà cha lại sáng suốt như vậy rồi?"
Phương thị liếc nàng một cái: "Thì ra trong mắt con, cha con là người không sáng suốt vậy sao?"

"Cha sáng suốt sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại.
Phương thị như cười như không mà nhìn nàng, qua một lúc mới nói: "Tông Hoa cứ làm ầm ĩ như vậy chỉ khiến thành kiến giữa hai cha con càng thêm sâu mà thôi, thậm chí khi đó huynh đệ cũng sẽ bất hòa, đây gọi là trong nhà không có ngày lành, Kỳ gia cũng sẽ vì thế mà suy bại, cho nên ta khuyên cha con rồi."
"Quả nhiên chỉ có tổ mẫu xuất mã, mới có thể thuyết phục cha thay đổi chủ ý."
Phương thị hỏi: "Con không hiếu kỳ sao tổ mẫu lại có thể thuyết phục được cha con sao?"
"Hehe, tài ăn nói của tổ mẫu đã nằm ngoài tầm với của con, cho dù con có biết, cũng không thể học được." Kỳ Hữu Vọng nói.

Phương thị không lúc nào không cảm thấy buồn cười với hành vi vuốt mông ngựa này của nàng, nhưng trong thâm tâm lại thập phần hưởng thụ, bà cũng không giấu giếm gì, mà nói: "Ta khuyên cha con trước chuẩn bị thật tốt những thứ muốn chia cho Tông Hoa, nếu lo lắng Tông Hoa cưới một thê tử có xuất thân thấp kém, thì cũng bất công cho hắn, vậy thì chia cho hắn phần nhiều hơn, bù lại tổn thất, ngày sau phụ tử huynh đệ mới không oán trách nhau."
Kỳ Hữu Vọng cũng không quan tâm cha nàng sẽ giấu giếm mà phân bao nhiêu gia sản cho huynh trưởng, nàng chỉ hiếu kỳ hỏi: "Về phần thể diện không có trở ngại gì sao?"
"Vị tổ phụ này của Trần gia khi mất vẫn còn tại chức, tốt xấu gì Trần gia cũng xem như là quan hộ, tuy bây giờ đã xuống dốc, nhưng cái danh của người này vẫn có thể lấy ra dùng một chút."
Kỳ Hữu Vọng hiểu ra, nói cách khác đây xem như là lừa mình dối người, Trần gia còn chưa phất lên thành danh môn vọng tộc, tất nhiên cũng không thể xếp vào hàng môn hộ tương xứng, chẳng qua là không muốn trở ngại đến thể diện, cho nên tận lực tìm lý do mà thôi.
Đại để là đề tài này có chút nặng nề, Phương thị cũng không muốn nhắc nữa, bà nghe Kỳ Hữu Vọng hàn huyên chút chuyện lý thú trong thôn Chử Đình, lại hàn huyên chuyện ở trà viên Chu gia và sinh cơ nhàn viên của nàng.
Đến khi trong nhà lên đèn, bà mới về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, nghĩ rằng bản thân làm Phương thị tức giận nên đến biệt trang này, nên Kỳ tam lang chạy đến đây thỉnh tội với Phương thị, Phương thị không trách cứ gì hắn, chỉ hỏi: "Con xem nơi này và chủ trạch có gì khác nhau?"
Kỳ tam lang nhìn trái ngó phải, nhìn không ra được.
Phương thị mới nói đáp án: "Hoa cỏ ở chủ trạch đều đã bắt đầu héo úa, bởi vì mùa đông sắp đến rồi.

Nhưng biệt trang này, thậm chí là thôn Chử Đình, đều vẫn là xuân ý dạt dào như trước.

Cho nên ta đến đây tĩnh dưỡng một thời gian, không can hệ gì đến con, không cần tự trách mà áy náy."
Kỳ tam lang nhẹ nhàng thở phào, trước khi đi về Kỳ Hữu Vọng gọi hắn lại, mời hắn uống tách trà.
Hai người ngồi đối diện trên chiếu, Kỳ tam lang yên lặng uống trà, thấy Kỳ Hữu Vọng vẫn là dáng vẻ Ta có nan đề không giải được như trước, thuận miệng nói: "Tứ lang có chuyện gì đừng ngại nói thẳng."
Kỳ Hữu Vọng hỏi: "Vì sao tam ca phải chấp nhất với Trần cô nương như vậy?"

Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng chưa từng can dự vào lựa chọn của Kỳ tam lang, nhưng trong lòng cũng tồn tại nghi vấn, theo như những gì nàng nhớ, vì để được cha chú ý, hắn thường sẽ không thể hiện ra sự phản nghịch của bản thân, nhưng về việc này, đã nằm ngoài dự tính của người khác.
Chẳng lẽ thời kỳ phản nghịch đến chậm? Kỳ Hữu Vọng, người cũng đang trong thời kỳ phản động, đã nghĩ như vậy.
Kỳ tam lang hỏi lại: "Lúc trước vì sao tứ lang phải chấp nhất với Chu tiểu thư?"
Hắn cho rằng về điểm này bản thân hắn và Kỳ Hữu Vọng là giống nhau, đều chỉ nghĩ đến người trong lòng.

Mà bất đồng giữa bọn họ chính là, vốn Chu Thư cũng hướng về Kỳ Hữu Vọng, mà lòng Trần Kiến Kiều lại không hướng về hắn.
"Chẳng lẽ tam ca cũng là vì thành toàn cho Trần cô nương!?" Trước mắt Kỳ Hữu Vọng sáng ngời.
Kỳ tam lang: "???"
"Hay là Trần cô nương cũng muốn trở thành nữ thương nhân đầu đội trời chân đạp đất như Chu tiểu thư, mà tam ca vì muốn thực hiện giấc mộng của nàng ấy, muốn che chở bảo vệ nàng ấy, nên mới ra hạ sách này?"
Kỳ tam lang cảm thấy có thể bản thân đã hiểu lầm chút gì đó rồi, hắn cho rằng Kỳ Hữu Vọng là vì thích Chu Thư mới cầu thân với Chu Thư, nhưng, hi vọng các nàng trở thành nữ thương nhân đội trời đạp đấy là cái quỷ gì?
Hắn xem như đã phát hiện, đối thoại với Kỳ Hữu Vọng thì ngay từ đầu không thể dùng suy nghĩ của người bình thường được, dù sao người này thiếu căn cơ, không ngờ lại trở nên sâu sắc đến vậy.
Hắn nói: "Năm đó cha coi trọng nương ta, cho nên ông ấy cầu thân với nương, vậy vì sao ta không thể cầu thân với Trần cô nương chứ?"
Kỳ Hữu Vọng A một tiếng, nói: "Tam ca đã vì Trần cô nương mà làm đến mức này, như thế chứng minh là tam ca ngưỡng mộ Trần cô nương, hi vọng Trần cô nương nếu có cơ hội trở thành tam tẩu của ta, thì dù cho bao nhiêu năm trôi qua, tam ca đều có thể nhớ rõ phần tâm ý này."
Kỳ tam lang cảm thấy bản thân đã từng nghe qua những lời này, đó là nghe được ở chỗ Phương thị, lúc đó Phương thị nói với hắn: "Nếu con đã cố ý muốn thành thân với nàng ấy, vậy đã hiểu rõ cưới nàng là đại biểu cho điều gì, tương lai một ngày nào đó có người cười nhạo nương tử con có địa vị thấp kém, con sẽ không cảm thấy hổ thẹn, hoặc là giận lây sang cả nàng ấy."
Lúc đó Kỳ tam lang đã kiên định nói bản thân sẽ không làm như vậy, lại nói trong lòng một lần nữa bản thân sẽ đối tốt với nàng ấy.
Cho nên thời điểm Kỳ Hữu Vọng nói như vậy, hắn đều không tức giận chút nào khi bị người nghi ngờ, chỉ theo thói quen mà hừ lạnh rồi nói: "Các người đều không tin ta sẽ đối tốt với nàng, vậy thì dùng thời gian để chứng minh đi!"
Kỳ tam lang vừa về, Kỳ Hữu Vọng lập tức đi tìm Chu Thư.

Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nàng kéo ống tay áo Chu Thư hỏi: "Tiểu thư, ta có thể mượn vai nàng để dựa vào một chút không?"
Chu Thư chung đụng với nàng đã lâu, đôi lúc suy nghĩ cũng không bình thường, nàng nói: "Bả vai cấn không đau sao?" Lại vỗ vỗ đùi, "Nơi này không cấn nè."

Đột nhiên Kỳ Hữu Vọng cảm thấy dường như Chu Thư thật phóng túng, nhưng lại thầm mắng suy nghĩ của bản thân không lành mạnh, mới có thể nhìn thiện ý của người khác thành hành vi phóng túng.
Nàng gối lên chân Chu Thư, nói ra việc cuối cùng cha nàng cũng đồng ý cho Kỳ tam lang cầu thân Trần Kiến Kiều, nàng còn nói: "Kỳ thực tất cả mọi người đều hỏi suy nghĩ của tam ca, có được sự cam đoan của huynh ấy, nhưng không một ai hỏi đến suy nghĩ của Trần cô nương, không một ai hỏi nàng ấy có nguyện ý gả cho tam ca hay không."
Chu Thư cúi đầu nhìn vào mắt Kỳ Hữu Vọng, thấy được sự mê man trong đôi mắt ấy.

Trầm mặc một lát, nàng lấy giấy bút đưa cho Kỳ Hữu Vọng, nói: "Không phải tứ lang rất muốn hỏi sao? Giấy bút ở đây, tứ lang có thể hỏi Kiều Nương."
Kỳ Hữu Vọng lại bò lên bàn, cầm lấy bút, Chu Thư đã giúp nàng chấm mực, nàng rối rắm mà nói: "Nếu như Trần cô nương không đồng ý gả cho tam ca, ta nên làm thế nào đây?"
Là khuyên Trần Kiến Kiều chống lại lệnh của cha nương lời của mai mối sao? Hay là để nàng ấy đi tha hương? Mà dường như tất cả đều xa vời hiện thực - - Đây cũng là nguyên nhân cho đến bây giờ nàng cũng không nhúng tay vào chuyện của Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều.
Kỳ Hữu Vọng vừa suy nghĩ lại, cuối cùng cũng không hạ bút viết.
Chu Thư cho người đưa thư ra ngoài, nàng mới vội la lên: "Ta còn chưa viết cái gì hết mà!"
Chu Thư nói: "Dù cho nàng hỏi cái gì, đáp án của Kiều Nương cũng chỉ có một mà thôi."
Vẻ mặt Chu Thư quá mức kiên định, Kỳ Hữu Vọng liền không nói gì nữa.
Trong lúc đó giữa thành Tín Châu và Dực Dương đã có kỵ mã thư tín qua lại, nửa ngày đã có thể đến, cho nên đêm hôm đó, Kỳ Hữu Vọng đã thu được thư hồi đáp của Trần Kiến Kiều, trên thư chỉ viết: "Việc cầu thân ta đã biết, nhưng đều theo cha mẹ làm chủ."
Kỳ Hữu Vọng nắm chặt thư tín, vò đến đầy nếp gấp, qua một lúc sau mới ném vào trong sọt, phiền muộn ngồi ở bậc cửa, ngẩn người nhìn trăng sáng.
Gió đêm nổi lên, ánh trăng bàn bạc rũ xuống, giống như giăng một tầng sương mờ trên đình viện.
Lâm Cầm ôm áo choàng đứng ở bên cạnh, cũng không biết nàng đang phiền muộn chuyện gì, chỉ nói: "Sương đêm lạnh lẽo, tứ công tử vẫn nên khoác thêm áo choàng cho ấm, bằng không lão phu nhân biết được, sẽ rất lo lắng."
Kỳ Hữu Vọng biết nghe lời đúng đắn, mặc áo choàng vào, lại đi lòng vòng trong đình viện.
Lâm Cầm hỏi nàng: "Tứ công tử không sợ tối sao?"
Kỳ Hữu Vọng nhìn đèn lồng ở bốn phía cũng không giảm bớt, lúc này mới ra vẻ cao thâm mà nói: "Ta đang dâng trào cảm xúc, nhìn xem dựa vào nỗi u sầu này của ta có thể viết ra được bài thơ kinh thiên địa khiếp quỷ thần gì đó, để danh truyền thiên cổ!"
Lâm Cầm: "..."
Qua một lúc, Kỳ Hữu Vọng có chút thất bại: "Tại sao ta cũng đã buồn đến vậy rồi, cảnh sắc cũng không sai, mà ta lại không viết nổi bài thơ nào vậy chứ?"
Lâm Cầm: "..."
Bình thường đọc nhiều sách hơn, thì cũng sẽ không đến nỗi hoang mang thế này rồi!
Nàng nhịn không được mà nói: "Tứ công tử muốn giải nỗi muộn phiền, cũng không cần phải cố gắng làm thơ, có thể đánh đàn mà!"
"Ý kiến hay!" Kỳ Hữu Vọng gật đầu, để Lâm Cầm ôm đàn đến, sau đó tùy tiện đàn một lúc, cuối cùng cũng thư giải được phiền muộn.
Nửa đêm Phương thị nghe được tiếng đàn, bị ồn đến không ngủ được, hầu cận bên người tính đi tìm Kỳ Hữu Vọng, Phương thị lại nói: "Không cần, Xuân Ca nhi trưởng thành, trong lòng cũng đã bắt đầu cất giấu tâm sự, để nàng giả tỏa một chút là được rồi."

Cũng may Kỳ Hữu Vọng nhớ đến trong biệt trang còn có Phương thị, nên không đàn nữa, mà tinh thần và thể xác nàng cũng thư sướng nên trở về phòng đi ngủ.
Một giấc vừa tỉnh, lại lên tinh thần gấp trăm lần tiếp tục đi nuôi heo, trồng cây của nàng, đôi lúc còn có thể đi theo bên cạnh Chu Thư như một cái đuôi, vụng trộm ghi nhớ tác phong làm việc và thủ đoạn kinh thương của nàng ấy.
Thoạt nhìn trông nàng cũng không có biến hóa gì, nhưng Chu Thư tinh tế phát hiện dường như nàng càng thêm có chí tiến thủ hơn trước kia rồi.
Kỳ Hữu Vọng còn nói với nàng: "Tiểu thư, nếu ta không bị che giấu thân phận, nếu cũng chưa từng gặp nàng, có lẽ ta cũng sẽ như Trần cô nương - - Chuyện hôn nhân đại sự cũng theo cha nương làm chủ.

Nhưng ta may mắn được hợp tác với tiểu thư, với ta mà nói, ngày tháng tùy tâm tùy ý như trộm được tới này, ta muốn quý trọng thật tốt thời gian này."
Nội tâm Chu Thư xúc động, loại ngày tháng này quả thật như là được trộm đến, tuy rằng cha nàng tôn trọng lựa chọn của nàng, nhưng bản thân nàng lại không thể thoát khỏi vận mệnh bắt buộc phải thành thân.

Nàng và Kỳ Hữu Vọng giống như hai tên tặc nhân, giấu trời che đất, đổi lấy tháng ngày tự do như bây giờ.
"Tứ lang cảm thấy ngày tháng thế này tốt lắm sao?" Chu Thư nhẹ nhàng hỏi.
"Tất nhiên!"
"Vậy tứ lang hy vọng ngày tháng này kéo dài bao lâu?"
Trước khi Kỳ Hữu Vọng trả lời, cũng che giấu một chút tư tâm: "Cùng thiên trường, cùng địa cửu."
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Đoạn kết này, sao giống như lời kết cho bản văn này vậy? Ta còn chưa cưới được tiểu thư mà!
- --
Kỳ thực ta viết về Kỳ tam lang không phải là về khúc mắc yêu hận của hắn với Trần Kiến Kiều, những chương này viết về chuyện của hắn có hơi nhiều, cho nên đã tận lực lược bớt, sau đó lại cho hắn xuất hiện, cùng với những việc hắn làm, không phải ta đã nói từ đầu thiết kế nhân vật của hắn là nam chính sao cho nên đây là nguyên nhân muốn khắc họa hắn thêm một chút.
Sự xuất hiện của hắn chủ yếu là để hoàn thiện cho hình tượng nhân vật của Vượng Vượng, bao gồm cả nhân vật Trần Tự Tại này, kỳ thực bọn họ đều là những người bên cạnh Vượng Vượng và Thư Thư, cùng lúc đó sẽ giúp cho Vượng Vượng và Thư Thư xích lại gần nhau hơn, các nàng ấy càng thêm thấu hiểu nhau hơn, hấp dẫn nhau, càng về sau càng ái mộ nhau.

Mà người bên cạnh các nàng, ngoài là tình yêu còn cả tình cảm khác: Như là Kỳ tam lang và Vượng Vượng là tình cảm huynh đệ huynh muội vừa hài hòa lại vừa mâu thuẫn, Trần Tự Tại và Thư Thư lại âm thầm bắt đầu cạnh tranh, bọn họ có thể làm nổi bật thêm hình tượng cho Vượng Vượng và Thư Thư...
(Đượng nhiên, cũng có thể là bản lĩnh của ta không tốt, không thể diễn đạt trực quang được làm mọi người không cảm nhận được điều này)
Thao thao bất tuyệt nhiều như vậy rồi, tổng kết lại vẫn là câu đó: Đọc truyện là để vui vẻ, mọi người không cần tức giận với Kỳ tam lang và Trần Tự Tại, cùng lắm thì ta để Vượng Vượng trút giận lên hai tên tiểu nhân này giúp cho mọi người hả giận.
Vượng Vượng:???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.