Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 26: Nói mớ



Vệ Liễm thì ra chưa từng muốn giết hắn.

… Khoan đã, nếu ban đầu không muốn giết hắn, vậy tại sao bây giờ lại muốn?

____________________________

Cơ Việt xoay người, mắt phượng tối đen xẹt qua một tia hung hiểm, thanh âm vẫn dịu dàng như nước, “Ồ? Vì sao ngươi muốn giết cô?”

Vệ Liễm lại không nói nữa, chìm vào giấc ngủ, hít thở đều đều.

Kiên nhẫn của Cơ Việt bị tiêu hết, thần sắc từ từ lạnh đi, bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của thanh niên.

Lực tay siết mạnh, rất có tư thế muốn bóp chết người ngay tắp lự.

Hắn cũng không rảnh giữ người có mưu đồ bên cạnh mình. Nếu đã xác định Vệ Liễm tiếp cận hắn là do mang sát tâm, thì dù món đồ chơi này có thú vị cỡ nào, cũng không giữ lại được.

Thanh niên đang mê man trong giấc ngủ sắc mặt đỏ lên, gương mặt lộ vẻ thống khổ, giãy giụa, “Buông, buông ra ——”

Ánh mắt Cơ Việt mạnh run lên, vô thức nới lỏng tay, đợi khi phản ứng kịp thì sắc mặt trầm như nước.

… Hắn thế mà lại không xuống tay được.

“Cơ Việt!” Đầu mày Vệ Liễm lúc này mới giãn ra, cuộn người nói mơ, “Ngươi tại sao cứ luôn bắt nạt ta chứ… Ngay cả trong mơ cũng không để người ta sống yên nữa.”

Cơ Việt lạnh giọng, “Ngươi đã đến mức muốn giết cô, còn trông mong cô đối tốt với ngươi?”

Cơ Việt nói xong, tự mình cũng thấy buồn cười.

… Hắn ngồi đây nói chuyện với một con sâu rượu say bất tỉnh nhân sự làm cái gì chứ?

Cơ Việt không thừa nhận rằng khi nghe thanh niên nói muốn giết hắn, trong lòng nhói lên một cái.

Nhói như bị kim châm.

Tại sao lại đau chứ?

Hắn sớm nên biết. Từ nhỏ đến lớn, tất cả những kẻ đến gần hắn, đối tốt với hắn, đều mang theo mục đích và tính toán, đều muốn lấy mạng của hắn.

Lòng người đối với hắn mà nói, thậm chí còn không đáng tìn bằng một con chó như A Manh.

Nếu đã quá quen với những kiểu tiếp cận có mục đích, nếu đã hờ hững chấp nhận hiện thực từ lâu, nếu đã học được cách ung dung âm thầm xa cách mọi người, vậy tại sao còn có thể cảm thấy đau đớn đây?

Người muốn giết hắn nhiều như vậy, Vệ Liễm không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng.

Song lại là người duy nhất Cơ Việt không nỡ ra tay.

Đó là người có thể dám nói với hắn rằng “Ngươi có gì đáng sợ đâu”, đó là người có thể tự nhiên vui đùa thoải mái với hắn, đó là một người có thể chơi cờ bất phân thắng bại với hắn, đó là một người sạch sẽ như tuyết trong thời đại hỗn loạn đen tối này.

Vệ Liễm rất khác.

Hắn cho rằng, Vệ Liễm khác.

Thanh niên trong trẻo như băng tuyết lại lạnh lùng thông suốt, lại tựa như nắng chói ấm áp, như sắc xuân vui vẻ rộn ràng, vạch một khe hở trong trái tim quanh năm đóng băng của Cơ Việt.

Mà nay, một khe hở thật khó khăn mới mở ra kia, đều bị một câu “Ta không giết ngươi, ta không họ Vệ” một lần nữa lấp lại.

_

Cơ Việt thấp giọng, “Thì ra… Ngươi và bọn họ, cũng chẳng có gì khác nhau.”

Thanh niên trên giường nhỏ lẳng lặng ngủ, không nghe thấy lời Cơ Việt.

Cơ Việt chậm rãi ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt ve gương mặt không tỳ vết của Vệ Liễm, “Là Vệ Bang sai ngươi đến giết cô?”

Hắn vốn không mong đợi Vệ Liễm trả lời, lại chẳng ngờ Vệ Liễm mơ màng mở miệng, “Cái tên hôn quân kia… Cũng xứng sai bảo ta?”

Cơ Việt hơi kinh ngạc, gần như cho rằng Vệ Liễm đã tỉnh.

Nhưng nhìn lại, thanh niên vẫn đang ngủ ngon lành, đại khái xem lời hắn hỏi như đang nằm mơ.

Là một cơ hội để dò hỏi đến cùng.

Cơ Việt thử thăm dò, “Ngươi gọi phụ vương ngươi là —— Hôn quân?”

“Gã là cái thứ phụ vương gì?” Vệ Liễm mơ hồ nói nhỏ, “Gã bắt ta giết người… Mà ta cự tuyệt rồi. Gã cho rằng gã là ai chứ? Muốn ta giết ta liền giết, mất mặt bao nhiêu.”

Cơ Việt, “…”

“Hơn nữa, ta và ngươi không oán không thù, tại sao phải giết ngươi?’ Vệ Liễm khẽ nói mơ, “Đi theo ngươi còn được ăn ngon, uống ngon, ta điên rồi mới tự mình chuốc lấy cực khổ…”

Đáy mắt Cơ Việt lạnh lẽo, “Thật sự là phải đa tạ.”

Thì ra hắn ở trong lòng Vệ Liễm có giá – trị – lợi – dụng đến vậy.

Đồng thời tâm trạng cũng thả lỏng.

Khóe môi bất giác lại cong lên, tâm tình trở nên rất sung sướng.

Vệ Liễm thì ra chưa từng muốn giết hắn.

… Khoan đã, nếu ban đầu không muốn giết hắn, vậy tại sao bây giờ lại muốn?

Cơ Việt hỏi thẳng vấn đề nảy, tập trung đợi Vệ Liễm trả lời.

Lúc này Vệ Liễm lại im lặng thật lâu, lâu đến mức Cơ Việt cho rằng y đã ngủ say.

Vệ Liễm đột nhiên lầm bầm, “Cơ Việt, ngươi trong mộng thật dễ nói chuyện. Cái người ngoài hiện thực kia thật quá khó hầu hạ.”

Cơ Việt ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngươi nhìn nhận cô như vậy đó hả?”

Hắn đã không thèm tính toán Vệ Liễm trong mộng gọi thẳng tên tục của hắn rồi.

Cơ Việt tự hỏi đã đối xử Vệ Liễm hết mực khoan dung. Ngoại trừ Vệ Liễm, ai còn có thể càn rỡ trước mặt hắn như vậy mà còn bình yên vô sự.

Đương nhiên, người khác cũng không dám làm càn.

“Không thì ngươi muốn ta thấy thế nào chứ!” Vệ Liễm nói đến đây liền cau mày, bộ dạng rất tức giận, thậm chí ngồi bật dậy, đôi mắt ướt nhẹp mơ màng nửa mở nửa khép.

Y đột nhiên ngồi dậy, dọa Cơ Việt giật nảy mình.

Thanh niên dung mạo như tuyết vẫn chưa tỉnh táo, chỉ nửa lên án nửa ủy khuất nhìn hắn, “Ai mà không là con cưng chứ?”

“Ngươi trước kia là công tử, ta cũng vậy mà!”

“Ngươi dựa vào đâu mà cứ phạt ta quỳ, bắt ta quỳ xuống tuyết, quỳ xuống đất, bóp cổ ta, ép ta uống thuốc độc, còn hơi tí là muốn cắt lưỡi ta.”

Thanh niên nhỏ giọng lên án, “Ta đau lắm.”

Đôi mắt xinh đẹp của y hung tợn trừng Cơ Việt, men say thấm đẫm hơi nước sương mờ, ngay cả thanh âm cũng như đang chịu đựng uất ức thật lớn, “Đau đến muốn giết người.”

Cơ Việt lại bị trừng đến có hơi chột dạ.

Loại hành vi này, lúc làm thì không cảm thấy gì, mà từ trong miệng Vệ Liễm nói hết một lượt, dù ai nghe qua e rằng cũng đều nghĩ rằng hắn là một tên khốn nạn.

“Ta rất sợ đau.” Vệ Liễm bỗng nhiên như mất hết sức lực, thân thể đột ngột đổ về trước, tựa đầu vào vai Cơ Việt, đôi mắt mệt mỏi khép lại, thanh âm nhỏ đến khó mà nghe thấy.

“Ta khi còn bé… Có lần tranh chấp với Vệ Tiêu. Hắn mắng ta không có mẹ, ta nói hắn mới không mẹ, lời này bị Lý phu nhân nghe thấy, nàng phạt ta quỳ gối trong tuyết…” Y nói thật khẽ, “Quỳ suốt đêm luôn.”

“So ra còn ác hơn ngươi nhiều lắm.”

Cơ Việt cứng đờ đỡ lấy thanh niên vừa ngã vào lòng mình, đột nhiên cảm thấy một chút đau lòng.

Hắn từng trải nhấp nhô, Vệ Liễm thì sao lại không chứ.

Tuổi thơ của hắn kham khổ trong lãnh cung, nhưng vẫn có mẫu thân làm bạn, tránh khỏi phân tranh chốn hậu cung. Vệ Liễm lại mất mẹ từ sớm, một người một mình lớn lên trong thâm cung đầm rồng hang hổ.

Hắn ôm người vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Sau này không phạt ngươi nữa.”

Dừng một chút, lại bực mình nói, “Ngươi cũng không được phép hành thích vua.”

Vệ Liễm nằm gọn trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn, con ngươi trong thuần như tuyết, “Nói phải giữ lời.”

Cơ Việt rũ mắt, “Vua không nói đùa.”

Vệ Liễm yên lặng.

Cơ Việt lại hiếm thấy mà đột nhiên khẩn trương.

Đây là… Tỉnh rồi à?

Vệ Liễm đột nhiên dùng lực, đè hắn nằm ngửa ra, cả người ghé vào trên ngực hắn.

Y mò mẫm lung tung trên người Cơ Việt, mộ đôi mắt sáng lấp lánh như không hề mơ màng.

Tim Cơ Việt đập trật nhịp.

Mái tóc dài của thanh niên rũ xuống, quấn quýt cùng làn tóc đen của hắn.

Tương truyền, khi mái tóc hai người quấn vào nhau, liền mang ý nghĩa tơ tình giữa bọn họ bắt đầu quấn quýt.

“Dù sao cũng đang trong mộng…” Vệ Liễm vừa kéo quần áo của Cơ Việt vừa lầu bầu, “Mặt mũi bị mất của ta phải đòi lại. Ba lần không nổi, một lần dù sao cũng phải có.”

Cơ Việt không kịp đề phòng bị bất ngờ đè xuống giường, trong đầu có một giây trống rỗng.

Đòi, đòi lại cái gì cơ?

_____________________________

Đoán xem Vệ Tiểu Liễm đòi cái gì đây =)))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.