Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 3




Chương 03: Căn phòng rách nát
Không ai dìu nên tự Bảo Ninh xuống xe.
Cho dù đã sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng vẫn kinh hãi.
Một viện tử không lớn trong trong rừng cây hoang vu, cổng làm bằng hàng rào, lung la lung lay, cảm giác gió thổi một chút sẽ đổ sập. Phòng ở là hai gian nhà tranh thấp bé, giữa mùa đông lạnh mà hở tứ phía. Mấy ngày trước tuyết rơi xuống, cho nên bây giờ tuyết trong viện còn chưa tan hết, một nửa nước một nửa tuyết và những vũng bùn dơ bẩn.
Nơi đây không giống như là nơi ở của Hoàng tử, ngược lại giống như là một viện tử rách nát bị bỏ hoang thật lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh quay đầu nhìn chung quanh một chút, đừng nói là thôn trang, ngay cả một người hàng xóm đều không có, khắp nơi đều là những cây trụi lá, chỉ có chỗ xe ngựa lái tới có một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu nhìn không thấy cuối cùng.
Nơi này, một người bình thường người sống sờ sờ cũng khó mà sinh hoạt, huống chi Tứ Hoàng tử đi lại bất tiện?
Đều nói những người trong Thiếu Phủ Giám sẽ đối xử dựa trên thân phận, hiện tại xem ra là thật. Lúc trước khi Bùi Nguyên chưa thất thế, từng kẻ từng kẻ tới nịnh bợ, dâng lên đồ tốt nhất, bây giờ ngay cả một căn nhà ra hình cũng không chịu cho.
Bảo Ninh đang nghĩ ngợi, cửa hàng rào bỗng nhiên mở ra, một nha hoàn trang điểm tỉ mỉ đi ra, đánh giá Bảo Ninh một chút, hỏi xa phu nói: "Đây chính là Tứ Hoàng tử phi?"
Xa phu nhẹ gật đầu, cười nói: "Thúy Phù, lần này ngươi vui không? Không cần ở lại chỗ quỷ quái này, có người tới làm thay ngươi rồi."
Thúy Phù xoa xoa tay, hé miệng nói: "Đúng rồi, đợi thêm hai ngày nữa chắc ta đều muốn điên rồi. Đừng nói nơi này ăn không đủ no ở không ấm, chính là tính tình xấu xa của tên Tứ Hoàng tử kia..."
Nói phân nửa, Thúy Phù rốt cục nhớ tới gặp Tứ Hoàng tử phi phải hành lễ.
Nàng ta nuốt lại nửa câu nói sau, cuối người hành lễ, ngắm Bảo Ninh một chút, lắc đầu nói: "Dung mạo thật là xinh đẹp, đáng tiếc, gả cho tên tàn phế."
Mã phu ngáp một cái, lần nữa ngồi lên xe, ngoắc ngoắc nói: "Đừng nói nữa, mau lên đây, thừa dịp trước khi trời tối còn có thể trở lại kinh thành."
Thúy Phù "ai" một tiếng, ngay cả câu chào biệt với Bảo Ninh đều không có, một bước chui vào trong kiệu.

Đánh một roi, con ngựa ngửa đầu hí vang một tiếng, mang theo mã phu và nha hoàn tên Thúy Phù kia chạy lộc cộc rời khỏi viện tử.
"..." Bảo Ninh đứng tại chỗ nhìn cái bóng xe ngựa đi xa, mấp máy môi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hai người kia chẳng hề coi nàng ra gì, đừng nói là Tứ Hoàng tử phi, trong mắt bọn hắn, có lẽ ngay cả chủ tử cũng đều không phải, chỉ là tân nương tử không may bị gả tới chịu khổ, ước gì cách xa nàng ra.
Thôi, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Bảo Ninh thở dài, giật khăn tân nương xuống cầm trên tay, lại cúi người kéo ống quần lên, từng bước đi vào viện tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng nghĩ, đợi chút nữa đổi y phục xong, nhanh nhảu quét tước viện tử cho sạch sẽ, bằng không nếu trượt chân ngã thì không biết phải làm sao.
Viện tử không lớn, xa khoảng mấy chục bước, rất nhanh đã đến cổng nhà tranh.
Hai gian phòng liền nhau, hình như giống nhau như đúc, chỉ là trong đó có một gian, giấy dán cửa sổ bị rách một lỗ, gió lạnh thổi qua lỗ nhỏ khiến cánh cửa rung lắc, giống như sắp thổi bay cánh cửa sổ ấy. Một gian khác nhìn tốt hơn một chút chút, chí ít cửa sổ rất hoàn chỉnh.
Bùi Nguyên ở phòng nào?
Bảo Ninh ngẫm nghĩ rồi đi về trước một bước, chuẩn bị nhìn xuyên lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ.
Trên vách tường có một cây chổi, nàng không chú ý, nên không cẩn thận đụng nó ngã trên mặt đất phát ra một tiếng "bịch".
Trong phòng nhanh chóng truyền ra âm thanh khàn khàn quát lớn: "Ai?"
Bảo Ninh há miệng: "Ta là..."
Bảo Ninh vừa mới nói một chữ, Bùi Nguyên cầm cái chén đầu giường đập tới: "Cút!"

Bảo Ninh nghe thấy tiếng xé gió, vô thức bước sang bên cạnh một bước, trơ mắt nhìn cái chén đập rách giấy dán cửa sổ, lướt qua trước chóp mũi nàng một tấc, thành công rơi xuống đống tuyết theo hình vòng cung.
Bảo Ninh ngốc tại chỗ.
Trong phòng không có âm thanh nữa.
Qua một hồi lâu, Bảo Ninh rốt cục lấy dũng khí, liếc mắt qua cái lỗ trên cửa sổ, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng, phòng bị và chán ghét của Bùi Nguyên.
"Còn không lăn đi, có tin lão tử một chưởng giết chết ngươi không?"
Bảo Ninh bị dọa đến rụt cổ.
Nàng đã làm tốt chuẩn bị sẽ gả cho một người tàn phế, cũng biết tính tình Bùi Nguyên luôn luôn không tốt, nhưng thực sự không nghĩ tới hắn ác liệt như vậy. Xem ra những cái lỗ trên cửa sổ có lẽ do hắn dùng đồ vật gì đó ném rách.
Trách không được lúc Thúy Phù rời đi vẻ mặt như được đại xá.
Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời, chắc khoảng giờ mùi, buổi sáng nàng chỉ ăn nửa cái bánh bao, đã sớm đói gần chết.
Không bằng đi nấu cơm trước. Bùi Nguyên có hung dữ đi nữa cũng nên ăn cơm, đợi đến lúc đưa cơm sẽ nói chuyện với hắn một phen, có lẽ sự phản kháng của hắn sẽ bớt đi.
Nhưng là, phòng bếp ở nơi nào?
Bảo Ninh đứng tại chỗ những quanh một vòng, thực sự không thấy được thứ nào giống như phòng bếp, trong viện tử trống rỗng chỉ có hai cái nhà tranh, còn góc sân có một căn phòng rất thấp, hẳn là nhà xí. Viện tử này quá trống trải, gió lạnh thổi qua chẳng chút trở ngại, Bảo Ninh lạnh đến hắt hơi một cái, đi đến một gian phòng khác.
Nàng vốn cho rằng đây là gian phòng của Thúy Phù, không nghĩ lúc trở ra còn có một nơi khác.
Một nơi dài khoảng bảy bước, rộng tám bước, một nửa là giường đất, một nửa khác đúng là phòng bếp nhỏ giản dị!
Trong phòng không có gì ra dáng đồ dùng trong nhà, có một cái bàn mất một chân, một cái ghế cũ rung lắc, còn có một cái nồi trên bếp lò.

Nhưng dù vậy, trong phòng vẫn cảm thấy chật chội, không chỉ có ẩm mốc ẩm ướt, còn có mùi khói bám vào.
Chăn mền được xếp lung tung đặt trên giường, gối đầu bị vứt trên mặt đất, còn có mấy món y phục của nữ tử, cái yếm và váy ngắn, vứt khắp nơi.
Bảo Ninh nghĩ, có lẽ là Thúy Phù đi quá gấp, leo ra khỏi chăn mặc y phục vào đi liền, tất cả những đồ còn dư lại đều không cần. Mặc dù cũng không có thứ gì đáng tiền.
Bảo Ninh đưa tay phẩy phẩy dưới mũi, mùi vị kia quá khó chịu, nàng cũng không quan tâm bị lạnh, mở hết cửa sổ ra thông gió.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu vào, trong phòng lập tức có cảm giác sáng rỡ chút.
Bảo Ninh thở phào một hơi, cảm thấy dễ chịu rất nhiều, bắt đầu thu xếp đồ đạc. Trong phòng cũng không có gì để dọn, chỉ là những món đồ Thúy Phù vứt xuống, nàng nhanh chóng gom lại một chỗ, bỏ vào trong giỏ xách giặt quần áo. Rương đồ cưới của nàng còn ngoài viện, Bảo Ninh nghĩ để đến ban đêm lại thu dọn, làm cơm cho Bùi Nguyên trước rồi tính.
Có lẽ Thúy Phù biết hôm nay nàng sẽ đến, ngay cả cơm trưa cũng không có làm, giường cũng không đốt than cho ấm.
Một đốm lửa trong lò cũng không có, trong nồi còn bữa ăn thừa, giống như là cháo bắp, dính trên nồi tản ra một mùi hương khá khó ngửi.
Bảo Ninh xoay người ngửi ngửi, nhăn mũi. Đã thiu rồi, không phải là mới nấu hôm qua, mà là không biết bao nhiêu ngày rồi.
Bảo Ninh kinh ngạc, hai người này bình thường ăn thứ gì vậy?
Muốn nấu cơm trước tiên phải có lửa, cọ nồi.
Củi lửa chất đống ở cửa ra vào cách đó không xa, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ, hơn nữa rừng bên ngoài nhiều cành khô như vậy, kiểu gì cũng sẽ có lửa đốt.
Vấn đề là, đồ ăn và gạo ở đâu? Nước ở đâu?
Bảo Ninh dạo qua một vòng trong phòng, chỉ thấy một cái thùng gỗ, nước bên trong cái thùng chắc cũng khoảng một đốt ngón tay, uống hai hớp cũng không đủ, chớ nói chi là thứ khác có thể ăn.
Trong viện cũng không có giếng nước.
Bảo Ninh đứng ở cửa ra vào, nhất thời tắt tiếng. Hai người này cuối cùng thì làm sao sống qua những ngày này, cơm không ăn, ngay cả nước đều không uống sao?
Nàng ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn là quyết định đi hỏi Bùi Nguyên một chút, thời gian hắn ở chỗ này cũng không ngắn, hẳn phải biết những chuyện này.
Nhà tranh rách nát, cửa cũng đã cũ, một tấm ván gỗ gồ ghề dùng để khóa cửa vô cùng nát, khóa không được, cũng đóng không chắc, gió thổi qua liền lung lay. Cửa và cửa sổ đều hỏng, bếp lửa cũng không thấy cháy, không cần đoán đều biết căn phòng Bùi Nguyên ở lạnh cỡ nào, thân thể hắn vốn không tốt, làm sao mà sống được?

Bảo Ninh thở dài, đưa tay gõ cửa một cái: "Tứ Hoàng tử, ta vào nhé?"
Trong phòng không có âm thanh nào. Nàng đợi một chút lại gõ cửa lần nữa, vẫn là không có ai đáp lại.
Trong lòng Bảo Ninh cảm thấy kỳ lạ, sợ Bùi Nguyên tiếp tục bị lạnh đổ bệnh đã xảy ra chuyện gì sao, không đợi thêm hắn đáp lại, đẩy cửa tiến vào.
Vừa vào cửa, Bảo Ninh bị sặc phải ho khan. Mùi trong phòng này còn khó ngửi hơn so với phòng bếp, mùi thuốc đắng lẫn với mùa chua thật khó mà diễn tả bằng lời, cẩn thận ngửi, còn có thể ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Trên chiếc giường sưởi không lớn, Bùi Nguyên đang nằm nghiêng ngủ.
Dáng vẻ khi ngủ của hắn không quá an tâm, lông mày vặn lại, râu mọc lởm chởm, tóc rối bời nửa buộc nửa thả, chăn mền cũng không sạch sẽ, vết bẩn khô dính thành từng mảnh từng mảnh, có chỗ còn lộ ra một nhúm bông.
Có lẽ là bởi vì đau đớn, nên cánh tay Bùi Nguyên đặt ở bên gối siết thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp xương đều có chút trắng bệch.
Dáng vẻ lôi thôi nghèo túng, rất giống một kẻ lang thang, sao có thể là một Tứ Hoàng tử cao cao tại thượng tùy ý phô trương kia?
Bảo Ninh giật mình ở tại chỗ, bỗng nhiên có chút chua xót trong lòng.
Bùi Nguyên bị vài tiếng ho khan của nàng đánh thức, khó chịu đảo mắt. Lúc tỉnh dậy còn gian nan hơn lúc đi ngủ, chí ít lúc đang ngủ không cảm giác được cái lạnh và cơn đói, cũng sẽ không đau, nhưng cứ hễ thần trí tỉnh táo, thì những cảm giác khó chịu kia lại cuồn cuộn trở lại, miệng vết thương co quắp đau đớn, hắn cắn răng nhẫn nhịn mới không có kêu lên, cơn ngứa và chỗ bị mưng mủ sắp bức hắn điên rồi.
Có lẽ là do bị sốt, nên Bùi Nguyên cảm thấy vô cùng khô khốc, sau đó là toàn bộ yết hầu đều đau rát.
Muốn uống nước.
Bùi Nguyên chống tay ngồi xuống, sau đó đưa tay đè lên thái dương, khép hờ mắt sờ lấy cái chén trên bàn.
Sờ soạng nửa ngày, chỉ có một tay bụi.
Bảo Ninh thực sự nhìn không được nữa nên ôm ấm trà đến bỏ vào trong tay hắn: "Cái chén vừa nãy bị người ném đi rồi, nước trong ấm cũng lạnh, người biết gần đây có nơi nào có giếng nước hoặc dòng suối nhỏ không? Ta đến lấy một ít nấu cho người uống."
Giọng nữ xa lạ truyền vào trong tai, nhẹ nhàng mang theo sự ấm áp, không hợp với hoàn cảnh lạnh lẽo này.
Bùi Nguyên giật mình, mở choàng mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.