Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 9




Chương 09: Vô lại
Bảo Ninh dùng hết sức bình sinh để kéo Bùi Nguyên lên giường, hắn thân dài vai rộng, ngủ như chết, nặng như trâu, Bảo Ninh sợ đụng phải vết thương trên đùi hắn, chật vật nửa khắc đồng hồ mới xong.
Điều chỉnh tư thế cho hắn xong, Bảo Ninh vã mồ hôi, ngồi ở một bên thở mạnh.
Ngồi nghỉ một hồi, nàng đứng dậy đốt đèn.
Bình rượu bị quăng dưới đất, xung quanh toàn là mảnh sứ, mùi rượu nồng nặc khiến nàng buồn nôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người này không biết quý trọng cơ thể của mình?
Mỗi ngày nàng hầu hạ hắn ăn ngon uống sướng, mong hắn mau khỏe lại, nàng vừa đi khỏi hắn liền uống rượu, công sức trước đó bỏ ra xem như uổng phí rồi.
Bảo Ninh tức giận.
Nàng thắp nến lên, dùng tay che cho đèn không bị tắt, đi xem thử tình trạng Bùi Nguyên.
Khi nãy hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất, không biết có động phải vết thương ở chân không.
Ánh lửa chiếu lên mặt hắn, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi bằng hạt đậu chảy xuống, có lẽ do uống quá nhiều rượu, môi khô đến tróc da, còn có chút máu.
Nàng mới đi có một ngày thôi, người này sao lại tự giày vò mình như thế này?
Bảo Ninh sợ Bùi Nguyên xảy ra chuyện, nửa quỳ ở trước mặt hắn, thấp giọng gọi: "Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng tử?"
Bùi Nguyên không có động tĩnh, Bảo Ninh càng sốt ruột, thử mở mắt hắn ra xem thử, hô lớn: "Bùi Nguyên, mau tỉnh lại, người đừng dọa ta!"
"Đau..." Mắt Bùi Nguyên giật giật, rốt cục cũng mở ra, nỉ non nói.

Bảo Ninh xém khóc thành tiếng, thu tay về: "Được, ta không động vào người, người đau ở đâu, nói cho ta biết?"
Ý thức hắn dần dần hồi phục, chỉ nghe thấy bên tai ong ong, không biết là âm thanh gì, hắn tưởng chỉ là ảo giác, khó chịu nhíu mày, trở mình quay vào trong, cuộn người lại không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, nàng cũng dịu dàng hơn.
Bảo Ninh đặt ngọn nến lên bàn, ngồi bên cạnh hắn, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chân đau?"
Bùi Nguyên mím chặt môi, không chịu nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Ninh nhìn tư thế hắn, nhíu mày muốn xoa bụng hắn: "Là dạ dày khó chịu sao?"
Vì hắn nằm nghiêng, nàng muốn làm động tác này thì cánh tay phải vòng qua eo Bùi Nguyên, lúc nghiêng người nàng đè phải gấu váy, lảo đảo một chút, đầu ngón tay xoa vào vòng eo Bùi Nguyên.
Nàng không đụng vào da thịt, chỉ chạm qua lớp quần áo, Bùi Nguyên chợt có phản ứng, hắn bỗng mở mắt ra, nắm lấy cổ tay Bảo Ninh nhấn xuống.
Bảo Ninh bị hắn kéo ngã sấp xuống, mặt đập phải xương hông của hắn, đau đến ứa nước mắt.
Bùi Nguyên ngồi dậy, đưa tay bóp cổ nàng, nghiêm nghị nói: "Ai?"
Động tác thuần thục, Bùi Nguyên cho rằng có kẻ đánh lén, hắn dùng toàn lực. Bảo Ninh cổ tay đau, mặt đau, cổ cũng đau, sức nàng yếu, giãy dụa mà không thoát, giống con mèo con bị Bùi Nguyên đặt trên giường, không ngừng ho khan, một câu cũng không nói nên lời.
Nhờ ánh đèn, Bảo Ninh nhìn thấy ánh mắt Bùi Nguyên, hung ác nham hiểm, giống như là sói hoang.
Bùi Nguyên thấy rõ mặt Bảo Ninh, mắt đỏ hoe, nước mắt ứa ra, cái cổ tinh tế của nàng bị hắn bóp.
Đầu óc hắn quay cuồng chợt minh mẫn, nhanh chóng buông tay ra kéo nàng kéo dậy, thăm dò hỏi: "Bảo Ninh?"
Bảo Ninh cuối cùng được thở, lau nước mắt trên mặt, thầm nói: "Lòng tốt của ta cho chó ăn." Nàng đứng dậy muốn đi.

"Đợi đã." Bùi Nguyên vô thức kéo tay áo nàng, không cẩn thận khiến dạ dày đau nhói, trên lưng toàn là mồ hôi, tay cũng không còn sức ngã xuống.
Bảo Ninh dừng chân, nghĩ muốn bỏ mặc hắn, nghe Bùi Nguyên thở dốc nàng mềm lòng, quay lại đỡ hắn.
Bùi Nguyên chưa tỉnh rượu hẳn, hành động kia hoàn toàn xuất phát từ bản năng tự vệ, Bảo Ninh đỡ hắn ngồi dựa tường, người hắn vẫn mềm oặt.
Giày vò qua lại, hắn vẫn không thể ngồi đàng hoàng, Bảo Ninh tức giận, nhỏ giọng quát hắn: "Ngồi xuống, bằng không mặc kệ người!"
Bùi Nguyên nâng mắt nhìn nàng, như nghe hiểu nàng nói gì, chống tay ngồi xuống.
Bảo Ninh nói: "Như vậy có phải tốt hơn không, cứ phải có người mắng mới nghe."
Bùi Nguyên cúi đầu ho hai tiếng, nhíu mày, ợ hơi rượu.
Bảo Ninh thở dài, phẩy phẩy mùi rượu trước mũi: "Rốt cuộc người đã uống bao nhiêu rượu?"
Bùi Nguyên giơ hai ngón tay.
Bảo Ninh hỏi: "Hai cân?"
Bùi Nguyên lắc đầu: "Hai vò."
"..." Bảo Ninh tức giận trừng mắt, "Người muốn chết đúng không?"
"Ngươi không được mắng ta." Bùi Nguyên nhắm mắt lại: "Ta khó chịu."
Lúc hắn uống say nhìn thật đáng yêu, ít ra thích nói chuyện, không giống lúc trước, lạnh như băng.
Bảo Ninh không muốn so đo với con ma men, vuốt ngực thuận khí, nhẫn nại hỏi hắn: "Khó chịu ở đâu, nói cho ta có được không?"
Giọng nàng ôn nhu, Bùi Nguyên dính chiêu này, trầm thấp trả lời: "Ta đau dạ dày, một ngày chưa ăn cơm."

"Không phải ta để lại thức ăn cho người sao?" Bảo Ninh nói, mở lồng bàn ra, quả nhiên một miếng cũng chưa động.
Dù tính tình tốt mấy cũng không chịu nổi hắn, Bảo Ninh tức giận mắng hắn: "Nếu người là Quý Uẩn, ta sẽ đánh người một trận."
Bùi Nguyên ngậm miệng không nói lời nào.
Bảo Ninh thở dài, dỗ dành hắn: "Được rồi, nghe lời ta nằm xuống trước, ta đi nấu cháo cho người được không?"
Bùi Nguyên gật gật đầu.
Hắn im như khúc gỗ. Bảo Ninh nhăn mũi, đỡ hắn nằm xuống, Bảo Ninh đắp chăn cho hắn, quay người muốn ra ngoài.
Đi được nửa bước, Bùi Nguyên duỗi tay kéo áo nàng: "Ngươi đi đâu?"
“Ta, ta đi làm cơm!" Bảo Ninh dậm chân một cái, không muốn cãi nhau với hắn, tách ngón tay của hắn : "Ngươi buông ra."
"Ta không buông."
Bảo Ninh tức giận đánh mu bàn tay hắn : "Ngươi sao lại vô lại như vậy?"
Bùi Nguyên vẫn nói: "Ta không."
Hắn nằm ở đó, bộ dáng cứng đầu xem ngươi làm được gì ta, mắt hơi mở, lộ ra con ngươi đén bóng nhìn nàng.
Bùi Nguyên có đôi mắt sâu, hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên, không thích nhìn thẳng vào mắt người khác, bình thường luôn bày ra bộ dạng người sống chớ lại gần. Bây giờ lại là chơi xấu vô lại a, ngây thơ, nhạt nhẽo, dính người.
Bảo Ninh cởi áo khoác ra, nhét vào tay hắn: "Không phải muốn áo ta sao, cho người." Nàng mặc y phục áo lót, trời lạnh run cả người, ôm tay đi ra ngoài.
Bùi Nguyên nhìn áo nàng không phản ứng, mắt thấy Bảo Ninh muốn đi ra cửa, nhớ tới cái gì gọi nàng một tiếng: "Bảo Ninh."
Bảo Ninh quay đầu trừng hắn: "Người đừng quấn lấy ta, ta thật muốn đánh người!"
"Ta muốn thương lượng với ngươi."
Bảo Ninh liếc hắn một cái, nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn : "Chuyện gì?"

"Thương lượng một chút thôi, ngươi đừng đi."
Bảo Ninh bỗng nghĩ đến, chẳng lẽ Bùi Nguyên cho rằng nàng muốn đi thật, bỏ mặc hắn thật, nên mới hành hạ bản thân thành thế này?
Bùi Nguyên thấy nàng do dự, đè huyệt thái dương, duỗi ba ngón tay thề: "Ta cam đam với ngươi, sau này nếu còn nổi giận với ngươi, ta sẽ..."
"Ngươi làm sao?"
"Ta sẽ không uống rượu ba ngày."
Bảo Ninh không cười, không nhìn hắn nữa, cúi mặt nắm chặt ngón tay.
Bùi Nguyên nói nhỏ: "Ngươi tức giận?"
Bảo Ninh hỏi lại: "Ta không được tức giận sao?"
"Đừng giận." Bùi Nguyên nói : "Ta mời ngươi uống rượu."
"Ai thèm uống rượu thối của người."
Bùi Nguyên cúi đầu: "Không thối, mùi hoa nhài rất thơm."
Bảo Ninh bị chọc cười, tiến lên hai bước kéo áo khoác của mình: "Ta đi nấu cháo cho người."
"Vậy ngươi có bỏ đi nữa không?"
"Sao người nói nhiều vậy?" Bảo Ninh bất đắc dĩ : "Ta vốn không có ý định đi, sáng nay chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi."
Bùi Nguyên "a" một tiếng, kéo chăn che kín đầu, lộ một đôi mắt, mí mắt mở ra rồi khép lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Bảo Ninh mỉm cười, đẩy cửa ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:  Bùi ca bại lộ bản tính rồi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.