Địa điểm mở đầu của tuần trăng mặt là Rome, tiếp đó đi về phía Bắc để dừng chân ở Đan Mạch một khoảng thời gian trước khi đi đến Na Uy.
“Ảnh chụp không đẹp bằng mắt thường, tiếc ghê, vừa nãy anh không ở đây.”
Ngạn Hi ngồi trên máy bay kiểm tra hành trình: “Lần cuối cùng mẹ anh về nhà là khi nào? Mấy năm gần đây đã về qua chưa?”
“Ảnh chụp có gì mà đẹp?” Thiệu Chí Thần thò lại gần hôn lên mặt cậu: “Đẹp bằng em sao?”
“Muốn cọ tiền điện thoại của ta hả? Còn lâu mới có cửa, dùng đồng hồ thông minh của mi đi.”
“Cơ bản là sau khi kết hôn chưa từng trở về.” Thiệu Chí Thần đáp: “Mối quan hệ giữa mẹ và trong nhà cũng không bình thường, bởi vì bà gả cho cha tôi.”
“Tôi chỉ muốn con của em.” Thiệu Chí Thần nói xong lại trầm tư chốc lát: “Tốt nhất là con gái.”
Hết chương 75
“Ha, vậy cha anh là tên khốn trong khốn nhỉ.”
“Vậy anh nhẹ một chút nha, ngài Thiệu.” Ngạn Hi cười cười kề sát gần hắn, khoảnh khắc môi chạm vào nhau, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô của du khách.
“Tôi cũng cảm thấy như thế, huống chi còn có tôi trái ngược với ông ấy ngồi đây.” Thiệu Chí Thần nhìn về phía Ngạn Hi: “Em cảm thấy thế nào?”
Thiệu Chí Thần tỉnh lại, không phát có điều gì khác thường, hắn theo bản năng sờ gối bên cạnh, không sờ thấy ai, Ngạn Hi lại chạy đến bên cửa sổ ngồi.
“Rất ngốc!” Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Anh luôn làm em cảm thấy kinh ngạc đến vui mừng, ví dụ như mấy tiếng trước em chưa từng biết nhà mình thế mà lại có máy bay riêng?”
Thời điểm Thiệu Chí Thần đi vào, nhìn thấy Ngạn Hi đang ngồi ngẩn người trước ô cửa sổ.
“Ha, vậy cha anh là tên khốn trong khốn nhỉ.”
“Niềm vui bất ngờ sao có thể nói trước?”
Ngạn Hi ôm Thiệu Chí Thần: “Còn chờ gì nữa anh yêu?”
“Nhìn em tức giận dậm chân rất thú vị sao?” Ngạn Hi tưởng Thiệu Chí Thần đã đặt vé máy bay xong, ai ngờ đối phương nói cho cậu biết chuyến bay là giả, mệt cậu vừa nãy còn tưởng không kịp chuyến bay, suýt chút lôi Thiệu Chí Thần chạy như điên ở sân bay, xém mệt chết!
Thiệu Chí Thần duỗi tay: “Cho tôi.”
Thiệu Chí Thần bình tĩnh nhấp một ngụm champagne, tiếp đó cầm một đĩa mơ chua đặt trước mặt Ngạn Hi: “Có thèm ăn không?”
Ngạn Hi ngứa rụt vai: “Anh đừng nghịch nữa, để em cho anh xem ảnh.”
Làm sao Ngạn Hi không hiểu ý hắn, cậu cười nhếch mép: “Phản ứng mang thai không nhanh như thế đâu. Hầy, Thiệu Chí Thần, em phát hiện có phải anh rất muốn có một đứa không? Lúc trước nói có cũng được chỉ để dời sự chú ý của em?”
Ngạn Hi xoa tay: “Ừm… Sẽ bị nhận phạt gì ạ? Giống như vé phạt ấy?”
Hai người ở Ý không được một tuần đã đi Đan Mạch, thời gian đương lúc hoàng hôn, Ngạn Hi ngồi trên cửa sổ, cầm máy ảnh chụp bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bên ngoài.
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Nói bậy bạ cái gì vậy?”
Thiệu Chí Thần chậc một tiếng: “Đừng nói bậy.”
Hứa Vân Xuyên ngồi bên quầy bar của quán bar chỉ đạo nhân viên pha chế, bất ngờ nhìn thấy bức ảnh hot này. Anh ta huýt sáo một tiếng, đưa điện thoại cho người đàn ông bên cạnh: “Nhìn em trai chúng ta kìa, bây giờ giỏi rồi, show ân ái được cả thế giới biết ~”
“Nói thật đi.” Ngạn Hi bổ sung cho hắn.
“Chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Ngạn Hi bỗng nói: “Em nghĩ đến khi 80 tuổi, chúng ta lại đến Đan Mạch lần nữa. Khi đó chúng ta cũng phải nhìn mặt trời mọc như bây giờ.”
“Tôi chỉ muốn con của em.” Thiệu Chí Thần nói xong lại trầm tư chốc lát: “Tốt nhất là con gái.”
“Nhìn em tức giận dậm chân rất thú vị sao?” Ngạn Hi tưởng Thiệu Chí Thần đã đặt vé máy bay xong, ai ngờ đối phương nói cho cậu biết chuyến bay là giả, mệt cậu vừa nãy còn tưởng không kịp chuyến bay, suýt chút lôi Thiệu Chí Thần chạy như điên ở sân bay, xém mệt chết!
“Tại sao?”
Bà lão lộ vẻ mặt khó xử: “Xem ra phần thưởng của tôi không có sức hấp dẫn rồi, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được còn có thứ gì để hai người thấy vui vẻ.”
“Con trai quấn em quá.”
Thiệu Chí Thần bình tĩnh nhấp một ngụm champagne, tiếp đó cầm một đĩa mơ chua đặt trước mặt Ngạn Hi: “Có thèm ăn không?”
Ngạn Hi vốn là một người ham chơi, mấy thằng cu nhỏ một chút đều thích kiểu anh trai này, cho nên cậu nhận được rất nhiều sự yêu thích từ đám bé trai.
Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn cậu một cái.
Thiệu Gia Giai bất đắc dĩ từ bỏ TV, ngồi lướt điện thoại, một tấm ảnh xuất hiện trên trang chủ của cậu ta, cậu ta vội vàng vỗ vai Thiệu Sanh Tinh: “Nhìn xem, ai đây?”
“Được…” Ngạn Hi kéo dài giọng, đột nhiên đứng dậy ngồi lên đùi Thiệu Chí Thần: “Hiện tại em giải quyết cho anh nha~”
“Nhưng mà em cảm thấy con trai dễ nuôi hơn, hai thằng đàn ông to xác nuôi con gái chỉ sợ nuôi không được.” Ngạn Hi nói theo bản năng, nói xong mới phát hiện không đúng, sao cậy có thể yên tâm thoải mái bàn luận chuyện sinh con cùng Thiệu Chí Thần?!
“Anh sến súa ghê.” Ngạn Hi cười cười cọ mũi với hắn: “Anh thay đổi rồi, không còn là anh giám đốc khi em vừa mới quen nữa.”
Xuy xuy! Ai thích sinh con chứ!
Chu Tiềm Sơn cười hừ một tiếng, một hơi uống sạch ly rượu mạnh bên tay.
“Tại sao?”
*
“Nhưng mà em cảm thấy con trai dễ nuôi hơn, hai thằng đàn ông to xác nuôi con gái chỉ sợ nuôi không được.” Ngạn Hi nói theo bản năng, nói xong mới phát hiện không đúng, sao cậy có thể yên tâm thoải mái bàn luận chuyện sinh con cùng Thiệu Chí Thần?!
Đứng trước đài phun nước Trevi, Ngạn Hi duỗi tay sờ hai túi áo, hỏi Thiệu Chí Thần: “Không có đồng xu nào à?”
Bà lão nghe không hiểu lời cậu, Thiệu Chí Thần giúp Ngạn Hi phiên dịch.
Thiệu Chí Thần móc một tờ tiền từ trong ví, Ngạn Hi cầm xem, là 100 euro. Cậu đi đến chỗ bà lão đứng bên hồ ước nguyện mua một bông hồng, đổi lấy ít tiền lẻ.
Ngạn Hi lấy lại tinh thần, gọi hắn qua bên mình, hai người ngồi chen chúc bên ô cửa sổ nhìn ảnh chụp.
“Đây, tiền giấy để bên anh.” Ngạn Hi nhét cho hắn một tờ 50, mấy đồng khác đều để ở trong túi mình. Cậu cầm một đồng xu quay lưng lại với hồ ước nguyện, sau đó ném đồng xu lên, chỉ nghe thấy một tiếng bụp, đồng xu chìm xuống đáy hồ.
Có người đã đăng bức ảnh này lên Twitter và nhận được vô số lượt thích.
Thiệu Chí Thần hỏi phần thưởng là gì, bà lão nói là được ở phòng khách sạn tình nhân cao cấp nhất Rome, bao ăn bao ở trọn gói bảy ngày bảy đêm, còn có thể thuê xe đi du lịch.
Thiệu Chí Thần cười một tiếng: “Ấu trĩ.”
“Lại không cho anh ước bây giờ.” Ngạn Hi cầm đồng xu lắc lắc trước mặt hắn: “Thật sự không muốn ước sao? Trong sách hướng dẫn có nói, ném hai đồng tiền xu có thể làm bản thân và người mình thích yêu nhau. Anh thấy không, em vừa ném một đồng, anh cũng ném một đồng, hai ta ghép lại không phải thành đôi sao?”
Bà lão mỉm cười lắc đầu: “Tất nhiên không phải trừng phạt mà là phần thưởng, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải hôn nồng nhiệt trên quảng trường mười phút. ”
Thiệu Chí Thần cúi đầu nhìn cậu một cái.
“Thiệu Chí Thần.” Ngạn Hi xoay người nhìn về phía người đàn ông, “Em muốn kể cho anh nghe câu chuyện của mình.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế, huống chi còn có tôi trái ngược với ông ấy ngồi đây.” Thiệu Chí Thần nhìn về phía Ngạn Hi: “Em cảm thấy thế nào?”
Bầu trời Đan Mạch rất xanh. Cho dù là ban ngày, chạng vạng hay là đêm, nơi đây đều đẹp như một bức tranh. Bây giờ hoàng hôn bên ngoài đang đượm, trong phòng cũng không tối lắm, Ngạn Hi không bật đèn phòng.
Ngạn Hi thu đồng xu về: “Không ném thì thôi, dù sao anh cũng cảm thấy nó là giả.”
*
Thiệu Chí Thần duỗi tay: “Cho tôi.”
Ngạn Hi đưa cho hắn: “Dùng tay phải cầm tiền xu ném qua vai trái.”
“Thế nào? Muốn tôi trở lại như ban đầu? Vậy em đến công ty làm thư ký cho tôi nhé.”
Thiệu Chí Thần ném, kết quả đồng xu không rơi vào hồ mà lăn theo bậc thang lăn xuống đất, hai người ngơ ngác nhìn chằm chằm đồng tiên xu nằm dưới đất, không biết phải làm sao.
Ngạn Hi đưa cho hắn: “Dùng tay phải cầm tiền xu ném qua vai trái.”
Ngạn Hi có chút tức giận: “Con nít còn ném vào được, có phải vốn dĩ anh không muốn ở bên em không?”
Thiệu Chí Thần chậc một tiếng: “Đừng nói bậy.”
Ngạn Hi có chút tức giận: “Con nít còn ném vào được, có phải vốn dĩ anh không muốn ở bên em không?”
Cổ họng Thiệu Chí Thần khô khốc, hắn không biết sao Ngạn Hi lại đột nhiên nói lời này. Nhưng tạm thời hắn không muốn biết, giọng nói như được phát ra từ trong sâu tận lòng, hắn nói: “Được, em muốn làm gì tôi cũng đồng ý.”
Hắn lại ném một lần nữa, lần này dùng sức rất lớn, song không nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống nước, Thiệu Chí Thần xoay người, phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
“Ba!” Ánh mắt Thiệu Sanh Tinh sáng quắc, nó lắc lắc tay Thiệu Gia Giai: “Con muốn gọi điện thoại cho ba!”
“Làm sao thế?”
Ngạn Hi dùng tay che mặt, kề sát bên tai hắn nói: “Anh ném tiền vào chỗ Hải Thần bên cạnh. ”
“Hình như thế thật?” Ngạn Hi ôm vai Thiệu Chí Thần, vỗ vỗ hắn: “Vậy anh phiên dịch cho bà ấy đi.”
Thiệu Chí Thần nghiêm túc nói: “Việc của thư ký là chuyên giải quyết nhu cầu sinh lý cho ông chủ.”
Thiệu Chí Thần liếc qua tác phẩm điêu khắc khổng lồ giữa hồ nước: “Thì sao?”
“Này! Chàng trai trẻ may mắn.” Bà lão mua hoa lúc trước đi qua: “Hai người là đôi tình nhân đầu tiên của ngày hôm nay ném được đồng xu vào người Hải Thần.”
“Lại không cho anh ước bây giờ.” Ngạn Hi cầm đồng xu lắc lắc trước mặt hắn: “Thật sự không muốn ước sao? Trong sách hướng dẫn có nói, ném hai đồng tiền xu có thể làm bản thân và người mình thích yêu nhau. Anh thấy không, em vừa ném một đồng, anh cũng ném một đồng, hai ta ghép lại không phải thành đôi sao?”
Ngạn Hi xoa tay: “Ừm… Sẽ bị nhận phạt gì ạ? Giống như vé phạt ấy?”
Ngạn Hi nghĩ tới Thiệu Chí Thần, nghĩ tới Thiệu Sanh Tinh, ngẫm lại cuộc sống sau này, ngẫm đến em trai trong thế giới thực.
Bà lão nghe không hiểu lời cậu, Thiệu Chí Thần giúp Ngạn Hi phiên dịch.
Hắn lại ném một lần nữa, lần này dùng sức rất lớn, song không nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống nước, Thiệu Chí Thần xoay người, phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
“Bảo bà ấy đổi cho chúng ta phần thưởng khác.”
Bà lão mỉm cười lắc đầu: “Tất nhiên không phải trừng phạt mà là phần thưởng, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải hôn nồng nhiệt trên quảng trường mười phút. ”
Thiệu Chí Thần cười một tiếng: “Ấu trĩ.”
Ngạn Hi nghe xong phiên dịch, vẻ mặt quái dị: “Hôn nồng nhiệt mười phút? Định nghĩa về nụ hôn nồng nhiệt của họ là gì? Em đứng 10 phút sẽ bị đau chân đấy, được chưa?”
Ngạn Hi nghe xong phiên dịch, vẻ mặt quái dị: “Hôn nồng nhiệt mười phút? Định nghĩa về nụ hôn nồng nhiệt của họ là gì? Em đứng 10 phút sẽ bị đau chân đấy, được chưa?”
Thiệu Chí Thần hỏi phần thưởng là gì, bà lão nói là được ở phòng khách sạn tình nhân cao cấp nhất Rome, bao ăn bao ở trọn gói bảy ngày bảy đêm, còn có thể thuê xe đi du lịch.
Ngạn Hi ôm Thiệu Chí Thần: “Còn chờ gì nữa anh yêu?”
Đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt luôn không thể kiềm chế được chuyện làm tình. Ngạn Hi tỏ vẻ rất vui tiếp nhận chuyện này, cậu không thích bản thân chịu ấm ức, không thể không thừa nhận, mỗi ngày ăn uống thỏa thuê, không cần nhọc lòng quan tâm đến chuyện gì khác thực sự là sướng đến phát điên! Nhưng nhiều khi con người ta luôn thích làm tự làm mình không thoải mái, thời điểm rảnh rỗi sẽ ngồi suy nghĩ miên man.
“Em tên là Ngạn Hi, em trai em tên là Ngạn Cẩn, bọn em không có cha mẹ.”
Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải chúng ta đang ở khách tình nhân cao cấp nhất sao?”
Địa điểm mở đầu của tuần trăng mặt là Rome, tiếp đó đi về phía Bắc để dừng chân ở Đan Mạch một khoảng thời gian trước khi đi đến Na Uy.
“Hình như thế thật?” Ngạn Hi ôm vai Thiệu Chí Thần, vỗ vỗ hắn: “Vậy anh phiên dịch cho bà ấy đi.”
Bà lão lộ vẻ mặt khó xử: “Xem ra phần thưởng của tôi không có sức hấp dẫn rồi, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được còn có thứ gì để hai người thấy vui vẻ.”
Thiệu Chí Thần nói: “Nhà bà còn hoa hồng không? Nếu có màu xanh thì càng tốt.”
Thiệu Chí Thần liếc qua tác phẩm điêu khắc khổng lồ giữa hồ nước: “Thì sao?”
“Đương nhiên là có, cửa hàng hoa của tôi ở gần đây, bây giờ tôi đi lấy, tiện thể bó giúp hai người.”
“Làm phiền bà rồi.”
Ngạn Hi không hiểu bọn họ đang nói gì, thấy bà lão chạy chậm liền hỏi người đàn ông: “Hai người vừa nói gì thế?”
Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải chúng ta đang ở khách tình nhân cao cấp nhất sao?”
“Bảo bà ấy đổi cho chúng ta phần thưởng khác.”
Chẳng bao lâu sau bà lão đã ôm một bó hoa hồng xanh đên, ở giữa là vài bông hồng đỏ tươi và bách hợp: “Đây chàng trai, cái này thế nào?”,
Chẳng bao lâu sau bà lão đã ôm một bó hoa hồng xanh đên, ở giữa là vài bông hồng đỏ tươi và bách hợp: “Đây chàng trai, cái này thế nào?”,
“Đang nhìn gì vậy?”
“Cảm ơn bà, hoa rất đẹp.” Thiệu Chí Thần nhận bó hoa, đưa cho Ngạn Hi: “Chuẩn bị cho tốt, sắp bắt đầu hôn môi rồi.”
Hết chương 75
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Nói bậy bạ cái gì vậy?”
“Vậy anh nhẹ một chút nha, ngài Thiệu.” Ngạn Hi cười cười kề sát gần hắn, khoảnh khắc môi chạm vào nhau, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và hoan hô của du khách.
Có người đã đăng bức ảnh này lên Twitter và nhận được vô số lượt thích.
Hứa Vân Xuyên ngồi bên quầy bar của quán bar chỉ đạo nhân viên pha chế, bất ngờ nhìn thấy bức ảnh hot này. Anh ta huýt sáo một tiếng, đưa điện thoại cho người đàn ông bên cạnh: “Nhìn em trai chúng ta kìa, bây giờ giỏi rồi, show ân ái được cả thế giới biết ~”
Ngạn Hi thu đồng xu về: “Không ném thì thôi, dù sao anh cũng cảm thấy nó là giả.”
Chu Tiềm Sơn cười hừ một tiếng, một hơi uống sạch ly rượu mạnh bên tay.
Đến khi nào gã mới có thể cho người mình yêu một thân phận giống như Thiệu Chí Thần vậy.
Thiệu Gia Giai đang cùng Thiệu Sanh Tinh cướp TV ở Thiệu trạch, bị ba mình mắng một câu: “To đầu thế rồi còn tranh TV với con nít, mày xem có ra thể thống gì không!”
Thiệu Gia Giai bất đắc dĩ từ bỏ TV, ngồi lướt điện thoại, một tấm ảnh xuất hiện trên trang chủ của cậu ta, cậu ta vội vàng vỗ vai Thiệu Sanh Tinh: “Nhìn xem, ai đây?”
Thiệu Chí Thần móc một tờ tiền từ trong ví, Ngạn Hi cầm xem, là 100 euro. Cậu đi đến chỗ bà lão đứng bên hồ ước nguyện mua một bông hồng, đổi lấy ít tiền lẻ.
Thiệu Gia Giai đang cùng Thiệu Sanh Tinh cướp TV ở Thiệu trạch, bị ba mình mắng một câu: “To đầu thế rồi còn tranh TV với con nít, mày xem có ra thể thống gì không!”
“Ba!” Ánh mắt Thiệu Sanh Tinh sáng quắc, nó lắc lắc tay Thiệu Gia Giai: “Con muốn gọi điện thoại cho ba!”
Thiệu Chí Thần nói: “Nhà bà còn hoa hồng không? Nếu có màu xanh thì càng tốt.”
“Muốn cọ tiền điện thoại của ta hả? Còn lâu mới có cửa, dùng đồng hồ thông minh của mi đi.”
Cậu vừa nghĩ vừa túm mấy sợi lông ngực của Thiệu Chí Thần nghịch nghịch, đàn ông mà, hormone nam giới phát triển ai mà chẳng có vài sợi lông ngực? Trên ngực Thiệu Chí Thần có mấy cái, tuy nhiên lại nằm rải rác, Ngạn Hi nhìn ngứa mắt, trộm lấy kìm cắt mắt tay trong tủ ra cắt ngắn.
Hai người ở Ý không được một tuần đã đi Đan Mạch, thời gian đương lúc hoàng hôn, Ngạn Hi ngồi trên cửa sổ, cầm máy ảnh chụp bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ một nửa bên ngoài.
Trong thế giới thực cậu thế nào rồi? Bị chai rượu đập một cái chắc không ngủm luôn đâu nhỉ? Cả đời cậu trải qua nhiều gian truân trắc trở như thế, cuối cùng bị một bình rượu đập chết cũng đáng tiếc lắm đúng không?
Bầu trời Đan Mạch rất xanh. Cho dù là ban ngày, chạng vạng hay là đêm, nơi đây đều đẹp như một bức tranh. Bây giờ hoàng hôn bên ngoài đang đượm, trong phòng cũng không tối lắm, Ngạn Hi không bật đèn phòng.
“Con trai quấn em quá.”
Thời điểm Thiệu Chí Thần đi vào, nhìn thấy Ngạn Hi đang ngồi ngẩn người trước ô cửa sổ.
Ừm… Ngắn thế này đâm lên người mình có ngứa không? Hay là dứt khoát cắt sạch. Tay cậu cầm kìm bấm bấm cắt mấy cọng lông ngắn kia.
“Đang nhìn gì vậy?”
Ngạn Hi lấy lại tinh thần, gọi hắn qua bên mình, hai người ngồi chen chúc bên ô cửa sổ nhìn ảnh chụp.
“Niềm vui bất ngờ sao có thể nói trước?”
“Ảnh chụp không đẹp bằng mắt thường, tiếc ghê, vừa nãy anh không ở đây.”
*
Thiệu Chí Thần nhìn hai tấm ảnh rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Ngạn Hi. Hắn nhếch môi cười, hôn lên vành tai Ngạn Hi một cái.
Xuy xuy! Ai thích sinh con chứ!
Ngạn Hi ngứa rụt vai: “Anh đừng nghịch nữa, để em cho anh xem ảnh.”
“Ảnh chụp có gì mà đẹp?” Thiệu Chí Thần thò lại gần hôn lên mặt cậu: “Đẹp bằng em sao?”
Đứng trước đài phun nước Trevi, Ngạn Hi duỗi tay sờ hai túi áo, hỏi Thiệu Chí Thần: “Không có đồng xu nào à?”
“Anh sến súa ghê.” Ngạn Hi cười cười cọ mũi với hắn: “Anh thay đổi rồi, không còn là anh giám đốc khi em vừa mới quen nữa.”
“Thế nào? Muốn tôi trở lại như ban đầu? Vậy em đến công ty làm thư ký cho tôi nhé.”
Làm sao Ngạn Hi không hiểu ý hắn, cậu cười nhếch mép: “Phản ứng mang thai không nhanh như thế đâu. Hầy, Thiệu Chí Thần, em phát hiện có phải anh rất muốn có một đứa không? Lúc trước nói có cũng được chỉ để dời sự chú ý của em?”
Ngạn Hi vốn là một người ham chơi, mấy thằng cu nhỏ một chút đều thích kiểu anh trai này, cho nên cậu nhận được rất nhiều sự yêu thích từ đám bé trai.
“Em cũng không biết xử lý chuyện của công ty.”
Thiệu Chí Thần nghiêm túc nói: “Việc của thư ký là chuyên giải quyết nhu cầu sinh lý cho ông chủ.”
“Đương nhiên là có, cửa hàng hoa của tôi ở gần đây, bây giờ tôi đi lấy, tiện thể bó giúp hai người.”
“Được…” Ngạn Hi kéo dài giọng, đột nhiên đứng dậy ngồi lên đùi Thiệu Chí Thần: “Hiện tại em giải quyết cho anh nha~”
Đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt luôn không thể kiềm chế được chuyện làm tình. Ngạn Hi tỏ vẻ rất vui tiếp nhận chuyện này, cậu không thích bản thân chịu ấm ức, không thể không thừa nhận, mỗi ngày ăn uống thỏa thuê, không cần nhọc lòng quan tâm đến chuyện gì khác thực sự là sướng đến phát điên! Nhưng nhiều khi con người ta luôn thích làm tự làm mình không thoải mái, thời điểm rảnh rỗi sẽ ngồi suy nghĩ miên man.
Ngạn Hi nghĩ tới Thiệu Chí Thần, nghĩ tới Thiệu Sanh Tinh, ngẫm lại cuộc sống sau này, ngẫm đến em trai trong thế giới thực.
Trong thế giới thực cậu thế nào rồi? Bị chai rượu đập một cái chắc không ngủm luôn đâu nhỉ? Cả đời cậu trải qua nhiều gian truân trắc trở như thế, cuối cùng bị một bình rượu đập chết cũng đáng tiếc lắm đúng không?
“Cảm ơn bà, hoa rất đẹp.” Thiệu Chí Thần nhận bó hoa, đưa cho Ngạn Hi: “Chuẩn bị cho tốt, sắp bắt đầu hôn môi rồi.”
Chắc là cậu bị hôn mê được đưa vào viện, nhưng không biết tiền trong nhà có đủ trả cho thuốc men không? Ngạn Cẩn còn phải đi học làm sao bây giờ?
Đến khi nào gã mới có thể cho người mình yêu một thân phận giống như Thiệu Chí Thần vậy.
À, đúng rồi, cậu còn một đám đàn em trung thành, chắc hẳn là sẽ không để Ngạn Cẩn phải chịu đói lạnh.
Cậu vừa nghĩ vừa túm mấy sợi lông ngực của Thiệu Chí Thần nghịch nghịch, đàn ông mà, hormone nam giới phát triển ai mà chẳng có vài sợi lông ngực? Trên ngực Thiệu Chí Thần có mấy cái, tuy nhiên lại nằm rải rác, Ngạn Hi nhìn ngứa mắt, trộm lấy kìm cắt mắt tay trong tủ ra cắt ngắn.
Ừm… Ngắn thế này đâm lên người mình có ngứa không? Hay là dứt khoát cắt sạch. Tay cậu cầm kìm bấm bấm cắt mấy cọng lông ngắn kia.
Thiệu Chí Thần tỉnh lại, không phát có điều gì khác thường, hắn theo bản năng sờ gối bên cạnh, không sờ thấy ai, Ngạn Hi lại chạy đến bên cửa sổ ngồi.
“Suỵt…” Ngạn Hi đặt đầu ngón tay lên môi, làm một động tác giữ im lặng với Thiệu Chí Thần vừa xuất hiện phía sau mình. Cậu kéo rèm ra, một vầng ánh dương từ phía chân trời bay lên, ánh nắng ban mai lưu luyến trên mặt chàng trai, làm nổi bật từng sợi lông tơ mỏng manh trên khuôn mặt cậu.
Thiệu Chí Thần nhìn hai tấm ảnh rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Ngạn Hi. Hắn nhếch môi cười, hôn lên vành tai Ngạn Hi một cái.
Thiệu Chí Thần ôm Ngạn Hi, cùng cậu ngắm mặt trời mọc, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh an nhàn.
“Chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Ngạn Hi bỗng nói: “Em nghĩ đến khi 80 tuổi, chúng ta lại đến Đan Mạch lần nữa. Khi đó chúng ta cũng phải nhìn mặt trời mọc như bây giờ.”
Cổ họng Thiệu Chí Thần khô khốc, hắn không biết sao Ngạn Hi lại đột nhiên nói lời này. Nhưng tạm thời hắn không muốn biết, giọng nói như được phát ra từ trong sâu tận lòng, hắn nói: “Được, em muốn làm gì tôi cũng đồng ý.”
“Thiệu Chí Thần.” Ngạn Hi xoay người nhìn về phía người đàn ông, “Em muốn kể cho anh nghe câu chuyện của mình.”
“Em tên là Ngạn Hi, em trai em tên là Ngạn Cẩn, bọn em không có cha mẹ.”