Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 30: Dự tiệc



Chỗ an táng Trầm Quân Như là Diệp Cung cùng với Diệp Trăn chọn, hai người mất không ít bạc để tìm một chỗ địa linh nhân kiệt[1].

[1] (人杰地灵): NHÂN KIỆT ĐỊA LINH người giỏi đất thiêng; đất thiêng mới có người tài

Sau khi Diệp Huy biết được cảm thấy không vui, biết rõ có sai, làm việc còn đường hoàng như thế, hắn không thể không một lần nữa xem kỹ Diệp Cung. Trầm Quân Như chết, việc Diệp Cung làm ở bên ngoài dần dần bại lộ, Diệp Huy mới biết được đứa con mình từng ký thác kỳ vọng cao quá quắt như thế nào.

Trầm Văn Thụy làm chuyện gì, Diệp Cung liền làm chuyện đó! Hai người chính là hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu), suốt ngày ăn nhậu chơi bời, không làm việc nghiêm chỉnh.

Lúc trước có Trầm Quân Như giúp che dấu, hiện giờ tất cả khuyết điểm đều bại lộ.

"Hoàng Thượng cho ngươi đi theo Thái Tử tiếp đãi sứ thần Tấn quốc. Diệp Cung, việc này nếu làm tốt lắm, Hoàng Thượng mới có thể đồng ý ngươi trở thành Hầu phủ Thế tử. Nếu như làm không xong, vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ sẽ không liên quan đến ngươi."

Diệp Cung kinh hỉ lúng ta lúng túng. Hắn đang nghĩ ngợi làm thế nào mới có thể leo lên cây đại thụ Thái Tử này, vậy là cơ hội đưa tới cửa: "Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ làm tốt việc này."

Lãnh ý trên mặt Diệp Huy rút đi một chút: "Lần này cùng ngươi hỗ trợ Thái Tử còn có Cố Sầm của Kì Dương Bá phủ. Ngươi nhớ rõ cứ làm tốt chuyện này cho Thái Tử, chớ cùng Cố Sầm nổi lên xung đột!"

Ngay khi nghe đến sẽ cùng làm việc với Cố Sầm, kinh hỉ trên mặt Diệp Cung nhanh chóng rút đi, thay thế thành phẫn nộ và ác ý. Đúng lúc, hắn có thể thừa dịp này thiết kế Cố Sầm ở thất lễ trước mặt Thái Tử. Khi Lật Dương Bá phủ còn, đã chèn ép Kì Dương Bá phủ không có cơ hội xoay người. Hiện giờ Lật Dương Bá phủ mới vừa bị giáng chức, người Kì Dương Bá phủ lại bắt đầu ra mặt, việc này chắc chắn là do Diệp Mạch an bài!

Cố Sầm kỳ thật cũng không muốn nhúng tay vào việc này, đang cùng Diệp Mạch nói nhất định là Hoàng Thượng cố ý gom hắn và Diệp Cung vào cùng một chỗ.

"Chuyện này, là đệ đi tìm Thái Tử." Diệp Mạch nhẹ nhàng nói.

Cố Sầm: "..."

"Có muốn lấy lại bạc mua bán chiến mã bị lỗ không?"

Cố Sầm điên cuồng gật đầu, hắn là một thương nhân, tất nhiên là phải lấy lại phần bạc của mình.

"Đệ cho huynh một cơ hội, tự huynh làm cho Thái Tử ý thức được hiện giờ triều ta đang thiếu chiến mã."

Đầu óc Cố Sầm xoay chuyển nhanh chóng, chợt đau lòng cho Thái Tử: "Đệ là muốn cho Thái Tử đi từng bước một vào cái bẫy mà chúng ta đào? Chờ khi hắn nhận ra chiến mã quan trọng nhưng rất khó mua bán, ta lại ra tay?"

Diệp Mạch lạnh lùng nhướng mày "Nói gì vậy! Ta không bao giờ làm chuyện như vậy. Huynh phải nhớ kỹ, bẫy này là huynh đào, cũng là huynh dẫn Thái Tử vào bẫy, hết thảy những chuyện này không quan hệ cùng ta. Còn có, chiến mã là chính, huynh thu liễm một chút."

Cố Sầm trợn mắt, hỏi: "Vậy còn Diệp Cung? Ta nói trước với ngươi nha, Kì Dương Bá phủ cũng không quan hệ gì với mấy người Diệp Cung này, nếu trong lúc làm việc ta đem người chỉnh chết, ngươi phải cam đoan vị Lư Dương Hầu gia kia không đến tìm ta gây phiền toái đấy."

"Yên tâm, đệ sẽ không quản chuyện của hắn. Việc này là ý của Hoàng Thượng, hãy làm thật đẹp vào, sẽ không ai truy xét đến trên người huynh đâu."

Nghe một chút, trong những lời này còn có ý xúi giục.

Nghênh đón sứ thần Tấn quốc không phải việc dễ dàng, nhưng cũng không phải là việc rất khó. Quy trình chính yếu sẽ có người của Lễ bộ lập ra, Thái Tử nhiều lắm là xem lại quy trình sau khi được sửa có chỗ nào không đúng.

Cái chính là, quy trình rườm rà, liên quan đến rất nhiều quan viên. Nếu có người không chuyên tâm làm việc, rất có thể sẽ làm uổng phí cố gắng của rất nhiều người.

Mà Diệp Cung.. Hắn gặp Cố Sầm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Bút lông xoay chuyển trong tay Diệp Mạch, Cố Sầm phải ở lại xử lý chuyện sứ thần Tấn quốc, trong thời gian ngắn sẽ không thể đi điều tra Tần gia: "Trúc Cẩm, an bài người đi Hàng Châu tìm hiểu rõ ràng chuyện Tần gia, nhất là chuyện về Tần Đại lão gia, bất cứ ai có liên quan đến ông ta đều phải điều tra."

Hậu sự Trầm Quân Như xong xuôi, Diệp Mạch mang theo Tần Hảo trở về Lư Dương Hầu phủ. Hai người vừa về đến Tùng Cảnh viện, Diệp Châu và Diệp Trăn cùng nhau đến.

Diệp Châu lặng lẽ đứng ở cửa, cùng Diệp Châu trước kia giống như hai người khác nhau.

Trái lại Diệp Trăn cũng không khác mọi khi. Hiện giờ nhìn thấy Tần Hảo, tuy rằng trong lòng rất oán hận, nhưng vẫn giả vờ lo lắng lôi kéo nàng nói chuyện: "Đại ca Đại tẩu đã trở về, đã nhiều ngày không có tin tức của các người, ta lo lắng chết đi được. Đại tẩu, sau khi mẫu thân qua đời, rất nhiều chuyện trong phủ này đều cần tẩu ra mặt. Tẩu gả đến đây mấy tháng đều ở Tùng Cảnh viện chăm sóc Đại ca, hôm nay Bình Dương Hầu phu nhân đãi tiệc, tẩu cùng đi với bọn muội đi."

"Bình Dương Hầu phu nhân đãi tiệc? Nhị vị muội muội mang tang trên người, hôm nay cũng muốn xuất môn làm khách sao?" Tần Hảo vẫn ăn nói dịu dàng như trước, nghe vào trong tai Diệp Châu và Diệp Trăn chính là dao nhỏ đoạt mạng người.

Diệp Châu rầu rĩ nói: "Bình Dương Hầu phu nhân cùng mẫu thân có quan hệ rất tốt, chính là sợ muội và Nhị muội ở trong phủ sẽ thương nhớ quá độ, cho nên mới bảo bọn muội đi giải sầu. Nếu Đại tẩu nguyện ý cùng đi với bọn muội, vậy đi thôi. Nếu không muốn, bọn muội cũng sẽ không cưỡng cầu tẩu."

"Phu quân?" Tần Hảo nhìn Diệp Mạch ở bên cạnh.

"Nàng muốn đi thì đi đi. Bất quá, nếu là đi giải sầu, thì hãy lấy tâm tính thiện lương mà giải. Người có tâm tư sâu xa, thường sẽ không có kết cục tốt." Câu nói phía sau chính là nói với hai tỷ muội Diệp Châu.

Diệp Trăn giữ chặt Diệp Châu, tận lực cười nói: "Đại ca không cần lo lắng, bọn muội biết mình đang làm gì. Đại tẩu cùng bọn muội ra phủ, muội và tỷ tỷ nhất định sẽ mang Đại tẩu lông tóc không tổn hại trở về."

Bình Dương Hầu phủ và Lư Dương Hầu phủ rất gần, xe ngựa đi được hai khắc liền dừng.

Tần Hảo xuống xe ngựa, nhìn tấm biển trước mặt, cười khẽ. Cùng là Hầu phủ, Lư Dương Hầu phủ đường hoàng, Bình Dương Hầu phủ trầm ổn điệu thấp. Nhưng vị Bình Dương Hầu phu nhân chỉ mới gặp mặt một lần kia cũng không phải là người điệu thấp.

Bằng không, hôm nay cũng sẽ không phải đã biết rõ Diệp Châu và Diệp Trăn có tang trong người còn mời hai người đến đây làm khách. Muốn an ủi giải sầu, một mình gặp mặt là được, hoàn toàn không cần làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Tâm tư Tần Hảo hơi trầm xuống, lòng cảnh giác chợt gia tăng. Nàng cùng Trầm Quân Như cũng không có quan hệ gì, Bình Dương Hầu phu nhân mời nàng đến, không quá giống có chuyện tốt.

Lần này mở tiệc chiêu đãi, chỉ là phu nhân và các cô nương thế gia vui chơi giải trí, chơi đùa ầm ĩ.

Vợ chồng Bình Dương Hầu từng có một đứa con, nhưng lúc còn rất nhỏ đã mất tích, về sau hai người cũng không sinh thêm nữa.

"Ta cùng An Như là bạn khuê phòng, nàng qua đời đột ngột như vậy, trong lòng ta thật khó chịu. Hôm nay các con nói xem, rốt cuộc là ai nhất định chọn ngày đó để An Như vào cung? Vì sao xe ngựa đúng hôm đó xảy ra vấn đề? Các con có sai người đi thăm dò chưa?"

Ba người vừa mới tiến phòng khách, Bình Dương Hầu phu nhân liền lôi kéo tay Diệp Châu và Diệp Trăn đau lòng an ủi, nhưng lời lẽ và ý nghĩa đều là đang nói cái chết của Trầm Quân Như là bị người ta trù tính.

Tần Hảo yên lặng ngồi trên chỗ uống trà, nhìn đám người ngồi trong phòng khách.

Rất nhiều người nàng không biết, nhưng Thái Phó phu nhân và Trần Tư Vũ nàng vẫn nhận ra. Từ khi Thái Tử đương triều từ chối hôn sự, làm cho trên dưới Trần gia mất hết mặt mũi, Trần Tư Vũ cũng rất ít khi ra cửa.

Diệp Châu thấp giọng khóc nức nở: "Mẫu thân qua đời đột ngột, phụ thân không cho chúng con hỏi chuyện đã xảy ra đêm đó. Hiện giờ Lật Dương Bá phủ bị người hãm hại.."

"Châu tỷ nhi!" Tần Hảo ý vị thâm trường nhìn nàng ta: "Chuyện Lật Dương Bá phủ là Hoàng Thượng định đoạt, lời muội vừa nói là đang nghi ngờ quyết định của Hoàng Thượng sao? Hôm nay rất nhiều người đến, những lời này bị người có tâm truyền vào trong cung, muội có thể gánh vác trách nhiệm này sao?"

Diệp Châu mím chặt môi, hoảng sợ trốn vào bên người Bình Dương Hầu phu nhân. Một màn này làm ánh mắt mọi người thay đổi, ánh mắt đánh giá đều vào trên người Tần Hảo.

Tần Hảo rốt cục hiểu được mục đích chân chính hôm nay mời nàng dự tiệc! Hiện giờ Hầu phủ đã không có phu nhân chủ sự, trước khi vị trí thế tử được định ra, nàng chính là người danh chính ngôn thuận có thể quản sự ở Hầu phủ!

Nhưng một khi nàng quản sự, nàng sẽ có thể nhúng tay vào việc hôn nhân của Diệp Châu và Diệp Trăn, nhưng Diệp Châu và Diệp Trăn cũng sẽ không bằng lòng!

Tâm tư Tần Hảo nhạy cảm, đến kinh thành mấy tháng này cũng để nàng hiểu được, có một số người nếu không có chừng mực, chi bằng làm cho nàng ta hoàn toàn hiểu biết một chút hậu quả của việc không có chừng mực!

"Tần Hảo, hiện tại là ở Bình Dương Hầu phủ, ngươi muốn giáo huấn muội muội chờ trở về lại giáo huấn! Nhiều trưởng bối ngồi ở đây như vậy, khi nào đến phiên ngươi mở miệng?" Bình Dương Hầu phu nhân không vui, ánh mắt ghét bỏ.

Tiếng khóc Diệp Châu dần dần dày đặc: "Con và muội muội ở trong phủ sống rất khổ sở, mấy ngày mẫu thân mất, Đại ca Đại tẩu không biết đi nơi nào. Tất cả mọi chuyện đều là dựa vào mấy huynh muội chúng con chống đỡ."

"Tốt xấu gì cũng đã nuôi lớn Diệp Mạch, thế nhưng ngay cả đoạn đường cuối cùng cũng không đưa tiễn. Hôm nay nghe chuyện này, ta đều thấy chẳng đáng thay An Như." Thái Phó phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt: "Diệp Mạch như vậy, có chỗ nào là có hiếu?"

Tử La lo lắng nhìn Tần Hảo, khi ở Tần gia, cô nương là người được yêu thương nhất bên cạnh lão phu nhân, đã khi nào bị nhiều người chỉ trích như vậy? Những người trước mặt đều là phu nhân xuất thân thế gia, thậm chí có phu nhân Hầu phủ, cô nương thật sự có thể đánh thắng được bọn họ sao?

Còn có đại cô nương và nhị cô nương, thật sự là quá xấu hổ! Hóa ra tìm cô nương cùng các nàng xuất môn, chính là muốn cho cô nương mất mặt.

"Trước khi ra phủ, phu quân từng nói với hai vị muội muội một câu, các muội còn nhớ rõ không?"

Ánh mắt Diệp Châu hoảng sợ trốn về phía sau, thân mình run rẩy.

"Người có tâm tư sâu xa, rất dễ không có kết cục tốt!" Tần Hảo đứng dậy, đứng ngay trước mặt mọi người. Tuy rằng dáng người yếu ớt, nhưng tự dưng làm cho người ta áp lực: "Còn có, An Như vốn là thế phong hào được ban cho phu nhân, hiện giờ đã biếm làm thứ nhân rồi, vì sao Bình Dương Hầu phu nhân và Trần phu nhân như vẫn gọi như vậy? Hai vị muội muội là người chu đáo, ta cũng hiểu được các muội cũng không muốn để phu nhân sau khi mất để lại thanh danh gì."

"Đại tẩu.." Diệp Trăn bất an trong lòng, đột nhiên nổi lên một tia hối hận, nàng nhìn Tần Hảo gần như là khẩn cầu, hy vọng nàng đừng nói ra những chuyện đó.

Tần Hảo coi như không nhìn thấy, nàng sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng người khác trêu chọc đến thì nàng cũng sẽ không để cho họ sống dễ chịu!

"Cái chết của phu nhân, là do tự mình đập đầu xuống đất mà chết, cũng không liên quan gì đến ta và phu quân! Ngày đó chuyện đòi vào cung, là Hoàng Thượng phân phó, các vị phu nhân nếu cảm thấy việc này không ổn, có bản lĩnh nên đi tìm Hoàng Thượng, sao phải ở đây làm khó tiểu nữ tử ta đây? Ta từ nhỏ không ở lâu trong kinh thành, không hiểu quy củ của kinh thành. Nhưng gả đến đây mới mấy tháng, lại biết được mọi người ở kinh thành thích lấy nhiều khi ít!"

"Người bước ra từ môn hộ nho nhỏ nhưng tính khí lại thật lớn. Chỉ là không biết mệnh có đủ cứng hay không, có thể chống đỡ ngươi tính khí lớn như thế hay không." Thái Phó phu nhân nói lời này giống như là đang nói đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.