Nghe thấy tiếng gọi, Tiêu Tắc Tự đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện lên một chút vui mừng, y đặt sách xuống, nhanh chóng bước tới.
"Ngươi tỉnh rồi? Còn đau không?"
Hạ Hàn Thanh mỉm cười lắc đầu, nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm thấy có gì đó không ổn ở Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự lại nâng chén nước ấm bên cạnh lên, đưa cho hắn. Khi bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Hạ Hàn Thanh, y vội vã thay đổi giọng điệu thành trẻ con, nằm úp vào lòng Hạ Hàn Thanh, khẽ nức nở:
"Tướng công, đáng sợ quá, ngươi còn đau không?"
Y nói, rồi cố gắng ép bản thân rơi hai giọt lệ.
Hạ Hàn Thanh uống cạn nước, thấy khuôn mặt y dưới ánh sáng nhàn nhạt ánh lên vẻ long lanh, đột nhiên lòng hắn lại hoảng loạn, vội vàng vùng dậy, nâng tay áo lên giúp y lau nước mắt.
"Thần không sao, làm Điện hạ lo lắng rồi, là thần có lỗi. Điện hạ sao còn chưa đi nghỉ?"
"Ta không ngủ được."
"Chẳng lẽ... vì thần sao?"
Hạ Hàn Thanh nắm lấy chiếc chén hỏi, giọng nói có chút run rẩy, hắn vừa vui mừng khi biết Tiêu Tắc Tự lo lắng cho mình, lại vừa sợ mình làm phiền khiến y không thể ngủ.
Tiêu Tắc Tự không để ý đến tâm tư nhỏ bé của hắn, cướp lấy chiếc chén rỗng:
"Có muốn uống thêm nước không?"
"Không muốn nữa."
"Tại sao chân đau mà không nói với ta?"
Nếu không phải y phát hiện Hạ Hàn Thanh toàn thân đều run rẩy, thì cũng không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
"Thần không đau, chỉ là một vết thương cũ thôi, khiến Điện hạ lo lắng, thần thật có lỗi."
Tiêu Tắc Tự: "..."
Y đột nhiên hiểu ra tại sao Hạ Hàn Thanh, người rõ ràng nắm trong tay quân lực, lại bị Hoàng đế ép đến bước đường này.
Nguyên do chẳng qua là một chữ "trung."
Vì thế, Hạ Hàn Thanh đối với y, một hoàng tử ngốc nghếch, cũng hết sức cung kính, chăm sóc chu đáo.
Đó là một điều tốt, nhưng cũng không phải là tốt hoàn toàn.
Ba năm trước, y cũng từng trung thành như vậy, nhưng đổi lại chỉ là sự nghi ngờ của Phụ hoàng.
Có lẽ do cùng cảnh ngộ, y bỗng nhiên cảm thấy thêm phần thương xót cho Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, để ta xoa bóp cho ngươi, đại phu nói xoa bóp nhiều sẽ tốt hơn."
Y nở một nụ cười ngốc nghếch, nhớ lại những huyệt vị mà Dung Tuyết đã dạy, rồi đưa tay vào.
Đầu ngón tay lạnh lẽo xuyên qua lớp áo mỏng, truyền đến chân Hạ Hàn Thanh cảm giác nóng bỏng, hắn cảm thấy từ chỗ mà Tiêu Tắc Tự chạm đến, cơn nóng lan tỏa khắp cơ thể, như muốn bốc hơi.
"Điện hạ!"
Hạ Hàn Thanh giật mình hét lên.
"Không cần Điện hạ phải lo, thần tự làm được rồi."
"Ngươi cứ nằm yên đó."
Tiêu Tắc Tự kéo chăn lên, trong phòng đã đốt địa long, cửa sổ xung quanh đều đóng kín, không lọt chút gió lạnh nào.
Vì Hạ Hàn Thanh đã chăm sóc y trong suốt thời gian qua, y ngồi xuống bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, tìm đúng huyệt vị, lực tay đều đã được thử nghiệm trên Dung Tuyết, thoải mái đến mức Hạ Hàn Thanh muốn rên lên.
Cánh tay phải của Hạ Hàn Thanh che mắt, mỗi lần ấn xuống, trái tim hắn như nhảy múa, đây không phải đang giúp hắn xoa bóp, mà là đang lôi hắn xuống địa ngục.
"Điện hạ..."
"Đừng xoa nữa, thần không chịu nổi."
"Xin ngươi đấy."
"Hả?"
Tiêu Tắc Tự giật mình rút tay lại, y thực sự không dùng lực quá mạnh, chẳng phải Dung Tuyết đã nói rất thoải mái sao?
Hạ Hàn Thanh ngồi dậy tự mình lết ra ngoài:
"Điện hạ nên đi nghỉ sớm đi, thần sẽ sang thư phòng ngủ."
Hạ Hàn Thanh có bệnh à?
Nhưng y vẫn nhắc nhở một câu: "Ở đó lạnh lắm."
Hôm nay hồng nguyệt đến đột ngột, y không lường trước rằng vào thời điểm này, bệnh cũ của Hạ Hàn Thanh sẽ tái phát, chỉ đốt lò sưởi trong phòng chính.
"Thần không sợ lạnh."
"Tướng công... ta ngủ một mình sợ lắm."
"Thần sẽ gọi Thính Lan..."
Lời nói đến miệng lại xoay vòng rồi nuốt ngược vào bụng, Hạ Hàn Thanh vốn định gọi Thính Lan tới, nhưng lại nghĩ đến từ "thông phòng thiếp thất."
"Thần không đi nữa là được."
Ánh mắt Tiêu Tắc Tự đột nhiên trở nên mơ màng, y tiến lên ôm lấy cánh tay Hạ Hàn Thanh, thân mật dụi vào.
"Tướng công ngủ cùng ta đi."
"Được..."
Hạ Hàn Thanh khàn giọng đáp, cổ họng khô rát.
Hắn đã không còn nhớ rõ đêm đó làm sao vượt qua, chỉ nhớ đến mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn bên tai, Tiêu Tắc Tự lăn qua lăn lại rồi đột nhiên ôm lấy hắn, hai thân thể nóng bỏng sát vào nhau.
Hạ Hàn Thanh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Khó khăn lắm mới chờ đến sáng, lại là một buổi triều sớm.
Lần này, Cảnh Thuận Đế đặc biệt nhấn mạnh đến sự kiện hồng nguyệt hôm qua, những người trước đây tranh cãi rằng kẻ bán chịu dao là giả mạo hôm nay không ai dám hé miệng.
Nhìn lại, sắp đến lúc tuyết tháng sáu rơi, ngoài phố lại rộ lên tin đồn về lương thực dự trữ.
Cảnh Thuận Đế đang cầm trên tay tờ thư dài đầy chữ máu của các học sĩ viết trước cổng nha môn Đại Lý Tự hôm qua, từng câu từng chữ chửi bới quan lại đương triều là đồ vô dụng.
"Chư vị ái khanh, các ngươi nghĩ sao?"
"Hoàng thượng, thần cho rằng hồng nguyệt hôm qua chính là điềm báo, Tề Thăng đại nhân là đại nho đương thời, sao có thể làm chuyện tham ô như vậy."
"Hoàng thượng, thần tán thành."
"Thần cũng tán thành."
Hạ Hàn Thanh lạnh lùng nhìn đám người này như cỏ đầu tường, khi Tề Thăng tiến kinh chẳng có ai dám lên tiếng, chỉ có vài người dám nói đều bị đàn áp.
Giờ thấy tình hình có chuyển biến, liền nhảy ra làm người tốt.
"Trẫm mấy ngày trước đã phái người đến huyện Thiên Thọ, các khanh đoán xem đã phát hiện được gì?"
Phía dưới im lặng như tờ, Cảnh Thuận Đế cười như thế này, tất nhiên không phải chuyện lành.
Ngài lệnh cho Khang Đức Lộc trình lên hai chiếc hộp sắt, bên trên một lớp trà, bên dưới là đầy ắp những thỏi vàng, ngân phiếu.
"Viên khanh, thật là hào phóng đấy, ít nhất cũng phải vài vạn lượng."
Ngài cười trên mặt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Cảnh Thuận Đế hừ lạnh một tiếng, hai chiếc hộp sắt trong tay ngài đột nhiên rơi xuống dưới, một chiếc đập thẳng vào đầu Viên Nghi Chi.
Viên Nghi Chi bị đánh đến đầu óc choáng váng, không dám động đậy. Ngay lập tức chỗ đó chuyển thành màu đỏ, còn bị trầy xước, một vệt máu nhỏ chảy xuống trán, xem ra Hoàng thượng quả thật tức giận không nhẹ.
"Viên Vĩ là thứ tử trong nhà ngươi phải không?"
"Phải..."
Viên Nghi Chi mơ hồ đoán được điều gì đó, mồ hôi lạnh đột nhiên tuôn ra trên trán.
"Khang Đức Lộc, dẫn Viên Vĩ vào."
Theo tiếng hô cao giọng của Khang Đức Lộc, một nam nhân gầy gò bị cấm vệ quân trói chặt dẫn lên.
Viên Vĩ vừa thấy Yến Nghi Chi, ánh mắt liền sáng lên, "Phụ thân, phụ thân cứu nhi thần với, phụ thân, nhi thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa."
"Đồ nghiệt tử!"
Viên Nghi Chi một cước đá Viên Vĩ lăn ra đất. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Viên Vĩ phụng mệnh giám sát việc xây dựng hoàng lăng, nay lại bị hoàng đế đích thân dẫn người lên đây, chuyện tham ô này chắc chắn không thể tách rời khỏi nghiệt tử này.
"Bệ hạ! Thần giáo dục không nghiêm, thần tự biết không còn mặt mũi nào để gặp bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội. Nghiệt tử phạm tội lớn theo luật đáng bị lưu đày biên cương, hài tử không dạy là lỗi của phụ thân thần, xin bệ hạ bãi miễn chức thượng thư của thần, thần nguyện lập công chuộc tội."
"Phụ thân..."
Viên Vĩ còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị Viên Nghi Chi đạp một cái, sợ hãi mà lập tức ngậm miệng.
Cảnh Thuận Đế cười lạnh một tiếng.
Viên Nghi Chi quả nhiên thông minh, đem luật pháp ra, khiến ông chỉ có thể theo lời Viên Nghi Chi mà xuống thang, lấy nhỏ làm lớn.
"Truyền chỉ của trẫm, triệt để điều tra việc tham ô, những người liên quan đều bị lưu đày biên cương, phải bồi thường lại tất cả tiền tham ô, còn Viên Vĩ... ban chết, Viên Nghi Chi giáo dục thuộc hạ không nghiêm, hãy ở nhà mà dạy dỗ con cháu."
"Nếu còn xuất hiện chuyện như ở Hồi Vị Lâu hay lăng mộ lần này, hãy cẩn thận đầu của cửu tộc ngươi."
Cảnh Thuận Đế không xử lý hết toàn bộ nhà họ Viên trong một lần, một là vì từ từ, hai là vì ông vẫn còn chỗ cần dùng đến nhà họ Viên.
"Thần, tạ chủ long ân."
"Vị trí Thượng thư bộ binh hiện đang bỏ trống, Lý Dục Thư đâu?"
"Thần ở đây."
Lý Dục Thư tiến lên phủ phục quỳ lạy.
"Từ hôm nay, chức vụ Thượng thư bộ binh tạm do Lý khanh đảm nhận, khi nào Viên khanh dạy dỗ con cái trong nhà xong, trẫm sẽ quyết định sau."
"Vi thần tuân chỉ, nhất định không phụ lòng bệ hạ."
Lý Dục Thư nặng nề dập đầu xuống đất.
Nói là sẽ quyết định sau, nhưng Viên Nghi Chi vừa rời đi, e rằng bộ binh sẽ trở thành thiên hạ của Lý Dục Thư.
"Hơn nữa, lần này Tề Thăng vì chuyện của Viên Vĩ mà bị oan..."
Cảnh Thuận Đế một câu liền đẩy toàn bộ sự việc của Tề Thăng lên đầu Viên Vĩ, giải oan cho Tề Thăng.
Lúc này, trên phố Quảng Bình, nơi góc hẻm đông đúc, kẻ ăn xin qua lại, tóc tai bù xù, chống gậy, cầm bát vỡ.
Ngồi ở góc cuối cùng là một kẻ ăn xin mù, tay cầm cây đàn nhị hỏng, đang tự đắm mình mà kéo bài "Nhị Tuyền Ánh Nguyệt", trước mặt bát vỡ chất đầy đồng xu.
Đột nhiên có một tiếng "keng", lại rơi vào một miếng bạc vụn.
"Đa tạ khách quan."
Giọng nói khàn khàn, dường như đã trải qua bao thăng trầm.
"Dung Tuyết nói ngươi ở đây xin ăn, Cô còn không tin, làm ăn cũng không tệ nhỉ."
Giọng nam trong trẻo truyền vào tai kẻ ăn xin, đột nhiên đôi mắt mờ đục của hắn mở bừng ra, phát ra tia sáng rực rỡ.
"Điện... điện hạ."
Hắn cuối cùng cũng lộ ra một tia vui mừng.
Trước mặt hắn là một người mặc áo trong màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dài thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng màu hồng đào, mái tóc đen xõa trên vai, chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc lại, tay đang nghịch một chuỗi tràng hạt bồ đề ngọc trắng, mỉm cười nhìn hắn, trông có chút bất cần đời.
"Phong Hà, giúp Cô đưa một người về."
"Điện hạ chỉ bảo, Phong Hà thề chết tuân lệnh."
Tiêu Tắc Tự cười lớn, nhét chuỗi tràng hạt đang nghịch vào tay Phong Hà, "Không cần mạng của ngươi."
"Giúp Cô đưa Tề Thăng về quê."
Theo tính cách của Tề Thăng, ông bị sỉ nhục như vậy, chắc chắn không muốn ở lại nơi hoàng cung mục nát này nữa, nhưng e rằng trên đường sẽ có người muốn lấy mạng ông, chẳng hạn như Viên Nghi Chi, chẳng hạn như hoàng đế...
"Thuộc hạ tuân chỉ, phiền điện hạ trông coi cây nhị của thuộc hạ."
Tiêu Tắc Tự nhận lấy cây nhị có chút cũ nát, tay ngứa ngáy kéo thử hai cái, âm thanh chói tai vang lên, suýt chút nữa làm thủng màng tai của Phong Hà.
"Điện hạ, người không giỏi âm luật, vẫn là tha cho nó đi."
Tiêu Tắc Tự giả vờ tức giận đánh một cái vào đầu Phong Hà, "Cô về sẽ học hành cẩn thận, nhất định khiến ngươi phải nhìn với cặp mắt khác."
Phong Hà trên mặt viết đầy chữ "không tin".
Trên phố Quảng Bình, một kẻ ăn xin kéo đàn nhị đã biến mất, không ai để ý, dù sao cũng chỉ là một kẻ ăn xin.
Trong hoàng cung, Cảnh Thuận Đế đích thân tiếp kiến Tề Thăng, lúc này Tề Thăng đã già cỗi như một lão nhân sáu mươi tuổi.
"Nhà thần có cá chuối ngon, xin bệ hạ cho phép thần hồi hương."
"Tề ái khanh, trẫm đã cho khanh một công đạo, trẫm điều khanh trở lại kinh thành thì thế nào? Khanh tài giỏi phi thường, năm đó bảng nhãn là trẫm đích thân điểm, trẫm sao có thể không tin khanh chứ?"
"Bệ hạ, lão thần không dám nhận, thực sự là lòng còn muốn mà lực đã bất tòng tâm."
"Tề ái khanh vẫn còn trách trẫm sao?"
"Thần không dám, chỉ là những năm gần đây thân thể không được tốt, chân tay bất tiện, thật khó lòng giúp bệ hạ cống hiến, ân tri ngộ của bệ hạ, thần kiếp sau kết cỏ ngậm vành cũng không thể báo đáp."
Quân thần hai người tượng trưng mà qua lại vài câu, Cảnh Thuận Đế mới thật sự buông lỏng, ban thưởng rất nhiều đồ đạc, cho phép ông từ quan về quê.
Tề Thăng cũng thở phào một cái, lảo đảo bước ra khỏi hoàng cung nơi ông đã phấn đấu nửa đời, ngoài cổng cung có một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt đang yên lặng chờ.
Một người đàn ông đội nón, râu ria lởm chởm, trên người mặc bộ đồ vá chằng vá đụp nhiều chỗ, hắn nhìn thấy Tề Thăng ra khỏi cung, từ trên xe nhảy xuống chặn lại.
Kỳ Thăng nhìn chuỗi tràng hạt, mũi cay cay, liên tục nói ba tiếng "tốt."
"Chủ nhân của ngươi giờ ở đâu?"
"Ngài đến nơi sẽ biết."
Nơi bến đò, một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ neo đậu, Tề Thăng xuống xe, chập chững bước lên thuyền, đối diện liền thấy một thanh niên đứng quay lưng về phía ông, tay chắp sau lưng, dáng người thẳng tắp, toát lên vẻ phiêu dật thoát tục.
Tề Thăng không dám nhận.
Thiếu niên nghe thấy tiếng động, chậm rãi xoay người, gỡ bỏ chiếc mặt nạ dữ tợn trên mặt, lộ ra dung nhan quen thuộc, vẫn là gương mặt trong ký ức, nụ cười nhạt ấy không hề thay đổi, phong thái vẫn như năm nào.
Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu tự lãng nguyệt nhập hoài.
(*) Chi lan ngọc thụ: Cỏ chi, cỏ lan quí như cái cây bằng ngọc. Những nhà có con cháu hiền đức tài năng, người ta thường ví von chi lan ngọc thụ. Lãng nguyệt nhập hoài: chỉ người có nụ cười như trăng sáng, đi vào lòng người.
"Thái tử, Điện hạ!"
Tề Thăng lệ già tuôn trào, "phịch" một tiếng bỗng quỳ sụp xuống.