Tuyết lớn kéo dài mấy chục ngày, cả kinh thành như bước vào mùa đông, khắp nơi tuyết trắng bao phủ, bạc trắng một màu.
Ngắm tuyết là thú vui của văn nhân mặc khách, quan lại quyền quý, nhưng đối với dân nghèo thì lại là tai ương.
May thay vì đã có tiên đoán trước nên Cảnh Thuận đế hạ lệnh chuẩn bị, dân chúng trong kinh thành còn coi như an ổn, nhưng bên ngoài thì không được như vậy.
Các huyện ngoại thành trên danh nghĩa phục tùng nhưng thực chất lại chẳng coi lời tiên đoán ra gì, nhà cửa không được tu bổ, kho lương dự trữ không đủ, áo bông than củi lại thiếu.
Tuyết lớn kéo dài, hôm qua còn mặc áo lụa mỏng, hôm nay đã phải thay áo bông, nhiều gia đình nghèo khổ vì chuẩn bị không kịp mà xảy ra biết bao chuyện.
Tuyết lớn đè sập nhà cửa, chặn kín đường đi, nhà nhà đóng cửa không ra, hoa màu trong ruộng bị đông chết vô số, tiệm gạo tiệm rau đều đóng cửa hết.
Giá than giá gạo tăng vọt, triều đình cố gắng can thiệp nhưng cũng không thể ngăn cản được cơn giận dữ của dân chúng.
Lại qua mấy ngày, triều đình thiết lập thêm các điểm phát cháo ở khắp nơi, phái rất nhiều nhân lực vật lực đi cứu trợ, lại trưng dụng các tửu lâu quán ăn để tiếp nhận dân lưu lạc.
Cảnh Thuận đế nhìn những tấu chương được dâng lên mỗi ngày hàng trăm bản, giận đến đùng đùng, phất tay quét hết tấu chương trên bàn xuống đất.
"Tiếp tục thế này, quốc khố của trẫm sẽ bị vét sạch, trận tuyết này rốt cuộc khi nào mới dừng lại?"
Khang Đức Lộc quỳ bên dưới run rẩy nói, "Bẩm bệ hạ, theo như lời tiên đoán thì tuyết sẽ kéo dài ba mươi ngày, thế này thì ít nhất cũng còn hơn hai mươi ngày nữa."
Cảnh Thuận đế xoa xoa đầu, "Truyền Lý Dục Thư vào kiến giá."
Rất nhanh Lý Dục Thư đối mặt với gió tuyết vào ngự thư phòng, trong phòng đế vương tự nhiên là ấm áp, lửa than đầy đủ, tuyết trên mũ quan và quan phục ngay lập tức tan thành nước, ướt đẫm chảy xuống.
"Lý khanh, có kế sách gì hay không?"
"Bệ hạ, thần gia tài ít ỏi, nguyện góp một chút để giúp đỡ quốc khố, trong kinh còn nhiều nhà giàu..."
**
Đại triều hội
"Trận tuyết này hung hãn vô cùng, trong thành có nhiều lưu dân hỗn loạn, chết thương vô số, mà quốc khố lại trống rỗng, đây là trẫm thất trách, trẫm phải làm gương, trẫm cùng Thục phi nương nương đã bàn bạc, từ nay tiết kiệm chi tiêu trong hậu cung, quyên ra ba vạn bốn ngàn lượng bạc."
"Chư khanh gia, lần này chúng ta phải cùng nhau vượt qua khó khăn, tiền tài vật lực, đều hãy lấy ra một ít để an trí dân lưu lạc."
Từ lần gặp Lý Dục Thư trong ngự thư phòng, Cảnh Thuận đế đã đến điện của Viên mỹ nhân một lần, nói rất nhiều lời thân thiết, ngay hôm đó lại phong Viên mỹ nhân thành Thục phi.
Thục phi cũng bỏ ra tiểu kim khố của mình, kêu gọi nhà họ Viên quyên không ít bạc.
Nhà họ Viên giàu có vô biên, làm ăn nhiều, tiền bạc không thiếu, đây cũng là lý do vì sao hoàng đế đến giờ vẫn chưa động đến nhà họ Viên, ông cần một tiểu kim khố vô tận.
Hoàng đế ở lại mấy ngày liền, dùng chính thân thể mình để từ Thục phi đổi ra không ít bạc, lại giải trừ lệnh cấm túc của Viên Nghi Chi, tùy tiện ban cho một chức vị hư danh.
Nhà họ Viên cảm động vì ân đức, một hơi quyên ra mười vạn lượng bạc trắng, hoàng đế vui mừng lại chạy đến ngủ với Thục phi mấy lần, trổ hết tài năng dỗ dành Thục phi vui như hoa nở.
Nhưng bạc tiền bao nhiêu cũng là không đủ, hắn lại nhắm đến các trọng thần khác trong triều.
Những lão gian thần này ngày thường nhìn thì có vẻ thanh liêm, nhưng sau lưng lại không ít lần vơ vét của cải, thêm vào đó là sản nghiệp từ trang viên của bọn họ, chắc chắn không ít tiền.
Cảnh Thuận đế hết lời ca ngợi công đức nhà họ Viên, khen ngợi đến mức Viên Nghi Chi mặt mày đỏ bừng.
"Thần nguyện vì bệ hạ mà lo lắng, chỉ là nhà thần gia sản mỏng manh, thần nguyện quyên ra ba năm bổng lộc."
"Thần cũng nguyện quyên ra ba năm bổng lộc, cầu mong Đại Yến quốc được mưa thuận gió hòa."
"Thần cũng nguyện..."
Từng người từng người không nhắc đến số lượng bạc nhiều ít, chỉ lấy ra ba năm bổng lộc, che giấu gia sản của mình thật kín kẽ. Cuối cùng, Hoàng đế không còn cách nào khác phải bắt họ quy đổi bổng lộc thành tiền, lúc này mới gom được thêm một ít.
Nhưng ngần ấy vẫn là chưa đủ, trận tuyết này đã gây tai họa cho quá nhiều nơi.
"Chư vị ái khanh có diệu kế gì không?"
"Bệ hạ, trong kinh thành giàu có nhiều, rất nhiều phú hộ gia cảnh giàu sang. Thần cho rằng có thể dùng việc chiêu mộ hoàng thương để thương nhân cũng góp một phần sức lực cho Yến Vân ta."
Cảnh Thuận đế trầm ngâm: "Trong kinh thành có rất nhiều phú thương, không thể tất cả đều chiêu mộ làm hoàng thương được, nhưng việc này quả thực là một ý kiến hay. Chỉ là ai có thể đảm nhận đây?"
Tiêu Thừa Duẫn nhớ đến chuyện lần trước Hạ Hàn Thanh lấy ngọc bội hại hắn bị mắng xối xả.
Ngay lập tức nói: "Nhi thần cho rằng Hạ tướng quân uy danh vang xa, những phú thương đó chắc chắn không dám làm trái ý Hạ tướng quân."
Viên Nghi Chi hiện nay đã trở lại triều đình, cộng thêm việc Tiêu Kiến Bạch vẫn bị đóng cửa phủ, Tiêu Thừa Duẫn nói chuyện đã có nhiều phần tự tin, ẩn ẩn có một loại cảm giác giang sơn trong tay, triều đình nằm trong tay hắn.
Cảnh Thuận đế hiểu rõ.
"Hạ ái khanh, Hạ ái khanh!"
Ông gọi liên tiếp mấy lần, Hạ Hàn Thanh mới hoàn hồn, không ngờ lúc này đây lại đến lượt mình nói chuyện.
"Thần có mặt!"
"Đại tướng quân uy danh vang xa, lại được lê dân bách tính yêu mến..."
Ông thao thao bất tuyệt nói ra không ít lời ca tụng.
Hạ Hàn Thanh nhíu mày.
Hắn biết, Hoàng đế chắc chắn không có ý tốt.
Quả nhiên, Cảnh Thuận đế nói tiếp câu sau: "Chuyện quyên góp cứu tế này không bằng giao cho Hạ ái khanh làm đi. Còn thiếu hai mươi vạn lượng bạc, Hạ ái khanh, có thể làm được không?"
"Không được!"
Hạ Hàn Thanh từ chối rất dứt khoát, "Bệ hạ, thần là võ tướng, chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ, dẫn binh đánh trận có thể nói được một hai, còn quyên góp việc lớn thế này thần vạn vạn không dám nhúng tay vào, e rằng làm mất lòng thánh thượng."
Sắc mặt Cảnh Thuận đế trắng một trận xanh một trận, rất khó coi, không ngờ Hạ Hàn Thanh lại dám giữa văn võ bá quan mà làm mất mặt ông.
Nhưng chuyện này ông đã quyết tâm phải khiến Hạ Hàn Thanh bẽ mặt, dù cho chỉ là mượn cơ hội này để chèn ép Hạ Hàn Thanh cũng được.
"Hạ ái khanh nói vậy là sai rồi, ái khanh dùng binh như thần, ắt hẳn mưu kế sắp đặt cũng định chắc. Hơn nữa, nay ái tử của trẫm đã gả vào phủ tướng quân của ngươi, ngươi cũng coi như là con rể của trẫm, trẫm là phụ hoàng của ngươi, một nhà không nói hai lời, nếu việc này giao cho người khác trẫm không yên lòng..."
Hạ Hàn Thanh không còn cách nào khác, cuối cùng đành cắn răng nhận lấy.
Hai mươi vạn lượng này khó mà gom góp, nếu không có cách nào khác, hắn chỉ có thể tự mình bỏ tiền túi ra, lần trước Hoàng đế ban thưởng nghìn lượng vàng vẫn chưa đụng đến.
**
Trong cung Thục Phi.
Cung nữ đang cầm đậu khấu giúp Thục phi sơn móng tay, bộ cung trang màu đỏ tươi làm tôn lên vẻ diễm lệ của nàng.
"Mẫu phi, mẫu phi."
"Nhi thần theo đúng như mẫu phi và cữu cữu đã dạy mà nói, phụ hoàng rất vui mừng, quả thật giao việc này cho Hạ Hàn Thanh."
Thục phi cười nhẹ, giơ tay nhìn một bàn tay đã sơn xong, mười ngón tay thon dài, màu đỏ của đậu khấu nhuộm làm móng tay nàng như máu tươi xinh đẹp.
"Bổn cung đã báo cho cữu cữu của ngươi, các thương hộ trong kinh không được phép quyên một đồng nào. Bổn cung muốn xem Hạ Hàn Thanh làm sao xử lý được."
Thục phi giơ tay ngón tay phất qua tóc của hắn, nụ cười nhu hòa: "Được rồi, ngươi là nhi tử của bổn cung, bổn cung nào có không mưu tính cho ngươi. Tiêu Kiến Bạch chẳng qua chỉ là dã chủng do tiện tỳ sinh ra, làm sao xứng tranh với ngươi."
"Mẫu phi nói rất đúng."
**
Tuyết rơi rả rích, con đường ngập tuyết dày đến tận bắp chân, những nha dịch quét đường đã có không ít người bị đông lạnh, nhưng không quét đường thì không được.
Chỉ có lác đác vài cửa hàng vẫn còn mở cửa, cuối đường phố những con sư tử đá uy phong lẫm liệt đứng sừng sững hai bên, nhà cửa sâu thẳm, có thể thấy chủ nhân gia đình quả thật rất giàu có.
Đột nhiên cửa lớn mở ra, mấy người bị đuổi ra ngoài, sau lưng là một nam nhân có dáng vẻ lão gia giàu sang mập mạp, chau mày lo lắng nói: "Vài vị đại nhân xin đừng làm khó dân đen, tuyết rơi mấy ngày, sinh ý trong nhà đình trệ, nhìn thấy hàng hóa chất đầy trong kho, mấy hôm nay có dấu hiệu phá sản rồi."
"Dân đen cũng nguyện vì nước chia sẻ lo âu, chỉ là thật sự có lòng mà không đủ lực, trong nhà còn thiếu không ít bạc, đợi tuyết vừa ngớt chủ nợ đến đòi, cả nhà dân đen e là phải lưu lạc đầu đường xó chợ."
Vị lão gia ấy cố tình lau lau khóe mắt, cuối cùng chân bước vào trong, cửa lớn "rầm" một tiếng đóng lại, chỉ còn lại tiếng gió vi vu.
Một nhà khác.
Cốc cốc cốc—
"Đừng gõ nữa, lão gia chúng ta không có ở đây, trước khi tuyết rơi đã ra ngoài nhập hàng rồi, tuyết rơi như này lão gia cũng chưa về được."
"Đại nhân, khụ khụ... khụ khụ, người xem dân đen bệnh đã vào xương tủy, trong nhà dược liệu cũng đã cạn kiệt, trên tay còn không có tiền mua thuốc."
Những người Hạ Hàn Thanh phái đi khuyên bảo thương hộ quyên tiền đều bị lời ngon tiếng ngọt đuổi ra ngoài, có nhà thậm chí cửa cũng không mở mà bị chặn lại.
Miệng của thương nhân lợi hại nhất, xoay sở cả buổi, không nhả ra một đồng, suốt mấy ngày liền, Hạ Hàn Thanh chỉ gom góp được vài đồng tiền lẻ.
Haizzz—
"Ăn chút cơm?"
Tiêu Tắc Tự nhìn Hạ Hàn Thanh từ khi ăn cơm đến giờ ngồi mãi ở đó không động đũa.
Hạ Hàn Thanh miễn cưỡng ăn một miếng, cuối cùng đặt đũa xuống: "Thần còn chút công vụ trong người, không thể cùng Điện hạ dùng bữa."
Tiêu Tắc Tự:??
Công vụ gì mà ngay cả cơm cũng không ăn nổi.
Cả ngày hôm đó Hạ Hàn Thanh đều ngâm mình trong thư phòng, bên cạnh không có cái "cao dán da chó" kia, Tiêu Tắc Tự đột nhiên có chút không quen. Đến buổi chiều thì Từ Tuy và Từ Tấn hai huynh đệ lại đến, ba người cùng nhau trong thư phòng một lúc lâu.
Đến giờ ăn tối, Hạ Hàn Thanh trực tiếp không đến, gọi Giang Lăng mang đồ ăn đến thư phòng, cuối cùng lại nguyên vẹn không động mà mang ra.
Dù Hạ Hàn Thanh không theo bên cạnh y, quả thực rất nhàn nhã, nhưng cả ngày nay không ăn được mấy miếng, thực sự rất kỳ lạ.
Thời tiết đã giảm nhiều, trong phòng đốt than, Tiêu Tắc Tự ôm lò sưởi tay, ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết ngoài trời, sáng sớm y bảo Thính Lan đặt một cái chậu ở ngoài đo lượng tuyết, giờ này tuyết dày đã sớm chôn vùi chậu.
Cơn thiên tai lần này dữ dội hơn nhiều so với dự tính của y, lượng tuyết rơi rất lớn.
Thính Lan ngồi bên cạnh, thêm chút than vào lò.
"Mấy ngày trước, trong buổi triều sớm, bệ hạ đau lòng nói rất nhiều, còn dẫn đầu hậu cung phi tần cùng nhau giảm bớt chi tiêu, quyên góp không ít bạc, công khai hay ngầm ý đều ám chỉ các triều thần đóng góp."
"Đã quyên góp chưa?"
Tiêu Tắc Tự sưởi ấm bên lò, mười ngón tay thon dài như ngọc, dưới ánh lửa, tràng hạt bồ đề trên cổ tay càng trở nên sáng rõ.
"Có người đã quyên góp, nhà họ Viên quyên nhiều nhất."
Tiêu Tắc Tự bật cười.
Viên Nghi Chi và Thục phi quả thật là đang sốt ruột.
Bị giữ lại trong nhà đã lâu như vậy, e rằng Viên Nghi Chi đã sớm không thể nhịn nổi, nhưng ông ta quyên góp nhiều bạc như vậy, chẳng phải là công khai nói cho hoàng đế biết mình có nhiều tiền sao?
Chắc là phụ hoàng tốt của y lại nhớ đến đĩa bánh hoa đào ở Quý Vị Lâu rồi.
"Đa số không muốn quyên góp, có người đề nghị rất nhiều thương gia giàu có trong kinh thành, mời họ làm hoàng thương, nhân cơ hội này..."
Tiêu Tắc Tự nói nhẹ: "E rằng cũng không dễ quyên góp, đều giống như tinh ranh cả."
Thính Lan đáp: "Đúng vậy, có chút khó khăn, bệ hạ đã giao chuyện này cho Hạ tướng quân, nói rằng Hạ tướng quân uy nghiêm khắp bốn phương, những người đó không dám không tuân."
Tiêu Tắc Tự thở dài: "Đây là đang đào hố cho đại tướng quân của chúng ta, nếu không quyên được bạc, bệ hạ sẽ trách tội, ép buộc quyên góp sợ rằng danh tiếng của Hàn Thanh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, chẳng trách cả ngày nay hắn sốt ruột đến mức không ăn cơm."
"Tình hình thiên tai ở các nơi thế nào? Triều đình đã phái ai đi?"
Thính Lan trình lên một danh sách.
Tiêu Tắc Tự liếc qua, Lý Dục Thư làm tổng phụ trách, còn lại có vài người rất quen mặt, có vài cái tên lạ dường như vừa mới được đưa lên.
Phía sau còn có một bức thư của Lý Dục Thư, liệt kê những khó khăn gặp phải trong quá trình cứu trợ thiên tai, quả thật là khó càng thêm khó.
Cường đạo hoành hành, dân lưu lạc khắp nơi, bị thương do lạnh, thiếu lương thực, thiếu than củi, thiếu quần áo, thiếu nhân lực, thiếu vật tư, thiếu nhà ở đều là vấn đề.
Tiêu Tắc Tự xem thư xong thở dài: "Tình hình thiên tai nghiêm trọng hơn Cô tưởng một chút."
Y cầm bút lên, giải đáp từng vấn đề trong thư.
Cường đạo, nhất định phải trảm để răn đe; dân lưu lạc, phải an ủi, không thể xua đuổi; thiếu nhân lực, thì lấy công chuộc tội, dùng dân lưu lạc làm nhân lực dự trữ mới, giúp xây dựng nhà cửa, đổi lấy lương thực...
Còn về vật tư lương thực thuốc men, y đã điều không ít từ kho riêng của mình, lấy danh nghĩa Đường Bạch Ngọc và chùa Hồng La để quyên góp ra ngoài, còn đưa ra các biện pháp như vay gạo từ các hộ giàu có, cho vay lãi suất, trước hết vượt qua khó khăn.
Tiêu Tắc Tự giao bức thư cho Thính Lan, đặc biệt dặn dò nhất định phải đích thân giao vào tay Lý Dục Thư.
Y bị kẹt lại nơi này, không thể tự mình đến vùng thiên tai, chỉ có thể ngồi ở hậu phương, dùng thư từ để chỉ đạo.
Từ trước đó y đã quan sát thiên tượng thấy có điều khác lạ, thức trắng mấy đêm mới đoán ra có điềm báo tuyết tai hồng nguyệt, chỉ có thể mượn danh nghĩa kẻ bói toán để lấy hình thức dự ngôn mà báo cho thiên hạ biết.
Xem tình hình hiện tại, rất nhiều nhà đã chuẩn bị sẵn sàng, đối phó với tuyết tai, cũng không uổng phí y diễn toán một trận.
Cạch một tiếng cửa mở, thấy Hạ Hàn Thanh đến, Thính Lan hành lễ rồi xoay người lui xuống.
"Tướng công, ngươi đã ăn cơm chưa?"
"Thần đã ăn rồi."
Nói dối! Đồ ăn mang vào hắn chỉ ăn vài miếng rồi lại đem ra, cả người nhìn có chút tiều tụy, xem ra chuyện quyên bạc này thực sự hao tổn tinh thần của hắn.
"Điện hạ, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hạ Hàn Thanh cởi áo ngoài, thổi tắt đèn nến, rồi chui vào trong chăn, bây giờ trời lạnh, lại thêm một chiếc chăn đắp lên trên, bên trong đã được Thính Lan thêm túi nước nóng làm ấm.
Đến một khắc giờ Tý, Tiêu Tắc Tự bỗng nghe thấy động tĩnh bên tai, mơ màng mở mắt ra, bên cạnh đã trống không, Hạ Hàn Thanh đang khoác áo ngoài ngồi ở góc phòng, châm một ngọn đèn dầu nhỏ bắt đầu buồn phiền.
Y thở dài có chút bất đắc dĩ, kéo chăn chặt lại.
Hạ Hàn Thanh mãi không quay lại, Tiêu Tắc Tự cuối cùng không thể không ngồi dậy, lấy một chiếc áo ngoài khoác lên.