Hạ Hàn Thanh như lời Tiêu Tắc Tự nói ở nhà bắt đầu giả bệnh, thậm chí mời rất nhiều đại phu vào phủ, thực ra là để khám bệnh cho Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Kiến Bạch trước sau cũng phái mấy vị thái y đến đây, đều bị đánh lừa, dù sao mạch tượng bị cảm mạo là thật, chỉ không phải là mạch tượng của Hạ Hàn Thanh mà thôi.
Tiêu Kiến Bạch không tin, định ép Hạ Hàn Thanh giao ra hổ phù, không đợi hắn có hành động gì, trong cung đã nổi lên lời đồn, nói rằng đứa con của Lệ phi lại là của Túc Vương?
Trận thế rất lớn, Túc Vương không còn rảnh rỗi bận tâm đến chuyện của Hạ Hàn Thanh, để mặc hắn lấy cớ bị bệnh, thậm chí miễn cho hắn thượng triều sớm, toan tính gạt bỏ Hạ Hàn Thanh, nhưng dù Hạ Hàn Thanh không có mặt ở triều đình, quân đội đều là bộ hạ của hắn.
Lệ phi và Túc Vương vốn không phải mẫu tử ruột.
Thậm chí có cung nhân chứng minh, tính theo tháng, tháng mà Lệ phi có thai, Túc Vương vừa khéo ở trong cung, hơn nữa không tìm thấy ghi chép rời cung của hắn, là rời đi vào buổi sáng.
Trùng hợp quá nhỉ ~
Túc Vương đại nộ, nghiêm tra nguồn gốc của lời đồn.
Nhưng lời đồn truyền khắp nơi, thậm chí ngay cả ngoài cung phố phường cũng bắt đầu đồn đoán hai mẫu tử này rốt cuộc là mẫu tử giả hay phu thê thật đây?
Túc Vương đầu bù tóc rối, khiến cho ngay cả khi lên triều cũng cảm thấy ánh mắt của các đại thần nhìn hắn đều là lạ, tự nhiên không còn tâm tư đối phó Hạ Hàn Thanh nữa.
Tiêu Tắc Tự nhận được tin, không khỏi cảm thán.
"Thục phi nương nương hành động thật là nhanh chóng."
"Điện hạ, trước tiên hãy uống thuốc đã nhé?"
Tiêu Tắc Tự:!!!
Mặt đầy kinh ngạc, "Ngươi hôm qua không phải nói là thang thuốc cuối cùng rồi sao?"
Hạ Hàn Thanh mặt không đỏ tim không đập nói tỉnh bơ: "Thần đếm sai rồi, lần này mới là thang thuốc cuối cùng, thật sự là thang thuốc cuối cùng."
"Không tin! Cô không uống."
Tiêu Tắc Tự rút mình vào trong chăn, Hạ Hàn Thanh từ khi nào đã học được cách nói dối rồi?
Hạ Hàn Thanh bất đắc dĩ lại phải đưa tay vào trong chăn để kéo y ra, nhưng lại bị Tiêu Tắc Tự phản bắt lấy cổ tay, trong nháy mắt trời đất đảo điên, hắn bị kéo lên giường. Đến khi lấy lại phản ứng thì phía trên đầu đã là trần nhà chạm khắc hoa văn và gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Hạ tướng quân, ngươi mà còn bắt Cô uống thuốc, Cô sẽ khiến ngươi không xuống được giường, xem ngươi làm sao sắc thuốc."
Hạ Hàn Thanh mặt mày đỏ ửng từ đầu đến tận gốc tai, vội quay đầu tránh né ánh mắt của y, "Điện hạ đừng nói lời hồ đồ như thế."
Tiêu Tắc Tự cúi xuống cắn nhẹ lên môi hắn.
Y giọng khàn khàn cười khẽ: "Ngươi có thể thử xem."
"Thần, thần không dám mạo phạm Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh cứng ngắc nằm đó, hồi lâu mới gượng ra được một câu như vậy.
"Là không dám, hay là không muốn? Cô nhớ rõ ngươi trước kia luôn có ý đồ với Cô mà?"
Tiêu Tắc Tự hai tay giữ chặt Hạ Hàn Thanh, khiến hắn không thể trốn thoát.
"Thần không dám, thần trước kia chỉ coi Điện hạ là thê tử của thần, thần không biết Điện hạ..."
Nếu hắn biết Điện hạ là người tỉnh táo, tự nhiên không dám để mặc tình cảm của mình dần dần nảy sinh những suy nghĩ khác.
"Thê tử?"
Tiêu Tắc Tự bỗng cười khẽ.
"Vậy chẳng phải thiếp thân nên hầu hạ phu quân thật tốt sao?"
Y nói xong, ngón tay cố tình kéo nhẹ dây lưng của Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh như gặp đại địch, nhưng vẫn không dám động đậy, chỉ có thể để mặc cho người trên người mình kéo quần áo của hắn, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong.
"Điện hạ, đừng đùa giỡn thần."
Hạ Hàn Thanh nhắm mắt lại, lông mi đều run rẩy, như thể đang cắn răng nắm chặt tấm chăn dưới thân.
"Cô đang đùa giỡn ngươi? Thế nào mới được gọi là đùa giỡn? Như vậy sao?"
Ngón tay của Tiêu Tắc Tự cuối cùng cũng kéo được dây lưng.
"Hay là thế này?"
Ngón tay cách lớp vải của quần áo, nhéo nhẹ vào mông hắn.
Hạ Hàn Thanh mở to mắt, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Chỗ ấy vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm, Điện hạ sao có thể phóng túng như vậy.
Có chút hưng phấn.
"Hay là..."
Tay của Tiêu Tắc Tự lại dời xuống chân hắn mà xoa xoa, xoa đến nỗi chỗ ấy đều nóng bừng lên.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng quay mặt đi, không dám đối diện với đôi mắt mang ý cười mà như không cười kia.
Tiêu Tắc Tự cười ha hả.
Lúc này y mới vừa lòng buông Hạ Hàn Thanh ra.
Hạ Hàn Thanh ngồi dậy, Tiêu Tắc Tự đã ngồi tựa đầu giường, chỉ mặc một chiếc áo lót trắng tinh, tóc đen xõa xuống phía sau trông có chút gầy yếu.
Nhưng thật ra không gầy chút nào, Hạ Hàn Thanh nhớ lại ở huyện Hiến khi bàn tay hắn vuốt dọc theo đường nét cơ bụng, cơ bắp của Điện hạ hoàn toàn không thua kém gì hắn, thân hình rất đẹp.
Tiêu Tắc Tự mặc xong quần áo, đối diện với chén thuốc trên bàn đã nguội lạnh, một chén uống cạn, thật sự rất đắng.
Y lấy hai viên đường ngậm vào đầu lưỡi, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.
"Lại đây, chải tóc cho Cô."
Y ngồi trên ghế, mặc cho Hạ Hàn Thanh cầm lấy lược chải qua lại trong tóc, buộc lên sợi dây đỏ.
Cơ thể Tiêu Tắc Tự đã khá hơn nhiều, bên ngoài Thục phi vì báo thù cho nhi tử mà làm ầm ĩ khắp nơi, Tiêu Kiến Bạch không còn rảnh tay lo liệu, tự nhiên cũng không còn tâm tư nào để gây chuyện nữa.
Hạ Hàn Thanh cũng không nói gì, chỉ là Tiêu Tắc Tự đi đâu hắn cũng âm thầm đi theo, không rời nửa bước mà theo sau, sợ lại một lần quay người, người đã biến mất.
Tiêu Tắc Tự ấn nhẹ đầu, cảm thấy Hạ Hàn Thanh quá mức cẩn thận.
Từ trong một cái hộp trên bàn lấy ra một vật.
"Cái này cho ngươi."
"Bức tượng gỗ này vốn định cùng con thỏ kia tặng cho ngươi, nhưng... Cô sợ nó khiến bệ hạ nghi ngờ, không dám đưa ra."
Một vị tướng quân giải giáp quy điền, nếu như trong nhà trưng bày vài bức tượng gỗ mặc giáp, sợ sẽ khiến người khác nghi ngờ hắn có còn nghĩ đến những ngày chinh chiến nữa không.
Đầu ngón tay của Hạ Hàn Thanh lướt qua bức tượng gỗ, tinh tế cảm nhận đường nét trên giáp, giống hệt bộ giáp năm đó, Điện hạ thực sự nhớ, họ đã từng gặp nhau.
"Điện hạ..."
Hắn gần như đã quên mất dáng vẻ cầm thương của mình.
"Tay nghề của Cô thế nào?" Tiêu Tắc Tự cười nói.
"Điện hạ thật lợi hại."
"Cô dạy ngươi."
Y bảo Bách Nhận chặt một khúc gỗ mới, kéo tay của Hạ Hàn Thanh, nhét bút lông vào lòng bàn tay hắn, bao bọc lấy tay hắn cầm chặt, "Đầu tiên vẽ người mà ngươi muốn lên."
Hạ Hàn Thanh bị y nắm tay, đầu mũi thoang thoảng hương thơm, trong lòng không nhịn được lại một trận loạn nhịp, hắn mới học được vài nét đã vội vàng chuồn đi.
"Thần nhớ ra còn chút việc, thần xin phép đi trước."
Tiêu Tắc Tự: "..."
Người này rốt cuộc bị làm sao vậy!
Hạ Hàn Thanh trốn trong thư phòng rất lâu, lại lén lút nhìn qua cửa sổ trông người trong đình đối diện, Tiêu Tắc Tự vận một thân áo bào đỏ tươi ngồi đó đánh cờ, thanh khiết như suối trong rừng, lạnh lùng như tuyết sạch trên núi cao.
Hắn nhìn một hồi rồi lại thu lại tầm mắt, đầu gối hai chân vẫn còn đau âm ỉ.
Hắn cầm bút viết một phong thư.
Điện hạ nói có một phó tướng tên Phùng Bằng, có lẽ là thủ phạm đứng sau lần rối loạn ở khe núi lần đó.
Phùng Bằng vốn là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, chỉ là tâm tính không đủ trầm ổn, ham công danh lợi lộc, hắn dần dần để Dương Thiện, Từ Tấn thay thế hắn ta.
Nếu không phải Tiêu Tắc Tự tìm được bút tích của Phùng Bằng, hắn thật không muốn tin rằng Phùng Bằng sẽ phản bội mình.
Buổi tối dùng xong cơm, Tiêu Tắc Tự nằm trên giường tiếp tục lật xem cuốn Hải Đường Hoan, cảm thấy có chút nhàm chán.
Hạ Hàn Thanh cởi áo ngoài nằm ở phía ngoài, nằm thẳng đơ cứng nhắc, giống như một xác chết.
Nhưng rất nhanh lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng ngồi dậy, lật đật mở rương tìm hòm, tìm ra thuốc trị thương và băng vải, suýt chút nữa quên thay thuốc cho Điện hạ.
"Điện hạ hiện còn chỗ nào không thoải mái không?"
Tiêu Tắc Tự mặc cho hắn kéo ống tay áo, thay băng cũ, lau sạch vết thương bên cạnh, vết thương đã đóng vảy khá nhiều, Hạ Hàn Thanh nhẹ nhàng thổi một chút.
"Điện hạ còn đau không?"
Cơn gió mát lạnh thổi qua, Tiêu Tắc Tự cảm thấy nổi hết da gà, cánh tay y không kịp phòng bị co lại, Hạ Hàn Thanh người này sao lại thế này...
"Điện hạ đừng động."
Hạ Hàn Thanh theo bản năng nắm lấy cổ tay.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng chốc như ngưng lại, tay ấy nắm làm Tiêu Tắc Tự ngứa ngáy trong lòng, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Hạ Hàn Thanh mím môi, cuối cùng cũng buông y ra.
Trước kia chỉ nắm cổ tay y qua lớp áo, giờ lại trực tiếp chạm vào da thịt, cảm giác có chút kỳ lạ.
"Thần băng bó cho điện hạ." Hạ Hàn Thanh cẩn thận rắc thuốc bột mới, rồi băng bó lại.
Tiêu Tắc Tự nằm im không nhúc nhích, để mặc hắn làm.
Mùa hè sắp qua rồi, cớ sao lại vẫn nóng bức như vậy.
"Cô ra ngoài đi dạo một lát."
Y lập tức buông tay áo, lật người xuống giường.
Hạ Hàn Thanh vừa định theo sát sau y.
"Ngươi không được theo."
Tiêu Tắc Tự nghẹn lại một hơi, vội bước nhanh ra ngoài, gió lạnh thổi mãi mới chịu quay vào phòng.
Bên ngoài tối đen như mực, ngay cả trăng cũng không thấy, mờ mịt một màu đen, y ngồi trên bậc thềm trầm tư hồi lâu.
Chuyện này dường như có chút ngoài tầm kiểm soát.
Khi quay lại phòng, Hạ Hàn Thanh đã trải xong giường chiếu, chỉ mặc một bộ trung y màu đỏ, ngồi bên mép giường như cô nương nhỏ đang chờ chồng về.
Tiêu Tắc Tự vừa nhấc chân vào cửa lại im lặng thu lại, "Ngươi ngủ trước đi, Cô qua đình Thính Lan ngủ tạm một đêm."
Y vừa quay người bước ra một bước, liền nghe thấy một tiếng kêu to.
"Điện hạ, không thể được!"
Hạ Hàn Thanh đã bám vào trụ giường ngồi lại trên xe lăn nhanh chóng lăn đến.
"Điện hạ cớ sao phải cùng cô nương Thính Lan đồng giường? Chẳng lẽ là thần có điều chi không phải?"
Tiêu Tắc Tự cứng đờ cổ, há miệng.
Không phải không tốt, mà là quá tốt...
Chuyện gì cũng đích thân làm, có chút đáng sợ.
"Hắn là nam nhân."
Tiêu Tắc Tự nghẹn mãi mới nói ra được bốn chữ.
Vì vậy... không làm ô uế hậu viện của ngươi!
"Thần cũng là nam nhân!"
Hạ Hàn Thanh ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Tiêu Tắc Tự.
Cuối cùng, bỗng nhiên hắn lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Điện hạ chán ghét thần rồi sao?"
Tiêu Tắc Tự há miệng có chút khó xử, "Không phải vậy..."
"Vậy điện hạ là vì điều gì?"
Cô thật sự không biết phải nói làm sao, Cô có chút không bình thường.
Tiêu Tắc Tự nuốt nước bọt, bị Hạ Hàn Thanh nắm lấy cổ tay đóng cửa lại, rồi chậm rãi trở lại bên giường.
Hạ Hàn Thanh xoay người lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc chăn khác, trải lên đất, rút cái gối ném qua, nằm xuống.
Tiêu Tắc Tự lặng lẽ nhìn hắn làm xong tất cả.
"Điện hạ nghỉ ngơi sớm, thần nằm dưới đất là được rồi."
Trong phòng, ngọn nến phụt tắt.
Y lại có chút trằn trọc khó ngủ, một ngọn lửa nhỏ không rõ từ đâu bùng lên, rất nhanh đã muốn thiêu đốt thành ngọn lửa lớn.
Chẳng qua là nắm một cái cổ tay thôi, lòng đã dao động làm gì!
Trêu ghẹo Hạ Hàn Thanh lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải để bản thân bị cuốn vào.
Mãi đến nửa đêm, y vẫn chưa ngủ được, mỗi lần nhắm mắt trong đầu đều là Hạ Hàn Thanh.
Y thở dài một hơi, đứng dậy thắp lên một ngọn nến nhỏ, đi đến trước bàn, định làm gì đó để phân tâm.
Y ngồi dưới ánh nến, lấy ra khối gỗ chưa thành hình ban ngày, dùng dao nhỏ liên tục khắc qua lại trên khối gỗ, bỗng nhiên thấy bóng dáng của bức tượng gỗ Hạ Hàn Thanh đang yên tĩnh dựa vào trước bàn.
Sao chỗ nào cũng là hắn vậy chứ?!
Tay y run lên, gọt đi mất một nửa khối gỗ.
Y nhìn khối gỗ đã hỏng trong tay, cuối cùng chỉ có thể bỏ dở, phủi bụi gỗ dính trên tay.
Bỗng nhiên có tiếng động loạt soạt vang lên, dường như từ phía đối diện truyền tới.
Y ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hạ Hàn Thanh ngồi đực ra đó, vẻ mặt như mất hồn.
"Hạ Hàn Thanh?"
Tiêu Tắc Tự cầm nến, vừa mới bước qua, bỗng bị người ta ôm lấy từ phía sau.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh vùi đầu vào eo y, hai tay càng lúc càng siết chặt, như thể muốn bóp gãy vòng eo y, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Thần mơ thấy, điện hạ lại mất rồi, thần đã để điện hạ mất đi, điện hạ rời xa thần mà đi, không bao giờ trở lại nữa."
Hắn mơ thấy bóng dáng dần xa, hắn ngồi trên xe lăn, thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của điện hạ, mắt mở trừng trừng nhìn y biến mất khỏi tầm mắt.
Tiêu Tắc Tự trong lòng có chút khó chịu.
"Cô không đi."
"Cô luôn ở đây."
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng rả rích, bóng cây lay động, trong phòng ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hai bóng người chồng lên nhau.