Khi vừa mới thành thân, Thẩm Tuế Hàn vì thấy Thẩm Du Khanh còn chưa đến 18, thân thể còn chưa hoàn thiện, có chút yếu ớt nên cưỡng chế hai người chưa được có con. Cứ như vậy kéo dài đến tận khi Thẩm Du Khanh 20 tuổi.
Sau đêm đó, Ngụy Nghiên xử lý xong công chuyện ở Mạc Bắc, bảo người tìm chút tranh vẽ, cả ngày lười biếng ở trong phòng với nàng, trời đất tối tăm mặc kệ, lúc đói bụng thì sai người đưa vào chút cơm canh, cứ vậy hơn nửa tháng. Đến khi Thẩm Tuế Hàn mắng một trận, Ngụy Nghiên mới dẫn người đến phòng ăn dùng cơm.
Sắc trời đen kịt, ánh nến lập loè.
Thẩm Du Khanh da thịt trắng hồng, khuôn mặt đã bớt vẻ lạnh lùng, lại thêm phần quyến rũ, da thịt lộ ra như thoa phấn. Nàng cong eo dẫn lối, Ngụy Nghiên ôm lấy nàng, đem toàn bộ trút lấy.
Màn che buông xuống, Ngụy Nghiên hôn lên bụng nhỏ của nàng, nhếch miệng cười, "Ta cho nàng nhiều như vậy, ít gì cũng được một cái."
Thẩm Du Khanh thở chậm, liếc nhìn hắn một cái, không để mấy lời này, nói: "Thiếp muốn ngày mai về Thượng Quận mua một y quán.*"
*Y quán: nơi khám chữa bệnh.
"Gấp vậy sao?" Ngụy Nghiên sắc mặt trầm đi, vén hai hàng tóc mai của nàng, lấy chăn che kín hai người.
"Sắp hết năm rồi, nguyên liệu thuốc ở Thượng Quận cần đặt mua, thiếp muốn đi." Thẩm Du Khanh lật người ôm ngực hắn.
Hai người tr@n trụi, Ngụy Nghiên dùng tay xoa xoa lưng nàng, có chút trơn trượt, là mồ hôi.
"Ta đưa nàng về." Ngụy Nghiên tay lại sờ bụng nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: "Y quán việc nhiều, nhi tử phải nghe lời, đừng làm mẹ ngươi mệt."
Thẩm Du Khanh cười, "Chưa đâu vào đâu cả đâu, lấy đâu ra nhi tử."
Ngụy Nghiên bóp chặt eo nàng, "Lão tử tận tụy như vậy, chắc chắn một phát là trúng."
"Lỡ như là con gái thì sao?" Thẩm Du Khanh nhướng mắt hỏi hắn, "Là con gái thì chàng không thích?"
Ngụy Nghiên cúi đầu, hôn môi nàng, "Con gái là để yêu thương, đứa đầu là con trai thì tốt, sau này ta cũng không phải lúc nào cùng che chở hai mẹ con được."
Thẩm Du Khanh nhướng mi, đáp lại nụ hôn của hắn.
Hắn câu được câu không dỗ nàng, làm như đang nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt trầm xuống, "Mẫu thân lúc sinh ta cực kỳ vất vả, sau lại có Cảnh Nhi thì thân thể suy nhược, mặc dù thăm khám cẩn thận thì để bình an đến ngày sinh cũng rất gian nan."
Cánh tay bên hông bỗng siết chặt, Thẩm Du Khanh nghe hắn nói: "Khanh Khanh, ta muốn có một đứa con của chúng ta, nhưng ta càng hy vọng nàng có thể bình an. Nếu có lúc phải lựa chọn, ta chỉ biết chọn nàng thôi."
Thẩm Du Khanh đôi mắt khẽ động, ôm lấy cánh tay hắn, "Chàng không cần lo lắng, cha y thuật giỏi, thiếp sẽ không sao."
...
Sang thu bắt đầu lạnh lẽo, xe ngựa lộc cộc rời đi.
Từ Cù Châu về Thượng Quận đi đường bình thản, sau hơn nửa tháng, Thẩm Du Khanh thư thái ngồi ở trong xe ngựa, sách đặt trong trong lòng ngực, mắt lại thường thường nhìn về người đàn ông cưỡi ngựa bên cạnh.
Ngụy Nghiên giống như cũng cảm nhận được, mắt cũng nhìn về phía nàng, Thẩm Du Khanh không trốn tránh, hai người nhìn nhau một lát, nàng nhấp môi, người đàn ông bên cạnh chợt đề cương tiến đến, mành xe xốc lên, một bóng người cao lớn tiến vào.
"Chàng tiến vào làm gì?" Thẩm Du Khanh cong môi, mắt lại không hề xem hắn.
Ngụy Nghiên giật nhẹ cổ áo đi đến chỗ nàng, ngồi cạnh đầu giường ôm người trong ngực, khẽ cắn môi, "Ta đúng là tự tìm cho mình một lão tổ tông về nuôi mà."
Vừa rồi nàng còn muốn hắn đi vào, hắn vừa tới nàng lại trở mặt coi như không biết.
Thẩm Du Khanh nói: "Tổ tông nào quyến rũ chàng?"
Ngụy Nghiên nhướng mày, "Tổ tông không vậy, nhưng tiểu tổ tông này có thể dày vò ta."
Hắn cách một lớp áo mỏng xoa bóp chỗ kia, lòng bàn tay đ è xuống, "Xem hai khối thịt này này, lão tử không so đo với nàng."
Thẩm Du Khanh nhịn không được, đột nhiên hỏi hắn, "Chàng trước đây thật sự chưa từng có nữ nhân nào sao?"
"Nữ nhân nhìn chướng mắt như nhau." Ngụy Nghiên tay chọc chọc, lại cười, "Chỉ để tâm một người sao lại nhiều nước như vậy nhỉ."
Thẩm Du Khanh nói: "Tốt xấu gì chàng cũng là con cái hoàng thất, sao lại lưu manh như vậy."
Ngụy Nghiên "Chậc" một tiếng, "Nàng nhìn thấy ta lưu manh với nữ nhân khác nào chưa? Ta chỉ lưu manh với mình nàng."
"Thiếp mệt rồi, chàng đi ra ngoài đi." Thẩm Du Khanh đẩy ng ực hắn, hô hấp chậm lại, đột nhiên run lên.
Ngụy Nghiên lau vệt nước trên tay, thấp giọng cười nhẹ, "Ta muốn hầu hạ nàng cả đời."
Thẩm Du Khanh hừ nhẹ, sóng mắt long lanh như nước.
...
Thật nhanh đã đến Thượng Quận, sắc trời trong, mây đen lui tán, gió cát cũng biến mất.
Thẩm Du Khanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn cửa thành nguy nga cách đó không xa, kéo góc áo Ngụy Nghiên.
Ngụy Nghiên chỉnh dây cương ngựa, cánh tay vây quanh, đem cả người nàng bảo hộ trong ngực, "Sao vậy?"
Thẩm Du Khanh nói: "Thiếp không muốn cưỡi ngựa."
"Để ta sắp xếp người dừng lại, lại lên xe ngựa." Ngụy Nghiên nói.
Thẩm Du Khanh lắc đầu.
Ngụy Nghiên nhíu mày.
Thẩm Du Khanh áp sườn mặt bên cổ hắn, nhẹ nhàng mở miệng, thở dài hoa cằm hắn, có chút hơi ngứa, "Chàng cõng thiếp đi."
Ngụy Nghiên trầm mắt, nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng, tiểu tổ tông này càng ngày càng không kiêng nể gì.
Chuyến đi này có đến mấy chục xe ngựa, có binh lính đi theo, trước mặt mọi người muốn hắn cõng người, uy nghiêm của Hoài An Vương còn đâu nữa?
Ngụy Nghiên tỏ vẻ không nghe thấy.
Thẩm Du Khanh tính tình bỗng bướng bỉnh lên, trừng mắt liếc hắn một cái, "Chàng không cõng thiếp thì thiếp tự mình đi đến Thượng Quận."
"Chàng để thiếp xuống ngựa." Nàng vũng vẫy trong lồ ng ngực hắn, Ngụy Nghiên căng quai hàm, trực tiếp đánh vào mông nàng một cái, "Xem lúc về ta dạy dỗ nàng như thế nào."
Vì thế vào ngày ấy, Mạc Bắc Hoài An Vương người người kinh sợ, lại ở trước mặt mọi người, xoay người cõng một người phụ nữ.
Lệ Túc từ xa nhìn lại, mừng đến mức cười không khép miệng được, nói với Trương Hòa: "Cũng chỉ có Vương phi mới có thể trị được Vương gia."
Trương Hòa nói: "Vương phi có thể trị Vương gia hay không ta không biết, nhưng nhìn theo ánh mắt của ngươi thì Vương gia tất nhiên có thể trị ngươi."
...
Y quán chuẩn bị mở, tiến triển thuận lợi, đến Thượng Quận gần nửa tháng, cho đến một hôm, Thẩm Du Khanh đang ở y quán xem bệnh bỗng hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Nghiên nghe tin hộ giáp cũng chưa cởi, đánh ngựa trở về Vương phủ.
"Sao lại thế này?"
Vương gia vừa về phủ, lão quản gia lập tức nghênh đón, thấy Vương gia vẻ mặt u ám, bộ dạng hung thần ác sát, sợ tới mức xương cốt run rẩy, vội run run nói, "Bẩm Vương gia, hôm nay y quán nhiều người, Vương phi vì xem nhiều bệnh, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi, mệt nhọc quá độ nên bị ngất, hơn nữa..."
"Mệt nhọc quá độ? Những kẻ đó làm được cái gì không biết? Y quán chỉ có một mình nàng là lang trung?" Ngụy Nghiên cắt ngang, dứt lời liền bước nhanh vào nhà chính.
Lão quản gia run rẩy mà đi theo, ở phía sau vội hét lên: "Vương gia, Vương phi là đang có thai..."
Phía trước đã sớm không thấy bóng người.
Một đám tôi tớ nhìn thấy Vương gia tiến vào sắc mặt trầm xuống, thở cũng dám ra.
Ngụy Nghiên đẩy cửa vào phòng trong, liếc mắt một cái thấy người dựa ngồi ở giường, tóc đen trải ra, sắc mặt trừ có chút tái nhợt thì cũng không có gì khác thường.
"Sao lại thế này? Sao lại đang bình thường lại hôn mê?" Ngụy Nghiên nhẹ giọng, thẳng đến giường ôm lấy người, giọng nói trầm, không dễ phát hiện hắn đang rất lo lắng.
Thẩm Du Khanh ngẩn ra, vẫy tay bảo tôi tớ trong phòng lui ra, nhẹ nhàng mở miệng, "Thiếp không sao."
"Cái gì mà không sao, đến hôn mê còn tính không sao?" Ngụy Nghiên đè vai nàng, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú.
Thẩm Du Khanh nhìn qua, "Chưa có ai nói với chàng sao?"
"Nói cái gì?" Hắn hỏi.
Thẩm Du Khanh quay mặt sang, môi khẽ mở, nói như chuyện hiển nhiên: "Thiếp có thai rồi."
Nháy mắt, hô hấp bên tai trở lên nặng nề, Ngụy Nghiên yết hầu trượt xuống, giống như còn chưa nghe rõ, "Nàng nói cái gì?"
Thẩm Du Khanh cố kìm trái tim trong lồ ng ngực đang nhảy lên, "Chúng ta có con rồi."
"Ta có con rồi?" Hắn có chút không thể tin được, trong lòng mừng như điên, máu toàn thân điên cuồng kích động, "Ngụy Nghiên ta có con?"
Thẩm Du Khanh cười gật đầu.
Đột nhiên thân mình nhẹ bẫng, Ngụy Nghiên trực tiếp bế bổng nàng lên, hai tay xiết chặt như muốn cho người trong thiên hạ đều biết, cất tiếng cười to, "Ngụy Nghiên ta có con rồi!"