Sau khi Phương Thư Diệp về nước ba ngày, cuối cùng cũng có thể làm quen với việc tối ngủ sáng dậy rồi.
Ba hôm nay cô chỉ ra ngoài để gặp Quách Ý Dao một lần, cô bạn cấp ba đã sáu năm không liên lạc này của cô không những không trách móc cô, mà còn vui vẻ xếp cô vào hàng chị em thân thiết.
Phương Thư Diệp nhận được một cuộc điện thoại của Quách Ý Dao lúc chín giờ, nhờ cô ra ngoài giúp mình một việc, tiện thể gặp lại các bạn học ngày trước, nhanh chóng thiết lập một mạng lưới quan hệ rộng rãi ở thành phố này.
Cô đến sân bóng mà Quách Ý Dao đã gửi định vị từ trước vào 9 giờ 50 phút.
Trên sân, thành viên của hai đội bóng đang khởi động.
Quách Ý Dao nhìn thấy cô, vừa vẫy tay, vừa hét lên với những người trên sân, “Chúng ta lại có thêm một người đến cổ vũ này, mọi người vẫn còn nhớ Thư Diệp chứ, người vẽ rất đẹp ấy.”
Bọn họ nhìn thấy Phương Thư Diệp đến, liền vẫy tay chào cô, cô nhiệt tình mỉm cười và gật đầu đáp lại, nhưng trong chốc lát thật sự cũng chẳng nhìn ra ai là ai cả.
Quách Ý Dao đã nói trước với cô, nhờ cô đến giúp cổ vũ một tay, đây là nhóm bạn được thành lập gồm lớp 12/3 và 12/4 vào 10 năm trước, để mọi người có thể tập hợp lại với nhau thế này thật không dễ dàng gì.
Phương Thư Diệp không từ chối, tuy rằng cô đối với bạn học thời cấp 3 đã không còn ấn tượng gì, chuyện này có hay không cũng chẳng sao hết.
Đột nhiên có người lên tiếng nói, “Những lần họp mặt trước đi đi lại chỉ có những người này, chả có gì mới mẻ, năm nay đột nhiên có thêm Phương Thư Diệp và Cao Dạng là hai người chúng ta đã rất lâu không gặp, thật là giá trị, chúng ta hãy mở màn thật đẹp thôi nào!”
Phương Thư Diệp bị hai chữ nhạy cảm đó xuyên thẳng vào tai, ngoại trừ Quách Ý Dao còn có thêm một người quen khác, xem như là có chút cảm giác đoàn tụ trong buổi họp lớp này.
Cô nhìn về phía đội của lớp 12/3, người đàn ông vừa cao và rắn rỏi nhất trong đó, đang nhìn thẳng về phía cô, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra.
Đột nhiên có người phát hiện ra một chuyện kì lạ, “Ấy” lên một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng anh ta đang chỉ, “Cao Dạng à, không ngờ cậu lại không có lông chân!”
Cao Dạng là người có vóc dáng vừa cao vừa rắn rỏi, da cũng có chút sẫm màu, nhìn kiểu gì cũng có thể thấy là một người đàn ông cường tráng, ấy vậy mà lại không có lông chân, đúng thật là chuyện kì lạ hấp dẫn mọi người.
Cao Dạng vô thức liếc nhìn bắp chân rám nắng nhưng trần trụi của mình, lại liếc nhìn Phương Thư Diệp, rồi bình thản nói, “Ừm, cạo rồi, nhìn vậy cho sạch sẽ.”
Có người không mấy hài lòng với câu trả lời của anh, những người còn lại thì nghĩ bắp chân của ai mà không có nhiều lông đâu chứ.
Phương Thư Diệp mím môi, cúi đầu chỉnh lại tóc tai.
Lúc hai người còn yêu nhau là vào giữa thu, anh vẫn luôn mặc quần dài, lần đầu làm chuyện đó với nhau, cởi quần ra Phương Thư Diệp mới lần đầu nhìn thấy lông chân của anh.
Mặt cô đầy vẻ kinh ngạc và khó chịu, “Xin lỗi vì đã làm hỏng cuộc vui lúc này, nhưng mà chúng ta có thể làm sạch lông rồi mới “làm” được không? Da anh vốn đã rất đậm màu, lông chân còn vừa dày vừa đen vừa xoắn lại, trông có hơi bẩn….em xin lỗi em có hơi thẳng thắn, em không muốn lần đầu của mình phải khiến bản thân ấm ức, nếu anh không thể chấp nhận được, thì không cần miễn cưỡng…”
Cao Dạng lúc đó đã rất cao hứng, đành chờ cho mọi thứ “mềm” xuống rồi ra ngoài mua kem tẩy lông, ngoại trừ tóc, lông mày và lông mi ra, toàn bộ những chỗ có thể tẩy được đều đã tẩy sạch.
Nhờ có sự tham gia của Cao Dạng, trận bóng này 12/3 có được chiến thắng dễ như trở bàn tay.
Giải bóng vào năm lớp 11 năm đó, kể từ khi chân bóng chủ lực Cao Dạng vắng mặt, 12/4 đã lấy được chức vô địch, phá vỡ truyền thuyết 12/3 luôn bất bại.
Thành viên của đội bóng 12/3 năm đó đều canh cánh trong lòng cho đến nay. Mọi người đều hiểu rằng, thật khó để có thể bù đắp lại tiếc nuối của trận bóng năm đó.
Cao Dạng trở thành MVP của toàn trận.
Mỗi lần anh sút vào lưới, đều sẽ nhìn về phía “đội cổ vũ” hò hét, Phương Thư Diệp cũng không né tránh ánh mắt của anh.
Chỉ có Quách Ý Dao không hiểu chuyện gì liền kéo lấy cô kích động không ngừng, “Anh ấy nhìn qua đây kìa, chúng ta cổ vũ thật sự đã có tác dụng, hét to lên nữa nào!”
Sau khi trận bóng kết thúc, Quách Ý Dao kéo Phương Thư Diệp đến tham gia buổi họp mặt.
Phương Thư Diệp cặm cụi ăn cơm, trước mặt cô là đĩa bắp xào muối tiêu, một món ăn mà không có bất kì mỹ thực cao cấp nào có thể thay thế được, cô ăn hơn hai mươi năm rồi cũng không hề thấy ngán, sau khi ra nước ngoài còn vì để giải toả cơn thèm mà còn tự học cách nấu.
Cũng có người hỏi thăm đến Phương Thư Diệp, cô đáp lại vài câu ngắn gọn, sau đó lại có người khác hỏi tiếp thì bị Quách Ý Dao cản lại, “Tôi đưa Thư Diệp đến đây chỉ đơn giản là để ăn cơm thôi, các cậu đừng cứ vì để thoả mãn sự tò mò của mình mà liên tục đặt câu hỏi cho cô ấy.”
Phương Thư Diệp thật lòng rất biết ơn cô ấy.
Cô vốn không có hứng thú gì với những chủ đề của họ, nhưng những tin tức liên quan đến Cao Dạng đều như có chân mà chạy thẳng vào lỗ tai của cô.
Ví dụ như Cao Dạng nói anh ấy đang là quản lí cho một đội bóng đá.
Ví dụ như có người nói, “Cao Dạng thế này mà lại còn độc thân, tôi có muốn gấp cũng gấp không được rồi.”
Ví dụ như còn có người kinh ngạc hỏi Cao Dạng, “Cậu rất thích anh khổ qua sao?”
Cao Dạng gật đầu, “Đúng là khá thích món này.”
Phương Thư Diệp nhìn vào đĩa bắp xào muối tiêu của bản thân, lúc nó đang ở trước mặt cô, thì đĩa khổ qua cũng đang nằm trước mặt Cao Dạng.
Trong suốt bữa ăn, sau khi mọi người gắp thức ăn xong đều cố ý chuyển đĩa khổ qua đến trước mặt Cao Dạng, thế nên đĩa bắp xào đó luôn được chuyển đến trước mặt cô.
Người tổ chức buổi họp mặt này đã sắp xếp một chuỗi sự kiện liên tục nhau, sau khi ăn cơm trưa xong, họ sẽ xuất phát đi đến biệt thự đã đặt chỗ trước.
Quách Ý Dao hỏi Phương Thư Diệp có muốn đi không, ở đó có đầy đủ các phương tiện giải trí, nào là bể bơi, tiệc nướng ngoài trời, câu cá, hái trái cây trong nhà kính và cắm trại vào ban đêm.
Cô nói nhiều như vậy mục đích chính là dụ dỗ Phương Thư Diệp đi cùng.
Phương Thư Diệp đã đồng ý.
Mất hơn một tiếng lái xe để đến biệt thự.
Ca hát, đánh bóng bàn, chơi mạt chược, Phương Thư Diệp đều đến để góp vui nhưng thật ra đều không tham gia, lẳng lặng biến mất và đi đến hồ bơi ngoài trời, nơi không có ai ở đó.
Tiếc là lại không mang theo đồ bơi.
Cô nằm trên chiếc ghế nằm mát mẻ cạnh bể bơi, yên lặng nghe âm thanh của gió thổi, cũng rất dễ chịu.
Phương Thư Diệp bất giác thiếp đi. Sáng nay cô là do Quách Ý Dao đánh thức chứ không phải tự mình thức dậy, cộng thêm đã không ngủ trưa, nên cô đã ngủ quên một chút.
Nhìn thời gian dường như đã ngủ được khoảng 40 phút.
Cô bị tiếng nước đánh thức, dưới hồ có một người đàn ông đang bơi.
Phương Thư Diệp chỉnh lại quần áo và đầu tóc, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Người ở dưới hồ đột nhiên bơi nhanh về phía cô, trồi lên thở mạnh một hơi.
Cao Dạng lau đi nước trên mặt mình, nhìn về phía cô.
Bước chân của Phương Thư Diệp bỗng khựng lại.
Cao Dạng chống tay lên thành bể bước lên từ bể bơi.
Anh ấy chỉ mặc một chiếc quần bơi, cơ bắp của anh tụ máu sau khi vận động, với những khối cơ rõ ràng. Làn da màu lúa mì sẫm, cao ráo và rắn chắc, vai eo rộng mở, mỗi bắp cơ đều dính liền với xương, có đường nét rõ ràng và múi cơ to nhỏ khác nhau.
Đó là một cơ thể đàn ông trưởng thành, gợi cảm, mang đầy vẻ đẹp và sức mạnh.
Dù cho đây không phải là Cao Dạng, Phương Thư Diệp cũng có thể nhìn lâu thêm một chút.
Ngoài ra, quần bơi dù sao cũng ôm sát vào da nên chắc chắn sẽ tạo dáng đũng quần và phồng lên. Phương Thư Diệp nhìn sang hướng khác, không phải do cô thấy xấu hổ, dù gì cũng đã từng thấy, cũng đã “xài” rất nhiều lần.
Chỉ là với mối quan hệ hiện tại mà cứ nhìn vào chỗ nhạy cảm của người khác thì thật bất lịch sự.
Cao Dạng đi đến trước mặt cô, nhìn cô một hồi, cười nhẹ một tiếng.
Trong lòng của Phương Thư Diệp cũng có chút sốt ruột, như cảm thấy đã bị anh nhìn thấu.
“Lâu rồi không gặp, chúng ta nói chuyện chút đi?” Cao Dạng mở lời hỏi thăm.
Đối phương rất lịch sự lại còn chủ động, Phương Thư Diệp không tìm được lí do để từ chối.
Cao Dạng đưa Phương Thư Diệp đến dưới một cây dù che nắng, dưới dù có hai cái
ghế, mỗi người ngồi một cái.
Anh vừa lau người, vừa hỏi, “Mấy năm nay em thế nào?”
“Rất tốt, còn anh?”
“Cũng được.”
Hai người nhất thời không ai mở lời, Cao Dạng lại hỏi, “Sau này có đi nữa không? Hay là ở lại đây, hay là đến thành phố khác làm việc?”
Phương Thư Diệp thật lòng trả lời, “Ở lại đây làm việc.”
“Làm về vẽ tranh à?”
“Đúng vậy, là công việc liên quan đến hội hoạ.”
……
Cao Dạng nhìn cô, “Em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Anh giao quyền chủ động vào tay của Phương Thư Diệp, cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cô thật sự không có gì muốn hỏi.
Im lặng một hồi lâu, càng thấy càng không ổn, cô trực tiếp lắc đầu.
Cao Dạng lại mỉm cười, không nói gì, chỉ nằm dài trên ghế.
Phương Thư Diệp quay đầu sang nhìn anh.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, mỉm cười ngẩng lên nhìn trời, hình như anh cũng không để tâm.
Ánh mắt bất giác cứ hướng về phía anh.
Phương Thư Diệp ép buộc bản thân tránh đi.
Cô cảm thấy môi mình hơi khô, liền cắn nhẹ môi dưới bằng răng trên theo thói quen.
Cao Dạng lại lần nữa mỉm cười, cô bất mãn trừng mắt về phía anh.
Thật khó chịu khi nhìn thấy anh đã làm cái hành động như thể đã nhìn thấu cô.
“Cười cái gì?” Phương Thư Diệp cộc cằn hỏi.
Cao Dạng cố nén lại nụ cười giễu cợt của mình, nghiêm túc nói, “Nếu anh nói ra, em đừng cảm thấy mình đang bị quấy rối tình dục nhé, hoặc là anh có thể xin lỗi.”
Nghe lời anh nói ra liền biết là liên quan đến chuyện gì, trong lòng cô cũng có chút chột dạ, nhưng nếu không cho anh ta nói ra thì có nghĩa là âm thầm thừa nhận anh ta đoán đúng rồi.
Cô nghiêm túc đáp, “Anh nói đi.”
Cao Dạng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc hỏi, “Muốn làm chuyện đó à?”
Phương Thư Diệp có chút kinh ngạc, trong lòng cô đúng là có chút suy nghĩ đó thoáng qua, anh ta đoán quá chính xác.
Cô không cam lòng hỏi, “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì…” anh mím môi mỉm cười, “Hành động đó của em, là thói quen khi bị liếm đến mức sung sướng và khao khát được làm chuyện đó.”
Phương Thư Diệp thật sự rất kinh ngạc, cô vốn không hề biết thói quen đó của bản thân.
Nhưng cô không thích cảm giác bị anh nói trúng tim đen, bị rơi vào thế nắm thóp và bị động, nên đã trực tiếp đáp lại, “Là một phụ nữ trẻ khỏe mạnh về thể chất, tôi có nhu cầu tình dục là chuyện bình thường, khi nhìn thấy một cơ thể đẹp của người khác giới, sẽ không tránh khỏi những suy nghĩ đó. Là do tôi đúng việc nhưng sai người, và tôi xin lỗi nếu tôi đã xúc phạm anh.
Thật ra cô chỉ là không biết nên làm thế nào để phản pháo lại.
Sắc mặt của Cao Dạng trầm xuống, anh im lặng một hồi rồi lại nói: “Nếu chỉ cần là một cơ thể khác giới hấp dẫn, liệu có thể là anh không?”
Đây không phải là đang hỏi cô, “Có muốn làm chuyện đó với anh không” sao?
Nếu từ chối thì trong lòng thật sự có chút khó chịu, dù gì cô vừa bị bắt thóp được là đã thèm muốn thân thể của anh ta, nhưng nếu không từ chối, lẽ nào cô định quay lại với người yêu cũ sao, hay là 419?
Phương Thư Diệp nhất thời sững sốt.
“Xin lỗi.” Cao Dạng đột nhiên xin lỗi, “là do anh đường đột quá rồi.”
“…Không sao.”
Thật ra vốn không cần xin lỗi, cô chỉ không biết nên trả lời thế nào để không bị thiệt thòi thôi.