Cao Dạng lau người giúp Phương Thư Diệp, mặc áo sơ mi của anh với quần lót cho cô xong mới ôm đối phương đi ra ngoài.
Anh thì chỉ mặc một cái quần dài ở nhà, để trần nửa người trên sấy tóc cô.
Thứ đồ chơi bên dưới vẫn đang cương, Phương Thư Diệp đưa tay cầm lấy khiến cơ thể của Cao Dạng run lên, né né tránh tránh: “Đừng lộn xộn, một lát nữa sẽ hết. Anh còn phải nấu cơm.”
Phương Thư Diệp cũng không rảnh rỗi, sờ tới sờ lui cơ bụng của anh, thích thú đến mức không rời tay.
Cao Dạng cười, căng người để đường cong được rõ ràng hơn.
Nấu một bữa cơm, công việc của Phương Thư Diệp chỉ đơn giản là làm phiền người nọ.
Cô lắc lư đôi chân trần trắng mịn khiến ánh mắt của Cao Dạng phải di chuyển theo.
Phương Thư Diệp lục túi đồ anh mua, thấy bên trong toàn là bao cao su thì “A” một tiếng: “Sao anh mua nhiều vậy?”
Khi tính tiền Cao Dạng bảo cô ra trước chờ, bản thân thì trong ánh mắt của mọi người xung quanh, mặt không đổi sắc đẩy xe tới kệ bao cao su, lấy mấy hộp.
Cô cầm lấy một hộp lại hỏi: “Đừng nói anh định vừa nấu vừa làm?”
Cao Dạng bị cô chọc cười.
Cuối cùng chỉ còn lại nồi canh, nấu hai mươi phút là xong. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Cao Dạng kéo Phương Thư Diệp từ sau lưng mình ra, lôi người đến trước mặt ôm lấy: “Nếu em thật sự muốn làm, lúc này chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.”
Phương Thư Diệp đồng ý: “Không thành vấn đề, em rất có lòng tin với kỹ thuật của anh.”
Cao Dạng ôm Phương Thư Diệp ngồi lên, kéo chân đối phương sang hai bên giẫm lên thành bếp, cũng để cho hai tay cô chống ra sau, miệng của tiểu huyệt đối diện với bụng của anh.
Không ngờ chiều cao lại rất phù hợp, hai người nhìn nhau một cái, hiểu được ý bên trong đôi mắt của đối phương. Sau này có thể sẽ thường xuyên “chơi” ở chỗ này.
Cao Dạng xé một cái bao su đeo vào, xoa xoa tiểu huyệt của cô, chỗ đó luôn ướt đẫm.
Không kịp làm bước dạo đầu nhiều, Cao Dạng đã đỡ dương v*t, trót lọt tiến vào.
Phương Thư Diệp rên một tiếng, bị Cao Dạng đâm đến không phân biệt được gì hết.
Cô cúi đầu nhìn dương v*t của Cao Dạng ra ra vào vào tiểu huyệt của mình, mép huyệt dính chặt vào thứ đồ chơi đó, lúc rút ra thì bị kéo dài, lúc cắm vào thì lại bị lún vào trong, một hình ảnh tràn đầy nhục dục, tiểu huyệt trong nháy mắt chảy nước, dính đầy thân dương v*t.
Phương Thư Diệp bị Cao Dạng ôm vào lòng cao trào, miệng rên rỉ: “Bắn cho em… Bắn cho em… Muốn cùng anh tới…”
Cao Dạng bị cô siết đến da đầu tê dại, khoái cảm đạt đến mức tận cùng, đẩy nhanh tốc độ cắm rút, cuối cùng sau mấy chục lần thì cũng bắn ra bên trong tiểu huyệt của cô…
–
Cao Dạng đem đồ ăn đặt lên bàn. Anh làm không nhiều món nhưng lại hơi tốn thời gian.
Một dĩa bắp xào tiêu đầy ắp được đặt ngay trước mặt Phương Thư Diệp.
Phương Thư Diệp thử hết một lượt tất cả các món, miệng không ngừng khen: “Đối với em, anh đúng là đầu bếp cao cấp.”
Cao Dạng nhìn cô ăn, từ từ mở miệng: “Anh vẫn luôn muốn gặp mặt nói câu cảm ơn với em.”
Phương Thư Diệp biết anh nói đến chuyện Hồ Phàm Duệ.
Lúc đó làm lớn chuyện này, cô quả thật có chút lo lắng, dù sao đối phương cũng là cầu thủ thể thao danh giá có tiếng, mà bản thân chỉ là người bình thường. Lỡ như cư dân mạng không đứng về phía cô hoặc bị trả thù, những thứ này không cần nghĩ cũng biết rất nguy hiểm.
Cô hả giận cho bản thân mình nhưng Cao Dạng lại không thể cho qua chuyện này.
Phương Thư Diệp vừa ăn vừa nói: “Không cần cảm ơn. Do anh ta đã chạm đến điểm giới hạn của em trong khi em là người biết thời thế. Với lại coi như anh ta thân bại danh liệt, em cũng cảm thấy không nên cho qua, vì vậy anh yên tâm, nên hận vẫn tiếp tục phải hận.”
Dù kết quả của anh ta như thế nào thì cuộc sống thể thao của Cao Dạng vẫn đã bị đối phương phá hủy.
Tuy không chắc chắn nếu không có chuyện của Hồ Phàm Duệ, tương lai Cao Dạng sẽ ra sao nhưng Hồ Phàm Duệ cũng đã phá đi một phần hy vọng này.
Chủ yếu chuyện này là có cảm giác sảng khoái khi đánh bại “kẻ xấu”, để Cao Dạng ngày ngày nhìn người hãm hại mình ở trên mạng, hưởng thụ sự vinh quang truy đuổi của mọi người, thật biết cách trêu ngươi.
Cao Dạng cười cười nhìn cô, anh đã lâu không ăn cơm cùng Phương Thư Diệp.
Có cô ở bên cạnh rất tốt.
Cơm nước xong, Phương Thư Diệp nói là muốn đi tản bộ một chút.
Lúc xuống lầu gặp người quen Cao Dạng cũng nhiệt tình chào hỏi với anh.
Đối phương nhìn cô đứng cạnh Cao Dạng, vẻ mặt mập mờ hỏi: “Lần đầu thấy tiểu Dạng dẫn bạn về nhà, đây chắc là bạn gái?”
Cao Dạng ngừng lại, anh chớp mắt có một chút ích kỷ của riêng mình nên giữ im lặng.
Phương Thư Diệp thoải mái lên tiếng chào với người nọ: “Dì khỏe ạ. Dì hiểu lầm rồi, con là bạn của Cao Dạng.”
Dì kia có chút lúng túng, nhìn Cao Dạng một cái, trong mắt hỏi thật hay giả.
Cao Dạng miễn cưỡng nhếch môi: “Dì Thái, cô ấy nói thật, chúng con chỉ là bạn.”
Dì Thái “Ai da” một tiếng, xin lỗi rồi cười với Phương Thư Diệp cùng Cao Dạng: “Thật xin lỗi là dì đã hiểu lầm, xin lỗi.”
Gần nhà Cao Dạng có một cái công viên, bọn họ đi vòng quanh công viên tản bộ.
Trời tối xuống, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều, trên đường có người đang chạy bộ, có người đang dắt chó đi dạo, gió hồ thổi qua, nhẹ nhàng sảng khoái dễ chịu.
Hai người nhất thời không nói chuyện, chỉ lo theo đuổi suy nghĩ của mình. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Trong lòng Cao Dạng rất buồn, nhìn từ thái độ của Phương Thư Diệp, cho dù đã làm chuyện thân mật nhất, anh cũng chỉ là bạn bè.
Phương Thư Diệp thì thấy chột dạ, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Cao Dạng không tốt. Cô biết, thứ mà Cao Dạng muốn không phải chỉ là quan hệ “bạn bè”.
Để tay lên ngực tự hỏi, cô đối với Cao Dạng cuối cùng là loại tình cảm gì?
Thích anh không? Thích ở cùng nhưng lại không có cảm giác tim đập như thời đại học còn yêu nhau.
Muốn yêu đương với anh? Không, cô bây giờ không muốn có một mối quan hệ yêu đương với bất kỳ người nào.
Muốn làm tình với anh? Vô cùng muốn, cô không thể tìm được người đàn ông khác mang đến trải nghiệm tốt hơn so với Cao Dạng cho mình.
Tóm lại, Cao Dạng đối với cô mà nói, đơn giản chỉ là bạn tình hoàn hảo, vừa có niềm vui vật chất, vừa có niềm vui tinh thần, còn không cần sinh cảm giác ràng buộc tình cảm.
Nhưng cô không dám đem cái suy nghĩ này nói cho Cao Dạng.
Cô biết Cao Dạng thích mình. Đây chính là một thú vui mà cô thích nhất trong cuộc sống tình dục.
Đối với cô, tình dục cùng tình yêu kết hợp, mới là cái kết tốt.
Cô một bên hưởng thụ cái kết tốt này nhưng lại không có cách nào cho Cao Dạng trải nghiệm giống như vậy.
Cô trước mắt trong đoạn quan hệ này có chút tra, ở trong tình trạng từ chối Cao Dạng, lại không thích giữ khoảng cách, thậm chí còn quyến rũ anh.
Lúc đi về tới nhà cũng đã hơn chín giờ, Cao Dạng vẫn không có tinh thần lắm.
Phương Thư Diệp không thích loại không khí ngộp ngạt này, thử mở miệng thăm dò: “Hay là… Hôm nay em về?”
Cao Dạng chợt quay sang nhìn cô, nhất thời có chút bối rối, anh không nghĩ Phương Thư Diệp lại muốn đi.
So với buồn chán suốt đoạn đường, chuyện Phương Thư Diệp phải rời đi trong nháy mắt chiếm lấy hết tất cả những suy nghĩ khác của anh, bản thân anh phải nghĩ cách giữ người lại.
Anh ôm lấy Phương Thư Diệp, nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi anh có chút phân tâm, không quan tâm đến em.”
Còn nói: “Chúng ta… Mới chỉ làm một lần. Hơn nữa ngày mai là chủ nhật, em cũng thấy, anh đã mua rất nhiều…”
Anh cúi đầu hôn cô, Phương Thư Diệp không từ chối. Cao Dạng luôn có thể dễ dàng khơi dậy tình dục bên trong cô.
Cao Dạng thay đổi nhiều tư thế chơi khác với cô, Phương Thư Diệp cũng không nhớ rõ mình đã cao trào bao nhiêu lần.
Đến nửa đoạn sau, Phương Thư Diệp bắt đầu cảm nhận được rõ ràng ưu tư của Cao Dạng.
Anh cho tới nay đều điều chỉnh tiết tấu theo phản ứng của Phương Thư Diệp, cô muốn mạnh bạo một chút, anh liền vừa mạnh vừa nhanh, cô không chịu nổi, anh sẽ mài nghiền từ từ.
Nhưng trong lần này, Cao Dạng bắt đầu mất khống chế, anh đè Phương Thư Diệp nhanh chóng cắm rút, đè nặng mỗi đợt va chạm, từng chút một chạm đến điểm nhạy cảm của cô.
Phương Thư Diệp vẫn luôn ở trên đỉnh của khoái cảm, sau đợt cao trào này, cô lại được kích thích tới mức không có chỗ để thở, cảm giác tê dại khiến cô không nhịn được run rẩy, cô lại bị cưỡng chế cao trào.
Cô đúng là không chịu nổi, từ trên người Cao Dạng bò xuống, mắt cá chân lại bị kéo về.
Sau đó Phương Thư Diệp khóc lóc hết đánh rồi cầu xin anh, cô không muốn làm nữa. Cao Dạng ôm chặt cô, giọng nói nghẹn ngào: “Thật xin lỗi…”