Sau Khi Gặp Mặt

Chương 41: Ngoài ý muốn



“Tiểu Nhiên, ở lại được không?” Lục Vũ Hạo chắn trước cửa, không cho bọn họ rời đi.

“Tôi với cậu không có khả năng.” Mục Nhiên có chút bất đắc dĩ. “Cậu đừng náo loạn nữa có được không?”

“Một cơ hội cũng không thể cho tôi sao?” Sắc mặt Lục Vũ Hạo rất khó nhìn.

“Tôi xin lỗi.” Giọng Mục Nhiên rất thấp.

Trong phòng an tĩnh đến mức có chút quỷ dị, sau khi trầm mặc thật lâu, Lục Vũ Hạo thả cánh tay đang chắn ở cửa xuống.

Mục Nhiên kéo hành lý, cũng không quay đầu mà rời khỏi ký túc xá. Tô Siêu Mĩ chạy nhanh theo sau, hai ba bước mới phát hiện quên mang Teddy theo, vì vậy lại đi ngược trở về lấy, ai ngờ bị Lục Vũ Hạo gọi lại.

“Làm gì? Đánh nhau hả?!” Tô Siêu Mĩ hung tợn.

“Cậu có biết bạn trai cậu ấy là ai không?” Lục Vũ Hạo hỏi.

“Vì sao tôi phải nói cho cậu?” Tô Siêu Mĩ trợn trắng mắt, ôm Teddy chạy ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá mới của Mục Nhiên là hệ của nghiên cứu sinh, phòng rất lớn, có chút vắng vẻ.

“Cậu ở một mình, tên hỗn đản đó có lại tới khi dễ cậu hay không?” Tô Siêu Mĩ lo lắng.

“Sẽ không đâu, nơi này là ký túc xá tập thể, làm sao có khả năng chứ.” Mục Nhiên dọn giường. “Một người ở cũng tốt… Đúng rồi, không cho cậu nói chuyện này cho Lương Viễn Triết.”

“Vì sao?” Tô Siêu Mĩ khó hiểu.

“Tính tình hắn xấu như vậy, nếu biết chuyện này, không biết sẽ trở nên thế nào nữa.” Mục Nhiên đưa cho cậu một chai nước. “Lần này cám ơn cậu nhiều!”

“Khách khí cái gì.” Tô Siêu Mĩ mạnh mẽ lay lay Mục Nhiên. “Đi ra ngoài, chúng ta đi ăn cơm, ăn mừng tân gia của cậu.”

Cái này thì có gì mà tân gia? Mục Nhiên dở khóc dở cười, bị cậu ta tha ra ngoài ăn củ cải lòng gà.

Tuy rằng ký túc xá mới không náo nhiệt như lúc trước, nhưng tính cách Mục Nhiên vốn cũng không thích ầm ĩ, hơn nữa hệ nghiên cứu sinh quản lý khá lỏng lẻo, có đôi khi làm việc bên ngoài về muộn cũng không bị khoá cửa ở ngoài nguy hiểm. Cho nên tóm lại mà nói, Mục Nhiên đối với cuộc sống đại học hiện tại của mình vẫn rất hài lòng.

Xấu hổ duy nhất là lúc lên lớp bản thân vẫn phải chạm mặt với Lục Vũ Hạo. Người ở hệ Hoá học không nhiều lắm, có đôi khi làm thí nghiệm được phân vào một tổ. Mỗi lần như vậy, Mục Nhiên có chút không tập trung, cũng có chút khẩn trương.

“Làm thí nghiệm phải chuyên tâm, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Tổ trưởng là một nữ sinh đáng yêu, thấy Mục Nhiên có chút hoảng hốt, vì thế tốt bụng nhắc nhở.

“À, cảm ơn.” Mục Nhiên hoàn hồn, muốn lấy ống nghiệm, tay lại vừa vặn đụng vào Lục Vũ Hạo.

Mục Nhiên như chạm vào lửa, nhanh chóng rút tay mình về.

Sắc mặt Lục Vũ Hạo đen thui, tháo găng tay ném vào thùng chứa, xoay người rời khỏi phòng học.

“Hắn làm sao vậy?” Tổ trưởng khó hiểu.

Các tổ viên hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Mục Nhiên cúi đầu tẩy ống nghiệm, trong lòng có chút hoảng hốt.

Buổi tối, Lương Viễn Triết gọi điện thoại đến. Nghe được giọng nói dịu dàng quen thuộc, Mục Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

“Bảo bảo, sao lại mất hứng?” Lương Viễn Triết vô cùng mẫn cảm với những biến hoá cảm xúc của Mục Nhiên.

“Không có gì… Có chút nhớ anh.” Mục Nhiên không có nói cho hắn chuyện ban ngày.

“A, vật nhỏ này.” Lương Viễn Triết bật cười. “Nếu không anh lại đến thăm em nhé?”

“Không cần đâu.” Nghe được hắn cười, tâm tình Mục Nhiên tốt hơn một chút. “Không cho anh chạy loạn, chỉ còn một tháng nữa là nghỉ rồi.”

“Nghỉ hè anh đến đón em.” Lương Viễn Triết cách điện thoại hôn hôn cậu. “Chúng ta cùng nhau về nhà.”

“Không nên đâu.” Mục Nhiên có chút do dự. “Lỡ như chú dì đến đón anh, nhìn thấy em rồi lại tức giận, em tự mình đi tàu về là được rồi.”

“Sao lại hiểu chuyện như vậy chứ.” Lương Viễn Triết bật cười. “Ngoan, không sao đâu… Em nghỉ hè thì đừng đi đâu cả, ở ký túc xá chờ anh vài ngày, có biết không?”

Mục Nhiên vốn rất nghe lời Lương Viễn Triết, lại thấy hắn nói kiên định như vậy, cũng không phản bác nữa.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, các học sinh đều sốt ruột về nhà mừng năm mới. Trong trường nhanh chóng trở nên vắng lặng, Mục Nhiên ở một mình có chút nhàm chán, vì thế mỗi ngày đều đến phòng thí nghiệm giúp các việc vặt cho giáo viên, làm một ít công việc tẩy rửa đơn giản, đợi nửa tháng nữa Lương Viễn Triết tới đón mình về nhà.

Phòng thí nghiệm rất náo nhiệt, có các đàn anh đàn chị cùng nhau nói nói cười cười, ngày ngày trôi qua cũng không quá khó khăn. Mười lăm ngày nhanh chóng trôi qua, một ngày trước khi Lương Viễn Triết nghỉ học, Mục bảo bảo vui vẻ vô cùng, cả đêm đều ngủ không được.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mục Nhiên rời giường sớm, khuôn mặt đỏ bừng thay quần lót nhỏ đáng yêu, sau đó ôm Teddy cười ngây ngô.

Vài phút sau, giáo viên đột nhiên gọi điện tới. Mục Nhiên có chút buồn bực, mình đã nói phải về nhà rồi mà, sao lại còn gọi đến nữa?

Giọng điêu giáo viên có chút sốt ruột, nói là tối hôm qua có người lau chùi vô tình làm lỏng phích cắm máy điều chỉnh nhiệt độ, khiến cho toàn bộ ống nghiệm mẫu bị hỏng. Người ở phòng thí nghiệm không đủ, hỏi Mục Nhiên có thời gian để hỗ trợ hay không.

“Vâng, dạ, em lập tức đến!” Mục Nhiên rất nghe lời, thay quần áo chạy về phòng thí nghiệm. Dù sao Lương Viễn Triết đáp máy bay vào buổi chiều, đi muộn một chút vẫn có thể đón hắn được.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, cậu mới phát hiện Lục Vũ Hạo đã ở bên trong, đang giúp đỡ giáo viên điều chỉnh thuốc thử.

Lục Vũ Hạo cũng không nghĩ Mục Nhiên sẽ xuất hiện, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn, nhưng định thần rất nhanh, tiếp tục cúi đầu làm việc, cũng không chào hỏi với cậu.

Mục Nhiên có chút xấu hổ, vì thế tìm một góc cách xa hắn nhất, hỗ trợ mọi người rửa ống nghiệm.

“Mục Nhiên, trưa nay muốn ăn gì nào, chị ra ngoài mua.” Đàn chị cầm quyển sổ nhỏ làm thống kê.

“Giống mọi người là được rồi.” Mục Nhiên cũng không kén chọn.

Đàn chị vừa loay hoay ghi chép vào quyển sổ nhỏ, vừa ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi. “Em cãi nhau với Lục Vũ Hạo à? Sao cậu ấy luôn trộm nhìn em thế?”

“Nhìn em?” Mục Nhiên sửng sốt, giương mắt lên lại vừa vặn rơi vào tầm mắt hắn, vì thế trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, cốc đo lường trong tay không nắm chặt, chất lỏng còn sót lại bên trong bị đổ ra.

Trên tay nháy mắt như bị thiêu đốt, Mục Nhiên đau đến mức kêu lên tiếng, mọi người trong phòng đều hoảng sợ, nhanh chóng vây lấy khẩn cấp xử lý vết thương cho cậu, rồi sau đó đưa cậu đến bệnh viện.

May mắn chất lỏng đã được pha loãng, cho nên vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Cho dù vậy, tay phải Mục Nhiên vẫn bị băng bó thành cái bánh bao.

Mục bảo bảo thực buồn bực, bản thân mình sao lại không may như thế!

Nhưng tay bị thương là một chuyện, còn có chuyện khác còn không may hơn, chính là Lục Vũ Hạo chủ động xin giáo viên, muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cậu.

“Muốn uống nước không?” Lục Vũ Hạo hỏi.

“Không cần, cám ơn.” Ở chung một mình với hắn, cả người Mục Nhiên đều không tự nhiên.

Nhìn ánh mắt trốn tránh của cậu, Lục Vũ Hạo thở dài. “Đã chán ghét tôi như vậy rồi ư?”

Mục Nhiên xấu hổ muốn chết, cũng không biết nên nói gì. Phòng bệnh yên tĩnh, cả không khí cũng muốn ngưng đọng lại. Ngay lúc không khí đang nặng nề cùng cực, điện thoại Mục Nhiên chợt tích tích vang lên.

“Bảo bảo, anh xuống máy bay rồi, em ở đâu? Không phải nói tới đón anh hả?!” Lương thiếu gia thực bất mãn.

“Em đang ở bệnh viện.” Mục Nhiên bĩu môi. “Tay bị bỏng.”

“Tay bị bỏng?” Lương Viễn Triết kinh hoảng, nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, sau khi đẩy cửa vào, Lương thiếu gia chỉ thấy Mục Nhiên đang ngồi tựa vào góc bên trong giường bệnh, đáng thương hề hề nhìn mình. Tay phải bị bó tay cái bánh chưng, vì thế càng thêm đau lòng…

“Nhìn nè.” Thấy Lương Viễn Triết vào cửa, Mục Nhiên nhất thời ủy khuất không chịu được, giơ tay cho hắn xem.

“Còn nhìn nè nữa!” Lương Viễn Triết ngồi bên giường, vươn tay xoa xoa đầu cậu. “Ngu ngốc, rửa cái cốc thôi mà cũng bị thương!!”

“Đau…” Giọng Mục Nhiên lí nhí, còn kéo dài âm cuối một chút.

Lương thiếu gia nhất thời không chịu nổi, vô cùng không tiết tháo mà ôm cậu vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.