Sau Khi Gặp Tiểu Tam

Chương 10



Mặc dù Đinh Chính rất bình tĩnh, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lo lắng, mỗi ngày đều gọi Đinh Chính tới bốn năm lần để xác nhận an toàn. Đinh Chính bị tôi làm cho khó xử, cuối cùng kéo vali hành lý qua gõ cửa nhà tôi: “Nếu em lo lắng về sự an toàn của anh, vậy thì để anh ở nhà em luôn nhé, vệ sĩ của anh.”

Thế là chúng tôi trực tiếp ở chung, khiến cho Trương Tiêu khi biết chuyện kinh hãi muốn rớt cả tròng mắt.

Từng ngày từng ngày trôi qua, Ôn Dương vẫn không tới quấy rối, ngược lại cảm tình giữa tôi và Đinh Chính càng ngày càng tốt. Tôi dường như đã quên hẳn Ôn Dương rồi, cho tới một ngày, Trương Tiêu tới tìm tôi, mặt đầy nghiêm trọng nói: “Cậu biết chưa? Em trai Ôn Dương xảy ra chuyện, bây giờ người ta đang kéo đến làm lễ hỏa táng.”

Tôi hết hồn: “Đang yên đang lành một người khỏe mạnh như vậy làm sao có thể chết?”

Trương Tiêu lắc lắc đầu nói: “Nghe nói tên tiện nhân Diệp Trình kia đi khắp nơi tuyên bố quan hệ của nó và Ôn Dương, hẳn là nó nghĩ rằng dùng thủ đoạn thông qua dư luận có thể ép Ôn Dương cho nó bước chân vào cửa đi. Kết quả Ôn Dương không đồng ý, mà còn khiến cho em trai hắn nhảy lầu.”

Tôi biết, em trai Ôn Dương là một nhóc con kiêu ngạo. Hôm nay nghe lời nhạo báng của mọi người, tính tình của oắt con đó chắc chắn là thà chết chứ không chịu được bị người ta chỉ chỏ! Đột nhiên tôi cảm kích trời cao, giúp tôi sớm biết được chân tướng của sự thật, thoát khỏi bóng tối của sự phản bội, còn cho tôi bàn tay cứu vớt đời tôi hết lần này đến lần khác. Tôi im lặng một hồi, nói: “Tôi muốn dâng cho thằng bé nén hương.”

Đinh Chính nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Anh đi cùng em.”

Tôi và Đinh Chính lặng lẽ dâng một nén hương. Tôi nhìn thấy Ôn Dương đang quỳ xuống bên quan tài, cả người gầy rạc đi. Đinh Chính cũng nhìn thấy Ôn Dương, quay sang nói với tôi: “Anh lên xe chờ em trước.”

Tôi gật đầu, đi tới trước mặt Ôn Dương nói: “Bác gái có khỏe không?”

Ôn Dương cười khổ nói: “Hiện giờ không còn muốn gặp anh nữa.”

Tôi nói: “Đây là một đả kích rất lớn đối với bà, còn dì dượng hẳn là chịu đả kích hơn nữa.”

Ôn Dương im lặng hồi lâu, nói: “Dì dượng lên công ty anh, dùng sơn đỏ viết trước cửa phòng mấy chữ hung thủ giết người. Anh không thể phản bác lại, từ chức, định dời khỏi thành phố này.”

Tôi không biết nói sao cho phải, chỉ còn cách quay người rời đi. Lên xe, tôi nặng nề ôm lấy Đinh Chính. Anh ấy cũng ôm lại tôi, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”

Cánh tay tôi ghì chặt, buồn bã nói: “Không có gì, chỉ là em đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.”

Tôi tiếp tục liều mạng làm việc ở công ty, không lâu sau từ hạng mục quản lý thăng lên chức chủ quản lý. Bỗng một hôm tổng boss gọi tôi đến gặp ngài, tôi sợ mình làm điều gì sai, thấp thỏm ngồi xuống trước mặt tổng boss. Ngài nhìn tôi một lúc, sau đó hỏi: “Nghe nói gần đây Hách phó tổng mời cậu ăn cơm?”

Não tôi liên tục hoạt động, nhớ lại tin đồn trong công ty về bất hòa giữa tổng boss và Hách phó tổng, vội vàng thành khẩn nói: “Không có chuyện này xảy ra, lúc đó Hách phó tổng hoàn thành xong hạng mục muốn tổ chức ăn mừng, mời tất cả mọi người đến phòng làm việc, không phải mời riêng tôi.”

Tổng boss gật đầu, nói tiếp: “Cậu thích đánh cầu lông sao?”

Tôi như vị hòa thượng sờ đầu mãi không thấy tóc, nghĩ nghĩ, rồi lại nhớ ra có người từng nói Hách phó tổng rất thích đánh cầu lông, liền cẩn thận nói: “Không quá hứng thú.”

Tổng boss lại hỏi: “Cậu thích chạy xe đạp chứ?”

Tôi không hiểu ý đồ của tổng boss là gì, không thể làm gì khác hơn là trả lời đại theo kiểu cái gì cũng được: “Cũng tạm được.”

Tổng boss không hỏi tiếp nữa, mà để cho tôi đi.

Đầu óc tôi mơ hồ nói chuyện này cho Đinh Chính biết. Đinh Chính cười nói: “Rõ ràng như vậy em cũng chẳng nhận ra? Ông chủ đang muốn hỏi em đứng về phe nào ấy!”

Tôi bừng tỉnh hiểu ra: “Ý tổng boss muốn hỏi là em đứng về phe ngài hay đứng về phe Hách tổng sao?”

Đinh Chính gật đầu: “Đúng vậy, nếu như anh đoán không sai, công ty các em sắp có nội chiến, chỉ là không biết tổng boss của em và Hách phó tổng ai thành ai bại.”

Tôi nhăn nhó: “Em chỉ là một nhân viên kỹ thuật, có thể chỉ làm việc bình thường không đứng về phe ai được không?”

Đinh Chính cười nói: “Nếu tổng boss đã hỏi em trực tiếp, đoán chừng em trốn không thoát. Không sao đâu, em có thể chọn người nào tùy ý, nếu người đó thất bại, thì em cứ việc từ chức, về đây anh nuôi.”

Tôi căm tức nhìn anh: “Sao anh có thể xem thường em như vậy, em không thể tìm một công việc mới sao?”

Đinh Chính cười: “Được, dĩ nhiên em có thể. Nhưng mà em muốn chọn ai?”

Tôi nghĩ rồi nói: “Em muốn chọn tổng boss, dù sao em cũng mang ơn ngài ấy.”

Đinh Chính gật đầu rồi không lên tiếng, tôi chọt chọt bả vai anh hỏi: “Này! Anh làm sao có thể lão luyện trong thương trường đến vậy? Em cảm thấy trước mặt anh như ngu đi mấy phần vậy.”

Đinh Chính mỉm cười nói: “Vì anh đã thấy qua nhiều rồi! Bọn anh làm nghề này còn khốc liệt hơn, thương nhân các em thất bại còn có thể tìm cách thăng chức, bọn anh một khi thất bại thì cả đời cũng đừng nghĩ có thể vươn lên.”

Tôi run run người nói: “Đừng nói nữa, em bị dọa sợ nổi da gà rồi này, xem ra anh nhất định thông minh hơn em nhiều? Vậy em dưới ách thống trị của anh không phải rất đáng thương sao?”

Đinh Chính xoa đầu tôi nói: “Hai người bên nhau sống qua ngày chỉ cần một người thông minh là được rồi. Anh không chê em ngốc, em còn chê anh quản nhiều?”

Tôi vờ tức giận đuổi theo đánh anh.

Ngày thứ hai tôi liền nói với tổng boss biết tôi thích đạp xe đạp, tổng boss gật đầu tỏ ý hắn biết. Qua một tháng, công ty quả thật xảy ra biến lớn, một ngày trước, Hách phó tổng vẫn còn tập hợp toàn thể nhân viên lại họp, ngày tiếp theo trụ sở chính ở nước anh liền xuống ngay văn kiện cách chức Hách phó tổng. Qua một trận đảo lộn cuộc sống, tổng boss mời tôi uống trà, nói tôi biết ngài cũng muốn lập tức rời khỏi công ty. Ngài bị điều về trụ sở chính ở nước Anh, anh cũng đề cử tôi vào trụ sở chính. Bên đó cũng đồng ý cho tôi cơ hội đi nước Anh học chuyên sâu, bây giờ tới đây trưng cầu ý kiến của tôi. Tôi rất do dự, bởi vì chuyến đi này học chuyên sâu hai năm, cũng là thời gian mà tôi và Đinh Chính dự định là kỳ trăng mật, thật sự không thể rời đi. Vì vậy tôi xin thêm hai ngày để cân nhắc, tổng boss đồng ý.

Về đến nhà, tôi khổ sở nói cho Đinh Chính nghe chuyện này. Anh hỏi ngược lại tôi: “Thế ý em muốn sao?”

Tôi thành thật: “Sự nghiệp em đang đứng ở cổ lọ, chuyến du học này có thể giúp em đột phá rời khỏi cổ lọ, em muốn đi, nhưng em không muốn rời khỏi anh.”

Đinh Chính nói: “Nếu em nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt thì đi đi, anh nguyện ý chờ em hai năm.”

Tôi ôm thật chặt Đinh Chính, trong lòng dâng lên cảm động.

Thời gian ở nước Anh rất phong phú, mỗi ngày tôi đều có kế hoạch mới. Đinh Chính mỗi ngày sẽ gọi video nói chuyện với tôi, trò chuyện về tin đồn thú vị của anh ấy, tôi cũng sẽ kể anh nghe về những tình huống thú vị lúc làm việc, cùng với phong tục tập quán cũng như khí hậu ở nước Anh. Tết năm đó, tôi quyết định bỏ hết tất cả những thứ tốt đẹp ở đây, trở về nước đoàn tụ cùng Đinh Chính. Ngày hoàn thành học chuyên sâu, trở về nước nhậm chức ngày càng gần hơn, tâm tình tôi cũng ngày càng tốt, nói chuyện video với Đinh Chính toàn chuyện trên trời dưới đất không nhịn được mở miệng nói: “Em muốn về nước! Anh sẽ chuẩn bị tiệc mừng em về chứ?”

Đinh Chính cười nói: “Chỉ một bữa tiệc thì quá tầm thường, anh sẽ cho em điều bất ngờ đặc biệt!”

Tôi tò mò hỏi: “Đặc biệt, bất ngờ?”

Đinh Chính cười không nói.

Qua hai ngày, tôi đang ở công ty làm việc, mấy vị đồng nghiệp đi vào lớn tiếng nói: “Chung Lỗi, cậu mau mau ra ngoài xem một chút đi.”

Tôi vừa ra khỏi cửa công ty, nghênh đón tôi chính là mặt đất rải đầy hoa hồng. Đinh Chính đứng ở trung tâm của vòng hoa, đưa nhẫn về phía tôi nói: “Chung Lỗi, chúng ta kết hôn đi.”

Giờ khắc này tôi hướng về phía ánh mặt trời kia, nước mắt tràn khóe mi.
HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.