Về nhà, tôi làm một bàn ăn phong phú hơn mọi ngày, sau đó đợi Ôn Dương tan làm về. Ôn Dương là giám đốc tài chính, một cây viết có thể điều động hơn triệu vốn làm ăn, vô số người muốn được kéo gần quan hệ với anh, vì vậy tiệc xã giao là rất nhiều, buổi tối thường xuyên về nhà rất khuya. Tôi vẫn luôn cho rằng anh rất khổ cực, cho nên mỗi khi anh về nhà tôi lúc nào cũng chuẩn bị xong xuôi thức ăn trà ấm, hy vọng anh ấy có thể thả lỏng, giải phóng khỏi bận rộn công việc. Bây giờ nghĩ lại trước kia anh về khuya như vậy, sợ rằng không phải là xã giao công việc, mà là “xã giao” mây mưa gì đó với Diệp Trình. Nghĩ tới đây tôi không nhịn được mà đỏ hết cả mắt.
Hôm nay anh ấy không về trễ, hẳn là Diệp Trình cố ý sắp xếp thời gian cho chúng tôi nói lời chia tay? Tôi cười khổ.
Ôn Dương vừa về thấy một bàn thức ăn liền kinh ngạc, mỉm cười nói: “Hôm nay có gì vui sao? Thức ăn thịnh soạn như vậy? Tổng giám đốc của các em thăng chức tăng lương cho em?”
Tôi lắc đầu: “Không có chuyện gì vui, là để ăn mừng tiệc chia tay của chúng ta.”
Tôi nhìn anh đỏ mắt: “Tôi nói chúng ta chia tay đi.”
Ôn Dương giận dữ nói: “Anh không đồng ý, vì sao?”
Khóe miệng tôi nâng lên thành một nụ cười khổ: “Diệp Trình đã nói hết chuyện của hai người cho tôi, anh còn định gạt tôi sao?”
Cả người Ôn Dương sa sút tinh thần: “Anh chỉ là có chút hứng thú với cậu ấy, chưa từng nghĩ sẽ ly dị với em.”
Tôi cúi đầu nói: “Hẳn là tôi đã từng nói qua với anh lúc trước rồi? Điều duy nhất mà tôi không thể dễ dàng tha thứ chính là chuyện người yêu bất trung. Chúng ta không thể cùng nhau được nữa. Anh và tôi đều là đàn ông, không có giấy hôn thú, chẳng qua là trao đổi chiếc nhẫn, mời gia đình hai bên làm hôn lễ. Bây giờ chỉ cần trả lại chiếc nhẫn, báo cho người thân biết chúng ta đã chia tay là được rồi.”
Ôn Dương châm một điếu thuốc không lên tiếng, tôi tiếp lời: “Tài sản thì chia công bằng, nhà tôi nhỏ thôi là được rồi, còn lớn thì anh ở.”
Ôn Dương một mực hút thuốc không nói gì, hút xong điếu cuối cùng ngẩng đầu lên nói với tôi: “Được.”