Sau Khi Gặp Tiểu Tam

Chương 5



Tối hôm đó tôi liền chuẩn bị hành lý trở về nhà cha mẹ. Họ thấy tôi đều ngạc nhiên. Sau khi biết rõ mọi chuyện, liền mắng Ôn Dương và Diệp Trình một trận ra trò, thậm chí còn muốn gọi điện thoại cho mẹ Ôn Dương mắng vốn. Tôi ngăn cản họ, mẹ Ôn Dương vẫn rất tốt với tôi, hơn nữa chuyện này bà chưa biết, tôi cảm thấy không nên giận cá chém thớt.

Ngày thứ hai mặt trời theo thường lệ lên cao, tôi cũng theo thường lệ phải đi làm. Quản lý dự án như thường lệ nhìn tôi không vừa mắt. Khi tôi nói muốn cạnh tranh vị trí quản lý, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái gở giễu cợt tôi một trận, nói tôi vốn ở đâu thì đứng ở đó đi, không nên bay quá xa.

Quay trở lại đây, chị Lý cùng tổ cùng ca với tôi nói rằng con trai chị kiểm tra giữa kì, cô muốn về nhà chăm sóc con trai một chút, hy vọng tôi có thể gánh thay ca cho cô ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Một ngày làm việc cũng đã xong xuôi, tôi mệt mỏi chỉ muốn về nhà ngã lên giường ngủ, thế nhưng lại có điện thoại từ bạn thân gọi tới muốn tôi cùng cậu ấy đến bar uống một ly. Tôi vừa vặn cũng muốn tìm một người trút hết tất cả, vì vậy đứng dậy đi tới bar.

“Cậu có bị gì không vậy?” Bạn tốt Trương Tiêu nghe nói tình hình của tôi liền trợn trắng hai mắt, “Cứ như vậy tác thành cho đôi gian phu dâm phu? Lại còn có vụ chia tài sản một nửa? Còn không muốn ở nhà lớn? Sao cậu không trực tiếp tổ chức hôn lễ cho bọn họ luôn đi? Nếu là tôi, ngay cả cái quần lót cũng không thèm để lại cho bọn họ!”

Tôi cúi đầu buồn buồn uống rượu: “Những năm này chủ yếu là anh ấy kiếm tiền, tôi một chút tiền lương kia hẳn cậu cũng biết, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Cho nên tài sản chia một nửa là tôi lời rồi, nhà lớn là của anh ấy không có gì sai.”

“Cái rắm!” Trương Tiêu tức giận mắng to, “Cậu thấy hắn có an phận hay không? Cậu làm sao có thể bình tĩnh cũng hắn nói chuyện? Chính là cậu tính tình nhượng bộ, người khác đều thấy được cậu thật dễ bắt nạt! Tính tình chẳng bao giờ thay đổi, sau này tìm được một thằng chồng khác hẳn cũng vẫn như vậy đi?”

Lời này mặc dù khó nghe, tôi biết đây đều là lời thật lòng. Tôi đổ xuống một ngụm rượu lớn vào miệng, nghiêm túc nói với Trương Tiêu: “Làm sao có thể thay đổi? Dạy tôi một chút đi.”

Trương Tiêu cười lên: “Vậy còn tốt hơn không! Bắt đầu từ bây giờ tôi nói gì cậu phải làm theo đó…”

Ngày tiếp theo đi làm tôi liền xin quản lý dự án về việc cạnh tranh hạng mục, hắn không nhịn được từ chối tôi, đây là chuyện trong dự liệu. Tôi yên lặng sửa sang lại tất cả tài liệu, trực tiếp gõ cửa phòng của tổng boss. Tổng boss là người Anh, tôi gặp ngài mới có một lần. Lần đó ngài làm rớt chìa khóa nhà, vừa mới tới đất Trung không quen không biết tìm người cạy khóa. Tôi thấy ngài phát tin ở công ty nhờ giúp đỡ, vì vậy đã giúp tìm khóa tượng mở cửa. Chuyện đã nhiều năm rồi, không biết ngài có còn ấn tượng với một nhân viên quèn như tôi không, nhưng tôi chỉ còn cách đánh cược một lần. Tôi hít một hơi thật sâu, trước mặt tổng boss ngồi xuống, nói thẳng, là từ khi tôi vào công ty, hết lần này tới lần khác thành tích đều có thể cạnh tranh hạng mục quản lý. Tổng boss không nói gì im lặng lắng nghe, chờ tôi nói xong lại hỏi: “Vì sao cậu không nói với cấp trên?” Lòng tôi trầm xuống, báo cho cấp trên muốn thăng chức là một trong những điều kiêng kị, sợ rằng tổng boss cũng nghĩ rằng tôi là thằng nhóc chân ướt chân ráo không hiểu quy củ đi. Nhưng đã bắn cung rồi thì không thể quay đầu lại, chỉ có thể nói tiếp, là tôi đã nói đầu đuôi ngọn ngành về mâu thuẫn này cho quản lý dự án biết, cũng rõ ràng bày tỏ vị trí ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của tôi, nếu như lần này không thể cạnh tranh vào hạng mục quản lý, tôi sẽ cân nhắc tới việc từ chức. Tổng boss gật đầu một cái, gọi điện thông báo quản lý dự án của tôi đi lên, ngay trước mặt của tôi nói với hắn ta: “Đây là một nhân viên có tiềm lực, tôi hy vọng cậu ấy có thể tham gia cạnh tranh lần này.” Quản lý dự án mặt không thể tin nổi, nhưng vẫn giữ mặt mày vui vẻ đáp ứng.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, sau này công việc sẽ thuận lợi đi lên đi? Nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời xua tan đi u tối, một ngày làm việc tiếp theo sẽ an ổn hơn nhiều.

Buổi chiều tan làm, chị Lý lại nhờ tôi gánh ca, tôi gật đầu đáp ứng. Sau khi hoàn thành cho cả hai, tôi đặt thành quả công việc ở một chỗ, vỗ vai đồng nghiệp nói, “Cuối cùng cũng đã làm xong! Cảm thấy mình thật đáng khen đáng khen nha!” Không bao lâu liền có thật nhiều đồng nghiệp khen ngợi, ngày tiếp theo chị Lý cũng không nhờ tôi giúp đỡ nữa.

Công việc cứ như vậy thuận lợi đi vào nề nếp, tôi cũng không rảnh suy nghĩ chuyện Diệp Trình và Ôn Dương. Thỉnh thoảng Ôn Dương gọi tới tôi đều từ chối cuộc gọi. Theo đề xuất của Trương Tiêu, tôi phải bắt đầu ăn diện, mua cho tôi thật nhiều quần áo mới.

Nhìn dáng vẻ mới ra lò của tôi, Trương Tiêu hài lòng gật đầu một cái, “Như vậy mới tốt này, trước kia cậu dáng vẻ quê mùa, làm sao có thể bên cạnh mùa xuân đầy sức sống? Bây giờ dáng vẻ như thế này vừa bước ra một đám ngon zai sẽ cùng cậu bắt chuyện!”

Tôi do dự nói: “Tôi không muốn ra ngoài dụ dỗ người khác.”

Trương Tiêu lập tức trừng mắt: “Chẳng lẽ cậu còn nhung nhớ thằng tra nam đó?”

Tôi lắc đầu, “Tôi chỉ không muốn tùy tiện yêu đương như vậy, tôi không thể vì một đoạn tình cảm thất bại mà biến tình cảm thành trò chơi, đó là vô trách nhiệm với bản thân.”

Trương Tiêu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, “Vâng vâng vâng! Cậu nói đúng rồi! Nhưng phải nhớ kỹ, nếu như vận đào hoa có tới cũng phải cầm chắc cơ hội đó!”

Tôi cười gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.