Gà trống gáy mấy tiếng, mọi người trong trấn bắt đầu công việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, lúc này đã lục tục dậy đi làm.
Trong nhà lá, Dung Dữ lười biếng trở mình, nhào qua ôm lại nhào vào khoảng không, hắn mở mắt đã thấy Yến Chiêu ngồi ở đầu giường, trong tay cầm quyển sách, không biết đã ngồi bao lâu.
Thanh âm Dung Dữ biếng nhác: "Anh dậy sớm vậy làm gì..."
Yến Chiêu thấy hắn dậy rồi, để sách lên kệ: "Bên ngoài có người."
Dung Dữ vểnh tai nghe: "Sao em không nghe thấy tiếng gì?"
"Sợ đánh thức em, ta đặt kết giới cách âm." Yến Chiêu phất tay hủy kết giới.
Cửa gỗ ngăn không được giọng nói om sòm của bọn trẻ, còn có mấy cái tay nhỏ đập lên ván cửa.
"Ôn ca ca, anh có ở trong không?"
"Có phải Ôn ca ca đi vắng rồi không?"
"Sáng cha ta bảo nay không cần đến trường nữa, có thể là Ôn ca ca bận ra ngoài rồi."
"Lên trấn bán chữ với tranh hả?"
"Không phải đâu, Ôn ca ca bảy ngày mới lên trấn một lần rồi về, ngày hôm qua không thấy anh ấy rồi, hôm nay chắc chắn anh ấy ở nhà."
"Thế có phải bị bệnh không? Bệnh không dậy nổi á.
Bọn mình tìm đại phu cho Ôn ca ca đi!"
Bọn trẻ líu ríu thì thầm với nhau, ngây thơ lại hồn nhiên, giọng nói rất rõ ràng.
Mỗi ngày Ôn Ý Sơ đều sẽ dạy chữ cho bọn trẻ trong trấn không ngại mưa gió.
Bình thường vào giờ này, Ôn Ý Sơ đã sớm dạy cho bọn nhỏ viết xong một bài, không ngủ nướng giống Dung Dữ.
Hôm kia Ôn Ý Sơ bị người Hồ gia hãm hại, chuyện xảy ra đột ngột, người lớn sẽ không nói chuyện tàn nhẫn này cho bọn trẻ, cùng lắm là qua loa dặn dò con mình không cần đến thư viện Văn Đạo học nữa.
Đám trẻ tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Bọn nhóc rất thích Ôn Ý Sơ, dù được người lớn dặn dò cũng vẫn tới học như thường ngày, sớm tinh mơ đã đến đây gõ cửa.
Nhưng lúc đó Dung Dữ còn đang ngủ.
Trong lòng Yến Chiêu Dung Dữ lớn nhất, thấy Dung Dữ nhíu mày mới lạnh lùng tạo một kết giới cách âm, tàn nhẫn nhốt một đám trẻ ngoài cửa.
Dung Dữ nghe được âm thanh bên ngoài, cũng biết đây là tình huống gì.
Hắn sống lâu như vậy, chuyện gì cũng đã thử, chỉ có dạy học là chưa làm bao giờ.
Theo tiêu chuẩn của con người, hành động cử chỉ của Đại ma vương có thể bị liệt vào danh sách phản sách giáo khoa.
(反面教材: chỉ những hành động tiêu cực không được dạy trong sách giáo khoa, không bao giờ được học hoặc bắt chước.)
Để hắn đi dạy cho đám con nít này, e rằng sẽ dạy ra một đội quân ma thú.
Dung Dữ kéo chăn lên che mặt: "Đuổi tụi nó đi, bắt đầu từ hôm nay thư viện Văn Đạo đóng cửa."
Vừa dứt lời, Yến Chiêu còn chưa kịp phản ứng, ánh nên Trường Minh của Ôn Ý Sơ đã bắt đầu chập chờn điên cuồng, tỏa ra ánh sáng phản đối mãnh liệt.
Nếu nói Ôn Ý Sơ có tâm nguyện gì, thì một là tạo phúc muôn dân, hai là có học trò khắp thiên hạ.
Cậu cũng không phải thích dạy đời người khác, nhưng những kiến thức này là hy vọng duy nhất giúp những đứa trẻ nghèo khó thay đổi cuộc đời.
Những đứa trẻ này nếu có một đứa có thể thoát khỏi cuộc đời lẩn quẩn trong đồng ruộng như tổ tiên bọn chúng, truyền ngọn lửa ấy đi, sẽ có thể trợ giúp rất nhiều người thoát khỏi cuộc sống bất lực.
Không còn thư viện Văn Đạo, thì hy vọng của bọn trẻ sẽ không còn nữa.
Đạo lý này Dung Dữ cũng hiểu.
Nhưng hắn thực sự không phải thầy dạy học.
Dù Dung Dữ có ngạo mạn tự phụ đi chăng nữa, đối với một vài chuyện hắn rất biết lượng sức mình.
Hắn cùng lắm chỉ có thể đọc thuộc lòng những thứ trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng không thật sự hiểu.
Những học thức của loài người, hắn chưa từng học, huống chi còn phải dạy? Hắn cũng phiền nhất đám con nít líu ra líu ríu suốt ngày kia, đứa này một câu đứa kia một câu, nghĩ đến đã nhức cả đầu.
Thái độ Dung Dữ rất kiên quyết: Không đi.
Có lẽ Ôn Ý Sơ biết cậu không thể lay chuyển được vị Đại ma vương hùng mạnh này, ánh nến không chập chờn nữa, trở nên nhạt dần, lay lắt như chỉ còn một hơi thở.
Dung Dữ: Chỉ là không dạy học thôi mà, sao ngươi định tắt nến luôn thế?
Ánh nến Ôn Ý Sơ nhẹ nhàng chập chờn, suy sụp buồn bã, dáng vẻ như trời sập đến nơi.
Dung Dữ: Ngươi cũng hoạt bát quá, hai đứa con số mệnh ta gặp trước đây đều an tĩnh như gà, chỉ có ngươi lay nhiều như thế.
Ôn Ý Sơ:...!
Sao cũng được, nhưng đó luôn là mục tiêu cậu hướng đến, không bao giờ thay đổi.
Dung Dữ liếc thấy ánh nến Trường Minh đang rụt lại tự kỷ, nghĩ hôm nay nếu hắn không ra khỏi cánh cửa này, đứa con số mệnh có khi cáu đến tắt luôn cũng nên.
Vậy thế giới sẽ hủy diệt.
Cánh cửa này, là cánh cửa duy trì hòa bình thế giới.
Thật ra thì dù thế giới có hủy diệt cũng không liên quan gì đến Dung Dữ.
Đại ma vương đã chẳng thèm đoái hoài thì thế giới sẽ hủy diệt chỉ trong chớp mắt.
Nhưng dù sao hắn cũng không tùy hứng đến mức lạm sát người vô tội.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa sinh ra giữa đất trời, đúng là tùy tâm sở dục, thích gì làm nấy.
Chỗ hắn đi qua đều hóa thành tro bụi, vạn vật chết không chừa một ngọn cỏ, chỉ quan tâm bản thân vui vẻ đâu để ý đến sống chết của ai.
Lúc nào lại học được cách khắc chế thu liễm bớt?
Đó phải nói đến ngày có Mặt Trời bên cạnh.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, hắn gần ánh sáng ấm áp chính nghĩa, hiểu chuyện lại rõ lý.
Hắn cũng không biết mình đây là học tốt, hay học xấu.
Dung Dữ vén chăn ngồi dậy: "Thôi được rồi, tạm thời không đóng cửa."
"Hôm nay đi trải nghiệm làm thầy dạy học."
Ánh nến Ôn Ý Sơ sáng bừng lên.
- -
Ngoài cửa, một đám nhóc lùn bám trên cửa, rướn đầu lên, muốn nhìn vào khe cửa.
Bỗng nhiên két một tiếng, cửa từ trong mở ra, đám nhóc lùn đang bám trên cửa cùng nhau té nhào xuống đất.
Dung Dữ rủ mắt, từ trên nhìn xuống bọn nó.
Một hai ba bốn năm sáu bảy, bảy nhóc lùn, đứng lên còn không cao tới eo hắn.
"Ôn ca ca, thì ra anh ở nhà." Bọn nó bị ánh mắt lạnh đó nhìn đến nổi da gà, ngơ một hồi mới bò dậy, líu ríu nói.
Cả đám vây quanh Dung Dữ khen ngợi: "Hôm nay Ôn ca ca mặc đồ đẹp ghê! Hồ lão gia và Kim lão gia mặc cũng không đẹp như thế!"
"Xiêm áo này ở đâu vậy ạ? Em thể sờ được không?"
Hai nhà Hồ Kim đều là thân hào của trấn Nhạc Tây, trong lòng bọn nhỏ thân phận của hai lão gia này rất hiển hách, là người ăn mặc có phong thái nhất.
Y phục của Ôn Ý Sơ đều rất giản dị, da dẻ cậu trắng, nhìn thế nào cũng rất tuấn tú.
Dung Dữ cũng không để bản thân chịu khổ, mặc hoa phục đỏ tay áo thêu hồng liên, tóc đen nửa xõa trên lưng, hai lọn tóc hai bên vòng ra sau dùng rắn Xích Liên buộc lại --- tất nhiên là có pháp thuật của Yến Chiêu, bọn nhỏ chỉ nhìn thấy một sợi dây đỏ, bằng không đã bị dọa chạy từ lâu.
Khí chất dịu dàng trên người thanh niên trước kia đã biến mất sạch sẽ, giờ đây mặt mày lộ vẻ diễm lệ, khóe mắt nhếch lên, rất có cảm giác bễ nghễ chúng sinh.
Bọn nhỏ hơi co rúm lại, cảm thấy hôm nay Ôn ca ca có gì đó khang khác, cực kỳ giống quan gia.
Bọn nhỏ chưa từng gặp quan gia, nhưng thường xuyên chơi trò chơi Gia Gia Tửu, đóng vai quan gia, đại thần và dân thường.
Bọn chúng cho rằng quan gia là người có khí chất nghiêm nghị, vừa nhìn đã khiến người khác run sợ.
Không ai trong bọn chúng thể hiện được khí chất này, nhưng hôm nay lại thấy được từ Ôn ca ca.
Cảm giác kia chỉ trong thoáng chốc, kiêu căng ác liệt trong mắt Dung Dữ biến mất, đổi thành biếng nhác tùy ý: "Không được, tất cả ngồi đàng hoàng lại, bắt đầu học."
Dung Dữ không có kinh nghiệm dạy học, hắn cũng không biết dạy cái gì nên dứt khoát cho bọn nhỏ đặt câu hỏi, hắn sẽ giải đáp từng câu một.
Một đứa nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, tên Tiểu Hổ giơ tay đầu tiên: "Ôn ca ca.
em có câu hỏi!"
Dung Dữ: "Hỏi."
Tiểu Hổ nói: "Hôm qua học , em đã thuộc bốn câu rồi! Nhưng không biết nghĩa của bốn câu đó là gì, Ôn ca ca có thể giải thích cho em không?"
Dung Dữ: "Bốn câu đó là gì?"
Tam Tự Kinh là cái gì vậy?
Hắn chưa từng nhận giáo dục của loài người, huống hồ kiến thức của mỗi thế giới khác nhau.
Thế giới hao hao nhau thì kiến thức sẽ có đôi chút giống nhau, nhưng đại đa số thế giới Dung Dữ đi qua đều không có.
Mà dù có thì hắn cũng không đời nào học thuộc cái này.
Tiểu Hổ cho rằng Dung Dữ đang kiểm tra mình, lập tức rõ ràng mạch lạc đọc: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn."
Dung Dữ lục tung trí nhớ của nguyên chủ, định tìm câu trả lời.
Ôn Ý Sơ tài trí hơn người học vấn còn nhiều hơn năm xe sách, kiến thức trong đầu vô cùng phong phú, nhiều đến mức muốn tìm Tam Tự Kinh không khác gì mò kim đáy biển.
Ánh mắt mong chờ của Tiểu Hổ dần chuyển thành nghi ngờ: "Ôn ca ca cũng không biết ạ?"
Đại ma vương sẽ không bao giờ thừa nhận mình dốt nát!
Dung Dữ vẫn tiếp tục tìm, bắt đầu dựa theo mặt chữ nói bậy bạ: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện chính là, lúc một người chi tiền, người khác sẽ rất thân thiện với người đó..."
"Phụt---" Dung Dữ còn chưa bịa hết câu, Yến Chiêu đang ở trạng thái linh hồn ngồi cạnh nhìn Dung Dữ bật cười thành tiếng.
Dung Dữ trừng y: Cười gì mà cười?
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, anh không biết thì hỏi tôi này, anh đây là đang đầu độc con trẻ!
Dung Dữ bình tĩnh nói: Sao có thể có thứ tao không biết, mày câm miệng.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi cũng muốn câm miệng lắm, nhưng Ôn Ý Sơ sắp giận đến nơi rồi kìa.
Dung Dữ: Sao cậu ta lắm yêu cầu thế, không dạy không được mà dạy cũng không được.
Vòng Huyết Ngọc: Cậu ta không ngờ rằng kiến thức anh có hạn như vậy...!Tiếp theo đến thế giới hiện đại, khuyên anh nên tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm đi, bằng không sẽ bị kì thị học vấn đấy.
Dung Dữ: Không có hứng, sao tao phải tìm hiểu kiến thức nhân loại.
Người phàm như bọn họ cũng không thể hiểu Thiên Thư và Ma Văn, tao đã khinh bỉ bọn họ chưa?
Vòng Huyết Ngọc: Được được được anh có thể không học, nhưng mà không thể dạy tào lao cho đám trẻ được, để tôi nói đáp án cho anh...!
"Ý của những câu này chính là, bản tính của con người là thiện lành, sau này lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau thì tính tình cũng khác nhau."
Lời này không phải vòng Huyết Ngọc nói, là phát ra từ miệng Yến Chiêu.
Dung Dữ lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh biết à?"
Hắn quay lại nghiêm túc nói với Tiểu Hổ đang cố gắng tiếp thu kiến thức: "Giải thích vừa nãy sai rồi, ta nói như vậy để ngươi đừng nhớ, câu tiếp theo này mới đúng..."
Tiểu Hổ vừa mới cố gắng nhớ đáp án sai lầm đó: "..."
Ôn ca ca nếu anh không giải thích như vậy, em sẽ không nhớ...!
Có Yến Chiêu ẩn bên cạnh giúp đỡ, bọn nhỏ có bất kỳ câu hỏi gì, Dung Dữ cũng có thể thuận lợi trả lời.
Yến Chiêu thậm chí còn hỏi một đáp ba, đối với việc dạy học thật sự như thầy tốt bạn hiền.
Bọn nhỏ không thấy Yến Chiêu, ánh mắt nhìn Dung Dữ càng lúc càng sùng bái.
Đến giờ tan học còn lưu luyến chào tạm biệt Dung Dữ.
Dung Dữ vội vàng đuổi người đi.
Đám trẻ đi rồi, Dung Dữ quay lại phòng ngồi xuống, pha chút trà làm dịu cổ họng: "Anh đúng là học rộng tài cao."
Giọng điệu không giống khen ngợi, mà có chút kỳ lạ.
Dù sao trước kia hắn nói người ta mù chữ, thế mà hôm nay lại phải nhờ Yến Chiêu hỗ trợ nên thiết lập thư sinh mới không sụp đổ.
Yến Chiêu hiện thân, ngồi xuống đối diện: "Quá khen."
"Ai khen anh?" Dung Dữ tức giận nói, "Sao nói không biết chữ mà? Học được nhiều như thế từ bao giờ?"
"Mới tỉnh lại quả thật không biết." Yến Chiêu nói, "Nhưng hôm kia lấy sách ở chỗ quỷ nhỏ, học hỏi một chút, đã biết mặt chữ rồi.
Sáng nay trong lúc rảnh rỗi, đọc hết sách trên kệ, nên hiểu được."
Dung Dữ: "..." Sao mà giỏi giả ngu* thế nhỉ?
Nhưng Yến Chiêu cũng thật lợi hại.
Ngàn năm chưa từng nói chuyện, mới một ngày đã có thể nói lưu loát.
Những kiến thức này, vừa nhìn đã thông hiểu.
Chủ Thần chính là Chủ Thần, sao có thể giống người thường được.
Yến Chiêu đột nhiên hỏi: "Hôm nay ta giúp em, em có thưởng không?"
"Anh muốn thưởng gì?" Dung Dữ hỏi ngược lại, "Tối nay ôm hai tiếng?"
Yến Chiêu lập tức lắc đầu: "Đừng." Thế thì y sẽ xót chết mất.
"Vậy thành thân."
Yến Chiêu lắc đầu nguầy nguậy: "Chờ thêm."
Dung Dữ hết nhịn nổi: "Muốn gì thì nói thẳng, đừng vòng vo."
"Vậy ta nói thẳng." Yến Chiêu rủ mắt, nói thật khẽ, "Ta muốn hôn em."
Dung Dữ cười như không cười: "Chỉ hôn không cưới, anh đúng là danh xứng với thực, không phải người."
Yến Chiêu: "..."
Y cũng cảm thấy mình như vậy rất quá đáng, nhưng y gần như sinh ra tâm lý sợ hãi với chuyện thành thân.
Cứ nghĩ đến thành thân, hình ảnh sâu trong đầu không phải là cùng Dung Dữ bạc đầu giai lão, mà là Dung Dữ đột ngột biến mất, y tìm khắp chân trời góc bể, vẫn bặt vô âm tín...!
Hễ nghĩ đến, y lại không dám nữa.
Nỗi sợ hãi này cũng không phải vô căn cứ.
Y nghe rõ ràng, đám trẻ kia kêu Dung Dữ là Ôn ca ca, trên bài vị là tên của cha mẹ Ôn, cho thấy rằng thanh niên hẳn là tên Ôn Ý Sơ.
Nhưng thanh niên nói với y, hắn tên Dung Dữ.
Yến Chiêu tin.
Y không có chút cảm giác gì với cái tên Ôn Ý Sơ, nhưng khi nghe được hai chữ Dung Dữ, sẽ cảm thấy trái tim bị đóng băng ngàn năm dần nóng lên, đập thình thịch từng hồi.
Hoài nghi lúc đầu, sau hôm nay đã hoàn toàn biến mất.
Ôn Ý Sơ trong miệng đám trẻ học thức uyên bác, còn Dung Dữ...!khụ khụ, ngốc đến mức đáng yêu.
Cuối cùng Yến Chiêu đã đoán được, Ôn Ý Sơ và Dung Dữ chắc chắn không cùng một người.
Y không biết tại sao Dung Dữ lại dùng thân phận của Ôn Ý Sơ, nếu đúng như vậy thì ngày Dung Dữ rời đi, y cũng không biết tìm hắn thế nào.
Y bất an từng giây từng phút, nhưng luôn có cảm giác rồi ngày ấy sẽ đến.
Y chỉ muốn cầu khẩn rằng, ngày ấy đến chậm một ngày, lại chậm thêm một ngày, chậm đến ngày cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ.
Quỷ Vương sợ cưới vừa tự trách vừa xoắn xuýt, cuối cùng mất mát cúi đầu: "Vậy không hôn, ta đổi cái khác..."
Trên môi bỗng truyền đến cảm xúc ấm áp.
Con ngươi Yến Chiêu co rụt, giương mắt nhìn thanh niên đã đứng trước mặt mình tự lúc nào, đang cúi người hôn y.
"Đổi cái gì?" Dung Dữ nhìn vào mắt y.
"Em cũng đâu nói không đồng ý."
- -
"Tiểu Hổ, đi đâu sao trễ thế này mới về?" Người đàn bà bê đồ ăn từ trong bếp đi ra, "Mau tới ăn cơm tối."
Tiểu Hổ hồn nhiên nói: "Mẹ, hôm nay con đến thư viện."
Người đàn bà khựng người, giọng không tự nhiên: "Cha con đã dặn không được đến thư viện rồi mà? Con đến đó làm gì mà cả ngày trời mới về?"
Ngày hôm đó bọn họ tận mắt nhìn thấy thầy Ôn bị người Hồ gia hạ táng, đóng quan tài.
Lúc ấy muốn cản nhưng cả nhà già trẻ đều sống dựa vào đất của Hồ gia, bọn họ như châu chấu đá xe, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Áy náy cùng bất an hòa vào thành trốn tránh.
Tiểu Hổ nói: "Tất nhiên là đi học rồi ạ."
Đàn bà ngớ người: "Thầy Ôn không ở đây, học cái gì?"
"Ôn ca ca rõ ràng có ở nhà mà." Tiểu Hổ kỳ quái nói, "Hôm nay anh ấy dạy tụi con rất nhiều kiến thức mới! Nhưng mà Ôn ca ca có hơi lạ, hôm nay anh ấy mặc y phục đỏ siêu đẹp luôn, chắc là đồ hôm qua anh ấy đi bán chữ sẵn tiện mua.
À đúng rồi mẹ, lúc Ôn ca ca mở cửa, con thấy ánh mắt anh ấy đáng sợ lắm...."
Người đàn bà đã sớm bị dọa run tay, đĩa thức ăn rơi ruống đất.
Hôm kia thầy Ôn bị người Hồ gia ép làm âm hôn, hôm qua đã chết trong quan tài rồi, sao có thể vào thành mua y phục đỏ...!Bộ y phục đó chắc chắn là đồ cưới của âm hôn.
Nghĩ đêm hôm qua có ma quỷ quậy phá ở Hồ gia, mấy người đó đã sợ điên rồi, hôm nay lại thêm thầy Ôn mặc y phục đỏ, trở về dạy học như không có chuyện gì xảy ra, nghĩ thế nào cũng chỉ có một khả năng...!
Thầy Ôn đã hóa thành ác quỷ, từ trong mộ bò ra báo thù!
Hết chương 56.
Chú thích:
*trang bức: Trang bức là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
.