Ban đầu Chử thần y không hiểu, là kiểu đàn ông như thế nào mới khiến cho vị Đế vương lạnh lùng ác nghiệt lại thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh) này quan tâm như vậy, đến khi gặp được người, mới hiểu ra một hai.
Bên ngoài cung Ngọc Thanh là cung vàng điện ngọc, bên trong lại càng nguy nga tráng lệ, bảo vật giá trị liên thành, bảo vật vô giá chất đầy cung điện, ngay cả tẩm cung hoàng đế chưa chắc đã khí phái như nơi này.
Phàm là người nhìn thấy chỗ ở, cũng biết người bên trong được yêu thương đến cỡ nào.
Kim ốc tàng kiều, cũng chỉ như vậy thôi.
Rèm bị cuốn lên, Chử thần y xách hòm thuốc đi vào bên trong phòng, khi thấy người bên trong ánh mắt hơi sững lại.
Một thanh niên xinh đẹp tuyệt luân khoác y phục đỏ lười biếng nằm trên trường kỷ, ba ngàn sợi tóc dùng một dây đỏ buộc hờ, không dùng bất kỳ châu báu trang sức gì đã thắng cả mãn đường kim ngọc.
Lúc bọn họ đi vào, hắn đang nhàm chán cầm một con cờ trên bàn cờ.
Con cờ bạch ngọc lóng lánh, mà bàn tay kia còn oánh nhuận mượt mà hơn cả cờ.
Không biết tư thế này đã giữ được bao lâu, bàn tay cầm cờ đang run khẽ, con cờ gần như sắp rơi khỏi tay.
Chử thần y và Sở Trác vừa vào, Dung Dữ bị giật mình, con cờ giữa ngón tay rơi xuống bàn cờ, nảy lên lăn xuống đất, đến bên chân Sở Trác.
Sở Trác như không có gì cười một tiếng, ngồi xuống nhặt con cờ kia lên, bước đến xem thế cờ, sau đó đặt nó xuống vị trí thích hợp trên bàn cờ: "Cờ trắng đã hạ tử cục, không cần phí tâm vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nhận thua."
"Thua gì mà thua? Tự em hạ cờ, hạ thế nào em cũng thắng." Dung Dữ phản bác.
"Được, người thắng lớn là em." Sở Trác hùa theo lời hắn, rồi lại quay qua giới thiệu Chử thần y, "Nào người thắng lớn, vị này là Chử tiên sinh, là người chẩn bệnh cho em."
Chử thần y đã sớm nhìn đến há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng Cơ công tử được sủng dựa vào nhan sắc, hai người sống chung theo kiểu sủng phi và quân vương kiểu mẫu.
Nhưng nhìn Sở Trác cúi mình nhặt cờ, Dung Dữ thấy y cũng không hành lễ, trong lúc nói chuyện hai người lại rất thân mật chưa từng sử dụng tôn xưng khiêm xưng (danh xưng khiêm tốn), mà ngược lại còn như vợ chồng bình thường...Không, là chồng chồng bình thường.
Thôi được, này rất không bình thường.
Thời nay đàn ông và đàn ông vốn cũng chẳng phải chính đạo, vương công quý tộc nếu ham mê Long Dương, đa phần đều xem người như đồ chơi.
Chử thần y sống hơn nửa đời, từng đến vô số nơi, gặp được không ít câu chuyện, nhìn một màn trước mắt cũng bị rung động.
Dung Dữ nhìn qua: "Chử tiên sinh, hữu lễ."
Chử thần y lập tức hồi thần, vội nói: "Không dám nhận lễ của công tử."
Mặc dù Dung Dữ không nhúc nhích chút nào, chẳng qua là hạ lễ ngoài miệng, nhưng Chử thần y vẫn không dám nhận.
Đó là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim, ông nào nhận nổi.
Chử thần y chắp tay: "Thảo dân đến vì xem vết thương cho công tử, mời công tử chìa tay."
Sở Trác dẹp bàn cờ, còn dùng tay áo lau lau, để Dung Dữ đặt tay lên bàn.
Việc này vốn giao cho cung nhân làm, nhưng Sở Trác thích tự mình phục vụ hắn.
Chử thần y vừa thấy đã co rút khóe miệng.
Ông bất chấp sóng gió kinh hoàng trong lòng, dùng đạo đức nghề nghiệp ngày đêm rèn giũa, bình tĩnh xem xét thương thế của Dung Dữ.
Nửa năm sống trong nhung lụa đã chăm đôi tay này đến trắng nõn mịn màng, thon dài xinh đẹp, đã không còn nhìn ra vết thương ghê người lúc trước.
Vẻ mặt Chử thần y nghiêm túc, quan sát đi quan sát lại bàn tay Dung Dữ, thỉnh thoảng bóp vào xương tay: "Thế này công tử có đau không?"
Dung Dữ lắc đầu.
Sở Trác đứng bên cạnh nhìn mà chua lè.
Trên mặt tình cảm ý muốn chiếm hữu của Sở Trác mạnh đến mức làm người ta tức lộn ruột, y không muốn người khác sờ tay Dung Dữ, còn ghen với cả đại phu đã sáu mươi tuổi.
Còn về mặt lý trí lại rất biết nặng nhẹ, là do y mời người đến, không thể chậm trễ chữa trị cho Tiểu Liên Hoa...!Nghĩ thế tức thì nhịn được kích động, sắc mặt bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Mồ hôi trên trán Chử thần y tuôn như mưa, không phải vì không có cách giúp tay Dung Dữ, mà hoàn toàn là vì tầm mắt gần như muốn giết người của Sở Trác.
May mà kiểm tra không lâu, trong lòng ông đã có ý, vội vàng thả tay ra, lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm ông mới có độ ấm trở lại.
"Chử tiên sinh, sao rồi?" Chử thần y vừa buông tay, Sở Trác lập tức hỏi, điệu bộ trông còn gấp hơn cả Dung Dữ.
Chử thần y lau mồ hôi, gật đầu nói: "Có cách."
Sở Trác lộ vẻ vui mừng: "Tốt lắm." Lời này nếu người khác nói, có thể là vì tiền thưởng nên đoán mò, nhưng Chử thần y nói có cách thì chắc chắn trị được.
Dung Dữ nhẹ giọng hỏi: "Lại phải dùng thuốc à?"
Thuốc thật sự quá đắng, quá đắng, quá đắng luôn.
Có lúc hắn thậm chí còn muốn dùng mạng đổi mạng với Mặt Trời.
Tại sao hắn phải chịu khổ thế này, chuyện Mặt Trời nợ hắn còn chưa đủ nhiều ư?
Chử thần y nói: "Không có thuốc sao tốt lên được?"
Dung Dữ uể oải nói: "Nói đi, đắng đến mức nào?"
"Đắng?" Chử thần y ngớ người, cười một tiếng, "Công tử yên tâm, vết thương của ngài chỉ cần phối thuốc thoa ngoài da là được, không cần uống."
Không cần uống thuốc.
Vẻ mặt Dung Dữ vui hẳn lên, vẻ lười biếng nháy mắt trở nên nhiệt tình, ngồi dậy nói: "Sở Trác, lần này anh thật sự mời thần y đến!"
Chử thần y run lên, Cơ công tử đang gọi cả tên húy của bệ hạ!
Sở Trác ho nhẹ: "Tất nhiên rồi."
Tiểu Liên Hoa đoán một người có phải là thần y không, tuyệt đối không nhìn y thuật cao minh cỡ nào, mà là dựa vào người đó có cho hắn uống thuốc hay không.
Sở Trác lại hỏi Chử thần y: "Phối dược cao (thuốc mỡ bôi ngoài da), phải bao lâu mới có?"
Chử thần y nói: "Không quá ba tháng."
Ba tháng.
Sở Trác nghĩ, y cũng không đến mức không chống đỡ nổi ba tháng.
Vậy y vẫn đợi được lúc Tiểu Liên Hoa tự tay vẽ mình.
Đây thật sự là một chuyện làm người ta vui mừng.
- -
Đợt trị liệu của Dung Dữ đang chuẩn bị tiến hành, Sở Trác cũng bắt đầu làm chuyện khác.
"Anh muốn sửa lăng mộ?" Dung Dữ giương mắt.
Sở Trác ngồi bên cạnh, cúi đầu thoa thuốc lên tay Dung Dữ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừ."
Dung Dữ nhìn y chốc lát, hờ hững rủ mắt: "Anh còn sống mà đã muốn lo hậu sự."
Sở Trác sợ Dung Dữ nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: "Không phải chuyện xui xẻo gì, chuyện này rất bình thường.
Lăng mộ vương tộc dù gì cũng không thể đơn giản như dân chúng bình thường, quân vương khi còn sống sẽ xây cất chốn về trăm năm sau, cô nghĩ, lăng mộ của cô tất nhiên phải sửa cho khí phái, nên chuẩn bị sớm..."
"Em cũng không phải không đồng ý." Dung Dữ bình tĩnh nói, "Anh không cần giải thích với em làm gì."
Ai muốn nghe lý do này.
Sở Trác khựng lại, giọng nói nhẹ đi: "Em hiểu là tốt rồi."
Em nên hiểu cái gì? Hiểu rằng anh sắp chết?
Dung Dữ cười nhạt trong lòng, giờ còn dám gạt hắn.
Dung Dữ cố tình giả vờ không biết, chính là muốn xem Sở Trác định lừa hắn đến bao giờ.
Nhưng đến tận nay, ngay cả lăng mộ Sở Trác cũng phải sửa, vậy mà không hề nói cho hắn biết chuyện bệnh tim.
Chẳng lẽ muốn đem bí mật này vào quan tài?
Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, lần nào cũng không từ mà biệt.
Không thay đổi chút nào.
Dù Sở Trác có chết thật, hắn cũng không đau buồn khổ sở bao nhiêu, nơi này chỉ là một thế giới nhỏ, hắn biết bọn họ sẽ gặp lại ở thế giới sau.
Nhưng khi đó Ma vương trong thế giới 6666, chẳng biết một chút gì cả.
Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không muốn nói chân tướng của Sở Trác, Dung Dữ đã sớm biết tất cả thật sự tức không chịu nổi.
Hắn không hiểu chuyện này thì có gì phải giấu diếm, tính cách Ma vương ngay thẳng, có chuyện thì nói, gặp khó khăn cứ chia sẻ cho người yêu rồi hai người cùng nhau tìm cách.
Hắn sẽ không mượn danh nghĩa yêu đối phương mà lừa dối đối phương, lặng lẽ rời đi để đối phương một thân một mình sống trong đau khổ, đây rốt cuộc là yêu hay hận?
Hắn rút tay về: "Được rồi."
Cuối cùng Sở Trác cũng ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Còn chưa thoa xong."
"Em không có tay à? Tự mình thoa được." Dung Dữ thoa thuốc, giọng điệu gần như có chút cay nghiệt.
Sở Trác nhìn hắn hồi lâu, bỗng cười lên: "Em không ỷ lại cô nữa...!cũng tốt."
Vậy khi y không ở đây, Tiểu Liên hoa cũng biết chăm sóc tốt bản thân.
Y có thể...yên tâm hơn.
Tay Dung Dữ khựng lại, móng tay cạ vào da, cào ra một vết trầy.
"Shh." Hắn chìa tay ra lại, "Vẫn là anh làm đi."
"..." Trong giọng điệu không biết làm sao của Sở Trác còn xen chút trách cứ, "Sao ngay cả cái này em cũng làm mình bị thương."
Tim mới hạ xuống đã nhấc lên.
"Anh nuông chiều, chiều đến mức em không thể tự lo cho cuộc sống." Dung Dữ nói, "Giờ lại trách em?"
"Không phải cô trách em..."
"Vậy là giận em không bảo vệ tốt bản thân? Có anh bảo vệ em là được rồi."
"Cô không chắc bảo vệ em cả đời."
"Tại sao?" Dung Dữ hỏi, "Anh sẽ có lúc không thương em à?"
Giọng Sở Trác hơi khàn: "Cô đến chết cũng yêu em."
"Vậy tại sao không thể bảo vệ em cả đời?"
Sở Trác im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do: "Cô lớn hơn em bảy tuổi, dù sao vẫn sẽ đi trước em."
Qua năm Sở Trác hai mươi bảy, Cơ Ngọc đang hai mươi.
"Bảy tuổi cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu, có khi anh trường thọ, còn em đoản mệnh..."
"Làm sao em có thể đoản mệnh." Sở Trác cắt ngang lời hắn tự rủa chính mình, "Tiểu Liên Hoa nhất định sống lâu trăm tuổi."
"Anh rủa em?"
"...Này không phải chúc phúc à?"
"Anh có biết nếu anh không còn, đối với em sống lâu là hành hạ cỡ nào?"
Hắn không biết sống lâu trăm tuổi.
Nhưng hắn đã nếm trải đau khổ cả đời rồi.
Sở Trác không nói nên lời.
"Tốt nhất là anh sống đi." Dung Dữ bình tĩnh nhìn y, "Nếu thật có ngày đó, em tuẫn anh.
Anh rời khỏi thế gian này, em theo sau tìm anh.
Muốn bỏ em lại một mình, đừng hòng."
(*tuẫn táng: chôn người sống theo người chết, cũng có thể hiểu là chết cùng)
"Tiểu Liên Hoa!"
"Là anh trêu chọc em trước." Dung Dữ cười hỏi, "Biết em điên, hối hận rồi?"
Sở Trác lắc đầu: "Không hối."
Y không hối hận vì đã yêu Tiểu Liên Hoa.
Dung Dữ gật đầu: "Anh còn muốn nói gì không?"
Sở Trác muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì đó khó nói lắm.
Dung Dữ kiên nhẫn chờ.
Hồi lâu, Sở Trác hỏi: "Khi nào em đồng ý thành thân với ta?"
Dung Dữ: "..."
Sở Trác bị Dung Dữ đuổi ra ngoài, còn tặng thêm một câu "Cút, kiếp sau đi!"
Trước khi kết hôn không muốn nói cho người yêu biết tình trạng sức khỏe, đây là lừa cưới, có thấy thất đức không!
Nói thì nói thật đi còn do do dự dự lằng nhằng!
Dung Dữ giận đến mức đập bể cái ly.
Ngày xưa Dung Dữ thấy tiếng ly vỡ rất dễ nghe, hôm nay chỉ cảm thấy chói tai, cái gì cũng không làm tâm trạng của hắn tốt lên được.
Chuyện hắn tức giận cũng không chỉ là vì Sở Trác giấu bệnh với hắn.
Mà hắn liên tưởng đến lần Mặt Trời không từ mà biệt ban đầu, lửa giận lập tức dâng cao, bây giờ sắp bùng nổ đến nơi.
Vòng Huyết Ngọc: Anh đừng giận quá.
Chắc chắn Chủ Thần đại nhân rất đau khổ, giờ ngài nói cho anh, bệnh lại không tốt được, trừ việc khiến anh đau khổ theo cũng chẳng có tác dụng gì, ngài không nỡ làm anh đau lòng.
Dung Dữ: Tao sẽ đau lòng vì hắn à?
Vòng Huyết Ngọc: Được rồi anh không, nhưng ngài không biết, ngài nghĩ rằng anh sẽ đau buồn.
Đau dài không bằng đau ngắn, nếu như ngài nhất định phải mất sớm, làm anh đau khổ mấy năm cuối cùng rồi cũng phải tiễn ngài, thà để anh không biết gì cả hạnh phúc mấy năm...!Anh ghét ngài gạt anh, nhưng ở góc độ của ngài thì không sao cả, đây đều là vì yêu đó! Nếu anh không sống được bao lâu nữa, chẳng lẽ anh cũng lập tức nói cho ngài ấy hả?
Dung Dữ: Không biết.
Vòng Huyết Ngọc: Thì đấy...
Dung Dữ: Nhưng vốn là tao hận hắn, muốn dùng chiêu này trả thù hắn, để lại bóng ma cả đời khó quên cho hắn.
Vòng Huyết Ngọc:...Là sao?
Dung Dữ: Không có nếu, đúng là tao không sống được bao lâu nữa.
Vòng Huyết Ngọc:???!!!.