Vĩ Ngư thò đầu qua, thấy mấy bộ fanfic H+, gà rán trong miệng cũng rơi ra.
"Đù, này cũng quá soái đi, còn có dáng người này, cơ bụng này...... Một giây liền có cảm giác." Từ Khải nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng.
Không đến mười giây.
Group lớp bùng nổ.
【 Bạn học A: Trời ạ, đây là Nhan ca cùng Lý Chuẩn? Đẹp trai quá đi!!! 】
【 Bạn học B: OMG, phong cách này, tao ăn! 】
【 Bạn học C: Soái ca cùng soái ca ở bên nhau, làm gì cũng đặc biệt mê người. 】
【 Bạn học D: Ha ha ha ha, chỉ có từ xinh đẹp mới có thể diễn tả. 】
Chủ nhiệm dường như cũng ngửi được mùi, xuất hiện vô cùng nhanh.
【 Chủ nhiệm lớp: @ Nhan Thanh @ Lý Chuẩn đi ra đây giải thích rõ ràng cho thầy. @Tô Ninh cũng lăn ra đây, giải thích rõ ràng cho thầy đây là cái gì? Ai cho em truyền bá yhsq ở trong lớp? 】
*Yhsq: là kiểu như có nội dung porn, khiêu dâm các thứ.
Bạn Omega kia nhìn thấy tin nhắn của thầy chủ nhiệm, sợ tới mức co cả người lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn mấy người trong phòng khách cầu cứu nói: “Làm sao bây giờ? Cừu Chí Phong thấy rồi.”
Y càng nói càng sợ hãi, cắn ngón tay, "Cừu Chí Phong sẽ không nói chuyện này cho ba ba của tôi chứ?"
Từ Khải an ủi: “Hẳn là…… Không thể nào.”
Vĩ Ngư tương đối thông minh, là người duy nhất đưa ra kiến nghị, y nói: "Hay là thế này đi, cậu chờ nửa tiếng sau thì rep tin nhắn, nói là quang não bị người ta hack mất."
Tô Ninh sợ tới mức khóc ra, khoé mắt hồng hồng gật đầu, "Ừm, chỉ có thể như vậy, nhưng mà Nhan ca thì phải làm sao bây giờ?"
Nhan Thanh súc miệng xong, lấy một chút sữa rửa mặt xoa xoa lên lòng bàn tay, sau đó đưa lên mặt làm cho khuôn mặt trắng lên như diễn viên hát tuồng. Cách tấm gương, cậu thường thường liếc mắt qua nhìn trộm Lý Chuẩn một cái.
Có chút muốn hỏi nhưng lại ngại mở miệng.
Lý Chuẩn rốt cuộc có phải là fan của ba ba cậu hay không?
Nếu đúng, việc Lý Chuẩn đưa đồ ăn cho cậu chỉ xuất phát từ việc yêu ai yêu cả đường đi hay sao?
Nếu như vậy thì thật tốt, ít nhất cậu không cần lo lắng đề phòng Lý Chuẩn có ý đồ bất lương gì với mình.
Nhan Thanh gõ bàn tình nhỏ trong lòng, tính toán tỉ mỉ.
Trước mắt, cậu không có cách nào phản kháng cốt truyện, lần duy nhất thắng khỏi ma chú của cốt truyện là do có Lý Chuẩn giúp đỡ. Nói tóm lại, cách duy nhất chống lại cốt truyện chính là ôm đùi Lý Chuẩn sao?
Trời ạ!
Này là cái biện pháp chó má gì vậy?
"Cậu không rửa lại sao, mặt toàn bọt kìa." Lý Chuẩn rửa mặt xong, thuận tiện dùng nước lạnh rửa thật sạch bọt, sau đó lại nhắc nhở Nhan Thanh.
Nhan Thanh lấy lại tinh thần, đi đến bồn rửa tay, dùng nước rửa sạch.
Lý Chuẩn không vội đi ra ngoài, hắn nhìn thấy quang não chấn động, nhàn rỗi không có việc gì liền click mở nhìn thoáng qua, nhìn thấy tin nhắn trong group lớp đã là 999+.
Còn có thầy chủ nhiệm tag tên.
Tag hắn và Nhan Thanh cùng một lúc.
Đây là muốn làm gì?
Lý Chuẩn tò mò click mở, sau đó tin nhắn lập tức chạy về câu tag, thấy được các bạn trong lớp nghị luận và nội dung tin nhắn thầy chủ nhiệm tag tên.
Yhsq là viết tắt của thành ngữ gì?
Lý Chuẩn chưa từng nhìn thấy nên cũng chẳng biết là cái gì, cho đến khi lướt lên trên thì mới thấy được mấy bộ truyện tranh lộ liễu kia.
Nhân vật chính là hai người con trai.
Một là hắn, người còn lại là Nhan Thanh.
Phong cách thực tốt, nét vẽ rất đẹp, tạo cho người ta cảm thấy thật duy mỹ, đặc biệt là lúc vẽ ánh mắt hai người nhìn nhau, phảng phất ái tình dưới đáy mắt như muốn trào ra.
Nhưng vẽ cũng quá mức lộ liễu đi?
Mấy chỗ quan trọng chỉ bị một tấm vải mỏng đỏ che đậy, trên người Nhan Thanh còn có rất nhiều dấu vết màu đỏ, trên lưng hắn lại có mấy vết đỏ như mèo cào.
Vẽ mấy bức.
Trừ cái này ra, còn có bức tranh vẽ hắn và Nhan Thanh đang ôm hôn.
Kỹ thuật của người vẽ bức tranh này rất thành thục, ngay cả lông mi đậm nhạt của Nhan Thanh cũng vẽ đến mức rõ ràng, bao gồm cả đôi mắt độn.g tình kia càng làm cho cậu có vẻ mê người, cũng gieo rắc một hạt giống tò mò trong lòng Lý Chuẩn.
Nếu những việc này phát sinh ở người thật, liệu biểu tình của tên nhóc đáng ghét này có giống như trong tranh không?
"Cậu xem gì đó? Mau ra ngoài đi."Nhan Thanh rửa mặt xong vẫn thấy Lý Chuẩn đứng đó, cậu dùng khăn lông lau khô bọt nước trên tay, bắt đầu thúc giục Lý Chuẩn đi ra ngoài.
Cả đêm ở cạnh nhau đã đủ khiến người ta hiểu lầm, giờ rửa ráy cũng lâu như vậy không chừng mấy người bên ngoài kia sẽ nghĩ bậy về quan hệ giữa hai người mất.
Nhan Thanh thúc giục Lý Chuẩn, hắn lại không nhúc nhích.
Nhan Thanh thò lại gần, cũng không định xem quang não của Lý Chuẩn, kết quả lúc cậu muốn duỗi tay đẩy hắn lại không cẩn thận nhìn thấy bức tranh kia bị phóng đại ở màn hình giả lập.
Ánh mắt đầu tiên, hai nam nhân kia là truyện tranh kiểu gì?
Ánh mắt thứ hai, đệt, đây không phải là cậu cùng Lý Chuẩn sao?
Tên cầm thú nào vẽ cái thứ này?
Nhan Thanh trợn tròn mắt, nhìn thấy người gửi bộ này là đồng học Omega đến nhà cậu hôm nay.
Tô Ninh sợ tới mức lập tức ôm lấy Từ Khải ở bên cạnh.
Từ Khải thụ sủng nhược kinh, xuân tâm thiếu chút nữa nảy mầm, nhưng bị Nhan Thanh trừng, còn chưa kịp trồi lên đã vội vã rụt về.
Từ Khải giang tay bảo vệ Tô Ninh, khụ hai tiếng, nói: “Nhan ca, Tô Ninh cũng không phải cố ý, cậu ấy bị hack account, đều là hiểu lầm thôi, lát nữa giải thích với thầy chủ nhiệm là được thôi."
“Giải thích cái rắm, Cừu Chí Phong đã sớm nhận định tao với Lý Chuẩn yêu nhau, tao có giải thích thì cũng chẳng làm được cái gì." Nhan Thanh tức giận không chịu được.
Lần này cậu khó mà thoát khỏi đòn roi của đại ca rồi.
Omega đồng học hít hít cái mũi, nước mắt rơm rớm, đáng thương hề hề nhìn Nhan Thanh, thanh âm nghẹn nghẹn, nói: "Nhan ca, tôi thật sự không phải cố ý, tôi có thể đi gặp thầy chủ nhiệm nói rõ ràng, cậu, cậu đừng tức giận có được không?"
Hách Mẫn nhìn Nhan Thanh, trong lòng ôm hộp cơm chưa kịp mang ra, nói: "Nhan ca, tôi tin cậu với Lý Chuẩn trong sạch mà, tôi tự tay nấu cơm đó, cho cậu."
"Đây đều là món ăn cậu thích." Lúc Hách Mẫn nhìn Nhan Thanh, trong mắt đều là sự dịu dàng.
Nhan Thanh bị màu sắc hộp cơm làm nhói đôi mắt.
Sao lại là màu hồng nhạt nữa?
“Nhan ca, bọn tôi đều mang đồ ăn đến cho cậu này, không phải tối qua cậu nói đói sao? Nhìn xem thích ăn cái gì thì ăn." Trần Chí Cố và Trương Dũng Cường thấy thế cũng mang đồ ăn mà mình mang đến đưa cho Nhan Thanh.
Từ Khải cùng Vĩ Ngư cũng thuận tiện đem gà rán cùng bánh quy bánh mì lấy ra.
Từ Khải: “Nhan ca, gà rán bia mà mày thích nhất tao cũng mang đến này."
Vĩ Ngư: “Tao mang báng quy cho mày, trong nhà còn có chút lương khô, về sau có đói bụng cũng có thể ăn."
Đối diện với một đống đồ ăn, Nhan Thanh không thể nào phát hoả nổi.
Cậu cầm một miếng gà rán, dùng sức cắn xuống.
Hách Mẫn thấy cậu ăn gà rán trước tiên, ánh mắt trùng xuống, đè thấp thanh âm nói: "Nhan ca, vậy tôi mang hộp cơm vào tủ lạnh nhà cậu trước nha, lúc nào đói hâm lên là có thể ăn được."
Lý Chuẩn nheo nheo mắt, đi đến bên cạnh Nhan Thanh, đột nhiên cầm đi miếng gà rán trên tay cậu, đưa đến bên miệng cắn một miếng, nhấm nháp trong chốc lát rồi nói: "Cũng không tệ lắm, có bia uống thì càng tốt."
Từ Khải lập tức đem bia dưới đất cầm lên, kích động nói: "Có có, mua rất nhiều."
Lý Chuẩn nhận lấy lon bia mà Từ Khải đưa qua, mở nắp xong liền đưa cho Nhan Thanh. Nhan Thanh đang khát nước, thấy bia thì liền cầm lấy, cũng không quá nghĩ nhiều.
Nhưng một màn này ở trong mắt Hách Mẫn lại không phải như vậy.