Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 3



Cánh cửa ngoài WC bị đập mạnh từ bên ngoài, âm thanh Từ Khải vang lên, "Nhan Thanh, mày rớt xuống hố phân hả? Còn muốn ngồi xổm bao lâu nữa? Đi học!"

Nhan Thanh ngồi ở trên bồn cầu, thần sắc ngưng trọng tự hỏi nhân sinh.

“Tao không còn mặt mũi để sống, tao không ra đâu."

“Còn không phải là tiểu HT sao? Này tuổi rồi chưa từng xem chứ? Đừng ngại, ra đi, nếu không lát nữa lại đi trễ thì thầy cô lại ghim cho xem."

Nhan Thanh mở cửa đi ra, đến rửa tay tại bồn rửa.

Từ Khải ở  phía sau nói: “Mày ở trong WC lâu vậy không sợ bị thúi chết hả?"

Nhan Thanh rửa xong, lấy khăn giấy xoa xoa, khó chịu nói: "Mày làm như bố giống mày à, đi ẻ còn thối đến WC nữ cách vách." 

Từ Khải nghẹn đỏ mặt, nói: “…… Lăn, lần đó là do tao đau bụng.”

Nhan Thanh vui vẻ, nói: “Vậy tao nói cũng không sai, cớt của mày thúi lắm."

Từ Khải đuổi theo Nhan Thanh đánh, rất nhiều lần thiếu chút nữa dẫm đến chân Nhan Thanh, cậu che chở đôi giày dưới chân la gào: "Tao đệt, Từ Khải mày kiềm chế một chút, đừng có lấy đôi giày giẫm qua cứt đái của mày để giẫm lên đôi giày số lượng có hạn của tao, bằng không mày chết với tao." 

Hai người truy đuổi, Nhan Thanh bỗng nhiên cảm giác trên bàn chân trầm xuống, giày của cậu lập tức bị in một dấu giày ẩm ướt dơ hề hề.

Đây là đôi giày chơi bóng bản giới hạn mà cậu tha thiết mơ ước, đời trước chỉ có thể cách tủ kính nhìn trộm, xuyên thư xong không nghĩ tới đôi giày này lại ở trên kệ để giày của mình, cậu không chờ nổi gấp gáp xuyên giày ra cửa, kết quả khoe khoang chưa được cả một ngày đã bị in một dấu chân.

Nhan Thanh ngẩng đầu trừng mắt một cái về đầu sỏ gây tội, bạn cùng bàn mới.

Vừa đau lòng lại vừa tức giận, tay đều run lên.

“Con mẹ nó mày đi đường không có mắt sao? Bố mày âu yếm đôi giày bản limited này bao nhiêu, tao đập chết mày...." Nhan Thanh tức giận đến nắm đấm hướng đến mặt bạn cùng bàn mới. 

Lý Chuẩn né ra sau.

Hai người ở trong WC, liền như vậy đánh nhau.

Nhan Thanh đấm một cái làm Lý Chuẩn cháy máu khoé môi, Lý Chuẩn ra một đấm khiến cậu thành nửa con gấu trúc. 

Từ Khải ở bên cạnh nhìn, can ngăn không phải khuyên can cũng không phải, gấp đến độ không được, cuối cùng cắn răng một cái tiến lên đem Nhan Thanh túm trở về, vừa kéo vừa khuyên nhủ: “Tổ tông ơi, đừng đánh, lại đánh nữa là sẽ xảy ra chuyện.”

Từ Khải một Beta, khuyên can còn bị liên lụy, bị đánh vài cái, khiến Nhan Thanh gấp đến đỏ mắt, càng đánh càng tàn nhẫn, Lý Chuẩn bị cuốn lấy cả người khó chịu, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người nào khiến hắn buồn mệt như vậy, càng không ai dám đấm lên trên mặt hắn bao giờ, Nhan Thanh hoàn toàn phạm vào cả 2 thứ. 

Lý Chuẩn ngậm cười, bỗng nhiên phóng xuất ra 10 phần hơi thở uy áp của Alpha cao cấp, nhanh chóng thổi quét toàn bộ bên trong WC. Rất nhanh Nhan Thanh cũng ngửi được mùi tin tức tố của hắn, Từ Khải ở phía sau bởi vì bị tin tức tố của Alpha cấp cao ảnh hưởng mà trực tiếp ngất xỉu. 

(Tôi còn tưởng Beta ko ngửi thấy mùi tin tức tố nên ko sao chứ)

Nhan Thanh cũng không dễ chịu chút nào, nếu cậu chỉ là một Omega bình thường thì có lẽ lúc này đã trực tiếp quỳ.

Nhưng mặc dù cậu là một Omega cấp cao, lúc này muốn đứng vững trước mặt Lý Chuẩn cũng có hơi miễn cưỡng, nhưng cậu vẫn kiên cường chống đỡ, không dám để Lý Chuẩn phát hiện ra cậu là một Omega.

Thời điểm Nhan Thanh cảm giác chính mình sắp chịu đựng không, cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn bảo trì thanh tỉnh, cắn răng trừng Lý Chuẩn, nói: "Có thể thu tin tức tố một chút không? Chua muốn chết, tao ghét nhất là mùi vị này, đặt biệt là chanh." 

Lý Chuẩn nhíu mày, thu liễm tin tức tố, nói: “Vì sao mày không chống cự?”

Hắn cho rằng Nhan Thanh khẳng định sẽ thả ra tin tức tố cùng hắn chống cự, vừa lúc nhìn xem thực lực Nhan Thanh, kết quả cũng không có.

Điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Alpha so độ mạnh yếu đều đánh giá bằng tin tức tố, tin tức tố của Alpha cấp cao là tối ưu, loại người này như được sinh ra để làm lãnh đạo, có được lực lượng tuyệt đối.

Nhan Thanh vẫn duy trì tư thế ban đầu, cười nhạo nói: “Bố mày chỉ thích dùng nắm tay đánh nhau, không thích ưu thế trời sinh của Alpha bức bách người khác nhận thua."

Lý Chuẩn biết chính mình và bạn cùng bàn mới đều là Alpha cấp cao, là đối tượng khiến thầy cô đau đầu, bạn học đều sợ hãi giáo bá, hắn còn tưởng rằng người này không biết nói đạo lý, thẳng đến vừa rồi hắn cũng cho rằng như vậy.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Nhan Thanh vậy mà không thích lợi dụng ưu thế trời sinh của Alpha để phục chúng. 

Ngôn luận như vậy làm Lý Chuẩn cảm thấy có chút mới mẻ.

Cũng thoáng đối với Nhan Thanh có điểm rửa mắt mà nhìn.

Hắn hoàn toàn thu hồi tin tức tố áp chế, đi ra ngoài.

Lý Chuẩn vừa đi khỏi, Nhan Thanh rốt cuộc chịu đựng không nổi, “Thình thịch” quỳ trên mặt đất, phía sau lưng quần áo đều ướt hơn phân nửa.

Mẹ nó.

Học sinh chuyển trường này thật là trâu bò.

Alpha chất lượng cao ghê gớm.

Còn may hắn đi rồi, muộn thêm một giây là có thể cậu không nín nổi thả ra tin tức tố mất.

Nhan Thanh run run tay, từ trong túi lấy ra thuốc ức chế chuyên dụng dành cho Omgea, lập tức đổ bảy tám viên, mở vòi nước ra uống ngay lập tức, một hồi lâu sau, trên mặt mới hồi phục huyết sắc.

Nhan Thanh lỗ nặng, sắc mặt xấu muốn chết, xem Từ Khải nằm trên mặt đất như tử thi, đi qua, nhấc chân đá.

“Hey, Từ Khải, lên, lại không đứng dậy bố cho mày ăn cớt."

Từ Khải nhanh chóng tỉnh lại, cánh tay vô cùng đau đớn, vén tay áo nhìn nhìn, xanh tím một tảng lớn, y mê mang nhìn về phía Nhan Thanh, nói: “Ta vừa mới làm sao vậy? Sao tay tao lại bị thương?" 

Nhan Thanh ném nồi, nói: “Học sinh chuyển trường vừa rồi lợi dụng tin tức tố của Alpha cấp cao làm mày hôn mê, cuối cùng đánh không thắng tao, tức quá làm mày hôn mê rồi đạp mày mấy cái."

Từ Khải bán tín bán nghi, nói: “Học sinh chuyển trường nhỏ nhen như vậy sao?”

Nhan Thanh tận hết sức lực chửi bới Lý Chuẩn, “Chứ sao nữa, tâm nhãn so lỗ kim còn nhỏ hơn, cho rằng chính mình là Alpha cấp cao là có thể một tay che trời lại không biết bố mày cũng là Alpha cấp cao, tao phóng tin tức tố ra cái tiểu tử kia sợ đến mức xám xịt chạy trốn." 

“Cảm ơn mày, lần này tao thiếu mày một ân tình, tiểu tử Lý Chuẩn kia cũng quá không phúc hậu.”

“Mày vừa mới nói ai?” Nhan Thanh bỗng nhiên sửng sốt.

Học sinh chuyển trường là Lý Chuẩn?

Chính là cái tên phản diện bị cậu đấm rơi xuống biển?

Đệt! Là oan gia.

Lý Chuẩn ơi Lý Chuẩn, là mày đắc tội với bố trước đó.

Thời điểm Nhan Thanh nghiến răng, Vĩ Ngư thở phì phò tới.

Vĩ Ngư một tay chống cửa WC nhìn vào, nói: "Bọn mày tính toán ở WC thường trú sao? Thầy chủ nhiệm thấy hai đứa đều không ở trong lớp, mặt đều tái rồi, kêu tao đến bắt hai đứa mày về."

Mặt Nhan Thanh nhăn thành khổ qua, “Như thế nào lại là tiết của thầy chủ nhiệm? Là muốn làm chiến sĩ thi đua thời đại mới sao?"

“Không phải, nguyên bản là tiết của thầy lịch sử, nhưng vợ của thầy ấy đến kỳ ph.át tình cho nên thầy xin nghỉ rồi" Vĩ Ngư bỗng nhiên tiện hề hề cười rộ lên, nói: “Chúng mày hiểu không, bảy ngày của kỳ ph.át tình, thầy lịch sử vui vẻ đã chết."

Từ Khải mới vừa rửa mặt xong, nghe xong lời này, vẻ mặt hâm mộ,  “Thật tốt nha, đầu thai thành Alpha chính là mệnh tốt.” Thời điểm nói xong câu cuối, ánh mắt hâm mộ của y trực tiếp rơi xuống người Nhan Thanh.

Nhan Thanh:???

Thúi lắm.

Thật ra bố mày cũng hy vọng chính mình là Alpha real.

Nhưng bố đéo phải.

Bố so với bọn Beta chúng mày đáng thương hơn nhiều.

Đối tượng mà bố đi xem mắt gộp lại cũng có thể chơi trăm người điệp la hán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.