Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 40



Trời.

Rượu nho đêm nay có độc sao?

Sao cậu lại thấy nặng đầu như vậy?

Mẹ nó đừng lung lay nữa, không thấy cả mặt nữa rồi.

Hai tay Nhan Thanh đỡ gương, muốn cố định khuôn mặt mình trong gương, không để cho nó lung lay, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công.

"Cốc cốc."

Cửa phòng tắm bị gõ vang, thanh âm Lý Chuẩn vang lên.

"Tôi lấy nhiệt kế lên rồi, giờ tôi vào nha?"

Bên trong không có ai đáp lại, chỉ nghe được tiếng nước ch.ảy.

Lý Chuẩn đợi trong chốc lát, bỗng nhiên truyền ra "Bang" một tiếng vang lớn, cùng với thanh âm chai lọ vại bình rơi xuống tr.ên mặt đất.

"Nhan Thanh!"

Lý Chuẩn khẩn trương, đột nhiên phá cửa đi vào, mùi kẹo sữa dâu tây bắt đầu bùng lên.

Mùi hương kia quá nồng đậm khiến hắn thiếu chút nữa p.hát cuồng.

Lý Chuẩn che lại miệng mũi, vọt vào đi, nhìn thấy Nhan Thanh ghé vào bồn tắm bên cạnh, cả người ướt dầm dề, vòi hoa sen còn không ngừng phun nước.

Ánh mắt Nhan Thanh mê ly, liế.m đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: "Nước, khát nước."

Lý Chuẩn mở một chiếc khăn tắm sạch sẽ, bế Nhan Thanh bước nhanh đi ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp, đặt người lên sô pha, muốn giúp cậu c.ởi quần áo ra trước.

Nhưng Nhan Thanh đang say, đã vậy còn tiến vào kỳ p.hát tì.nh căn bản không phối hợp.

Vẫn luôn động tay động chân với Lý Chuẩn, quần áo của cậu còn chưa có c.ởi nhưng khuy áo của Lý Chuẩn đều đã bị mở ra.

Lý Chuẩn nhẫn đến khó chịu, dùng sức cắn thịt mềm trong khoang miệng, miễn cường duy trì thanh tỉnh.

Tin tức tố tr.ên người Nhan Thanh càng ngày càng đậm, toả ra tràn ngập cả căn phòng.

Tin tức tố của cậu thực điềm mỹ, nhưng ngửi có chút kỳ quái, không giống Alpha mà cũng chẳng giống Omega nhưng lại làm Lý Chuẩn mê muội.

Tin tức tố của cậu, đối với Lý Chuẩn mà nói, chính là một ngụm anh túc, càng thử càng nghiện.

Đây là lần đầu tiên Lý Chuẩn gần gũi với ai như vậy, rõ ràng ngửi được tin tức tố của Nhan Thanh, ngọt đến mức làm khoang miệng hắn khát khô, không ngừng nuốt nước miếng nhằm giảm bớt loại khát nước này.

Nhưng Nhan Thanh căn bản không biết hắn nhẫn đến có bao nhiêu vất vả, không những không phối hợp, còn rất nhiều lần bức cho tin tức tố của Lý Chuẩn thiếu chút nữa hỏng mất.

Từ sau khi Lý Chuẩn phân hoá, chỉ tốn không đến ba tháng, liền hoàn toàn khống chế tin tức tố của mình, những Alpha bình thường cần ít nhất nửa năm, thậm chí là càng lâu hơn.

Nhưng bây giờ, tất cả sự tự chủ trước kia hắn luyện ra, dưới sự công chiếm của tin tố Nhan Thanh lại cảm thấy không chịu đựng được.

Tin tức tố Alpha cùng Alpha chính là bài xích lẫn nhau.

Nhưng tin tức tố của Nhan Thanh lại là hấp dẫn trí mạng đối với hắn. Nếu không phải tin tức tố của cậu không giống của Omega, Lý Chuẩn chắc chắn sẽ nghĩ cậu kỳ thật là một Omega giả trang làm Alpha.

Lý Chuẩn thật vất vả c.ởi quần áo ướt cho Nhan Thanh, bế cậu nằm lên giường, tính toán đắp chăn cho cậu đàng hoàng rồi mới đi.

Kết quả chăn còn chưa có đắp, hắn đã bị Nhan Thanh túm lên giường.

Nhan Thanh từ tr.ên cao nhìn xuống, đôi mắt phiếm nước nhìn Lý Chuẩn, y như thỏ trắng đói khát nhìn thấy cà rốt.

Cậu hôn lung tung tr.ên mặt Lý Chuẩn vài cái.

Lý Chuẩn duy trì một tia lý trí cuối cùng, giọng nói khàn khàn: "Nhan Thanh, cậu có biết mình đang làm gì hay không?"

Nhan Thanh không nói chuyện, cắn lên môi Lý Chuẩn.

Lý trí nháy mắt đứt đoạn.

Trong đầu Lý Chuẩn trống rỗng, dư lại chỉ có bản năng nguyên thủy.

......

Ngày hôm sau, hai người đều dậy muộn.

Nhan Thanh đầu tiên là đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, lại kinh ngạc p.hát hiện cả người mình đều đau.

Giống như là bị xe cán qua người.

Cậu xoa eo, giật giật.

Thân thể bị sử dụng quá độ bắt đầu kháng nghị, đau đến mức cậu nằm trở lại.

Việc này làm cậu p.hát hiện một chuyện có thể đánh tan lý trí của mình.

Cậu cùng Lý Chuẩn làm rồi.

Càng làm cho cậu tức giận, xấu hổ hơn chính là........

Tên gia súc Lý Chuẩn này con mẹ nó cả đêm cũng chưa đi ra ngoài.

Nhan Thanh p.hát hiện sự thật này, đen mặt phẫn nộ, chịu đựng si.nh lý không khoẻ, một chân đá Lý Chuẩn còn đang say giấc xuống giường.

Lý Chuẩn ngủ thật sự say, không hề chuẩn bị, lăn xuống chân giường, sau lưng đụng vào ngăn kéo tủ.

Đau tỉnh.

Nhan Thanh tức giận đến không được, nhưng lúc này đầu óc lại rất rõ ràng, cậu cũng nhớ rõ hôm qua chính mình là người động tay trước.

Nhưng mặc dù là như vậy, cậu vẫn cảm thấy tức giận như cũ.

Vì cái gì cố tì.nh là Lý Chuẩn?

Không đúng.

Là ai cũng đều không thể.

Lý Chuẩn không có biện giải gì, nhận đánh nhận mắng, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại.

Cuối cùng ở Nhan Thanh mắng mệt mỏi, hắn nói một câu: "Tôi sẽ phụ trách, dù cậu có là Alpha thì tôi cũng sẽ cưới cậu."

Nhan Thanh bị lời này tức giận đến mức nói không lựa lời: "Đánh rắm, ba ba không gả!"

"Vậy tôi gả cho cậu."

"Để tôi ch.ết đi...... A....."

Nhan Thanh ch.ạm đến chỗ đau, mặt trắng bệch.

Nhưng cậu cũng biết chính mình đuối lý, rõ ràng đã uống thuốc ức chế, vì sao còn tiến vào kỳ p.hát tì.nh? Vì tổ chức lần yến hội này thuận lợi, thậm chí cậu còn uống lượng thuốc gấp đôi.

Kết quả kỳ p.hát tì.nh còn đến sớm hơn bình thường.

Đệt.

Nhan Thanh vô cùng hoài nghi mình bị cốt truyện rác rưởi chơi.

Sau một hồi p.hát tiết cảm xúc, đầu óc Nhan Thanh bắt đầu bình tĩnh lại.

Lần đầu tiên cậu không có.

Nhưng không biết là xuất p.hát từ nguyên nhân gì, Lý Chuẩn vẫn chưa p.hát hiện cậu là Omega, vẫn còn nghĩ cậu là Alpha.

Nhan Thanh có thể xác định, tối hôm qua cậu tiến vào kỳ p.hát tì.nh làm cậu không chịu nổi mà chủ động câu dẫn Lý Chuẩn.

Nhưng vì sao Lý Chuẩn không p.hát hiện ra cậu là Omega?

Bởi vì mùi của cậu hiếm thấy sao?

Hay là vì cốt truyện cưỡng chế?

Ở trong truyện, thân phận của cậu là một Alpha có thể địch lại Lý Chuẩn, tuy rằng bởi vì xuyên thư nên cậu trở thành Omega nhưng cốt truyện yêu cầu cậu làm Alpha.

Đây có phải là, chỉ cần cậu không chủ động nói thì áo choàng của cậu sẽ không bao giờ bại lộ?

Nhan Thanh càng nghĩ càng cảm thấy là khả năng này, khả năng này thậm chí còn xua đi cảm giác khó chịu trong lần đầu tiên của cậu.

Tuy cậu không phải người cổ hủ, tuy rằng ngoài ý muốn mất đi lần đầu tiên, làm cho cậu nhiều ít cũng có chút không vui.

Nhưng chuyện tối hôm qua, cũng nhờ Lý Chuẩn động thân giúp cậu vượt qua kỳ p.hát tì.nh, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng. Càng khiến cậu cảm thấy may mắn chính là, kỳ p.hát tì.nh này bởi vì kết hợp cùng Lý Chuẩn mà kết thúc chỉ trong một đêm.

Cũng thành công khiến cậu bảo vệ được bí mật.

Nhan Thanh trầm mặc không nói, Lý Chuẩn liền ở bên cạnh chờ, qua một đêm mỹ diệu như vậy thì dù bây giờ có bắt hắn quỳ sầu riêng hắn cũng nguyện ý.

Thể xác và tinh thần Lý Chuẩn thoải mái, chờ Nhan Thanh xử lý mình.

Nhan Thanh lạnh mặt, rốt cuộc mở miệng nói: "Chuyện tối hôm qua xem như là ngoài ý muốn, chúng ta đều là người trưởng thành, ai cũng không cần chịu trách nhiệm, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện, nếu không về sau dù làm bạn bè cũng không được."

Lý Chuẩn nào dám nói chữ không.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ truy thê hoả táng tràng.

"Chuyện tối hôm qua chỉ có cậu biết tôi biết, quyết không thể để người thứ 3 biết, nếu không......" Nhan Thanh chịu đựng sự khó chịu, làm động tác cắt cổ.

Lý Chuẩn quỳ gối thấp hết cỡ, ánh mắt có chút nóng bỏng, nói: "Tôi muốn chịu trách nhiệm."

Nhan Thanh: "...... Cậu muốn chịu trách nhiệm với tôi hay muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu?"

"Cả hai đều có thể."

"Tôi không thể!"

"Thật sự không suy xét kết giao cùng tôi sao? Tối hôm qua chúng ta không phải rất phù hợp, tối qua không phải cậu cũng thấy rất vui vẻ sao?" Lý Chuẩn vẫn luyến tiếc từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.

"Xin kiếu, không nói chuyện này nữa."

Nhan Thanh nói cái gì cũng không chịu đáp ứng, cường ngạnh cự tuyệt Lý Chuẩn, sau đó đuổi người đi, đỡ eo tiến vào phòng tắm tắm rửa, kỳ cọ mấy lần mà vẫn ngửi thấy mùi chanh ở tr.ên người.

Thật muốn ch.ết mà.

Mùi này nếu như bị bọn Từ Khải ngửi được thì cậu có mọc răng đầy miệng cũng không giải thích nổi.

Còn có dấu vết đầy người.

Thằng chó Lý Chuẩn này đúng là cầm thú.

Mẹ nó, làm cho cậu bi.ến thành cục xương bị chó gặm.

Nhan Thanh lấy cớ thân thể không thoải mái, ở phòng cả một ngày, chờ đến khi mùi hương của Lý Chuẩn bi.ến mất mới dong dong dài dài từ trong phòng đi ra ngoài.

Hai ngày sau, Nhan Thanh cũng không hứng thú tham dự hoạt động nhóm, thẳng đến ngày về cậu vẫn không nói một lời với Lý Chuẩn.

Đại khái là bởi vì cậu luôn luôn lãnh đạm nên không có vài người có thể chú ý tới điểm này, người duy nhất p.hát hiện chỉ có Từ Khải.

Từ Khải thấy không thích hợp, suy đoán là bọn họ đang cãi nhau.

Vì trấn an Nhan Thanh, không ngừng tìm đề tài cùng cậu nói chuyện, còn đào rỗng đầu óc kể một đống chuyện cười không dinh dưỡng.

Nhan Thanh cạn lời, liếc mắt khinh thường.

Từ Khải chỉ cho rằng cậu giận dỗi gì Lý Chuẩn, cho nên là mặc kệ cho Nhan Thanh có dỗi y thì y vẫn dùng bộ mặt tươi cười chào đón. Thẳng đến khi bọn họ lên phi thuyền, Nhan Thanh lôi kéo Từ Khải ngồi cùng một chỗ, bảo trì khoảng cách xa nhất cùng Lý Chuẩn.

Từ Khải tự cảm k.ích chính mình, khi cần thiết có thể nói vài câu trợ giúp Nhan ca và Chuẩn ca.

Nhưng mà còn không đợi y khuyên giải gì, vừa quay đầu đã thấy một dấu đỏ phía dưới cổ áo Nhan Thanh.

Rõ ràng như vậy, nói là muỗi cắn thì đánh ch.ết y cũng không tin.

Đầu óc Từ Khải khó có khi thông minh lên một chút, liên tưởng đến sau tiệc rượu hôm đó, Nhan Thanh và Lý Chuẩn có chút không thích hợp, Nhan Thanh còn nửa ngày không đi ra khỏi phòng.

Lập tức đoán được chân tướng.

Nhưng chân tướng quá mức k.ích thích, làm Từ Khải đơ mất một thời gian.

Lúc trước tuy rằng y suy đoán Nhan Thanh và Lý Chuẩn yêu nhau, nhưng cũng chỉ là YY hai người chỉ tì.nh chàng ý thiếp ở nơi không người, tôi hôn cậu một cái, cậu hôn tôi một cái, chưa bao giờ YY đến hình ảnh k.ích thích như thế bao giờ.

Kết quả hiện tại, sự thật ở trước mắt.

Từ Khải khiếp sợ đến vô ngữ.

Cho đến về tới mẫu tinh, y cũng không nói thêm lời nào.

Nhan Thanh xuống phi thuyền, lập tức tạm biệt cùng mọi người, vẫy tay đi ngang qua một chiếc xe, đơn độc về nhà.

Để đoàn người ở lại bên cạnh phi thuyền.

Lý Chuẩn nhìn bóng dáng Nhan Thanh ch.ạy trốn, híp híp mắt.

Từ Khải thấy một màn này, cuối cùng vẫn không nhịn được,, lấy cớ ở lại sau cùng rồi ch.ạy đi theo hướng đi của Lý Chuẩn.

"Chuẩn ca, Chuẩn ca."

Lý Chuẩn dừng chân, quay đầu nhìn về phía y.

Từ Khải vừa nãy cò nhiều ý tưởng trong đầu, nhưng lúc này đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lý Chuẩn, những câu muốn nói đều quên sạch.

"Cái kia, cậu cậu...... Nhan ca......"

"Cậu muốn nói gì?" Tâm tì.nh Lý Chuẩn không tốt lắm, không muốn nhiều lời một câu.

"Cái kia, Nhan ca, có phải đang không vui không?" Từ Khải bị khí tràng của Lý Chuẩn doạ sợ khiến nói năng có chút lộn xộn, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

"Tôi đã làm sai chuyện, chọc cho cậu ấy không vui." Lý Chuẩn nói xong liền đi.

Từ Khải đứng ở tại chỗ, không biết làm sao gãi gãi đầu, có chút bàng hoàng vô thố, không biết nên giúp ai mới tốt.

...

Nhan Thanh về đến nhà, ngủ một ngày một đêm.

Sau khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài vẫn chỉ là một màu đen nhánh.

Cậu gửi tin nhắn báo cáo chuyện tổ chức tiệc si.nh nhật cho Nhan Quyết.

Khi định gửi tin nhắn, vốn định gửi mấy tấm ảnh chứng minh Bạch Dương rất vừa lòng, nhưng cậu tìm kiếm trong quang não hồi lâu vẫn không tìm thấy gì.

Lại nhìn thời gian, là năm giờ sáng.

Vẫn còn rất sớm.

Lúc này chắc gửi bất luận tin nhắn gì thì chắc người đó cũng sẽ không trả lời luôn.

Nhan Thanh từ bỏ chuyện tìm người xin ảnh chụp, tự mình tìm ảnh trong vòng bạn bè.

Rốt cuộc tìm thấy mấy tấm ảnh có thể dùng trong vòng bạn bè của Từ Khải.

Thời điểm cậu lướt xem vòng bạn bè của Từ Khải, lơ đãng nhìn thấy mấy bài viết gần nhất, bị ngữ khí kỳ quái và mấy tấm hình của y hấp dẫn lực chú ý.

Từ Khải ở trong vòng bạn bè liên tục đăng hai lần cùng với mấy sticker hôn hôn.

Nhan Thanh ngủ no, tâm tì.nh cũng tốt hơn rất nhiều.

Cậu sì một tiếng, bình luận một bài viết của Từ Khải: Khải Nhi à, tư xuân sao? Muốn bố mày giới thiệu đối tượng cho mày không?

Cậu cho rằng lúc này Từ Khải vẫn đang ngủ, sẽ không chú ý đến bình luận của cậu, kết quả vừa mới thoát ra, Từ Khải đã rep lại.

Khải Nhi reply Nhan ba ba: Nhan ca? Mày còn chưa ngủ sao?

Nhan Thanh còn chưa có click mở xem thì Từ Khải đã PM cậu.

【 Khải Nhi: Nhan ca, sao mày ngủ muộn thế? Không ngủ được sao? 】

【 Nhan ba ba: Nếu tao nói tao vừa tỉnh ngủ, mày có tin không? 】

【 Khải Nhi:......】

【 Nhan ba ba: Mày thì sao? Mới tỉnh hay cả đêm không ngủ? 】

【 Khải Nhi: Ừ, gần đây có chút mất ngủ, tao vẫn chưa ngủ. 】

【 Nhan ba ba: Tư xuân thật à? Hay là gặp được người mình thích nhưng không biết phải thổ lộ như nào? 】

Từ Khải ôm búp bê vải, mặc quần tứ giác nằm lên giường, hai mắt thâm vô cùng, nhìn thấy Nhan Thanh trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, dùng tốc độ sét đánh gõ chữ.

【 Khải Nhi: Nhan ca, tao nói nha, nếu như người mày thích chọc mày không vui, đối phương làm gì mày mới có thể nguôi giận? 】

【 Nhan ba ba: Người chọc bố mày không vui đều không thể nhìn thấy mặt trời sáng mai, máu ch.ảy đầm đìa đao jpg.】

【 Khải Nhi:......】

Lý Chuẩn vừa mới tỉnh ngủ muốn đi WC, đứng trước cửa phòng tắm hắt xì hai cái.

......

Nhan Thanh gửi tin nhắn cho Nhan Quyết, chờ đến giữa trưa ngày thư ba mới thấy anh trả lời.

【 Nhan Quyết: Làm không tồi, tiền đã chuyển cho mày rồi, muốn cái gì thì cứ nói với anh. 】

Nhan Thanh bĩu môi.

【 Nhan Thanh: Không muốn gì cả. 】

【 Nhan Quyết: Thứ bảy tuần sau ba ba về nhà, chúng ta đều trở về. 】

【 Nhan Thanh: Ò. 】

【 Nhan Quyết: Ngày đó có cần anh phái người đi đón mày không? 】

【 Nhan Thanh: Không cần, em tự về. 】

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, bắt đầu có điểm thi tháng. Không ngoài dự đoán, Nhan Thanh vẫn là h.ạng nhất đếm ngược.

Thành tích Từ Khải vững bước tăng lên, không chỉ mình mà Vĩ Ngư cũng lộ rõ sự tiến bộ.

Hai người kia đều là bạn thân của Nhan Thanh.

Các bạn học ngay từ đầu còn cảm thấy Nhan Thanh thật sự chỉ là vận khí không tốt mới thi không tốt, nhưng liên tiếp vài lần cậu vẫn là h.ạng nhất đếm ngược, cuối cùng không còn ai tin tưởng Nhan Thanh học giỏi nữa.

Cho dù Từ Khải cùng Vĩ Ngư công khai nói, thành tích của bọn họ tiến bộ thần tốc như vậy là do Nhan Thanh phụ đạo cũng không ai chịu tin.

Bạn học A: "Mọi người tin Nhan ca học giỏi không?"

Bạn học B: "Nếu thật sự học giỏi thì sẽ thi được nhiều lần h.ạng nhất đếm ngược như vậy sao?"

Bạn học C: "Tôi đoán chắc Từ Khải và Vĩ Ngư không muốn Nhan ca mất mặt nên mới cố ý tung tin giả."

Bạn học D: "Đúng vậy đúng vậy, mọi người còn nhớ thi cuối học kỳ 1 không? Lúc đó chúng ta đều cho rằng Nhan ca sẽ tiến bộ, kết quả vẫn là h.ạng nhất đếm ngược các ngươi còn nhớ rõ học kỳ 1 cuối cùng cuối kỳ khảo, chúng ta đều cho rằng Nhan ca sẽ tiến bộ, lần đó 99% chúng ta ai cũng cược cậu ấy sẽ tiến bộ, chỉ có Nhan ca cược cậu ấy vẫn là h.ạng nhất đếm ngược, cuối cùng cậu ấy kiếm bộn tiền.

Bạn học A: "Đúng vậy, lần đó tôi thua đến cái quần cộc cũng không còn."

Bạn học B: "Tôi cũng thế, một tuần sau đó tôi chỉ có thể ăn mì ăn liền."

Bạn học C: "Tôi ở nhà ngoan một tuần, mẹ tôi còn tưởng tôi bắt đầu hiểu chuyện, thưởng tôi năm vạn, đêm đó tôi liền đi ra ngoài chơi."

"......"

Nhan Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với thành tích của mình, không thương tâm cũng không khó chịu.

Biểu hiện của cậu không bi.ến hoá gì so với dĩ vãng, chỉ là quan hệ cùng Lý Chuẩn ngày càng xa cách.

Ngay từ đầu, mọi người còn thắc mắc.

Cho đến khi nhìn thấy cậu nhiều lần tránh mặt Lý Chuẩn, đi ăn cũng không ngồi cùng nhau, trong lớp tổ chức hoạt động gì cậu cũng kiên quyết không chung nhóm cùng hắn, lúc đó các bạn học đều đã nhìn ra.

Chuẩn ca, Nhan ca cắt xẹt rồi.

Hơn nữa chỉ có Nhan ca muốn cắt đứt quan hệ, Chuẩn ca vẫn luôn trăm phương nghìn kế tu bổ lại quan hệ của hai người.

......

Rốt cuộc tới ngày thứ bảy.

Nhan Thanh ngủ một giấc đến giữa trưa, dong dong dài dài về đến nhà.

Mới vừa vào cửa, liền nhận được cái ôm ôn nhu của ba ba.

"Bảo bảo, lâu rồi không thấy ba ba mà sao vẫn lạnh mặt như vậy?" Hứa Nghệ Tài nhéo nhéo khuôn mặt Nhan Thanh, nói: "Sao ba thấy con gầy đi nhỉ? Hay là do ở một mình nên ăn không ngon sao?"

Nhan Thanh lắc đầu, nói: "Cân nặng con vẫn như thế."

"Có phải gần đây học tập áp lực không? Ba ba chuẩn bị mấy món con thích ăn, ra phòng khách ngồi cùng anh đi, lúc nào xong ba gọi các con vào."

Hứa Nghệ Tài ngoài đời cùng các nhân vật trong điện ảnh khác nhau một trời một vực.

Y có thể diễn mọi tính cách theo kịch bản, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.

Nhưng ở trong đời sống hiện thực, y là một người vô cùng ấm áp, tuy rằng đặt công việc lên tr.ên gia đình, nhưng chỉ cần có thời gian y đều sẽ tranh thủ nấu cơm cho người nhà, sau đó một nhà bốn người ăn cơm, nói những chuyện p.hát si.nh gần đây.

Có lẽ là bởi vì trong lòng hổ thẹn, Hứa Nghệ Tài tương đối dung túng cho dù Nhan Thanh phản nghịch.

Thanh âm Nhan Quyết từ phòng khách truyền tới.

Mang theo một cổ lãnh ngạnh cùng trào phúng, nói: "Thi lần nào cũng đều là người đội sổ thì có áp lực gì?Sợ bị người ta cướp mất vị trí h.ạng nhất đếm ngược sao?"

Học bá chân chính Nhan Thanh: "......"

Em cũng muốn thi tốt nhưng cốt truyện rác rưởi kia có cho đâu.

Cậu lại không phải Big, không thể làm được gì.

Hứa Nghệ Tài thấy sắc mặt Nhan Thanh không tốt, đau lòng bảo vệ cậu, dỗi Nhan Quyết một câu: "Học tập không phải tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một người, em trai học không tốt, con làm anh không chịu giúp nó thì thôi, sao cứ nhiều lần rắc muối tr.ên vết thương vậy."

Nhan Quyết xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Ba ba, sắp phải thi đại học rồi, giờ ba còn dung túng nó, đến lúc đó không thi nổi trường nào tốt thì chúng ta phải nuôi nó cả đời sao? Tuy nhà chúng ta có tài lực, nhưng ba nhẫn tâm để nó mơ mơ hồ hồ cả đời sao?"

"Có cái gì không thể?" Hứa Nghệ Tài nói.

"Nếu nó là Omega thì còn được, nhưng nó là Alpha. Nếu vẫn cứ phế như vậy thì có Omega nào coi trọng nó? Hiện tại Omega khan hiếm như vậy, nếu nó không có bản lĩnh thì sau này sao lấy được vợ? Chẳng lẽ muốn cưới một một Alpha hoặc Beta sống chắp vá qua ngày sao?"

Ngữ khí Nhan Quyết hận sắt không thành thép.

Nhưng nói đến cùng cũng chỉ muốn cho Nhan Thanh tranh đua một chút.

Hứa Nghệ Tài không phải người không nói đạo lý, chỉ là tâm địa quá mềm, đặc biệt là chịu không được Nhan Thanh làm nũng, từ nhỏ đến lớn, Nhan Thanh chỉ cần làm nũng, nói mấy câu đáng thương, y đều đáp ứng tất cả.

"Được rồi, đừng có cãi cọ ở huyền quan nữa, bị người khác nghe thấy các con không thấy mất mặt nhưng ba thì có." Nhan ba ba mới ngủ dậy từ tr.ên lầu đi xuống, đi qua phòng khách rộng lớn, đi đến huyền quan ôm eo ái nhân, trừng mắt nhìn hai đứa con trai, nói: "Ba cho hai đứa tài nguyên giống nhau, tranh không biết cố gắng, nỗ không nỗ lực, sao có thể cưới được vợ, nhưng mà còn may, chuyện này đều do mấy đứa tự lực, vợ ba thật vất vả mới có ngày nghỉ, không phải trở về xem mấy đứa cãi nhau."

Đơn giản một câu chính là, thích làm gì thì làm, đừng phiền vợ ba.

Nhan Thanh cảm giác chính mình mới vừa bị mắng xong, lại bị nghẹn cẩu lương.

Còn chưa ăn cơm mà đã no rồi.

Nhan Quyết cùng Nhan ba ba đều là người trong quân đội, trong xương cốt có thói quen mệnh lệnh cho cấp dưới.

Cho nên Nhan ba ba rất có uy với Nhan Quyết.

Nhan Quyết nhéo l.ỗ tai Nhan Thanh, kéo người lên lần mở một khoá giáo huấn.

Trong thư phòng.

Nhan Thanh bị Nhan Quyết đè nặng quỳ tr.ên mặt đất.

Đôi tay đặt ở phía sau ót.

Trong tay Nhan Quyết cầm chổi lông gà, đánh lên mông Nhan Thanh một cái, đau đến mức Nhan Thanh hét thảm một tiếng.

"A, anh, đau."

"Mày còn biết đau? Mày đội sổ bao nhiêu lần còn không thấy thẹn thì có khi da mặt đã dày đến mức không sợ đau rồi." Nhan Quyết tự giận lại phất tay đánh một cái.

"Áu......"

Nhan Thanh nhảy dựng lên, bị Nhan Quyết đuổi theo đánh.

Đánh đánh, bức tới góc tường, Nhan Thanh xoay chân, ngã ngồi tr.ên mặt đất, thảm hề hề nhìn anh trai cậu, bắt đầu xin tha.

"Anh, anh, anh trai yêu dấu ơi, đừng đánh, em biết sai rồi, lần sau em nhất định sẽ học tập thật tốt."

Nhan Quyết cả giận nói: "Câu này tao đã nghe nhiều đến mức tai đóng kén luôn rồi, mày còn cho rằng tao sẽ tin sao?"

"Hu hu, đừng đánh, em thật sự sẽ cố gắng học tập mà, nếu không tin thì lần này anh mang một bài thi ra, em sẽ làm bài thật nghiêm túc." Nhan Thanh cái khó ló cái khôn mà xin tha.

Nhưng thực đáng tiếc, số lần cậu nói dối quá nhiều, ở trong mắt Nhan Quyết thì cậu chỉ lại có mánh khóe.

Nói gì đều không được việc.

Nhan Quyết đánh cậu vài cái rồi kéo áo của cậu lên.

Không cẩn thận thấy được dấu vết vẫn chưa hoàn toàn tiêu đi tr.ên người cậu.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.