Ngày hôm sau, Lý Chuẩn dậy sớm hơn nửa giờ, sau khi chạy và tập thể hình xong thì đi tắm, cuối cùng đến ngồi xổm trước cửa nhà Nhan Thanh.
Nhan Thanh mới vừa mở cửa liền thấy Lý Chuẩn ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Trong miệng cậu đang ngậm một quả trứng luộc, một khắc kia nhìn thấy Lý Chuẩn thì thiếu chút nữa nghẹn.
“Khụ khụ khụ……” Nhan Thanh ho khan, đỏ mặt tía tai mà nhìn Lý Chuẩn, nói: "Sao cậu lại đến đây? Không phải tôi đã nói gần đây tôi không chạy bộ nữa sao? Cậu quên rồi à?"
Nhan Thanh nói xong lại nhìn thời gian, "Bây giờ cũng không còn thời gian chạy bộ nữa rồi."
Ngày thường thời điểm Lý Chuẩn tập thể hình cũng không phải là giờ này.
Gia hỏa này không phải là do hôm qua cậu nói bậy nên cũng bắt đầu lười biếng không chịu vận động chứ?
Dáng cười tốt như vậy không quản lý tốt cho bố thì bố đây đập chết cậu.
"Tôi chạy xong rồi, nghĩ đến cậu cũng chuẩn bị đi nên liền tới đây cùng cậu đi học." Lý Chuẩn cõi lòng chờ mong nói.
Nhan Thanh ăn xong trứng luộc, khát nước mới nhớ ra quên mang đồ uống.
Lý Chuẩn liếc mắt một cái đoán ra cậu muốn uống nước, lập tức đưa cho cậu một hộp sữa chua uống, còn cắm sẵn ống hút cho cậu.
Nhan Thanh nhận lấy trực tiếp uống.
Sữa chua không phải vị dâu tây, là vị chua chua ngọt ngọt mà cậu thích.
Nhan Thanh sóng vai đi cùng Lý Chuẩn, khoảng cách gần như vậy làm cậu có thể tận tình hấp thụ tin tức tố của Lý Chuẩn, hoàn toàn không lo lắng bị phát hiện.
Hai người lắc lư đi tới trường học.
Nhìn tên trường học, Nhan Thanh đứng ở cổng thở dài một hơi, nói: "Haizz, chẳng muốn đi vào chút nào."
“Bởi vì phải thi tháng sao?"
"Ừm, chẳng muốn thi chút nào." Mỗi lần thi cử đều sẽ không có chuyện tốt phát sinh.
"Tôi không muốn vào, không muốn đi học, sao anh cứ một hai phải bắt tôi đi học? Tôi cũng không thi đậu đại học được, tiếp tục đi học cũng chỉ lãng phí tiền của anh thôi."
Hai người đứng ở cổng trường còn chưa đi vào, nghe được không xa có hai người con trai đang lôi kéo, nam sinh vóc dáng lùn hơn kia không tình nguyện mà xách ba lô.
Nếu không phải nam nhân mang kính cao cao kéo tay y, nửa đẩy nửa khuyên y đi về phía trước thì y chắc đã ném cặp sách trong tay xuống đất.
Lại là một người không muốn đi học.
Nhan Thanh liếc mắt về bên kia nhìn một cái.
Từ quần áo của hai người còn thể nhìn ra thân phận bối cảnh họ không đơn giản, nam sinh lùn kia có thể đang ở thời kỳ phản nghịch, tóc nhuộm vàng, tai còn đeo khuyên sáng như kim cương.
“Không đi học thì cậu muốn làm gì? Đến công ty tôi làm sao? Cậu thì có thể làm gì? Làm lao công dọn WC hả?" Nam nhân mang mắt kính vẻ mặt phẫn nộ.
Thanh âm cũng càng thêm nghiêm khắc.
Nam sinh bị nam nhân mắng, vành mắt đỏ lên, y cúi đầu dùng tóc mái ngăn trở mắt kính, rống lớn: "Tôi không muốn đi học, anh vì cái gì một hai phải bắt tôi đi học? Anh là sợ tôi ảnh hưởng đến thế giới hai người của mình và con tiện nhân kia chứ gì? Tôi biết anh không có lương tâm, chắc đã quên mất anh trai tôi rồi đúng không? Mệt anh tôi lúc trước còn liều chết cứu anh, kết quả cứu phải một tên không ra gì."
Nam sinh đại khái là thật sự tức giận cũng rất thương tâm, nói xong lời cuối cùng, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống dưới.
Nhan Thanh cách bọn họ không xa, ban đầu còn tò mò vây xem trong chốc lát, hiện tại đi không được mà ở cũng không xong.
Xấu hổ mà đứng tại chỗ không động đậy.
Chỉ là đề tài bí mật như vậy có thể nói lớn ở nơi công cộng cũng không có việc gì sao?
Nam nhân duỗi tay muốn kéo tay nam sinh, lại bị nam sinh dùng sức hất ra.
"Tô Tử Ngọc, cậu phát điên gì ở cổng trường đấy? Nếu không phải cậu vẫn chưa thành niên thì tôi ăn no rửng mỡ hay gì mà đi quản cậu? Tôi rất bận, không rảnh cùng cậu chơi trò trẻ con, hôm nay cậu không muốn cũng phải đi vào cho tôi." Nam nhân cũng tức giận, tuy rằng nói không lớn tiếng nhưng nghe vẫn vô cùng nghiêm túc.
Ngay cả Nhan Thanh cũng có thể cảm nhận được sự áp bách.
"Anh ghét bỏ tôi làm anh mất mặt? Ngại mất mặt thì đừng đưa tôi đi, không đưa tôi đi thì cũng chẳng có việc gì." Tô Tử Ngọc cắn răng, nỗ lực ngăn nước mắt chảy xuống.
Nhưng y nỗ lực như thế nào thì nước mắt vẫn không ngừng chảy như vỡ đê.
"Tôi đã đồng ý với anh cậu là sẽ chăm sóc cậu, cậu tiếp tục đi học cho tôi, tôi sẽ cho người canh ở cổng trường, nếu cậu dám chạy ra ngoài thì đừng có trách tôi." Nam nhân ra dấu bảo mấy bảo vệ mặc tây trang lại đây, sau đó kéo tay Tô Tử Ngọc vào cổng trường rồi xoay người rời đi.
Nhan Thanh cùng Lý Chuẩn đi vào cổng trường, nhìn thấy Tô Tử Ngọc còn ở một bên yên lặng rơi lệ.
Cậu thì thầm với Lý Chuẩn: "Cậu biết Tô Tử Ngọc là ai không?"
Lý Chuẩn lắc đầu.
Nhan Thanh dùng tay che miệng, dựa lại gần Lý Chuẩn, nói: "Chính là vạn năm đếm ngược hạng hai, mỗi lần thi tôi là hạng nhất đếm ngược thì cậu ta cũng là hạng hai đếm ngược."
Một lần hai lần thì sẽ không quá chú ý.
Nhưng liên tục ba năm như vậy, Nhan Thanh không nhớ rõ tên người này cũng không thể.
“Cho nên cậu liền nhớ kỹ tên cậu ta?"
Lý Chuẩn tưởng tượng đến ba năm Tô Tử Ngọc đều cùng một khung với Nhan Thanh, dù chỉ là vị trí đếm ngược thì hắn cũng muốn một lần đoạt được vị trí hạng hai đếm ngược này.
Nhan Thanh không biết ý tưởng trong đầu Lý Chuẩn, hai mắt vẫn dừng trên người Tô Tử Ngọc, gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, một học kỳ có bốn kỳ thi lớn, một năm thì có mười lần, không nhớ kỹ cũng khó."
Nhưng mà, tuy cậu biết tên y nhưng vì khác lớp nên cho đến hôm nay mới biết mặt y trông như thế nào.
Nếu không phải vừa rồi trùng hợp gặp ở cổng trường, đại khái đến khi tốt nghiệp cậu cũng không biết Tô Tử Ngọc là ai.
"Này, cậu có mang theo khăn giấy không?" Nhan Thanh giơ tay vỗ vỗ ngực Lý Chuẩn.
“Có.”
Từ lần nhìn thấy Nhan Thanh khóc khi nghe ca nhạc xong, Lý Chuẩn liền có thói quen mang khăn giấy bên người.
Lý Chuẩn đưa khăn giấy cho Nhan Thanh.
Nhan Thanh đi về phía Tô Tử Ngọc đang đưa lưng về phía họ, đưa khăn giấy đến trước mặt y, nói: "Bạn học, lau nước mắt đi, rơi nước mắt vì người không quý trọng cậu không đáng giá đâu."
Thanh âm còn hơi nghẹn ngào, nói: "Cậu nhìn ra sao?”
"Ánh mắt của cậu lộ liễu như vậy, ai cũng đều nhìn ra." Nhan Thanh thấy y không nhận khăn giấy, dứt khoát tự mở ra, cầm một tờ nhét vào trong tay Tô Tử Ngọc.
Tô Ngọc nhận lấy khăn giấy, xoa xoa mặt, khóc vô cùng thương tâm, "Toàn thế giới đều biết tôi thích anh ta, vậy mà anh ta lại không nhìn ra."
Nhan Thanh thở dài, nói: “Có lẽ không phải là không biết, mà là anh ta giả bộ hồ đồ thôi."
"Ý trên mặt chữ, cậu không nghĩ tới khả năng anh ta biết cậu thích anh ta, mà do không thích cậu nên giả bộ không biết sao?"
Tô Tử Ngọc chưa từng nghĩ đến chuyện này, Nhan Thanh đột nhiên nói ra làm cho y vô cùng chấn động.
"Cậu nói là thật ra anh ấy biết tôi thích anh ấy, nhưng bởi vì không thích tôi nên giả bộ hồ đồ?" Tô Tử Ngọc cắn răng nói ra lời này, vừa mới nói xong, nước mắt vất vả lắm mới ngừng được lại rơi xuống.
"Tôi nói là có khả năng.” Nhan Thanh cường điệu một chút.
Tô Tử Ngọc lau đi nước mắt, ngẩng đầu dùng sức chớp mắt, cố gắng nín khóc hỏi: "Cậu tên là gì?"
Nhan Thanh lúc này là thật sự cảm thấy hứng thú.
Tô Tử Ngọc vậy mà không biết cậu?
Ở trường Thanh Tường, vậy mà có tồn tại một người không biết Nhan Thanh cậu sao?
"Cậu chính là Nhan Thanh? Vạn năm đếm ngược hạng nhất Nhan Thanh?” Tô Tử Ngọc vươn tay, nói: "Chào cậu, tôi tên Tô Tử Ngọc, vạn năm đếm ngược hạng hai.”
Lý Chuẩn đứng cách đó không xa, không biết dùng biểu tình gì để biểu đạt tâm tình lúc này.
Hiện tại học tra đều tự tin như vậy sao?
Khẩu khí khi tự giới thiệu so với hạng nhất hạng hai còn tự tin hơn.
"Rất vui khi quen biết cậu." Nhan Thanh bắt tay với Tô Tử Ngọc.
"Tôi cũng vậy.”
Hai người trao đổi phương thức liên hệ.
Qua tầm một tuần, Nhan Thanh mới biết được Tô Tử Ngọc là một Beta, người đưa Tô Tử Ngọc đến trường hôm trước là anh trai không cùng huyết thống Trương Thần Vũ.
Hai người hơn kém nhau mười tuổi, ở cùng nhau tám năm.
Nhan Thanh biết Trương Thần Vũ là ai, là lão tổng công ty game lớn nhất cả nước.
Tuổi trẻ tài cao, thanh niên tài tuấn.
Nhan Thanh cùng Tô Tử Ngọc nhanh chóng trở thành bạn tốt.
Hai người có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện.
Luôn ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, khi không gặp mặt cũng không ngừng gửi tin nhắn cho nhau, số lần thường xuyên đến nỗi Lý Chuẩn vô cùng ghen tị.
Lý Chuẩn hôm nay ở trong nhà Nhan Thanh.
Gần đây mỗi ngày tan học hắn đều cùng đi với Nhan Thanh, sau đó hai người cùng nhau học bài, học xong thì hắn lại làm cơm chiều, sau đó cùng nhau ăn cơm, nhiều khi còn ở lại cùng xem phim.
“Đừng nhắn tin nữa, mau lại đây làm đề đi." Lý Chuẩn vì không để cho Nhan Thanh nhắn tin với Tô Tử Ngọc mà tìm vô số biện pháp.
Hắn tìm vài đề mục nhìn qua hơi khó, khuyên Nhan Thanh lại giải bài tập trước.
Nhan Thanh bị cuốn lấy không có biện pháp, cầm bút lên viết viết đáp án.
Lý Chuẩn thấy tốc độ cậu nhanh như vậy, còn tưởng cậu viết lung tung, khi xem đáp án thì lại thấy toàn bộ đều chính xác.
Sự chính xác cùng với tốc độ giải đề này mà sao mỗi lần thi thì đều là hạng nhất đếm ngược?
Tâm tư Nhan Thanh không đặt ở bài tập, vốn dĩ cậu cũng không phải là người thích làm bài tập. Thật ra, dạo gần đây ngoan ngoãn làm bài tập cùng với Lý Chuẩn chỉ là để tiện hít trộm tin tức tố của hắn mà thôi, thuận tiện có thể ăn cơm mà hắn nấu.
Lý Chuẩn nấu ăn vô cùng ngon, cậu và nhóc con trong bụng đều thích vô cùng.
Này cũng càng thêm kiên định quyết tâm của Nhan Thanh.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Lý Chuẩn làm bài xong, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
Nhan Thanh một bên trả lời tin nhắn của Tô Tử Ngọc, một bên nói: "Tôi muốn ăn cơm rang thịt bò."
“Lại là cơm rang thịt bò, ngày nào cậu cũng ăn mà không thấy chán sao?"
Lý Chuẩn còn chưa đi, cười cười duỗi tay xoa đầu cậu, nhân cơ hội liếc mắt nhìn màn hình của Nhan Thanh, xác định hai người chỉ nói chuyện phiếm như hai người bạn, không có chút ngọn lửa tình yêu nào mới thoáng yên lòng.
“Sẽ không chán đâu, chỉ cần là cậu nấu thì ăn cả đời tôi cũng không chán.” Nhan Thanh thuận miệng nói.
Những lời này, Nhan Thanh nói không cần suy nghĩ, Lý Chuẩn lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Hắn đưa tay xoa đầu Nhan Thanh, sau đó lướt xuống dưới, dừng ở trên mặt cậu, nói: "Vậy tôi sẽ nấu cơm cho cậu ăn cả đời."
Lý Chuẩn nói xong liền xoay người đi.
Hắn không nói tiếp, cũng không dám nói trắng ra.
Sợ nếu nói trắng ta sẽ làm Nhan Thanh lùi bước trở về.
Hắn là một Alpha, người hắn theo đuổi cũng là một Alpha, không có một trăm phần trăm xác suất thành công nên hắn không dám đánh cược.
Cho dù khả năng thất bại chỉ có 1% thì hắn cũng không dám đánh cược.