Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 78: Cãi nhau



Nhan Thanh mới vừa uống được mấy hớp thì bị người từ sau lưng đoạt mất lon nước có ga.

Cậu nghĩ là Từ Khải, tức giận quát: "Mẹ nó mày không biết tự lấy mà uống sao?"

Quay người lại, thấy Lý Chuẩn đang đứng phía sau cậu không biết từ bao giờ.

"Cậu làm gì vậy?" Nhan Thanh đối mặt với Lý Chuẩn, nhịn không được nghĩ đến chuyện tối qua, ngữ khí cũng yếu đi vài phần.

Tối qua nhất định là do cậu điên rồi. 

Nếu không sao lại có thể để Lý Chuẩn làm chuyện như vậy với mình? 

“Đừng uống nước đá, không tốt với thân thể đâu." Lý Chuẩn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc có hơi tức giận.

"Tôi cũng đâu phải người già tám chục tuổi, sao không thể uống nước lạnh? Cậu trả đây, dạ dày tôi tốt lắm." Nhan Thanh có loại tâm lý phản nghịch, càng không cho uống thì càng muốn uống.

Đặc biệt là khi đối mặt với Lý Chuẩn, ngày thường tâm lý này vốn không rõ ràng thì hiện tại lại phóng đại vô hạn. 

“Dạ dày tốt thì cũng không phải lý do có thể phá hư thân thể, khát nước thì tôi đưa cậu ly sữa nóng, đến phòng khách chờ đi, tôi đi làm bữa sáng."

Lý Chuẩn cầm lấy lon nước ngọt mà Nhan Thanh vẫn chưa uống xong, từ sau lưng nửa đẩy nửa dỗ cậu đến phòng khách.

"Vậy nửa lon nước kia thì sao? Ném đi sẽ rất lãng phí." Nhan Thanh nói.

“Sẽ không lãng phí.” Lý Chuẩn nói xong, ngửa đầu uống hết lon nước, uống xong thì bóp bẹp lại rồi ném vào thùng rác.

Toàn bộ quá trình làm cho Nhan Thanh vô cùng sửng sốt.

Đó là nước mà cậu uống dở.

Môi Lý Chuẩn chạm vào nơi cậu vừa chạm qua.

Đây không phải là gián tiếp hôn môi sao?

Mới sáng sớm đã k1ch thích như vậy? Từ Khải đứng bên cạnh nhìn đến tình cảm mãnh liệt mênh mông, cười không khép được miệng. 

Còn nói không phải yêu đương?

Đây là loại quan hệ có thể ngủ chung một giường, uống chung một lon nước. 

Bây giờ khi yêu người ta đều trong ngoài bất nhất như vậy sao? 

“Nhan ca, giữa mày và Chuẩn ca, không phải yêu đương thật sao?"

“Không phải, câm miệng.” Nhan Thanh túm lấy một cái gối ôm ném về phía Từ Khải, Từ Khải vui cười né tránh.

Ba người ăn xong bữa sáng, cùng nhau đi học.

……

Gần đây trong lòng Nhan Thanh có chút không yên, giống như quên mất một chuyện quan trọng nào đó, nhưng cậu lại không nhớ đó là chuyện gì.

Nhan Thanh gần đây đi WC hơi nhiều, cơ hồ mỗi khi hết tiết đều đi một lần.

Người không biết còn tưởng cậu bị hỏng van. 

Nhan Thanh cũng muốn mặt mũi, đi nhiều lần liền trở nên lén lút, đôi khi nói là muốn đi mua đồ, trên thực tế là trốn lên tầng khác đi WC, chính là tránh gặp người quen.

Mỗi khi hết giờ, cậu đều sẽ đến WC của khu cách vách đi một lần.

Đến khi sắp tan học, bỗng nhiên Nhan Thanh nhận được điện thoại của bác sĩ. 

Đến lúc này cậu mới nhớ tới đã đến ngày kiểm tra thai sản. 

Dù sao đây cũng là lần đầu cậu mang thai. 

Bên cạnh cũng không có người nhắc nhở, cho nên liền mơ hồ quên mất.

Nếu không phải bác sĩ nhìn thấy sắp hết hạn kiểm tra thai sản còn chưa thấy người lại đây, tự mình gọi điện thoại hỏi thì Nhan Thanh cũng không nhớ được chuyện này.

“Bác sĩ, thực xin lỗi, tôi quên mất." Nhan Thanh thiếu chút nữa bị sự hậu đậu của mình tức khóc.

"Tôi cũng đoán được là cậu quên mất, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cậu có tiện qua đây không? Cậu cho tôi một khung giờ nhất định, tôi sẽ ưu tiên khám cho cậu." Bác sĩ nở nụ cười.

"Ngày mai tan học tôi qua, đại khái tầm sáu giờ sẽ đến bệnh viện, có thể hẹn vào sáu giờ tối không?" Nhan Thanh tính toán thời gian rồi nói. 

“Đương nhiên không có vấn đề, vậy ngày mai gặp, giờ tôi còn mấy người bệnh đang xếp hàng, không nói chuyện nữa, tạm biệt.”

"Tạm biệt bác sĩ.” Nhan Thanh nhanh chóng nói.

Khi cậu vừa cúp điện thoại, bả vai bị người đập một cái, tuy không dùng nhiều lực nhưng vẫn doạ cậu hoảng sợ. 

Mặt Nhan Thanh bị doạ trắng bệch, xoay người nhìn thấy Từ Khải, tức giận muốn dùng chuỳ đập đối phương.

"Con mẹ nó mày định doạ chết bố mày sao?" Nhan Thanh đánh đấm Từ Khải.

Từ Khải bị đánh đến kêu oa oa, vắt giò lên cổ mà chạy, nói: “Nhan ca, mày đi bệnh viện làm gì?"

Nhan Thanh nghe thấy hai chữ "bệnh viện", trái tim nhỏ run run, theo hản năng bưng kín miệng Từ Khải, ánh mắt uy hiếp, giọng nói tuy nhỏ nhưng tràn ngập sự uy hiếp: "Câm miệng, đừng nói lung tung, bố mày chỉ là không thoải mái nên đi bệnh viện kiểm tra thôi."

Từ Khải tỏ vẻ hiểu rõ, nói: "Nhan ca, mày bị lộ bàng quang thật sao?" 

Nhan Thanh: “……Lăn, lăn cho bố mày." 

Nhan Thanh đánh Từ Khải một cái, hai người vui đùa ầm ĩ, hoàn toàn không chú ý tới có người tới gần.

Cho đến khi hai người không cẩn thận giẫm vào bậc thang.   

Tuy không cao, nhưng hai người đều không hề phòng, chắc chắn đều sẽ bị ngã.

Nhan Thanh theo bản năng dùng tay ôm bụng, sợ hãi nhắm chặt mắt.

Nhưng nghênh đón cậu không phải mặt sân lạnh như băng mà là một cái ôm rắn chắc.

Lý Chuẩn mở hai tay ra, vững vàng ôm lấy Nhan Thanh.

Từ Khải bị ngã ở bên cạnh gặm cẩu lương, đáng thương hề hề đứng lên, quay đầu lại nhìn hai thiếu niên vô cùng đẹp trai ôm nhau, ăn một miệng chanh, chua chết người.

Nhan Thanh phát hiện mình không bị té ngã, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cảm ơn.”

Sắc mặt Lý Chuẩn cũng không tốt hơn cậu, tưởng tượng đến động tác che bụng của cậu vừa rồi liền nghĩ mà sợ, tay chân lẫn trái tim đều lạnh băng.

"Sao cậu có thể hấp tấp bộp chộp như vậy? Không thể bận tâm đ ến thân thể của mình một chút sao?" Lý Chuẩn giận đến mức không lựa lời mà nói.

Nhan Thanh luôn được Lý Chuẩn đối xử ôn nhu, luôn chiếu cố tốt cho cậu, kết quả gần đây liên tiếp bị hắn tức giận, trong lòng không nhịn được cảm thấy khổ sở.

"Tôi thì làm sao?" Nhan Thanh gấp đến đỏ mắt.

"Thân thể Nhan ca làm sao vậy?" 

Từ Khải vừa mới bò dậy, còn chưa vỗ đi tro bụi trên người liền nghe thấy Lý Chuẩn nói, liên tưởng đến việc Nhan Thanh lén lút đi khám bệnh, trái tim cũng treo lên.

"Tôi khoẻ lắm!” Nhan Thanh rống lên một tiếng, đẩy Lý Chuẩn ra, chạy đi.

Từ Khải nhìn sắc mặt vẫn chưa khôi phục huyết khí của Lý Chuẩn, trái tim lại treo lên, cẩn thận nói: "Chuẩn ca, có phải Nhan ca có việc gì không?" 

"Cậu ấy không có việc gì, để tôi đi xem sao." Lý Chuẩn nói xong, đuổi theo Nhan Thanh.

Từ Khải bị bỏ lại một mình, do dự không biết nên ở lại hay đi theo. 

Nhan Thanh chạy một hơi lên trên sân thượng khu dậy học, thở hồng hộc, nỗ lực nghẹn nước mắt trở về, nhưng giống như nó cố ý muốn trái ngược với cậu, càng dùng sức nghẹn lại càng muốn trào ra.

"Lý Đại Đinh đáng ghét, chết đi cho bố chết đi cho bố chết đi cho bố!" Nhan Thanh chửi với cơn gió phía trước.

Vẫn chưa hết giận, lại nhấc chân đạp lên ống thép ở dưới đất, kết quả ống thép kia quá cứng khiến chân cậu bị đau.

Cơn đau xuyên tim k1ch thích tới tuyến lệ mẫn cảm yếu ớt của Omega.

Cái này, nước mắt càng ngăn không được.

Lạch cạch lạch cạch, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nếu không phải đang mang thai thì tốt rồi, như vậy sẽ không thay đổi không giống với chính mình.

Nhan Thanh càng khóc càng bi thương, cả người không chịu nổi khống chế mà sa vào một loại cảm xúc bi thương cực hạn.

Lý Chuẩn đuổi theo, vừa vặn nhìn thấy cậu ngồi xổm ôm đầu gối khóc thút thít, đau lòng không chịu được, cởi áo khoác trên người mình choàng cho Nhan Thanh, sau đó cũng ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, nói: "Thực xin lỗi, là tôi không tốt, tôi không nên tức giận với cậu."

“Chỉ biết nói xin lỗi thì có ích lợi gì? Cậu có thể đền bù tổn thương với tôi sao?" Nhan Thanh nhìn thấy Lý Chuẩn, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Trẫm: Không có bị cách ly, chỉ là không có trang thái viết tiếp, sorry~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.