Tuyến lệ của Nhan Thanh lại hỏng mất một lần nữa, khóc đến mức không kiềm chế được.
Vốn cậu không phải là người yếu ớt như vậy, nhưng bởi vì mang thai, luôn không chịu không chế mà rơi lệ, không hề giống bản thân chút nào.
Lý Chuẩn ôm Nhan Thanh thật chặt, hôn lên trán cậu, chà lau sạch sẽ nước mắt trên mặt Nhan Thanh, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi đồng ý trả giá mọi thứ để đền bù thương tổn cho cậu mà!"
Nhan Thanh hít hít cái mũi nói: “Ai cần chứ!”
“Tôi cần cậu mà!" Lý Chuẩn lau nước mắt cho Nhan Thanh, dùng thân thể để che lại những cơn gió đang ùa đến, nói: "Đừng khóc được không? Về nhà cậu muốn mắng như thế nào cũng được, chỉ cần cậu không khóc là được."
“Ai khóc, tôi mới không khóc.” Nhan Thanh đoạt lấy khăn giấy trong tay Lý Chuẩn, lau lau nước mũi.
Lý Chuẩn an tĩnh ở bên cạnh chờ cậu.
Nhan Thanh khôi phục lại cảm xúc, trừng mắt nhìn Lý Chuẩn nói: "Chuyện vừa rồi không được nói ra, nếu cậu dám nói ra cho người khác biết, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!"
“Không để yên cho tôi thật sao?" Lý Chuẩn nói.
“Đương nhiên.” Nhan Thanh tức giận đáp.
“Vậy như thế tôi liền nói ra, như vậy cả đời này tôi và cậu sẽ không bao giờ dứt ra được." Lý Chuẩn da mặt dày nói.
Hắn nói làm Nhan Thanh nghẹn một chút, mặt đỏ lên, không biết là do tức hay vì thẹn.
Trên đường hai người trở về.
Lý Chuẩn nghĩ đến chuyện vừa rồi, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi Từ Khải nói cậu đi bệnh viện? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nhan Thanh lắc đầu, không chịu nói cho Lý Chuẩn.
“Không có việc gì, chỉ là đi kiểm tra thân thể thôi. Ngày mai cậu không cần chờ tôi, cứ tự mình về trước đi."
“Tôi đưa cậu đi." Lý Chuẩn nói.
“Không cần, tôi tự đi, cậu không được đi theo." Ngữ khí Nhan Thanh vô cùng bá đạo.
Cậu không cho Lý Chuẩn đi, trong lòng Lý Chuẩn càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là bởi vì cái gì mà không chịu để người khác đi cùng?
Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là nhóc con ở trong bụng.
Nói cách khác, Nhan Nhan sẽ đi kiểm tra thai sản sao?
Nếu là kiểm tra thai sản, vậy Nhan Nhan chỉ có thể đi khám ở phòng khám tư nhân kia.
Lý Chuẩn hiểu rõ, không tiếp tục hỏi, nên tìm trên mạng thực đơn dành cho dựng phu, tùy tiện kiểm tra xem những công việc cần chuẩn bị trước khi đi kiểm tra thai sản.
Kết quả tìm trên Tinh Võng rất nhiều, nhưng không quá thống nhất.
Trong đó hiện ra nhiều nhất chính là tham khảo bác sĩ.
Lý Chuẩn nhìn chằm chằm mấy chữ kia, xoay người nhìn thoáng qua phòng khách, Nhan Thanh đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, đang xem đến đoạn hay.
Lý Chuẩn đi về phía phòng bếp, gọi điện cho bác sĩ.
Lần trước khi hắn đến phòng khám, khi đi thuận tiện lấy danh thiếp của bác sĩ, vừa hay lúc này có thể phát huy công dụng.
"Xin chào!" Bác sĩ tưởng là người bệnh gọi điện tới, lễ phép mở miệng.
“Chào bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, trước khi đi kiểm tra thai sản thì dựng phu có cần chú ý gì không?"
Lý Chuẩn cố ý đè thấp thanh âm, giọng nói có phần khác so với khi hắn nói lớn, bác sĩ toàn toàn không nhận ra, một năm một mười trả lời câu hỏi.
Có được đáp án, Lý Chuẩn cúp điện thoại, bắt đầu chuẩn bị.
Ngày hôm sau, sau khi tan học.
Nhan Thanh thu thập đồ vật, không nói chuyện cùng ai, vội vã chạy ra khỏi lớp học.
Lý Chuẩn biết cậu muốn tránh mình, cố ý thả chậm động tác, chờ Nhan Thanh đi khoảng mười phút mới bắt đầu đi theo.
Bệnh viện tư nhân.
Nhan Thanh đè thấp mũ, dùng vành mũ che đi khuôn mặt của mình rồi đi vào.
Khi bác sĩ xoay người đột nhiên nhìn thấy cậu còn có chút hoảng sợ.
“Tiểu khả ái, sao mỗi lần cậu lên sân khấu đều đáng yêu như vậy?" Bác sĩ nở nụ cười.
Mặt Nhan Thanh hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, không phải tôi tới doạ anh, tôi tới kiểm tra, kiểm tra thai sản.”
Nhan Thanh nhìn vòng quanh bốn phía, xác định không có ai ở bên cạnh nghe được thanh âm cậu, mới nhỏ giọng nói.
"Tôi biết, cậu vào trong ngồi trước đi, trước tôi có hẹn một bệnh nhân nhưng vì kẹt xe nên đến chậm, lát nữa người ta sẽ đến, tôi xem cho cậu ấy một chút, được chứ?" Khi bác sĩ nói chuyện với Nhan Thanh, thanh âm có phần ôn nhu.
Nhan Thanh gật gật đầu, đi về phía phòng nghỉ của bác sĩ.
Khi cậu vào không bao lâu, hộ sĩ bưng một ly nước ấm đến.
"Chào em, bác sĩ bảo chị đưa nước cho em." Chị hộ sĩ nhìn thấy mặt Nhan Thanh, hai mắt sáng lên.
Lớn lên thật là đẹp mắt, trên người còn toát ra một loại khí chất vô cùng đáng yêu, dễ thương, khó trách bác sĩ gọi cậu là Tiểu Khả Ái.
“Cảm ơn.” Nhan Thanh nhận ly nước.
“Không cần khách khí, chị có thể chụp cùng em một bức ảnh không? Chị rất thích khuôn mặt của cậu." Chị hộ sĩ vội hỏi.
Nhan Thanh khó xử mà cầm ly nước, xin lỗi nói: "Xin lỗi, em không thể chụp ảnh."
“Không sao không sao, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi, chị ra ngoài trước, có việc gì em cứ gọi chị nha."
Khi chị hộ sĩ ra ngoài thì không đóng kín cửa lại, cánh cửa vẫn khép hờ lộ ra một chút.
Khi chờ Nhan Thanh cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu.
Rõ ràng chỉ mới qua năm phút, lại giống như đã chờ hơn một giờ.
Cậu ở phòng nghỉ như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, lại sợ hãi có người đột nhiên đẩy cửa vào, sau đó nhận ra cậu là nhân vật chính trong truyện tranh nam x nam nổi tiếng, nhận ra ba cậu là siêu sao vũ trụ.
Tuy rằng bác sĩ đã nói qua, bọn họ sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin riêng tư nào của bệnh nhân nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Đại khái đây cũng như trong sách viết: Thời kỳ đầu mang thai sẽ có chút đa sầu đa cảm, loại tình huống này sau khi tách ra cùng với người yêu của mình lại càng rõ ràng.
Tuy rằng gần đây cậu hay ở chung với Lý Chuẩn, nhưng vì để hắn không phát hiện ra nhóc con trong bụng nên cậu vô cùng cảnh giác về khoảng cách của hai người, cũng không hấp thu tin tức tố của hắn được bao nhiêu.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, mấy ngày nay cảm xúc của cậu không ổn định.
Ngoài phòng nghỉ.
Người bác sĩ chờ rốt cuộc cũng tới.
“Anh, em đưa bạn em tới."
Người đẩy cửa tiến vào là một thiếu niên, trông hơi giống bác sĩ nhưng vóc dáng thì lùn hơn một chút, làn da trắng sứ như trân châu, ngũ quan giống như búp bê, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.
Có một cậu thanh niên khác đang đứng bên cạnh y, tóc đen tự nhiên, ngũ quan tinh xảo, đang nụ cười ôn nhu.
“Chào bác sĩ, tôi là bạn của Chu Vũ, tên là Bạch Thư."
“Chào cậu!" Bác sĩ duỗi tay ra bắt tay cùng Bạch Thư.
Chu Vũ ở bên cạnh gấp không chờ nổi, nói: "Anh, kiểm tra cho Bạch Thư đi, kiểm tra xong em còn phải đưa cậu ấy về nhà, một tiếng thôi mà chồng cậu ta cứ gọi cho em hơn mười cuộc, phiền chết."
“Làm gì mà tận chục cuộc, hôm nay quân bộ có việc nên cần phải đi một chuyến." Bạch Thư cười cười nói.
“Hừ, có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc đi kiểm tra thai sản với vợ? Cậu đây là đang mang thai con của nhà họ Nhan, tôi thấy anh ta không đủ thương cậu, thừa dịp chưa đăng ký kết hôn thì mau chia tay đi, tôi tìm cho cậu một Alpha khác tốt hơn…… Ai nha.”
Chu Vũ học chưa kịp nói xong đã bị bác sĩ cốc đầu.
“Đừng nói mấy lời lung tung."
Chu Vũ ôm đầu kêu ngao ngao, chọc cười Bạch Thư, y che miệng cười ra tiếng.
Nhan Thanh ở phòng nghỉ, loáng thoáng nghe được thanh âm của anh dâu nhà mình, nhưng lại không dám xác định.
Trong lòng lo sợ bất an.
Cậu nghĩ lại, không có thanh âm của anh cậu, bình thường anh cậu đều đưa anh dâu đều đưa anh sau đi kiểm tra thai sản quân khu, sao có thể qua bên này được?
Lại nói, lấy cá tính của anh cậu, trừ phi có việc gì quá gấp nếu không anh sẽ không để cho anh dâu đến đây kiểm tra thai sản một mình.
Tổng kết lại, người bên ngoài không phải là anh dâu, chỉ là một Omega có giọng nói anh ấy mà thôi.
Nhan Thanh tự mình an ủi, thở phào nhẹ nhõm, nhưng khí thế mới lên một nửa liền nghe được một tràng tiếng cười như chuông bạc ngoài cửa.
Tiếng cười này cũng quá giống đi?
Nhan Thanh lại bị dọa run run, da đầu trở nên tê dại.
Vì xác nhận người bên ngoài có phải anh dâu không, Nhan Thanh đi đến cửa phòng nghỉ, lặng lẽ nhìn qua khe cửa, lộn một con mắt nhìn ra ngoài.
Nhưng với góc độ này cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của người nọ, còn không nhìn thấy hết, nhưng có thể nhìn thấy người bên cạnh rõ ràng, và bác sĩ đang ngồi phía chính diện.
Nhan Thanh định mở cửa ra chút để nhìn thấy rõ hơn.
"Chào em, em cần gì sao?"
Chị hộ sĩ vừa rồi đột nhiên xuất hiện, doạ cho Nhan Thanh giật nảy mình.
“Em chào chị, em chỉ mở cửa ra để xem có thấy bác sĩ hay không thôi." Sau lưng Nhan Thanh đều là mồ hôi lạnh.
E sợ mấy người phía trước sẽ xoay người nhìn qua đây.
Lỡ như người nọ thật sự là anh dâu, y thấy cậu đang ở chỗ này thì cậu phải giải thích như thế nào?
Hộ sĩ nhìn thoáng qua phía bác sĩ, quay đầu cười cười với Nhan Thanh, nói: "Ngại quá, chắc còn phải chờ thêm một lát, em trai bác sĩ đưa bạn tới đây, cũng tới kiểm tra thai sản, chắc em phải đợi thêm nửa tiếng nữa."
Kỳ thật cũng không phải cậu chờ nửa giờ.
Vốn dĩ cậu hẹn bác sĩ sáu giờ mới đến, xong lại đến sớm hơn nửa tiếng.
Cậu không nghĩ tới hôm nay nhiều người đến bệnh viện như vậy, nếu không thì cậu cũng sẽ không vội vàng đến sớm.
Nhan Thanh nắm cạnh cửa hơi dùng sức, đầu ngón tay hơi hơi trắng bệch.
Hộ sĩ hỏi: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chị giúp em đi gọi bác sĩ qua đây trước."
“Không cần không cần, không phải em không thoải mái, em chỉ tùy tiện hỏi thôi." Nhan Thanh nhanh chóng nói với hộ sĩ.
“Vậy là tốt rồi, nếu còn có chuyện gì thì tìm bọn chị nhé!" Hộ sĩ nói xong liền đi.
Nhan Thanh lại gọi cô lần nữa, có chút ngượng ngùng nói: “Hộ sĩ tỷ tỷ, cho em hỏi, người đứng bên cạnh em trai bác sĩ là ai vậy? Chị biết tên của anh ấy không?"
“Chị cũng không rõ lắm, nhưng chị có thể đi hỏi một chút." Hộ sĩ nói.
“Không, không cần, em chỉ tò mò thôi, bởi vì bên cạnh em không có bạn là Omega nào, cho nên nhìn thấy người đang mang thai có chút tò mò, chị không cần quan tâm đâu, chị cứ đi làm việc đi." Nhan Thanh vẫy vẫy tay, rất sợ hộ sĩ dẫn mấy người kia lại đây.
Nhan Thanh khẩn trương nhìn trong chốc lát, cuối cùng đóng cửa lại.
Nhưng chưa đóng được hai phút, lại nhịn không được mở cửa ra.
Lúc này đây, khi cậu mở cửa ra, không nhìn thấy hai người vừa rồi, cũng không nhìn thấy bác sĩ.
Nhan Thanh đoán là họ đi đến phòng kiểm tra rồi.
Cậu vội vàng muốn biết người kia có phải anh dâu mình không, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm ra nhìn xem.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa liền nghe thấy thanh âm ở sau lưng vang lên.