Lý Chuẩn gắp miếng thịt bò đến bên miệng cậu, nói: "Vậy thì đi."
Nhan Thanh: "......" Không, bố đây chẳng muốn đi chút nào.
Xong con bê.
Cốt truyện đáng ghét lại tới nữa rồi.
Đừng nói nó sẽ khiến cậu đẩy Lý Chuẩn xuống biển nha?
Nhan Thanh buồn bực đến mức thấy lẩu cũng không còn thơm, cả đầu chỉ nghĩ biện pháp làm sao để lẩn tránh chuyện này.
Thứ duy nhất cậu có thể chống lại cốt truyện chính là Bug tinh Lý Chuẩn, nhưng Lý Chuẩn đang ở bên cạnh cậu, cốt truyện còn khiến cậu khẩu thị tâm phi.
Tới ngày lễ tốt nghiệp, nhân lúc lơ đãng nó nhất định sẽ khiến cậu đẩy Lý Chuẩn xuống nuôi cá mập ăn.
Nhan Thanh càng ăn càng hụt hẫng, quay đầu nhìn Lý Chuẩn đang không hiểu gì, người này cái gì cũng không biết, cho rằng cậu đang muốn ăn thịt.
Căn bản không biết vận rủi sắp ập tới.
"Ăn no rồi sao?"
Lý Chuẩn thấy cậu nhai lâu như vậy còn chưa nuốt xuống, mặt mệt mỏi nên cho rằng cậu đã ăn no.
Nhan Thanh lắc đầu, nhìn miếng thịt hắn đưa tới bên miệng, há miệng ăn.
Nói không nên lời.
Những lời này căn bản không thể nói ra.
Ăn xong nồi lẩu, cả đám giải tán tại chỗ, Nhan Thanh và Lý Chuẩn cùng về nhà.
Trên đường về, đèn đường kéo cho cái bóng hai người thật sự dài, lâu lâu còn đan xen vào nhau.
Tay Nhan Thanh đút vào túi áo, đi phía sau Lý Chuẩn, cúi đầu nhìn cái bóng của hai người, bước từng bước lớn giẫm lên nó.
Cậu giấu cả người ở phía sau Lý Chuẩn, đi tới đi lui không chịu nhìn đường cho đến khi cụng đầu vào lưng hắn.
Lý Chuẩn theo bản năng trở tay che chở Nhan Thanh, kéo cậu vào trong lòng, chà xát lỗ tai cậu, nói: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Từ khi nhắc đến lễ tốt nghiệp là thấy cậu không vui."
Nhan Thanh thò tay vào túi áo Lý Chuẩn, cầm lấy tay hắn, buồn phiền nói: "Không có gì, chỉ là do ăn quá no thôi."
Lý Chuẩn cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau, nói: "Chúng ta đi bộ một vòng rồi hãy về nhà nha!"
Hai người đi theo đường cái, trên đường đi ngẫu nhiên sẽ gặp người đang rèn luyện thân thể, những người đó thấy hai thiếu niên đẹp trai đi chung một chỗ đều nhìn không được ghé mắt nhìn, phát hiện hai người đang nắm chặt đôi tay.
Có một người nhìn đến mê muội, không cẩn thận đụng phải thân cây chọc Nhan Thanh cười vui vẻ.
Lý Chuẩn nghe thấy cậu cười, xoa xoa ngón tay cậu.
"Đúng vậy, có cho không?" Lý Chuẩn học theo cậu nói chuyện damdang.
Nhan Thanh không nghĩ tới hắn sẽ đáp như vậy, nhịn không được mà đỏ mặt lên, đẩy tay Lý Chuẩn ra, đi nhanh trước hắn một bước.
Lý Chuẩn chân dài hơn cậu, chỉ cần vài bước là đã có thể đuổi kịp Nhan Thanh.
"Ba lớn ba nhỏ tôi ngày mai sẽ qua đây, muốn gặp mặt không?" Lý Chuẩn đi bên cạnh Nhan Thanh, cầm lấy tay cậu một lần nữa.
Hai ông già kia muốn đến gặp Nhan Thanh từ lâu, chỉ là Lý Chuẩn sợ bọn họ làm ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu nên vẫn luôn dời lịch.
Nhưng hai ông già kia tính toán thi đại học xong, ngày mai nói cái gì cũng phải đến đây một lần, cho dù không gặp mặt chính thức thì cũng trộm nhìn Nhan Thanh một cái xem sao.
"Hai ba ba của cậu muốn tới đây sao?" Ngày thường Nhan Thanh biểu hiện không sợ trời không sợ đất, nhưng vừa nghe thấy sắp phải gặp người lớn trong nhà liền lập tức khẩn trương.
Đấy chính là đoàn trưởng tinh tặc đoàn và vợ của ông.
Cậu chỉ nhìn thấy đại nhân vật này qua tin tức, vậy mà bây giờ ông muốn đích thân đến gặp cậu.
Từ khi còn nhỏ Nhan Thanh luôn khát khao với tinh tặc đoàn, thậm chí bởi vì một cuốn truyện tranh mà đã bắt đầu có ý muốn trở thành một tinh tặc xuất sắc.
Đây là ước mơ của cậu, cho đến khi lớn lên mới phát hiện không có khả năng.
Đó là thế giới mà một cô nhi không có ai chống đỡ như cậu không thể chạm đến.
"Đừng khẩn trương, nếu cậu không muốn thấy họ thì tôi bảo họ không đến là được rồi." Lý Chuẩn sợ Nhan Thanh lo lắng mới không muốn hai ông già nhà mình xuất hiện sớm như vậy.
Hắn còn chưa nói chuyện nhà mình với Nhan Thanh, sợ cậu sẽ bài xích hắn.
Bây giờ mà gặp mặt, thậm chí Lý Chuẩn còn cảm thấy xuất thân nhà tinh tặc của mình không xứng với xuất thân quân nhân của nhà Nhan Thanh.
Cho nên hắn vẫn luôn không dám nói.
Cũng không dám để các ba ba đến gặp Nhan Thanh.
Lại không biết trong tay Nhan Thanh cầm kịch bản, đã biết bối cảnh nhà hắn từ đầu.
"Có phải họ đang trên đường tới đây không?" Nhan Thanh khẩn trương nói.
"Sắp tới rồi, nhưng đêm nay họ sẽ ở khách sạn, tôi không đồng ý cho họ lại đây, nếu cậu không muốn gặp bọn họ thì tôi cũng không ép."
Hai người vừa đi vừa nói, thoáng chốc đã đến trước cửa nhà.
Nhan Thanh đứng trước cửa nhà, chậm chạp không nhập mật khẩu.
Cậu do dự một lúc lâu, đột nhiên xoay người, đối diện với Lý Chuẩn đang đứng phía sau, nói: "Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi, vừa hay ba ba tôi cũng đã về, hai nhà cùng ăn một bữa cũng tốt."
Đây là thời điểm tốt để hai nhà gặp mặt.
Nhan Thanh do dự lúc lâu, cuối cùng cho ra kết luận.
Cậu nói xong trực tiếp mở cửa vào, đổi giày ở huyền quan, cởi áo khoác ra rồi chuẩn bị đi tắm rửa.
Nửa giờ sau, Nhan Thanh đầu tóc ẩm ướt đi ra ngoài.
Lý Chuẩn cầm khăn lông sạch sẽ lau đi nước trên tóc của cậu, lau không sai biệt lắm, bắt đầu lấy máy sấy tóc để sấy.
Nhan Thanh nằm trên sô pha, có chút mơ màng sắp ngủ.
Bỗng nhiên nhớ tới còn chưa nói chuyện này với các ba ba, lập tức tỉnh táo lại.
Ngón tay Lý Chuẩn xuyên qua những sợi tóc mềm mại, nhẹ nhàng mát xa da đầu cho cậu.
"Tôi quên gọi điện nói cho ba ba, cậu đi tắm rửa trước đi, tôi gọi điện thông báo cho hai người họ."
Lý Chuẩn không nhúc nhích, vuốt v e khuôn mặt ngày càng mềm mại của cậu, nói: "Đừng quá miễn cưỡng, nếu cậu ngại, mình tôi đi gặp hai ba là được rồi."
Nhan Thanh dừng lại động tác chuẩn bị gọi, lắc đầu: "Không có miễn cưỡng gì cả, vốn dĩ tôi cũng tính là sau khi thi đại học xong sẽ nói với hai người họ, hiện tại chỉ là nói sớm hơn vài ngày mà thôi."
Cậu muốn tìm việc khiến mình có thể bận rộn hơn thì mới có thể bình tĩnh mà không nhớ đến lễ tốt nghiệp.
Lý Chuẩn cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi cậu một cái, thanh âm trầm thấp gợi cảm, "Cảm ơn cậu, Nhan Nhan."
Trong lòng Nhan Thanh nhảy dựng, khi nhìn thấy Lý Chuẩn xoay người, bỗng nhiên vươn tay giữ chặt hắn.
Lý Chuẩn xoay người, nghi hoặc nhìn cậu.
Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn, ngơ ngẩn mà nhìn chăm chú một hồi lâu, mới lấy hết can đảm mở miệng, "Nếu...... Tôi là nói nếu, nếu tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu có tha thứ cho tôi không?"
Lý Chuẩn quay lại, hai tay chống lên lưng ghế sô pha, dán lên xương quai xanh rồi cổ Nhan Thanh ngửi ngửi.
Chóp mũi đụng vào da thịt.
Chuyển dời đến gáy.
Nhan Nhan cảm giác vị trí tuyến thể bị thứ gì đó ẩm ướt cọ vào, làm cậu run đến giật mình, thân thể lập tức mềm xuống.
Lý Chuẩn li3m xong, còn há miệng nhẹ nhàng gặm một cái, không dùng lực, nhưng nơi đó rất mẫn cảm, Nhan Thanh chỉ bị hàm răng cọ vào mà thân thể đã nhẹ nhàng run lên.
Thanh âm Lý Chuẩn khàn khàn, nói: "Tha thứ cho cậu thì có thể, nhưng trừng phạt nên có cũng sẽ không thiếu."
Lý Chuẩn cười có chút câu nhân, ánh sáng trong mắt làm cho người đối diện làm cậu mất hết ý chí.
Gương mặt này quá đẹp trai, đẹp đến mức trở thành một thứ vũ khí lợi hại, giống như mặc kệ hắn nói cái gì, chỉ cần dùng gương mặt này là có thể khiến người ta dễ dàng tha thứ.
Nhan Thanh duỗi tay sờ s0ạng tuyến thể sau gáy.
Khi tự mình chạm vào thì không có cảm giác gì, thậm chí nếu không tìm cẩn thận còn không thấy vị trí của nó.
Không giống tay Lý Chuẩn, như có ma lực, chỉ cần chạm một chút đã khiến cả người cậu mềm nhũn.
Nhan Thanh nghĩ đến lời nói của Lý Chuẩn, mặt lại đỏ hơn vài phần.
Ngày hôm sau.
Nhan Thanh dậy sớm, thậm chí còn sớm hơn cả Lý Chuẩn.
Cậu bị đói tỉnh, tỉnh lại liền nhớ đến hôm nay phụ huynh hai nhà gặp nhau, lập tức liền đánh tan cơn buồn ngủ.
Hoàn toàn không ngủ được, trở mình, đối diện với Lý Chuẩn đang ngủ ngon, lập tức cảm thấy đố kỵ, duỗi tay gãi gãi mặt hắn.
Nhưng cậu lại luyến tiếc khung cảnh đẹp như này nên chỉ nhẹ nhàng chạm vào vài cái, nhẹ nhàng như gãi ngứa, căn bản không đánh thức Lý Chuẩn dậy.
Nhan Thanh thấy Lý Chuẩn vẫn không tỉnh, lại đổi chiêu, véo mũi hắn.
Nhưng tay vừa mới sờ lên là Lý Chuẩn đã mở mắt ra, doạ cậu run run, thừa dịp cậu đang đứng hình liền ôm lấy cậu, hôn một cái thật mạnh.
Ánh mắt Lý Chuẩn trở nên sâu thẳm, lại thò qua muốn hôn Nhan Thanh nhưng bị cậu lấy tay che mặt lại, nói: "Tôi nói là tôi đói bụng đó."
"Vợ à, em muốn ăn cái gì?" Lý Chuẩn cầm lấy tay cậu hôn hôn.
"Muốn ăn bánh bao."
Nhan Thanh liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn không động đậy, dùng chân dỗi dỗi lại bị Lý Chuẩn ôm đồm mắt cá chân.
Lý Chuẩn kéo Nhan Thanh đến trước mặt, dán lên cổ cậu ngửi ngửi, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Nhan Nhan, cậu thơm quá!"
Tin tức tố vị dâu tây, là thứ mà hắn yêu nhất trên đời.
"Cậu bị ngốc à, tôi vừa mới moi chân, thơm cái rắm." Nhan Thanh dỗi người xong đã bị Lý Chuẩn hôn lên môi.
Kỹ thuật hôn của Lý Chuẩn càng ngày càng tốt, khi hôn môi còn cố ý sờ mó tuyến thể sau gáy cậu, làm cho Nhan Thanh hoàn toàn không có biện pháp tự hỏi.
"Nhan Nhan." Thanh âm Lý Chuẩn ép tới rất thấp, ánh mắt giống như chó sói nhìn chằm chằm Nhan Thanh.
Nhan Thanh cầm lấy tay hắn, hô hấp dồn dập, "Lát nữa sẽ gặp phụ huynh hai bên đấy."
Lý Chuẩn nhẹ nhàng gặm lên môi cậu, nói: "Hẹn cơm chiều, sẽ kịp mà."
"Chính là......"
Lời chưa nói xong bị nuốt đi vào.
Sau một hồi, Nhan Thanh tắm rửa xong đi ra, khuôn mặt hồng hồng, cũng không biết là do tắm hay là chuyện phía trước làm đỏ lên.
Tuy rằng không có làm đến bước cuối cùng, nhưng cậu vẫn chảy mồ hôi cả người.
Thân thể này quá nhạy cảm.
Dưới sự câu dẫn của tin tức tố của Lý Chuẩn, thân thể càng thêm dễ dàng bị k1ch thích.
Đây chưa đánh dấu đã thành như vậy, nếu sau này bị đánh dấu, không biết ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn có khiến mình trở nên damdang không.
"Nước chanh mật ong, uống hai miếng giải khát xem nào." Lý Chuẩn đưa ly nước chanh mật ong mà mình pha cho Nhan Thanh.
Từ sau khi Nhan Thanh mang thai, càng ngày cậu càng thích vị chanh, hương vị chua chua ngọt ngọt này càng khiến cậu mê mẩn.
Nhưng Lý Chuẩn sợ Nhan Thanh no sớm, chỉ cho cậu uống nửa ly để giải khát.
Nhan Thanh uống không để phí giọt nào, uống xong còn li3m li3m môi.
"Ngon quá."
"Ăn bánh bao hay ăn cháo trước?" Lý Chuẩn kéo ghế dựa ra, để cậu ngồi xuống.
"Bánh bao, muốn ăn bánh bao thịt." Nhan Thanh cầm lấy một cái bánh bao thịt, há mồm cắn một chút, cắn một miếng đã nhìn thấy bên trong chảy ra nước thịt vụn, hương thơm nồng lập tức liền trào ra.
Sau khi ăn no, Nhan Thanh đi loanh quanh phòng khách vài vòng để tiêu thực, sau đó khoá mình trong thư phòng.
Cậu đã ngừng cập nhật một thời gian, đã đáp ứng thi xong sẽ chăm chỉ cập nhật chương mới, không thể tiếp tục nuốt lời.
Cho nên sau khi thi đại học xong, cậu lập tức bắt đầu vẽ tranh.
Nhưng cậu không thể để Lý Chuẩn nhìn thấy mình vẽ tranh được.
Cho nên liền tìm một cái cớ để khoá cửa thư phòng lại.
Nhan Nhan mới vừa đăng nhập tài khoản, biên tập đã bắt đầu cho tin nhắn thành 99+, lập tức nhảy ra phủ kín cả màn hình.
Cậu còn chưa kịp đọc tin nhắn trước thì đã không ngừng có tin nhắn cuồn cuộn gửi qua, một cái rồi một cái, nhanh đến mức Nhan Thanh lấy mặt lăn bàn phím cũng không trả lời xong.
Tốc độ này có phải do độc thân nhiều năm luyện thành hay không?
Nhan Thanh mới vừa thoát cô đơn không lâu liền nghĩ đến đối phương là cẩu độc thân, quan ái thái độ của cẩu độc thân, để cho đối phương gửi thêm vài câu mới chen vào.
Lảm nhảm: Cám ơn trời đất, rốt cuộc cậu cũng online.
Lảm nhảm: Tôi chờ cậu đến mức hoa cũng tàn rồi.
Lảm nhảm: Độc giả nói nếu cậu không cập nhật nữa thì con cháu họ cũng vào đại học rồi cũng nên.
Lảm nhảm: Đồng ý với tôi, nói hôm nay vẽ xong đi được không?
Nhan Thanh: Hôm nay vẽ không xong đâu, nhưng một tiểu kịch trường thì có thể đấy.
Thời gian không đủ để cập nhật chương mới, nhưng một tiểu kịch trường mấy ô vuông thì vẫn làm kịp.
Lảm nhảm: Được được được, chỉ cần cậu chịu cập nhật, cho dù là bản phác thảo thì cũng được.
Lảm nhảm: Độc giả của cậu sờ thấy Weibo của tôi rồi, ngày nào cũng khóc lóc lăn lộn để tôi giục cậu cập nhật chương mới.
Lảm nhảm: Còn có người uy hiếp tôi, nói phải gửi cho tôi con dao.
Nhan Thanh:...... Đã biết, anh còn định để tôi cập nhật hay không đấy?
Nhan Thanh: Muốn tôi cập nhật thì ít nói thôi, đừng chiếm dụng thời gian của tôi, tối nay tôi còn muốn đi hẹn hò.
Lảm nhảm: Đã nhận.
Sau đó biên tập lảm nhảm không tiếp tục gửi tin nhắn cho Nhan Thanh nữa.
Nhan Thanh cũng thuận lợi vẽ xong tiểu kịch trường đầu tiên của truyện tranh.