Trịnh Bân không chút đề phòng, bị đánh lui về phía sau, đụng phải cánh cửa tủ giày đơn sơ trước cửa nhà.
Trong lòng bàn tay bị đụng rách tạo thành một vệt máu trên cửa tủ, cơn đau ngắn ngủi lại sắc bén khiến ông ta lập tức bùng nổ cơn tức giận.
"ĐM, con mẹ mày tìm chết đúng không!"
Trịnh Bân đột nhiên bò dậy từ dưới đất, Bùi Ý bị túm lấy bất ngờ không kịp đề phòng, trong con ngươi khẽ lóe lên một tia ánh sáng nhàn nhạt.
Lạnh lẽo ngắn ngủi nhưng sắc bén, không giống một con dao cùn đã lâu không được mài dũa, mà giống như một thanh bảo đao được cất giấu từ rất lâu.
Trong chớp mắt Trịnh Bân đột nhiên trở nên chần trừ.
Chú Khải đứng ở phía sau ý thức được nguy cơ chuẩn bị xảy ra chuyện, cho tài xế và bảo vệ đi phía sau một ánh mắt. Hai ngươi kịp thời phản ứng, bước lên một bước khống chế Trịnh Bân.
Hai đấu một không chột cũng què, Trịnh Bân tốn sức năm trâu bảy bò cũng không thoát được khỏi hai người, vừa tức giận vừa lo sợ hét lớn lên: "Mấy người là ai? Bắt tôi làm cái đéo gì?"
"Không nghe thấy hai mẹ con nhà này đang cướp nhà tôi sao? Không nhìn thấy cái thằng điên này vừa mới đánh tôi một cái sao? Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát để xử lý."
Giọng của Trịnh Bân càng nói càng lớn, khiến cho hàng xóm xung quanh cũng nhao nhao ló đầu ra hóng hớt.
Bùi Ý nhịn cơn đau từ khớp xương ngón tay truyền tới, chỉ hận không thể đi lên cho tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ này thêm hai đấm, nhưng cậu cảm nhận được người bên cạnh đang lo lắng, chỉ đành tạm thời thu liễm.
——
Nơi này là Đế Kinh.
Trịnh Bân trên danh nghĩa vẫn là chủ nhà, kể cả đã vi phạm hợp đồng cho thuê nhà, làm khó dễ hai mẹ con họ trước, nhưng nếu cưỡng chế đả thương ông ta, sợ là sẽ gây ra nhưng phiền phức không cần thiết khác.
Huống chi, bây giờ cậu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bản thân không có chút lực nào. Vừa rồi đánh ông ta một quyền còn đang đau tay. Nếu như chuyện này truyền đến tai Bạc Việt Minh, nói không chừng đối phương lại chán ghét cậu suốt ngày ra ngoài gây chuyện.
Suy nghĩ đến đây, Bùi Ý nhanh chóng thay đổi cách thức làm việc.
Bản thân cậu không tiện ra tay, vậy thì mượn tay những người khác để giải quyết đống phiền phức này thôi.
Bùi Ý nhìn về phía chú Khải đứng đằng sau, ánh mắt cầu khẩn: "Chú Khải..."
Trên gương mặt đang ngây thơ vô hại đột nhiên xuất hiện một ánh mắt tức giận, khóe mắt khẽ đỏ ửng, nhìn giống hệt như bị ép tức giận, ngay cả tiếng nói cũng không kiềm chế được mà run rẩy.
Chú Khải từ nãy tới giờ đã cảm thấy lòng dạ Trịnh Bân đen tối không còn gì để nói, làm gì cần phải Bùi Ý mở miệng xin giúp đỡ? Từ lâu ông đã muốn xử lý rồi.
Ông đi lên phía trước an ủi: "Tiểu tiên sinh, cậu đừng nóng giận, chuyện này để tôi giải quyết."
"Giải quyết? Tao nhổ vào!"
Trịnh Bân năm lần bảy lượt không thoát ra được, lại còn làm cánh tay mình càng ngày càng đau hơn, nhưng giọng nói phát ra lại càng trở lên ngạo mạn: " Cái lão già không chịu chết* như ông, giải quyết được cái rắm!"
"..."
Mặc dù thân phận của chú Khải là quản gia, nhưng lúc còn trẻ từng đi theo bên cạnh gia chủ Bạc Phái Chi lăn lộn bên ngoài, đến bây giờ ở trước mặt người khác cũng coi như là có chút mặt mũi, thế mà bây giờ lại bị nói là "lão già không chịu chết!"
Nụ cười trên khóe miệng chú Khải hơi cứng lại, cười như không cười: "Cứ theo như ông Trịnh đây nói, chúng ta báo cảnh sát xử lý đi."
Trịnh Bân sửng sốt một chút, hàng xóm ló đầu ra hóng hớt náo nhiệt cũng cảm thấy nghi ngờ.
Đúng ra là phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện chứ, sao lại gọi cảnh sát rồi?
Chú Khải ra hiệu bảo tài xế và bảo vệ thả Trịnh Bân ra, quay sang nhìn Bùi Ý một cái: " Tiểu tiên sinh nhà chúng tôi đầu óc không được tỉnh táo, năng lực nhận thức hơi yếu, nhưng một quyền vừa rồi là để bảo vệ chị ruột của cậu ấy."
"Nếu ông Trịnh muốn xử lý, sợ là phải tìm người giám hộ của tiểu tiên sinh để giải quyết. Đúng rồi, cô Thư đây là mẹ ruột của tiểu tiên sinh, cũng coi như người giám hộ rồi."
"Có điều như đã nói trước, là ông làm bà ấy bị thương trước."
"..."
Từng câu từng chữ rõ ràng, câu nào cũng khiến cho Trịnh Bân cứng họng.
Bùi Ý lập tức hiểu được ý của chú Khải, sâu thẳm trong con ngươi khẽ lóe lên ý cười.
Đầu tiên là giảm nhẹ tính nghiêm trọng một quyền kia của cậu, hơn nữa trên tường con hẻm này cũng có gắn camera theo dõi, mà rõ ràng là Trịnh Bân cũng làm Thư Uyển bị thương ở tay.
Nếu loại chuyện nhỏ nhặt này làm ầm ĩ đến bên phía cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ là xử lý rồi cảnh cáo, hai bên bồi thường chút tiền thuốc thang là được.
Có điều, chuyện này qua đi sẽ lại đến chuyện khác.
Giải quyết vấn đề nhỏ "gây gổ tranh chấp" hai bên, vậy sẽ giải quyết đến vấn đề lớn tiếp theo "tăng giá phòng vi phạm hợp đồng."
Quả nhiên chú Khải tiếp tục nhắc nhở, trong giọng nói trở thành ngữ điệu lão luyện trầm ổn: "Ông Trịnh đây cũng coi như là chủ nhà, trong thời gian hai bên ký hợp đồng đã hai ba lần vi phạm hợp đồng tăng giá tiền thuê phòng, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều biết."
"Như vậy đi, những lời thừa thãi tôi không nói nữa, nếu Bùi tiểu thư nói hợp đồng và lịch sử chuyển tiền đều ở đây, vậy sau này cứ giao toàn bộ công việc cho bên luật sư chúng tôi đi."
Trịnh Bân bị đánh khóe miệng đau rát, trong miệng còn có mùi vị máu tanh trào ra. Ông ta nuốt nước miếng một cái, bắt đầu nghi ngờ thân phận của Bùi Ý.
Rốt cuộc đối phương có gia thế như thế nào?
Gia đình có điều kiện?
Còn có luật riêng nữa hả? Chắc không phải chỉ để dọa người chứ?
Chú Khải nhìn thấy mặt Trịnh Bân dãn ra, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Ông Trịnh, tôi khuyên ông nên hoàn thành thủ tục kiện tụng cho sớm, chuẩn bị khoảng bồi thường. Nếu như lúc đó cần người làm chứng, đến lúc đó mời hàng xóm, mọi người nói sự thật."
"..."
Trong mắt chú Khải, Trịnh Bân không nhìn ra chút nói dối nào, trong lòng bắt đầu tính đến đường lui cho mình.
Vốn dĩ ông ta thấy hai mẹ con này thân cô thế cô dễ bị bắt nạt, muốn nhân dịp này đòi thêm khoản tiền nữa để tiêu khiển, ai mà ngờ lại bị kiện chứ? Ngộ nhỡ mất sức còn lấy lại tiền như thế nào?
Người xung quanh nghe thấy giọng nói nhờ vả tốt tính của chú Khải, cuối cùng những người xung quanh không nhịn được bắt đầu lên tiến: "Trịnh Bân, ông đừng ở đây làm khó dễ ba mẹ con họ nữa."
"Vợ chồng lão Trịnh tốt như vậy, sao lại sinh ra đứa con trai mặt dày vô liêm sỉ như ông chứ? Cách năm ngày ba ngày lại đến cửa làm loạn đòi tăng giá? Nếu ông cũng giấy trắng mực đen cho người khác thuê thì dám giở trò lưu manh như thế này không?"
"Đúng là hại người! Tất cả mọi người ở đây có ai không biết mẹ con chị Thư hiền lành như thế nào đâu? Tiểu Nguyện, con nghe chú này đi, đi lên tòa kiện ông ta! Lấy tiền bồi thường đi thuê một chỗ tốt hơn."
Trái phải cứ ông nói một lời bà nói một lời, tất cả đều đứng về phía Thư Uyển và Bùi Nguyện.
"..."
Trịnh Bân không ngờ tới mình lại bị sỉ vả như thế này, còn bị quở trách không đáng giá một xu, sao lần này ông ta lại đụng phải người cứng rắn như thế này cơ chứ?
Đúng là xúi quẩy!
"Mấy người các người hóng hớt ở đây làm gì?"
Trịnh Bân tự biết mình đuối lí, che khóe miệng của mình, không dám nhìn đám người Bùi Ý: "Tao còn có việc, không lãng phí thời gian với chúng mày nữa."
Nói xong, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài khỏi ngõ nhỏ, đến một đồng bồi thường cũng không dám đòi nữa.
...
Trịnh Bân đã muốn chạy trốn, có đuổi theo cũng không có ích gì.
Trong lòng Thư Uyển đột nhiên xuất hiện đứa con trai nhỏ của mình, sau khi nói với mấy người hàng xóm vừa giúp đỡ một lời cảm ơn, vội vàng dẫn theo đám người Bùi Ý đi vào nhà.
Trong nhà diện tích không lớn, là đồ đạc và bố trí đều theo kiểu cũ, có điều quét dọn rất sạch sẽ.
Năm trước sau khi Bùi Nguyện tốt nghiệp đại học đã trở thành một giáo viên mỹ thuật, bây giờ đang mở một phòng dạy vẽ cùng với bạn.
Trong phòng của cô bày đầy tranh tự vẽ, giống hệt với tính cách bên ngoài của cô, màu sắc rất dịu dàng.
Còn mẹ Thư Uyển chỉ có một cái giường nhỏ đơn giản, ngoài trừ cái này ra, Bùi Ý còn phát hiện một phòng ngủ nhỏ nhắn màu xanh nhạt.
Thư Uyển dè dặt nắm tay Bùi Ý: "Cái này cố ý để cho con đó, lúc nào cũng hi vọng con có thể trở về. Nhiều năm như vậy, chăn đã đổi đi đổi lại mấy lần rồi."
Thật ra thì Bùi Ý không có thói quen đụng chạm với người lạ, nhưng nghe những lời trần thuật dịu dàng này, trong lòng cậu không biết tại sao lại nóng lên.
Hình tượng này của Thư Uyển, là hình dáng của mẹ mà cậu đã từng ao ước.
Chưa đợi cậu nói gì, Bùi Nguyện đã lấy một cái hộp y tế nhỏ trong phòng mình ra: "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi, phải rửa sạch vết thương trước đã, tránh cho nhiễm trùng."
Bùi Ý im lặng không tiếng động cầm tay Thư Uyển kéo đến, chủ động đưa bà đi sang.
Hai mẹ con hai người không ngờ Bùi Ý lại tới đột ngột như thế, nhìn nhau không hẹn mà cùng vui mừng——
Đã lâu không gặp, tự nhiên có cảm giác Bùi Ý đã "trở nên thông minh không ít", đây là một chuyện tốt.
Bùi Nguyện gắp ra một miếng bông gòn khử độc, cười thúc giục: "Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi. Đừng để cho em trai lo lắng."
"Được!"
Thư Uyển hiếm khi nhìn thấy cả con gái lẫn con trai đều đoàn tụ bên cạnh mình, nỗi lòng chua xót bỗng chốc trở nên vui vẻ trở lại, cảm giác đau nhói khi thuốc chạm vào vết thương cũng không còn nữa.
Bà nhìn chằm chằm hai chị em một hồi lâu, sau đó mới bất tri bất giác nhớ đến chú Khải vẫn đang đứng ngoài cửa: "Nhìn đầu óc của tôi này, vị tiên sinh này mau vào nhà, vừa nãy cảm ơn ông đã ra mặt giúp đỡ."
"Tôi nghe Bùi Ý gọi ông là chú Khải, ông là người nhà họ Bùi phái tới sao?"
Chú Khải vẫn đứng ở cửa như cũ, giới thiệu đơn giản: "Cô Thư, tôi là quản gia nhà họ Bạc, Cao Khải. Mấy hôm trước hai nhà đã quyết định liên hôn, ngày hôm qua tiểu tiên sinh đã dọn vào nhà họ Bạc sống chung với nhị thiếu gia nhà chúng tôi rồi."
Bàn tay đang nắm tay Bùi Ý của Thư Uyển đột nhiên run lên một cái: "Cái, cái gì mà nhà họ Bạc? Liên hôn cái gì cơ?"
"Còn có thể là cái gì?"
Bùi Nguyện lập tức kịp phản ứng lại, mai mắt đỏ lên vì tức giận: "Cái cuộc hôn nhân này là Bùi Như Chương hay lão gia tử tạo ra?"
"Bọn họ...bọn họ coi Tiểu Ý là gì cơ chứ? Coi thằng bé bình thường ngoan ngoãn không biết phản kháng, cho nên ép buộc vứt thằng bé vào nhà họ Bạc mấy người để đổi lấy những lợi ích đúng không?"
Chú Khải không đoán được mẹ con hai họ kích động như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nào đáp lời như thế nào ——
Dù sao trưởng bối hai nhà đều ôm loại tâm tư này, nhưng nhị thiếu gia và tiểu tiên sinh đều là bị ép buộc mà.
Bùi Ý nhận ra được chú Khải đang bị làm khó, không thể làm gì khác, chỉ giật mình nắm lấy cổ tay của Bùi Nguyện: "Chị, nhà họ Bạc và nhị thiếu gia rất tốt, ông nội với chú không tốt, em không thích bọn họ."
Một câu trần thuật đơn giản, Bùi Ý cố ý diễn tả rất chậm, nhưng rơi vào trong lỗ tai Bùi Nguyện và Thư Uyển lại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Từ sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, hai người nghĩ đủ cách muốn gặp Bùi Ý, nhưng luôn bị nhà họ Bùi chặn ở bên ngoài.
Thư Uyển mơ hồ có thể đoán được đứa con trai "ngu ngốc" của mình ở trong cái nhà lạnh lẽo đó sẽ bị đối đãi như thế nào, những vết máu bầm trên tay này khẳng định là do người nhà họ Bùi ban tặng.
Thư Uyển khẽ vuốt v e những dấu vết trên cánh tay Bùi Ý, vừa hối tiếc vừa tự trách: "Đều do mẹ, trách mẹ không có năng lực."
Năm đó gia cảnh nhà bà rất kém, Bùi lão gia tử cực kì chú ý đến điểm này, cho nên mới không đồng ý hôn sự của bà và Bùi Như Diệp.
Sau đó chồng qua đời, thế đơn lực bạc, không có cách nào giữ được cả hai đứa bé ở bên mình.
Con gái mới hơn năm tuổi cực kì lệ thuộc vào người mẹ ruột này, Bùi lão gia tử lại quyết tâm muốn cướp lại đứa cháu trai ruột Bùi Ý, lôi qua kéo lại mấy lần cuối cùng tạo thành kết cục ruột thịt chia lìa như bây giờ.
Không phải bà không muốn đứa bé, mà là không có năng lực, không có tiền bạc.
Bùi Nguyện biết rõ mẹ mình những năm nay không dễ dàng gì, hít sâu một hơi: "Bùi Ý, chúng ta không về cái nhà họ Bạc kia nữa, nếu ông nội và chú đã không cần em nữa, vậy thì nhân cơ hội này em dọn đến đây ở luôn cùng bọn chị, được không?"
Thư Uyển một tay kéo con gái, một tay kéo con trai: "Đúng vậy, mẹ sẽ kiếm một căn phòng lớn hơn, ba người chúng ta ở cùng nhau."
Bùi Nguyện nghe vậy lập tức khẳng định: "Đúng vậy! Cộng thêm cả ba nữa, chúng ta mới thật sự là người một nhà."
"..."
Bùi Ý cảm nhận được người bên cạnh thật lòng quan tâm mình, trong lòng cực kì xúc động.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh của hai người sau này, cậu không thể không lắc đầu từ chối: "Không được."
"Ông nội sẽ tức giận, nhà họ Bạc rất tốt, con có thể đến thăm mọi người."
"..."
Chú Khải thấy vậy, yên lặng lui ra ngoài, để không gian nói chuyện lại cho ba người.
Bùi Nguyện ăn ý hiểu được ý em trai mình, giọng nói nặng nề: "Mẹ, Tiểu Ý nói như vậy cũng không sai, nếu như lão gia tử biết được chúng ta âm thầm đưa Tiểu Ý đi, phá hỏng hợp tác giữa hai nhà, chắc chắn sẽ gây khó khăn cho chúng ta."
Thư Uyển nghe những lời này, trong lòng lạnh hơn nửa phần.
Thủ đoạn của Bùi lão gia, tử bà đã từng thấy, đến cái tuổi này, bà có bị nhắm vào như thế nào cũng không sao cả, nhưng ngộ nhỡ giận cá chém thớt lên trên người hai đứa nhỏ, vậy phải làm sao vậy giờ?
Không biết từ lúc nào Bùi Ý đã quen với thân phận của nguyên chủ ở nhà này, thấy hai người trái phải mặt mày đều ủ dột, cố gắng an ủi: "Con sẽ thường xuyên đến gặp mọi người, anh ấy sẽ để cho con tới."
Những lời giải thích đơn giản của Bùi Ý, Bùi Nguyện vừa nghe là hiểu: "Tiểu Ý, em nói nhị thiếu gia nhà họ Bạc rất tốt, người nhà họ Bạc sẽ thường xuyên để em tới gặp chúng ta sao?"
Bùi Ý gật gật đầu, nhỏ giọng bổ sung: "Sau này, sau này chúng ta ở với nhau."
Ở trong lòng cậu, kể cả vai phản diện như Bạc Việt Minh cũng tốt hơn đám người phản diện nhà họ Bùi kia nhiều, huống chi vốn dĩ cậu đã có kế hoạch rời khỏi nhà họ Bạc, đưa mẹ và chị ruột nguyên chủ cùng nhau rời đi.
Nhưng, không phải bây giờ.
"Thật sao?"
"Vâng."
Bùi Ý cố gắng duy trì dáng vẻ ngây ngô, giọng nói đứt quãng chậm chạp nói chuyện với mọi người, cuối cùng mới để hai người bọn họ tạm thời bớt lo lắng.
Tới gần thời gian ăn tối, chú Khải lo lắng cho Bạc Việt Minh ở nhà, vào nhà gọi Bùi Ý rời đi.
Mặc dù Bùi Nguyện và Thư Uyển không muốn xa Bùi Ý, nhưng cũng may hai bên đã hẹn được thời gian gặp mặt tiếp theo, rõ ràng có triển vọng hơn lúc ở nhà họ Bùi nhiều.
Xe từ từ lăn bánh rời khỏi đầu con hẻm.
Bùi Ý nhìn hai bóng dáng từ từ biến thành hai chấm đen phía sau, đột nhiên nghe chú Khải bên cạnh an ủi: "Cậu chủ, cậu yên tâm, tình huống hôm nay tôi sẽ nói đúng sự thật với nhị thiếu gia"
Trước khi rời đi, ông đã bảo, bảo vệ lén ở lại để chú ý, tránh cho Trịnh Bân đó lại đến tìm phiền toái.
"Nếu như Bùi tiểu thư có nhu cầu để pháp luật trợ giúp, tôi có thể tìm người hỗ trợ được."
Chú Khải không hổ là nhân vật được tôi luyện ra từ giới hào môn, nói chuyện hay làm việc đều vẹn toàn đủ mọi mặt.
Lo lắng trong lòng Bùi Ý cũng giảm đi nhiều, có điều trải qua chuyện hôm nay, cậu phải nhanh chóng suy nghĩ đến ý tưởng kiếm tiền của mình——
Người sống trên đời, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Cậu dựa vào liên hôn mới bước được vào nhà họ Bạc, nhưng không có ý định chung sống một đời dưới cánh Bạc Việt Minh, huống chi sau này cậu còn phải chăm sóc mẹ và chị ruột thay cho nguyên chủ.
Bùi Ý nhớ tới số vốn ít ỏi của mình trước khi xuyên vào đây, trong lòng đã có quyết định.
Nếu đã quyết tâm phải kiếm tiền, dù sao cũng phải có "vũ khí" thuận tay một chút, cậu nhìn về phía chú Khải, giọng nói dè dặt mong muốn.
"Chú Khải, cháu...cháu muốn...muốn một vật."
Chú Khải không ngờ Bùi Ý sẽ chủ động đòi gì đó, nhưng vẫn nhận những lời này: "Tiểu tiên sinh, cậu nói đi, cậu muốn cái gì."
...
Lúc hai người trở lại biệt thự độc lập, bầu trời vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ.
Bạc Việt Minh đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự, đeo tai nghe bluetooth trên tai, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo kính nhìn có vẻ lão luyện đi cùng, không biết đang nói chuyện gì với nhau.
Chú Khải thấy vậy, nhỏ giọng tỏ ý: "Tiểu tiên sinh, nhị thiếu gia đang xử lý chính sự, chúng ta tạm thời đứng quấy rầy nhị thiếu gia."
Bùi Ý hiểu rõ.
Trong nguyên tác miêu tả, mặc dù Bạc Việt Minh bị Bạc lão tiên sinh và đại phòng lấy đi hầu hết những hạng mục trong tập đoàn, nhưng sau lưng hắn còn có công ty tư nhân tự mình mở ra, bình thường có thể dặn dò trợ lý giải quyết mọi chuyện thay hắn.
Hai người vừa mới chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh, đột nhiên, một tiếng mèo kêu vang lên.
"Meo ô ~ meo ~ ô ô ~"
Bùi Ý bị tiếng kêu này hấp dẫn, cậu dừng lại một bước, ánh mắt men theo âm thanh này đi tìm.
Một con mèo đen không biết từ nơi nào chui ra, lúc này đang cào cào vào ống quần Bạc Việt Minh, to gan muốn nhảy lên.
"Meo! Ngao ~"
Hửm!
Một tiếng nối tiếp một tiếng, quấy rầy cực kì hăng say.
_______
* 老不死地-lão già bất tử: Tôn Tử vốn mắng người bạn cũ Viên Nhượng là lão già, vô đạo đức, về sau còn có ý nói tuổi già gây bất lợi cho xã hội, đất nước hoặc là vật cản cho thế hệ tương lai phát triển.( Theo Baidu)
- Dịch thô ra là chửi người già sống quá lâu, làm cản đường phát triển của con cái.