Kỷ Thương Hải ngơ ngác nhìn về phía Lăng Vân Phàm, nhìn cậu dang rộng vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm: "... Kỳ tích..."
"Sao vậy?" Lăng Vân Phàm không nghe rõ lời thì thầm của Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải không nói gì, vươn tay lao tới ôm chặt Lăng Vân Phám, đẩy cậu ngã xuống.
"Đợi đã, cậu..." Lăng Vân Phàm không kịp phòng bị bị Kỷ Thương Hải ném lên ghế sô pha, không kìm được phàn nàn, nhưng khi cậu vừa mở miệng, lời nói liền bị nghẹn lại trong cổ họng bởi nụ hôn của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm: "Tôi còn chưa nguôi giận... ừm..."
Kỷ Thương Hải duỗi lưỡi ra để câu lấy lưỡi mềm mại của Lăng Vân Phàm, nhẹ nhàng hôn, hương vị đậm đà của cà phê vừa uống vẫn còn lưu lại trên lưỡi răng, lúc này đã lan tỏa vào môi và lưỡi của cả hai trong nụ hôn sâu.
Sau khi hôn xong, Kỷ Thương Hải ôm chặt lấy Lăng Vân Phàm, vùi đầu vào vai và cổ của Lăng Vân Phàm, nhận đuợc sự an tâm từ vòng tay ấm áp. Lời nói của hắn rất nồng nhiệt, không che giấu tình cảm của mình: "Vân Phàm, tôi yêu cậu, thật sự rất yêu cậu."
Lăng Vân Phàm muốn nói nhưng lại dừng lại, cuối cùng cậu vẫn không thể truy cứu nữa, cơ thể mềm nhũn, giơ tay nhẹ vuốt ve lưng Kỷ Thương Hải: "Từ nay về sau, nếu có chuyện tương tự xảy ra, phải nói cho tôi biết trước, đừng lừa dối tôi, hãy trung thực với tôi, tôi sẽ hiểu cậu đang trải qua gian khó gì, cậu có thể tin tưởng tôi."
Kỷ Thương Hải siết chặt cánh tay: "Được."
Lăng Vân Phàn vỗ nhẹ vào Kỷ Thương Hải: "Được rồi, đứng dậy trước đi, đừng nằm ép lên tôi."
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải không trả lời, cũng không chịu đứng dậy.
Lăng Vân Phàm vỗ mạnh hơn một chút: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu đấy."
Kỷ Thương Hải: "Nói luôn đi, tôi muốn ôm thêm một chút nữa."
Lăng Vân Phàm: "Như vậy tôi không thể nói được."
Kỷ Thương Hải nhìn lên, cúi gần muốn hôn Lăng Vân Phàm.
Lần này Lăng Vân Phàm không để hắn hôn, lạnh lùng quay đầu tránh, dùng lực lớn đè nặng vai Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải thở dài, buông tay Lăng Vân Phàm, ngồi dậy và kéo Lăng Vân Phàm đứng lên: "Có chuyện gì vậy?"
Lăng Vân Phàm không trả lời, nhặt chiếc cà vạt trước đó Kỷ Thương Hải vứt xuống bàn trà lên, ấn vài cái cho phẳng phiu, rồi đặt lên cổ Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm bắt đầu thắt cà vạt cho Kỷ Thương Hải, động tác của cậu rất không thành thạo, vài lần do dự và chần chừ, liên tục suy nghĩ về bước tiếp theo phải làm gì.
Nhưng cuối cùng, Lăng Vân Phàm đã thành công thắt cà vạt cho Kỷ Thương Hải, mặc dù không hoàn hảo lắm, nhưng vẫn tử tế và gọn gàng.
"Cũng không khó lắm." Lăng Vân Phàm gật đầu hài lòng, sau đó nhìn về phía Kỷ Thương Hải, nhìn vào đôi mắt đen tuyền có thể làm say lòng người, "Tôi vừa mới học được cách thắt cà vạt, nên vẫn chưa thành thạo lắm, nhưng tôi sẽ càng thắt càng giỏi, nếu sau này cậu muốn tìm người giúp thắt cà vạt, có thể tìm đến tôi."
Cậu nói, "Tôi vừa mới học được cách thắt cà vạt."
Thực ra, cậu muốn nói, "Vì cậu, tôi đặc biệt học cách thắt cà vạt."
Cậu nói, "Tôi sẽ càng thắt càng giỏi."
Thực ra, cậu muốn nói, "Tôi đang cố gắng không bị người khác vượt qua."
Cậu nói, "Nếu sau này cậu muốn tìm người giúp thắt cà vạt, có thể tìm đến tôi."
Thực ra, cậu muốn nói, "Tôi thích cậu."
Những lời này, Kỷ Thương Hải làm sao có thể không hiểu.
Kỷ Thương Hải vui mừng vuốt cà vạt đã thắt đúng: "Vân Phàm, từ nay về sau, cà vạt của tôi sẽ do cậu thắt, được không?"
Lăng Vân Phàm gật đầu, cậu cong môi lên, lần đầu tiên tối nay cậu cười.
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phi cười nhẹ, lòng hắn rung động, vươn tay ôm eo Lăng Vân Phàm, kéo cậu vào lòng, tuyên thệ một cách quyết đoán: "Tôi sẽ không để ai đụng vào cà vạt của tôi nữa."
Lăng Vân Phàm nói lý: "Cậu Kỷ, không nên nói quá đầy đủ như vậy, vẫn có lúc tôi không ở bên cạnh cậu."
Kỷ Thương Hải nhìn cậu, muốn nhét cậu vào sâu trong đáy mắt mình, dịu giọng nói: "Đừng để chuyện đó xảy ra."
Lăng Vân Phàm: "Chúng ta vẫn phải đi làm và đi học, bên công ty Tung Hoành cũng còn một đống việc đang chờ cậu xử lý."
Kỷ Thương Hải yên lặng vài giây, đột nhiên hỏi: "Vân Phàm, cậu có muốn ra nước ngoài cùng tôi không?"
"Ah? Ra nước ngoài?" Lăng Vân Phàm ngơ ngác.
"Không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết tất cả mọi thứ, cậu chỉ cần ở bên tôi, tôi sẽ đem lại cuộc sống vô tư và không lo lắng cho cậu..."
"Chờ đã." Lăng Vân Phàn ngắt lời Kỷ Thương Hải, "Tại sao lại muốn ra nước ngoài?"
Kỷ Thương Hải trở nên lo lắng, "Cha tôi biết về sự tồn tại của cậu, ông ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi và Dung Trạm đã lừa dối ông ta, dựa vào hiểu biết của tôi về ông ta, ông ta chắc chắn sẽ trả thù..."
"Cậu là con trai ruột của ông ta mà! Ông ta sẽ trả thù cậu sao?" Dù trước đây đã nghe từ miệng Kỷ Thương Hải rằng Kỷ Phi là một người đáng ghét, nhưng khi Lăng Vân Phàm nghe xong vẫn thấy khó tin.
"Đúng vậy." Kỷ Thương Hải gật đầu, "Ông ta có nhân cách chống đối xã hội, không quan tâm tình thân, ông ta chỉ quan tâm liệu tôi có nghe theo lời ông ta hay không."
"Làm sao lại có một kẻ điên như vậy." Lăng Vân Phàm vỗ trán, "Nhưng ông ta có thể làm gì để trả thù cậu chứ? Đánh cậu một trận à? Nếu ông ta gây hại cho cậu, chúng ta có thể báo cảnh sát."
Kỷ Thương Hải lắc đầu, "Ông ta rất khéo léo, sẽ không trực tiếp vi phạm pháp luật, luôn xem xét đến tình hình, vì ông ta là cha tôi, ngay cả khi ông ta tát tôi mấy cái, cũng chỉ có thể coi là mâu thuẫn gia đình."
"Ừm..." Lăng Vân Phàm tức giận, nhưng không tìm ra lời để phản đối.
Kỷ Thương Hải nói tiếp, "Tôi không sợ ông ta trả thù tôi, nhưng tôi sợ ông ta sẽ làm hại đến cậu, vì vậy phương pháp tốt nhất là chúng ta ra nước ngoài trước, sau đó cậu cho tôi thời gian vài tháng, tôi sẽ đem mọi thứ trở nên yên bình trở lại, Vân Phàm, được không?" Hắn nhỏ giọng nói, giọng điệu đã trở thành lời van nài.
Không có sự chuẩn bị nào trước, việc bất ngờ đi ra nước ngoài có nghĩa là trải qua biến đổi, không biết hướng đi và khi nào có thể trở lại.
Nhưng Lăng Vân Phàm hôn nhẹ góc miệng của Kỷ Thương Hải, sau đó quyết tâm trả lời hắn: "Được."
Lúc trước, Lăng Vân Phàm đã từng rơi vào cảnh khốn cùng vô lý.
Là Kỷ Thương Hải đã kéo cậu lên.
Vì vậy, khi Kỷ Thương Hải cần cậu, Lăng Vân Phàm làm sao có thể lùi bước được.
Hơn nữa, Lăng Vân Phàn tin rằng chỉ cần có Kỷ Thương Hải ở bên cạnh, dù cuộc hành trình có đầy biến động và tẻ nhạt, cũng sẽ trở thành một chuyến đi thú vị.
Nghe thấy câu trả lời của Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải thở dài một hơi, ngay lập tức thả lỏng mình một chút: "Vân Phàm, cho tôi chứng minh thư của cậu đi, sáng mai tôi sẽ đi làm visa."
Lăng Vân Phàm lục trong balô, lấy CMND và đưa cho Kỷ Thương Hải: "Đã gần 3 giờ sáng rồi, sáng mai liền đi à?"
Kỷ Thương Hải: "Càng nhanh càng tốt."
Lăng Vân Phàm, "Vậy mau đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ, tôi đi rửa mặt" Kỷ Thương Hải cất chứng minh thư của Lăng Vân Phàm đi, cười với Lăng Vân Phàm, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
"Thương Hải." Lăng Vân Phàm đột ngột gọi Kỷ Thương Hải.
"Sao vậy?" Kỷ Thương Hải quay lại nhìn cậu.
Lăng Vân Phàm do dự một chút, sau đó mở miệng hỏi: "Còn chuyện gì khác mà cậu giấu tôi không?"
Khi đó, cả căn nhà im lặng một chốc, kim đồng hồ không ngừng di chuyển, phát ra âm thanh máy móc nhỏ nhẹ không thể nghe thấy.
Kỷ Thương Hải cười nhạt, ánh sáng mờ lạnh lẽo rơi vào đôi mắt đen tuyền của hắn, hắn trả lời: "Không có."
Bởi vì ngủ quá muộn, cũng như việc tâm sự được giải quyết, Lăng Vân Phàm đã ngủ một giấc ngon lành cho đến buổi trưa ngày hôm sau.
Khi mở mắt, Lăng Vân Phàm nhận ra không thấy Kỷ Thương Hải hay ngủ bên cạnh đâu. Trên gối có một tờ giấy, viết "Khi tỉnh dậy, gọi điện cho tôi".
Lăng Vân Phàm còn ngáy ngủ, với tay chạm vào bàn đầu giường, cậu lấy điện thoại, không mở mắt nhìn vào màn hình, nhờ vào trí nhớ để gọi điện cho Kỷ Thương Hải.
"Alo? Vân Phàm, cậu tỉnh rồi à?" Giọng nói của Kỷ Thương Hải truyền đến.
"Ừm," Lăng Vân Phàm nói, "Cậu đã làm thủ tục xin visa chưa?"
Kỷ Thương Hải: "Ừ, tôi đã chuẩn bị một số thứ, chắc là sẽ về muộn, tôi đã đặt món và để trong tủ lạnh, cậu nhớ ăn nhé."
Lăng Vân Phàm: "Được."
Sau khi cúp máy, Lăng Vân Phàm đứng dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào nhà bếp mở tủ lạnh để lấy món ăn và đặt vào lò vi sóng để hâm nóng. Cậu ăn một bữa no nê.
Và hai mươi phút sau đó, cậu cảm thấy may mắn vì đã không ngủ quên mà thức dậy và ăn xong bữa này.
Sau khi ăn xong, Lăng Vân Phàm dọn dẹp chén đũa và rác trong nhà bếp, xoa eo nghĩ thầm về việc làm gì để giết thời gian khi đợi Kỷ Thương Hải trở về.
Đúng lúc này, trong căn phòng vang lên âm thanh mở cửa chậm rãi và có nhịp nhàng.
Lăng Vân Phàm giật mình.
Vào thời điểm này, khách ghé thăm có thể là ai?
Với sự tò mò, Lăng Vân Phàm bước tới cửa, chuẩn bị mở cửa ra.
Ngay khi Lăng Vân Phàm nắm lấy tay nắm cửa, trong lòng cậu tràn lên sự bất an và hoảng sợ khó tả, trái tim như bị rơi xuống bởi cảm giác mất trọng lực từ trên cao.
Bởi vì Lăng Vân Phàm đột nhiên nhận ra một điều.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng gõ cửa kể từ khi cậu chuyển đến đây.
Căn phòng này, chưa bao giờ có khách đến.
Khi Lăng Vân Phàm mù mờ trong sự ngỡ ngàng, tiếng gõ cửa lại vọng lên từ phía ngoài.
Vẫn chậm rãi, không vội vàng, nhưng mạnh mẽ.
Lăng Vân Phàm không còn nghĩ nhiều, cậu mở cửa.
Ở ngoài cửa, có một người đàn ông đứng.
Một người đàn ông có thân hình trung bình, mặc chiếc vest đắt tiền vừa vặn, đeo đồng hồ đeo tay nổi tiếng, mái tóc được chải gọn gàng, có một ít sợi tóc bạc ở hai bên thái dương và nếp nhăn trên gương mặt.
Lăng Vân Phàm gần như ngay lập tức nhận ra người đàn ông này có một số nét giống với diện mạo của Kỷ Thương Hải.
Thêm vào đó, sau lưng người đàn ông còn có hai vệ sĩ đi theo, việc xác định danh tính của ông ta là không khó.
"Xin chào." Kỷ Phi cười và nói, "Vậy cậu là Lăng Vân Phàm, cậu Lăng nhỉ? Tôi là cha của Kỷ Thương Hải, rất vui được gặp cậu."
Lăng Vân Phàm không ngờ rằng Kỷ Phi sẽ đến tìm mình.
Nhưng vì Kỷ Phi đã đến, Lăng Vân Phàm phải đối mặt với tình huống.
Lăng Vân Phàm phản ứng nhanh chóng, cũng không bất lịch sự: "Chào ngài, đúng, tôi là Lăng Vân Phàm. Thương Hải đã ra ngoài từ sáng rồi, mời ngài vào."
Kỷ Phi cười thân thiện, bước vào trong nhà mà không cởi giày.
Hành động này khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy muốn nói nhưng lại thôi.
Hai vệ sĩ không vào trong nhà, mà đứng ở cửa và đóng cửa lại.
Lăng Vân Phàm: "Trong nhà có trà, nước lọc, và cà phê. Ngài muốn uống gì?"
Kỷ Phi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Lăng Vân Phàm và cười: "Cậu gọi đây là nhà à? Điều này chắc chắn làm Tiểu Hải rất vui."
Lăng Vân Phàm không biết phải trả lời thế nào, im lặng một chút rồi nói: "Đúng, đây là nhà của tôi và Thương Hải."
Kỷ Phi cười một cách không rõ nghĩa rồi nói: "Lấy cho tôi một ly nước lọc."
"Được." Lăng Vân Phàm rót một ly nước ấm, đặt lên bàn trà trước mặt Kỷ Phi.
"Cậu là một đứa trẻ khá chín chắn, tôi còn tưởng cuộc gặp đột ngột của tôi sẽ làm cậu lo lắng." Kỷ Phi nhìn Lăng Vân Phàm, cười hỏi, "Tiểu Hải có nói với cậu về tôi không?"
Lăng Vân Phàm: "Có."
"Thật sao?" Kỷ Phi cười hỏi, "Vậy theo cậu, trong mắt thằng bé, tôi là một người cha như thế nào?"
Lăng Vân Phàm: "Câu hỏi này ngài nên hỏi trực tiếp Thương Hải, không nên qua lời người khác."
Kỷ Phi nhìn Lăng Vân Phàm với sự quan tâm, cảm thấy Lăng Vân Phàm khác xa so với những gì gã tưởng.
Chốc sau đó, Kỷ Phi phát tán Pheromone của mình.
Mùi hương mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm lấy mọi thứ trong phòng khách, đủ mạnh để khiến Omega rơi vào tình trạng phát tình.
Lăng Vân Phàm nhăn mày không vui: "Dù ngài là người lớn nhưng tôi vẫn muốn nói, việc phóng thích Pheromone vô ý như vậy là một hành động rất thiếu lịch sự."
Kỷ Phi nhìn chằm chằm, đột nhiên gã nhận ra một điều, nheo mắt lại: "Cậu là... Alpha?"