Trên sân khấu, bốn thành viên của SAP đang vô cùng nhập tâm biểu diễn. Thỉnh thoảng lại giao lưu với khán giả trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai bài hát. Tuy nhiên, họ luôn cố gắng tránh nhìn về phía Ngạn Sơ, không muốn để lộ sự có mặt của cậu. Việc Ngạn Sơ đến xem concert hôm nay là một bí mật giữa bốn người họ.
Buổi diễn vô cùng sôi động, sau hai tiếng đồng hồ dần dần đi đến hồi kết.
“Bài hát cuối cùng không nằm trong album, là một bài hát chúng tôi chỉ muốn lặng lẽ hát tặng cho một người bạn” Dụ Thần Chu mỉm cười nhìn khán giả, tay cầm micro.
Nhân viên mang lên sân khấu bốn chiếc ghế, nhưng chỉ có Dụ Thần Chu đeo một cây guitar acoustic.
“Thật ra thì bài hát này vẫn chưa có tên, viết hơi vội vàng nhưng chúng tôi muốn mượn cơ hội này để hát tặng người bạn đó.” Anh nói tiếp. “Cảm ơn tất cả mọi người đã đến nghe concert hôm nay, cũng cảm ơn người bạn của chúng tôi… vì sự tin tưởng mà bạn đã dành cho chúng tôi.”
Tiếng guitar nhẹ nhàng vang lên, khúc dạo đầu vô cùng êm dịu. Đầu tiên là giọng hát của đội trưởng Dụ Thần Chu cất lên, sau đó mỗi người lần lượt hát hai câu, Tống Thức An, Quan Sóc, rồi Vưu Kỳ.
Đến câu hát của Quan Sóc, giọng hát trầm ấm, da diết, vô cùng bắt tai khiến người nghe phải say đắm. Rapper mà hát nhạc trữ tình quả thực là “vũ khí chí mạng”. Khoảnh khắc ấy, tiếng hò reo bên dưới sân khấu bỗng im bặt. Mọi người lặng lẽ thưởng thức giai điệu chân thành này, một bản nhạc dành tặng cho một người bạn.
Họ viết tặng cho ai, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, đáp án không cần nói cũng biết. Chẳng còn ai có thể phủ nhận tình cảm giữa họ.
Một số khán giả nghe đến xúc động, nước mắt bỗng dưng trực trào. Lời ca tuy giản dị, mộc mạc nhưng lại vô cùng chân thành.
Bài hát kết thúc, cả khán phòng vẫn còn lặng im hồi lâu. Phong cách của SAP hôm nay thật khác, không hề có chút kỹ thuật trau chuốt nào, chỉ là một bài hát tự sáng tác được hát lên một cách thuần khiết và nhẹ nhàng.
Ngạn Sơ nhìn bốn người trên sân khấu, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Bài hát cuối cùng này thực sự chạm đến trái tim cậu. Ngay cả người trong chuyện như cậu cũng cảm thấy xúc động nghẹn ngào.
“Em cần khăn giấy không?” Giữa lúc Ngạn Sơ đang xúc động, giọng nói trầm ấm của Vệ Đình Tiêu vang lên bên tai.
Trong khi chàng trai bên cạnh đang nhập tâm theo giai điệu trên sân khấu, ánh mắt hắn lại chưa từng rời khỏi cậu. Hắn cảm thấy Ngạn Sơ như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mong manh dễ vỡ, không thể vấy bẩn, nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu đựng thử thách của thời gian. Cậu là một báu vật vô giá, hắn chỉ muốn đưa người này về nhà và cất giữ cẩn thận, không để cậu phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
“Em không sao, chỉ hơi xúc động một chút…” Ngạn Sơ lấy lại bình tĩnh, quay sang mỉm cười với Vệ Đình Tiêu.
Cậu đã xem nhẹ mọi chuyện từ khi đến thế giới này, quen biết thêm nhiều bạn bè khiến cuộc sống vốn tẻ nhạt của cậu trở nên nhiều màu sắc hơn.
Concert kết thúc, khán giả lần lượt ra về.
“Người hơi đông, đi sát anh nhé,” Vệ Đình Tiêu quay đầu dặn dò.
“Vâng.” Ngạn Sơ gật đầu.
Thật ra, SAP đã định sẽ để Ngạn Sơ rời đi bằng lối nhân viên sau khi kết thúc concert, nhưng cậu lại cảm thấy như vậy hơi lộ liễu. Ra về cùng mọi người sẽ tự nhiên hơn. Giờ còn có Vệ Đình Tiêu bên cạnh, cậu chẳng lo lắng điều gì nữa.
Vệ Đình Tiêu đi trước, Ngạn Sơ theo sau. Có vài lần suýt bị đám đông chen lấn khỏi hắn. Hắn liền nắm lấy tay Ngạn Sơ, siết chặt.
“Người đông quá, vậy cho chắc,” Hắn làm vẻ bình tĩnh nói với Ngạn Sơ, nhưng thực chất lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn không thể để lộ bất kỳ biểu cảm nào quá vồ vập, sợ Ngạn Sơ sẽ khó chịu.
Ngạn Sơ chỉ cảm thấy tay mình được một bàn tay hơi thô ráp bao lấy. Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp như một lò sưởi. Tay cậu thường lạnh, cảm giác được ủ ấm như vậy cũng không tệ lắm.
Cậu vô thức chấp nhận lời giải thích của Vệ Đình Tiêu, hoàn toàn không nhận ra hành động nắm tay này đã có chút mờ ám…
Khi ra ngoài, họ bất ngờ gặp lại cô gái lúc trước. Cô gái cũng nhìn thấy họ. Do dòng người chen lấn, cả ba bị xô đẩy về phía cùng một lối ra. Cô gái vui vẻ vẫy tay chào nhưng không nói gì, nhưng vẻ mặt hóng hớt muốn hóng chuyện thì không thể nào giấu nổi.
Gaydar của cô chưa bao giờ sai, ngay từ lúc chàng trai cao lớn kia đến đổi chỗ, nó đã bắt đầu kêu inh ỏi. Cô biết rằng chỗ này không dành cho mình, nên nhanh chóng rút lui, nhường chỗ cho hai người có “từ trường” với nhau. Cô nàng giúp đỡ các cặp đôi ngại ngùng vốn chẳng phải chuyện hiếm hoi.
Lúc này, cô nàng tranh thủ thì thầm với Ngạn Sơ: “Hai người tình cảm thật tốt nha, chúc mãi ngọt ngào nhé!”
“Tôi…” Ngạn Sơ còn đang bị Vệ Đình Tiêu nắm chặt tay, nghe cô gái nói vậy, tai cậu lại đỏ lên. Trong tình huống này, cậu thật sự không biết phải phản bác thế nào. Đã bị hiểu lầm rồi, giải thích nữa chỉ càng thêm gượng gạo. Dù có nói là tình anh em cũng chẳng ai tin.
Ban đầu Ngạn Sơ cũng không thấy có gì, nhưng lời nói của cô gái khiến cậu không thể nào phớt lờ hơi ấm từ bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Lòng bàn tay Vệ Đình Tiêu ra mồ hôi, tay cậu vài lần suýt trượt ra nhưng lại bị hắn nắm chặt lại. Cảm giác giống như liên tục bị ai đó xoa nắn tay, có chút kỳ lạ nhưng không hề khiến cậu khó chịu.
Trong khi Ngạn Sơ đang bối rối thì Vệ Đình Tiêu cũng chẳng khá hơn là bao. Bàn tay chàng trai mềm mại, nhỏ nhắn, nắm lấy thật thoải mái. Hắn hồi hộp đến toát mồ hôi, chỉ sợ mồ hôi của mình làm bẩn tay cậu. Bình thường hắn cũng không dễ ra mồ hôi tay, nhưng trước mặt người mình thích thì mọi thứ lại khác. Hắn ích kỷ mong dòng người di chuyển chậm lại để hắn có thể nắm tay cậu lâu hơn.
Nắm tay rồi, coi như là một bước tiến lớn phải không? Tay của Ngạn Sơ là để làm thủ công, không thể để bị thương, đôi tay này phải được bảo vệ cẩn thận. Dù chưa biết tương lai thế nào nhưng trong lòng Vệ Đình Tiêu luôn mong mình sẽ là người bảo vệ đôi tay ấy.
Dòng người dần thưa thớt, Vệ Đình Tiêu đưa Ngạn Sơ ra khỏi hội trường. Đến khi Ngạn Sơ hoàn hồn, cậu mới nhận ra hai người đang nắm tay kiểu đan mười ngón từ lúc nào.
“Xin lỗi, tay anh hơi ra mồ hôi, sợ không nắm chặt được, cũng sợ lạc mất em… Vừa nãy… không làm em đau chứ?” Vệ Đình Tiêu bịa ra một lý do nghe vô cùng hợp lý cho việc đan tay, mà Ngạn Sơ thì lại vô cùng tin tưởng hắn, không hề nghĩ ngợi gì thêm. Trong ấn tượng của cậu, người đàn ông này luôn rất biết giữ chừng mực.
“Không đau, chỉ hơi nóng thôi. Cảm ơn anh đã đưa em ra ngoài, họ đã chuẩn bị tiệc ăn mừng, em phải đi tìm bọn họ rồi,” Ngạn Sơ giải thích.
“Có xe đưa đón rồi à? Để anh đưa em đi.” Trong lòng Vệ Đình Tiêu vô cùng không muốn chia tay, nhưng vẫn phải cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Hình như… ở đằng kia, anh A Lương vừa nhắn tin cho em rồi.” Ngạn Sơ chỉ về một hướng, rồi nhìn vào điện thoại.
“A Lương là?” Vệ Đình Tiêu bỗng cảm thấy khó chịu với bất kỳ cái tên đàn ông nào được Ngạn Sơ nhắc đến. Chưa kịp theo đuổi được người ta mà tính chiếm hữu đã trỗi dậy mãnh liệt.
“Là trợ lý hiện tại của SAP, trước đây anh ấy cũng từng đi theo em đến đoàn phim, anh ấy rất tốt,” Ngạn Sơ nói.
“Ồ.” Vệ Đình Tiêu mơ hồ nhớ ra người này. Lần duy nhất Ngạn Sơ đi đóng phim, hắn cũng có mặt ở đó.
Vệ Đình Tiêu cố gắng kéo dài thời gian ở bên Ngạn Sơ, dù chỉ một chút cũng được. Ngay cả đoạn đường đưa Ngạn Sơ lên xe, hắn cũng cố tình đi chậm lại.
Hắn vừa đi vừa nói: “Xem ra hôm nay anh ngụy trang khá thành công, không ai nhận ra tôi cả.”
Ngạn Sơ mỉm cười không nói. Cậu nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chuyện này mà khó à? Dù Vệ Đình Tiêu có ăn mặc thế nào, cậu cũng có thể nhận ra được. Ngạn Sơ tự tin nghĩ thầm.
“Tiểu Ngạn, cuối cùng cũng thấy em rồi! Em mà không tới nữa chắc anh phải đi tìm em quá. Mấy người kia dặn anh phải chăm sóc em cẩn thận, sợ làm mất em đấy!” Chưa kịp lên xe, A Lương đã nhìn thấy Ngạn Sơ, liền xuống xe đón. Giờ Ngạn Sơ chính là linh hồn của cả nhóm, nếu linh hồn mất đi, cả nhóm cũng tiêu tùng.
“Anh vất vả rồi, anh A Lương. Xin lỗi để anh đợi lâu, bạn em đưa em đến đó, anh yên tâm, không bị lạc đâu.” Ngạn Sơ nói “bạn em” một cách rất tự nhiên, còn Vệ Đình Tiêu thì mong một ngày nào đó câu giới thiệu dành cho mình sẽ dài thêm một chữ, “bạn trai em” nghe có vẻ hay hơn nhiều…
“À à, vậy sao? Anh không biết là còn có bạn của em đến xem concert nữa, cũng là fan hả? Rất hân hạnh được gặp, nếu cần đồ lưu niệm thì cứ nói với anh nhé!” A Lương rất nhiệt tình chào hỏi. Là bạn của Ngạn Sơ thì anh cũng phải lịch sự chút thôi. Nhưng mà… bạn của Ngạn Sơ sao lại trông quen quen vậy? A Lương giữ kín thắc mắc trong lòng, không nói ra.
“Chào anh, tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, biết Ngạn Sơ ở đây nên đến chơi cùng,” Vệ Đình Tiêu nói.
“Ra vậy…” A Lương đáp lại một câu rồi quay sang hỏi Ngạn Sơ: “Vậy tiệc ăn mừng tối nay, bạn của em có tham gia không?”
Câu hỏi này là dành cho Ngạn Sơ, nếu cậu đồng ý thì thêm một người cũng không thành vấn đề.
Ngạn Sơ nhìn về phía Vệ Đình Tiêu, hơi ngại ngùng. Lúc này, ảnh đế Vệ bỗng nhiên lấy lại khoảng cách, chủ động từ chối: “Anh không tham gia đâu, em và đồng đội đã lâu không gặp, nên dành thời gian bên nhau.” Lúc này mà đến quấy rầy thì thật không thích hợp. Hơn nữa, nếu bọn họ biết hắn là ai thì hắn phải giải thích thế nào? Ngạn Sơ thì đơn thuần, nhưng mấy người đồng đội kia có vẻ rất tinh ranh. Lỡ như bị họ nhìn thấu ý đồ của hắn, kế hoạch tiếp theo sẽ khó mà thực hiện. Sự tiến triển của ngày hôm nay, Vệ Đình Tiêu đã rất hài lòng. Tham lam quá sẽ bất lợi, cứ từ từ thôi…
“Vậy anh về nhà cẩn thận nhé, tạm biệt.” Ngạn Sơ đồng ý với Vệ Đình Tiêu, nếu lúc này dẫn hắn theo thì chuyện hắn là bạn của cậu sẽ không giấu được nữa. Ngạn Sơ không cố tình giấu giếm, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để giới thiệu. Sau này có cơ hội rồi từ từ nói với bọn họ cũng được. Cậu và Vệ Đình Tiêu quen biết nhau cũng có khá nhiều chuyện để kể.
“Em mấy hôm nay đều ở Bắc Kinh đúng không? Khi nào rảnh rỗi hoặc buồn chán thì cứ nói với anh, anh sẽ dẫn em đi vài chỗ hay mà ít người biết,” Vệ Đình Tiêu nói.
“Vâng, đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh.” Ngạn Sơ lên xe, vẫy tay chào người đứng bên ngoài.
Vệ Đình Tiêu nhìn theo chiếc xe khuất dần, trong lòng bỗng chốc thấy trống vắng như một chú chó già, sinh khí vừa rồi cũng tiêu tan cùng tận. Tối nay về nhà chắc hắn cũng không thèm rửa tay nữa…