Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa

Chương 82: Tôi của kiếp này



Trên đường được đưa đến bệnh viện, Ngạn Sơ đã tỉnh lại vài lần nhưng đầu óc rất nặng nề, không thể phản ứng gì với những âm thanh xung quanh.

Cậu như một chiếc thuyền cô độc lênh đênh trên biển cả trong đêm tối, chìm nổi chìm nổi, cả người cảm thấy mơ hồ không rõ ràng.

Sau đó, khi vào phòng cấp cứu cậu cảm thấy có một luồng ánh sáng mạnh chiếu xuống, có thứ gì đó được đeo lên mặt, mí mắt cũng bị người ta nhẹ nhàng lật lên.

Bên tai có giọng nói dịu dàng: “Thả lỏng, ngủ một giấc là được rồi.”

Giọng nói như có tác dụng thôi miên, tất cả cơn đau trên người cậu đột nhiên biến mất, như thể đang bay lơ lửng giữa không trung.

Sau đó cậu thực sự ngủ thiếp đi…

Ngạn Sơ mơ một giấc mơ rất dài, vô số hình ảnh rời rạc kết hợp lại với nhau.

Trong mơ là một cậu bé hiện đại, ngồi xổm bên cạnh bà nội, xem bà thêu thùa.

Đây là… nguyên chủ lúc nhỏ?

Cậu bé ngoan ngoãn, không khóc cũng không quấy, đôi mắt đầy tò mò.

“Sơ nhi, cái này gọi là thêu, con có thích không?”

Cậu bé gật đầu lia lịa.

“Vậy khi nào con lớn hơn một chút, bà sẽ dạy con nhé!”

“Vâng!”

“Bảo bối nhà chúng ta ngoan nhất, sau này chắc chắn sẽ rất thông minh.”

Cậu bé nép vào người bà không rời, vòng tay ôm cổ bà làm nũng: “Bà ơi, thêu hoa hoa, đẹp quá.”

“Đẹp phải không? Bà sẽ thêu thật nhiều hoa hoa cho Sơ nhi bảo bối của bà được không?”

Cậu bé cười toe toét: “Được ạ~”



Hình ảnh thay đổi, cậu bé đã 12 tuổi.

Cậu nằm bò trên bàn xem ba làm đèn lồng.

“Ba, sao ba cái gì cũng biết làm vậy?”

“Ba cũng không phải cái gì cũng biết làm, nhưng làm vài món đồ chơi nhỏ cho Sơ nhi thì không thành vấn đề.”

Người đàn ông đưa chiếc đèn lồng đã làm xong cho cậu bé, “Được rồi, đi chơi đi, chú ý đường kẻo ngã đấy.”

Cậu bé xách đèn lồng chạy vài vòng trong sân.

Xung quanh rất tối, chiếc đèn lồng chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của cậu, người đàn ông đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

“Ba, sau này con muốn trở nên giỏi giang như ba.” Cậu bé thề.

“Cố lên, ba chờ ngày đó đấy.”



Sau đó, cậu bé lớn lên thành thiếu niên 17 tuổi.

“Con muốn đến Bắc Kinh.”

Đối mặt với vẻ mặt nghiêm nghị và lo lắng của người nhà, cậu thiếu niên vẫn nói ra lời trong lòng.

“Sơ nhi… thế giới bên ngoài không tốt đẹp như vậy đâu, con còn nhỏ, đợi con lớn lên…” Bà cụ khuyên nhủ.

“Con đã lớn rồi.” Cậu thiếu niên nói với vẻ nổi loạn và bướng bỉnh.

“Cứ để nó đi, va vấp rồi, chảy máu rồi sẽ biết hối hận.” Người đàn ông lạnh mặt, quay người đi không nhìn cậu thiếu niên nữa.

Thấy thái độ của ba như vậy, cậu thiếu niên siết chặt nắm tay.

Lẩm bẩm bằng giọng chỉ mình cậu nghe thấy: “Con chỉ không muốn ba và bà vất vả như vậy.”

Tại sao mọi người đều ngăn cản con? Tại sao vẫn coi con như trẻ con?

Con cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình…

Khi rời khỏi nhà, bóng lưng cậu thiếu niên lộ ra vẻ kiên quyết.



Cậu thiếu niên chưa từng thấy tòa nhà nào cao như vậy, dường như nhìn mãi không thấy nóc.

Sự phồn hoa của thủ đô vượt quá sức tưởng tượng của cậu thiếu niên.

Cậu mua hai cái bánh bao ngồi bên đường ăn, trong lòng tràn đầy háo hức và vui mừng.

Đột nhiên có một tấm danh thiếp đưa tới.

“Tôi là quản lý của Long Phong Entertainment, cậu tên gì? Có muốn đến công ty chúng tôi làm nghệ sĩ không?”

“Tôi tên… Ngạn Sơ.”

“Công ty chúng tôi bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có lương.”

“Có tiền à?”

“Đương nhiên rồi, khi còn là thực tập sinh đã có tiền rồi, sau này debut, tiền chỉ có nhiều chứ không ít, lỡ đâu nổi tiếng, công ty sẽ tập trung đào tạo cậu, cho cậu nhiều nguồn lực hơn, kiếm được vài căn nhà một năm cũng không thành vấn đề!”

“Được, vậy tôi đi.”

Sau đó là hai năm huấn luyện khép kín.

Mỗi ngày đều rất mệt mỏi, mỗi ngày đều muốn trở về ngọn núi đó.

Nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi không chịu bỏ cuộc.

Sau đó, cậu cùng bốn người bạn khác debut.

[Ôi chao, người này nhảy cứng đơ, mặt còn cau có nữa chứ!]

[Kế hoạch đào tạo nhóm nhạc nam của Long Phong vốn không có cậu ta! Cậu ta là ai chứ?]

[Có thể đừng lúc nào cũng trưng ra cái mặt liệt đó được không?]

[Ngạn Sơ có thể cút khỏi nhóm được không?]

[Đừng ké fame anh nhà tôi marketing nữa được không? Không thích nói chuyện mà lại thích bám đuôi.]

[Tính tình cậu ta chắc chắn rất tệ, chỉ là một bình hoa rỗng tuếch thôi.]

Sau khi debut, trên mạng không ngừng xuất hiện những lời mắng nhiếc, theo yêu cầu của công ty quản lý, Ngạn Sơ không được phép đáp trả bất cứ điều gì.



Hình ảnh đột nhiên quay trở lại sân khấu lúc Ngạn Sơ mới xuyên không đến.

Âm nhạc vang lên ầm ĩ, ánh đèn sân khấu chói lóa khiến cậu không mở mắt ra được.

“Ngạn Sơ, đến lượt cậu hát rồi, sao cậu không lên tiếng?”

“Ngạn Sơ, động tác đâu? Sao cậu đứng im như vậy?”

“Ngạn Sơ, cậu làm sao vậy?”

“Ngạn Sơ, rốt cuộc cậu có biết hát biết nhảy không?”

“Ngạn Sơ, tôi quá thất vọng về cậu!”

“Ngạn Sơ…”

Trong môi trường hỗn loạn, những âm thanh trong đầu như muốn phá vỡ rào cản, đau đến mức cậu choáng váng hoa mắt.

“Tôi không muốn làm minh tinh nữa.”

“Tôi muốn về nhà.”

“Ai… đưa tôi về nhà với…”



Rất lâu sau, những giấc mơ rời rạc đó biến mất.

Trước mắt Ngạn Sơ xuất hiện một không gian trống rỗng.

Trong không gian đó, Ngạn Sơ nghe thấy có tiếng động dần dần đến gần bên tai, cậu bừng tỉnh quay đầu lại.

Đứng trước mặt là một thiếu niên giống cậu như đúc nhưng vẻ mặt lại mang theo sự hối hận và tiếc nuối.

“Tôi đã muốn rời khỏi giới này từ lâu rồi nhưng không thể thoát ra được, may mà cậu đã đến.”

Ngạn Sơ phản ứng một lúc mới hiểu người trước mắt chính là nguyên chủ.

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua sau khi đến thế giới này.

Ngạn Sơ có chút áy náy nói: “Nhưng… nhưng đây vốn là cơ thể của cậu, tôi đã chiếm lấy tất cả của cậu.”

Đối phương đột nhiên mỉm cười: “Không, đây cũng là của cậu.”

“Của tôi?” Ngạn Sơ không hiểu.

“Thật ra, tôi chính là cậu của kiếp này.” Thiếu niên trước mặt nói.

“Cậu là… tôi của kiếp này.” Ngạn Sơ lẩm bẩm lặp lại.

“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, những gì cậu đang làm bây giờ cũng là mong muốn ban đầu của tôi.”

“…”

“Ngạn Sơ, sau này chúng ta hãy cùng nhau viết nên một cuộc đời mới.”

Âm thanh bên tai biến mất, người trước mặt trở nên trong suốt, bước về phía cậu.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cuối cùng hòa làm một.

Mảnh vỡ linh hồn lạc giữa không gian, vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã trọn vẹn.



Trong căn phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, ngón tay người trên giường khẽ cử động.

Ngạn Sơ tỉnh lại, muốn mở mắt ra nhưng lại bị cản trở như bị thứ gì đó trói buộc.

Cậu đưa tay sờ lên, phát hiện là một vòng băng gạc quấn quanh mắt.

Ký ức bắt đầu ùa về.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Vệ Đình Tiêu đã xảy ra sự cố, cậu theo bản năng đẩy hắn ra lại khiến bản thân bị thương.

Mắt bị bắn chất lỏng không rõ, còn ngã từ trên sân khấu cao xuống.

Sau đó được đưa đến bệnh viện.

Bây giờ, cậu đang ở trong phòng bệnh.

Bóng tối trước mắt khiến Ngạn Sơ có chút không thích ứng, sau khi thị giác bị che khuất, các giác quan khác của cơ thể lại trở nên nhạy cảm hơn.

Cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, còn nghe thấy có người đang gọi điện thoại bên ngoài cửa phòng bệnh.

Không biết mình đã nằm bao lâu, người cậu hơi tê dại, miệng cũng rất khô.

Khát quá… muốn uống nước.

Lúc này, người đang gọi điện thoại bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại.

Cửa phòng bệnh được mở ra.

Người đó trực tiếp tiến lại gần giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh.

Ngạn Sơ vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền biết người đến là ai.

Cậu khàn giọng gọi: “Anh.”

Vệ Đình Tiêu vẫn còn đang thất thần, nghe thấy giọng nói này giật nảy mình, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

“Ngạn Ngạn! Em tỉnh rồi! Để anh gọi bác sĩ đến.”

“Anh, em muốn uống nước.”

Vệ Đình Tiêu sững người, vội vàng cầm bình giữ nhiệt bên cạnh, rót ra một cốc nhỏ, “Được được, đừng vội, anh đút cho em uống.”

Ngạn Sơ bây giờ không tiện ngồi dậy, Vệ Đình Tiêu chuẩn bị sẵn một cái ống hút, đưa đến miệng Ngạn Sơ.

Ngạn Sơ uống từng ngụm nhỏ, một cốc nước chỉ uống được một nửa.

Một lúc sau bác sĩ cũng đến.

Sau khi hỏi về cảm nhận và tình trạng hiện tại của Ngạn Sơ, bác sĩ nói với Vệ Đình Tiêu: “Bệnh nhân bị chấn động não, thời gian này cần nghỉ ngơi nhiều, hạn chế suy nghĩ.”

“Còn về phần mắt bị thương do hóa chất, trong vòng mười ngày không được tháo băng gạc, cứ ba ngày đến thay thuốc một lần, mười ngày sau hãy thử mở mắt ra xem.”

“Ban đầu có thể sẽ nhìn hơi mờ, sau khi nghỉ ngơi sẽ hồi phục. Trong vòng một tháng sau đó cũng không được dùng mắt quá nhiều, phải cố gắng tránh xem các thiết bị điện tử hoặc làm những việc hại mắt.”

Vệ Đình Tiêu chăm chú lắng nghe, ghi nhớ kỹ những lời bác sĩ nói trong lòng.

Vợ bị tai bay vạ gió lần này là do hắn sơ suất, sau này hắn phải chăm sóc thật tốt cho đến khi vợ hoàn toàn bình phục.

“Vâng, tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ.” Vệ Đình Tiêu tiễn bác sĩ xong, quay người trở lại ngồi bên giường Ngạn Sơ.

Hắn nắm lấy bàn tay không truyền dịch của Ngạn Sơ, nhẹ nhàng nắm chặt, “Ngạn Ngạn, xin lỗi, để em xảy ra chuyện này trong bữa tiệc sinh nhật của anh, là anh không bảo vệ em tốt.”

Ngạn Sơ đáp lại theo hướng giọng nói: “Đừng nói như vậy, đó là sự cố bất ngờ không liên quan đến anh, ngược lại… em rất cảm ơn phản xạ có điều kiện của mình đã bảo vệ anh, lần này, anh không bị thương chứ?”

Được vợ bảo vệ, Vệ Đình Tiêu phồng má: “Em đẩy anh mạnh như vậy, anh có thể bị thương gì chứ? Bảo bối, sau này đừng làm như vậy nữa, em bị thương anh sẽ càng buồn hơn, đau hơn cả bị thương trên người anh.”

Ngạn Sơ khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ anh biết cảm giác của em rồi chứ? Giống như anh nói, đặt mình vào vị trí của người khác, em cũng không nỡ nhìn anh bị thương.”

Vệ Đình Tiêu: “…”

Lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, khi nhìn thấy Ngạn Sơ ngã xuống sân khấu nỗi sợ hãi trong lòng hắn lên đến đỉnh điểm.

Vẻ mặt Ngạn Sơ nhắm mắt không chút phản ứng cũng khiến hắn sợ hãi.

Sợ Ngạn Sơ bị tổn thương không thể phục hồi.

Mặc dù bây giờ Ngạn Sơ đã tỉnh nhưng Vệ Đình Tiêu vẫn còn hơi sợ hãi.

Điều khiến hắn áy náy nhất là để mắt Ngạn Sơ bị thương, đôi mắt đẹp như vậy bây giờ lại chỉ có thể quấn băng gạc không nhìn thấy gì, thật khó chịu biết bao.

Chỉ nghĩ thôi Vệ Đình Tiêu cũng đã thấy đau lòng.

Hắn cúi người hôn lên trán chàng trai, “Sẽ không có lần sau nữa.”

Vệ Đình Tiêu thề, hắn sẽ khiến những kẻ đã làm hại Ngạn Sơ phải trả giá thích đáng.

Ngạn Sơ bị chấn thương ở đầu, lại thêm tác dụng của thuốc nên bắt đầu buồn ngủ, nói được vài câu lại thấy mệt.

Vệ Đình Tiêu vuốt ve tay cậu, nói: “Ngoan, ngủ đi, anh không đi đâu, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Vâng.” Ngạn Sơ an tâm tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ngủ cậu lại nhớ đến giấc mơ đó, hay nói đúng hơn… đó không phải là mơ.

Tất cả mọi thứ trong mơ đều là thật.

Những ký ức mà trước đây cậu cho là của nguyên chủ giờ đã trở thành ký ức sâu sắc của cậu.

Thì ra nguyên chủ chính là cậu của một kiếp khác, cậu và “bản thân” này đã hoàn toàn hòa làm một.

Những ký ức trước đây cậu cảm thấy như bị một màn sương che phủ, luôn không nhìn rõ bây giờ lại chân thật như chính mình đã trải qua.

Ngạn Sơ thầm cảm thán, bản thân kiếp này thật hạnh phúc, có người thân, có bạn bè, còn có được tình yêu mà mình chưa từng nếm trải.

Khóe miệng mỉm cười, Ngạn Sơ hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.