Mấy ngày sau khi dạ hội chào đón tân sinh kết thúc, trường học dần dần tiến vào cuộc sống học tập bình thường. Trong phòng ngủ Quý Dương ngoại trừ Địch Tử Triết đi thư viện mỗi ngày, những tên khác có thể coi là tử trạch, vừa hết tiết thì chủ yếu đều ở trong phòng ngủ. Chiều hôm đó, điện thoại mọi người đều nhận được tin nhắn từ lớp, nội dung là nhắc nhở các bạn trong lớp về chuyện đăng ký thi Tiếng Anh cấp 4-6 (*), muốn đăng ký thì tới phòng giáo vụ của trường, nếu không sáu tháng cuối năm trường sẽ không mở môn này nữa.
(*) Trong QT ghi cấp bốn sáu, tui cũng không rõ nên để tạm vậy.
Quý Dương nằm giả xác chết, muốn xóa tin nhắn làm bộ như không thấy.
Tiếng Anh chưa bao giờ là điểm mạnh của cậu, nhìn từ Tiếng Anh thôi là đã thấy đau đầu. Vì sợ bị kéo môn, trước khi thi đại học cậu đã bù lại rất nhiều bài tập, phấu đấu không ngày không đêm hơn nửa năm, mới làm thành tích Tiếng Anh miễn cưỡng có thể nhìn. Không nghĩ tới đại học còn phải đối mặt với cuộc thi Tiếng Anh cấp 4-6, Quý Dương thật sự gặp khó rồi.
Địch Tử Triết đẩy đẩy kính mắt trên mũi, dùng thân phận trưởng phòng hết lòng hết dạ nhắc nhở Quý Dương, “Quý Dương, ông nên thi sớm cho xong sớm, kéo dài chút thôi quên sạch hết tất cả kiến thức còn khó chịu hơn.”
Quý Dương giật giật mắt như cá chết.
Nói thế cũng đúng, nhưng suy nghĩ được ngày nào hay ngày ấy đang sục sôi mãnh liệt trong lòng cậu, điên cuồng muốn đẩy qua sang năm rồi nói.
Lô Hạo xoay người gác tay lên ghế nhìn Quý Dương, “Uầy, nói này, Quý Dương đàn em mà mày đang theo đuổi không phải người nước ngoài à, nó chắc chắn là giỏi Tiếng Anh, sao mày không kêu người ta dạy mày?”
“Em ấy không phải người nước ngoài, ” Quý Dương xoay người nằm lỳ trên giường, hơi thở âm u còn muốn xứng danh giùm Tần Lộ Dịch, “Em ấy là người nước C, em ấy có giỏi Tiếng Anh không thì tao cũng không hỏi qua… Ai biết được.”
Thật ra ở trong lòng, Quý Dương cảm thấy có hơi mất mặt khi không giỏi Tiếng Anh, đặc biệt là trong giây phút ghẹo trai đặc biệt này, có thể tùy tiện phơi bày điểm yếu của mình ư?
“Đúng đó, ” Viên Hiểu Huy nói tiếp: “Tụi bây chưa từng xem video trên mạng hả, người nước ngoài sinh ra ở đây chỉ có thể được tiếng Trung, tóc vàng mắt xanh mà nói khó Tiếng Anh thì ngược lại mắc cười.”
“Không được, tao phải đi hỏi xem.” Quý Dương cuối cùng cũng có chút tinh thần, chỉ cần bỏ qua hai chữ Tiếng Anh không nói, Tần Lộ Dịch giúp dạy bù cho cậu có lợi như vậy, vẫn rất có sức hấp dẫn.
Ở lớp bên kia, hai tiết cuối của buổi chiều là môn chung, trong giảng đường đã tràn vào không ít học sinh.
Trước khi reng chuông vào học, phòng học chia làm hai phía, sinh viên ngồi hàng đầu hoặc là vùi đầu đọc sách, hoặc là ghi chép, sau vị trí giữa thì bắt đầu có sinh viên dùng âm lượng bình thường nói chuyện, tới gần cửa lớp cũng có không ít nhóm đùa giỡn nhau, tràn trề hơi thở thanh xuân.
“Ai, ông mua vé về nha hôm Quốc Khánh chưa, lúc nãy tui đi mua, suýt nữa thì hết sạch, may mà cướp được, nhưng là vé đứng.”
“Nhà ông xa trường lắm đó, vé đứng có chịu nổi không?”
“Không sao, cũng chỉ có hai tiếng, để tao coi lúc đó có mua được cái ghế gấp thì nhịn được, nếu không nhà cũng không thể về.”
Mấy đứa bạn cùng phòng của Tần Lộ Dịch tới ngồi cạnh hắn, theo trọng tâm cuộc trò chuyện vừa nãy mà hỏi hắn: “Đúng rồi, Tần Lộ Dịch, Quốc Khánh ông có về nhà không?”
Tần Lộ Dịch ở trong phòng ngủ tổng cộng chưa được mấy ngày, nhưng cũng không phải hoàn toàn không dùng KTX. Có khi trưa chiều không có tiết, hắn cũng sẽ về phòng ngủ một lát. Tuy hắn chẳng phải là người nhiệt tình hướng ngoại, nhưng cũng hòa nhã phóng khoáng với bạn cùng phòng, nên bạn cùng phòng của Tần Lộ Dịch đều cảm thấy hắn là một người có thể kết bạn, quan hệ với hắn cũng không tệ.
Tần Lộ Dịch khép sách giáo khoa, cán bút kim loại khẽ xoay trên đầu ngón tay, “Nhà tôi quá xa trường, đi về không tiện, lần này không định về.”
“Thành phố A rất xa trường, về cũng mệt, thật ra gần trường mình cũng có rất nhiều cảnh quan nổi tiếng trong nước, ông đi chơi một chút cũng rất tốt.”
Môn này là ba lớp học chung, có một lớp tiết trước có tiết, theo tiếng chuông hết giờ lại đây, cả đám người thở hồng hộc tìm chỗ ngồi.
Tôn Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa sau phòng học nhón chân lên từ trên cao nhìn xuống, không cần tìm kiếm nhiều trong đám người, lập tức nhìn thấy Tần Lộ Dịch ngồi ở chính giữa.
Tầm mắt cô dò xét quanh phòng, thấy có vài nữ sinh cũng chú ý tới vị trí của Tần Lộ Dịch, đang xì xào rỉ tai nhau. Chỉ là chỗ trống bây giờ phần lớn đều ở hàng cuối và hàng đầu, chỗ ngồi ở giữa gần như đều bị cướp sạch, ngoại trừ một chỗ trống giữ hai nam sinh, thì không còn chỗ nào gần Tần Lộ Dịch nữa.
Tôn Nhiễm Nhiễm không chút do dự, quay đầu nói với bạn cùng phòng của cô: “Mình ngồi ở giữa tìm bạn có tí việc, mấy cậu đi ngồi trước đi, nghỉ giữa tiết mình qua.”
Bạn cùng phòng của cô không nghĩ nhiều, “Vậy được, tụi mình giữ chỗ cho cậu trước vậy.”
Tôn Nhiễm Nhiễm ôm sách vở đi nhanh, trước khi vào lối nhỏ, cô khều khều vai nam sinh đằng sau Tần Lộ Dịch, “Bạn ơi, chỗ này có người ngồi không?”
Cô cười ngọt ngào, làm đối phương hơi đỏ mặt, “Không, không có.”
“Vậy tôi ngồi ở đây một chút được không?” Tôn Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu, độ cong nơi khóe miệng lớn hơn chút.
“Được, được, ” Nam sinh là người thành thật, không chống đỡ được nên đứng lên nhường chỗ cho Tôn Nhiễm Nhiễm, trái tim đập bình bịch, sau khi chờ Tôn Nhiễm Nhiễm ngồi xuống còn không ngừng nhìn lén cô.
Nhưng Tôn Nhiễm Nhiễm đã không hề có ý nhìn cậu ta nữa rồi.
Nghiêng góc chính là Tần Lộ Dịch, Tôn Nhiễm Nhiễm mím mím môi, giơ tay lật hai trang sách giáo khoa, sau đó một tay nắm thành quả đấm rồi buông ra, lúc này mới lên tiếng nói giọng bất ngờ: “Tần Lộ Dịch, cậu cũng học tiết này à?”
Tần Lộ Dịch nghe tiếng quay đầu lại, ngược lại nhận ra cô, “Chào cậu.”
Hắn nhớ lần trước khi đi nông trang Quý Dương rất hợp cạ với cô, nhưng cô ta tên gì nhỉ? Tần Lộ Dịch không muốn tốn sức nhớ, lúc này cũng không muốn tốn sức nghĩ, chỉ lịch sự gật đầu.
Gương mặt của Tôn Nhiễm Nhiễm không thể phủ nhận là rất đẹp, chỉ cần cô sẵn sàng cố ý để thái độ trở nên dịu dàng, lại tìm hiểu kĩ sở thích của đối phương thì rất ít ai không thích hoặc có thiện cảm với cô.
“Tôi ở thành phố A, cùng nơi với Tần Lộ Dịch.” Tôn Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi, “Ban đầu nghĩ là mua vé cũng không khoa trương lắm đâu, ai mà nghĩ lại đáng sợ đến vậy, mấy giây là cướp sạch.”
“Thành phố A coi như là thắng địa du lịch, thủ đô mà, ai mà lại không muốn đi xem.”
Bạn cùng phòng Tần Lộ Dịch không biết tình hình, còn cảm thấy Tần Lộ Dịch và Tôn Nhiễm Nhiễm là trai tài gái sắc rất xứng đôi, thấy ánh mắt của Tôn Nhiễm Nhiễm hoàn toàn rơi trên người Tần Lộ Dịch, cậu ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu có người như Tôn Nhiễm Nhiễm nhìn lén mình, vậy nhất định mình sẽ không chống đỡ được. Tuy Tần Lộ Dịch nhìn quen, nhưng trong đại học, có một đồng hương cũng rất tốt, huống chi là đồng hương chất lượng tốt như vậy.
Bạn cùng phòng biết thời biết thế nói: “Hai người có thể cùng đi khu vực cảnh quan của thành phố S chơi đó, vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh cũng rất đẹp, hơn nữa ở đây có không ít cảnh quan nhỏ chưa được khai phá, trước khi tới trường báo danh người nhà ta tự lái xe tới, đi rất nhiều nơi chơi vui, nếu hai người muốn đi thì tôi có thể chỉ đường cho hai người.”
“Tần Lộ Dịch, ông thấy sao?” Bạn cùng phòng lấy cùi chỏ đẩy tay Tần Lộ Dịch một cái.
Tần Lộ Dịch muốn quăng một cái GIF “Lòng tôi không gợn sóng” lên mặt bạn cùng phòng của hắn, mắt hắn thậm chí còn không thèm di chuyển, tiếp tục đặt trên sách của mình, vừa cầm bút lên viết chữ trong sách, vừa lạnh nhạt nói: “Thật không tiện Quốc Khánh tôi không rảnh.”
Từ chối thẳng thừng lạnh như băng.
“Hả? Vì sao?” Tôn Nhiễm Nhiễm hơi kinh ngạc.
Tuy cô đã ngờ tới việc Tần Lộ Dịch có thể sẽ không theo kế hoạch, nhưng cô nghĩ nếu mình đã nói như vậy, về tình về lý có thể vì cảm xúc của con gái, Tần Lộ Dịch cũng sẽ không từ chối.
Cuộc sống 18 năm trước đây đã cho cô quá nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió, nên Tôn Nhiễm Nhiễm nghĩ vậy là đương nhiên.
Lúc này, điện thoại của Tần Lộ Dịch bỗng rung, hắn cầm điện thoại lên liếc nhìn, trên màn hình là thông báo của WeChat. Hắn mở khóa, là Quý Dương nhắn tin tới.
Tục tưng Dương Dương: Lộ Dịch, em có giỏi Tiếng Anh không??? 【 Rất đáng thương 】 【 Nước mắt xoay tròn 】 【 Mong đợi 】
Tần Lộ Dịch chưa từng bỏ nick name của Quý Dương, nhìn quen cũng không thấy có gì, nhưng rơi vào mắt của người khác, nick name này cực kì vi diệu.
Tôn Nhiễm Nhiễm không kết bạn WeChat của Quý Dương, nhưng từ ID Tục tưng Dương Dương mà ảnh chân dung là hình selfie của Quý Dương, cũng có thể lập tức xác định đó là WeChat của ai. Nhìn thấy hai chữ “tục tưng”, cô tự nhiên cho rằng đó là Tần Lộ Dịch ghi chú thêm cho Quý Dương.
Tục tưng Dương Dương…?
Đây sao cũng không giống như là ghi chú với người bình thường đi?
Tôn Nhiễm Nhiễm nhìn Tần Lộ Dịch nhanh chóng đánh chữ trả lời: Cũng không tệ lắm, sao thế?
Bạn cùng phòng của Tần Lộ Dịch cũng sắp không nhìn nổi khi thấy Tần Lộ Dịch lạnh nhạt như vậy, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.
“Chờ.” Tần Lộ Dịch nói mà không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt tiếp tục đặt trên màn hình điện thoại.
Tôn Nhiễm Nhiễm không nhịn được thấy hơi tức giận, nhưng cô không muốn biểu lộ cảm xúc tiêu cực này. Cô giật giật suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, đổi về giọng điệu bình thản nói với Tần Lộ Dịch: “Ấy, hôm qua tôi thấy đàn anh Quý Dương đi chung với một đàn chị, hai người hình như rất thân thiết, ai, Tần Lộ Dịch, cậu và đàn anh Quý Dương không phải quen biết nhau sao, đó là bạn gái anh ấy à?”
Tần Lộ Dịch lập tức chuyển mắt về phía Tôn Nhiễm Nhiễm, “Cô nói gì?”