Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 18



Đúng lúc này, sự phong phú của ngôn ngữ được thể hiện một cách hoàn mỹ. Trần Uẩn không hiểu rõ câu nói “Anh ấy là nam” của Tần Lộ Dịch đang thể hiện ý nghĩa gì.

Là đang nói cho cô biết đối phương không phải là nữ, mà là nam?

Nhưng định vị bạn gái này lại không bị Tần Lộ Dịch chối bỏ hoàn toàn, như đang thêm một bước nói cho Trần Uẩn, thân phận của đối phương ít nhất là không bình thường trong hắn.

Chẳng lẽ là bạn trai? Trần Uẩn bị suy đoán của mình làm sợ hết hồn, không biết nên hỏi từ đâu. Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình, thằng bé Lộ Dịch này, từ khi cô tới, theo miêu tả của Tần Lễ, chưa từng có chút dấu hiệu không bình thường.

Giờ nó nói như vậy, không chừng chỉ là để hù mình. Trần Uẩn chậm rãi điều chỉnh lại lòng mình, khôi phục tư thái ưu nhã khi nãy.

Mà Tần Lộ Dịch thì đang cầm điện thoại lên tranh thủ rep WeChat của Quý Dương.

Tần Lộ Dịch: Nếu vậy thì thử một lần cũng không sao.

Chỉ cần không dính dáng tới những người khác.

Tần Lộ Dịch: Khi nào anh về thành phố S?

Tuy rằng tần suất chat chit mỗi ngày của hai người cũng không có gì thay đổi, thậm chí còn nhiều hơn, nhưng không như ở trường mỗi ngày đều có thể gặp Quý Dương một lần, chia tay bốn, năm ngày làm Tần Lộ Dịch lại thoáng có cảm giác không quen.

Trần Uẩn sửa chữa lại cách diễn đạt của mình, một lần nữa mở miệng thu hút lực chú ý của Tần Lộ Dịch, “Ba con gần đây có khá nhiều chuyện trong công ty, nên không thể phân thân được, ban đầu hai người định đi chung, chỉ là sau đó có chút chuyện xảy ra, cho nên…”

Cho nên ba con không tới, cũng không phải vì không quan tâm con.

Nửa câu sau, Trần Uẩn hoàn toàn tạm ngường trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tần Lộ Dịch. Hắn rõ ràng chẳng hề lộ ra tí dao động cảm xúc gì, cũng chưa từng biểu hiện ra chút bất mãn, nhưng Trần Uẩn lại cảm thấy bản thân mình như bị người nhìn thấu, không thể nói tiếp câu nói này nữa.

“Không sao đâu, dì, ” Tần Lộ Dịch cầm dao nĩa lên, rũ mắt nhàn nhã cắt thịt bò mềm trên bàn, lại nhìn về phía Trần Uẩn, vẻ mặt của hắn mang theo sức thuyết phục hoàn toàn có thể làm người khác tin tưởng, “Con cũng không để ý đến chuyện này, còn nữa, dì tới thăm con cũng giống thế thôi.”

Xác nhận đối phương không như đang nói dối, Trần Uẩn mới thả lỏng lại, với cô mà nói, tính của Tần Lộ Dịch khó đoán hơn Tần Lễ rất nhiều.

Nhà Quý Dương.

Quý Văn Văn đang đứng trước TV năn nỉ ông nội bé học nhảy điệu múa con bướm trên TV với bé, mẹ Quý Dương đang làm sủi cảo nhân bánh trong phòng bếp, mà Quý Dương thì đang nằm trên giường cầm điện thoại lăn qua lộn lại, nhiều lần suy nghĩ tin nhắn thứ hai của Tần Lộ Dịch vừa nãy là có ý gì.

“Khi nào anh về thành phố S?”

Nói vậy, khi hỏi một người lúc nào trở về, thì ít nhất là có nhớ nhung, nhưng Quý Dương lại không dám xác định, lỡ như đối phương chỉ muốn hỏi “Vậy khi nào anh về thành phố S nấu lẩu cho em ăn?” thì sao.

A! Đúng là sốt ruột, chán nản, phiền phiền phiền.

Nhưng dù cho có suy nghĩ ra sao cũng không dám xác định, Quý Dương nhờ câu nói này của Tần Lộ Dịch mà có ý nghĩ về trường. Xem lịch, hôm nay đã là ngày bốn, thời gian ở nhà không ngắn, cũng chỉ là về trường trước hai ngày thôi.

Quý Dương lấy điện thoại ra xem vé xe lửa, may mắn cư nhiên chỉ còn lại có một vé ghế VIP đi thành phố S vào ba giờ chiều mai thôi.

Chuyện này cứ như là ông giời cũng hối cậu trở về.

Quý Dương coi đây là cái cớ lập tức đặt vé không chút do dự, sau đó ấn điện thoại vào ngực, cảm xúc sốt ruột lại dày vò con người này rốt cuộc khi nào mới hết đây.

Tục tưng Dương Dương: Chiều mai anh về.

Tần Lộ Dịch: Xe lửa mấy giờ?

Tục tưng Dương Dương: Ba giờ đến thành phố S.

Vì che giấu chuyện mình để ý khi bị đối phương hỏi thế, thế nên mới lập tức mua vé về, Quý Dương vội vã sợ hãi gửi một emo run chân qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, biết chiều Quý Dương phải về trường, ba Quý Dương ngồi trên ghế sa lon đeo kính lão dùng di động đọc tin tức, ngoại trừ hừ một tiếng thì không lên tiếng nữa. Mẹ Quý Dương gói đồ ăn cho Quý Dương khắp phòng, hận không thể dời việc nhà lại để có thời gian tiễn cậu đến trường.

“Mẹ đừng lấy nữa, nặng như vậy con không mang theo đâu, ” Quý Dương lấy ra mấy cái to, cuối cùng nhét hết mấy túi đồ ăn vặt nhỏ còn lại vào va li du lịch của mình.

Trạm xe lửa cách nhà cậu không xa, Quý Dương không cho người đi đưa, meo meo thừa dịp khi Quý Văn Văn đang ngủ trưa thì hôn bé mấy cái, sau đó chạy đi như một làn khói.

Thời gian ở trên xe lửa không lâu, Quý Dương lướt weibo một lát đã hơn nửa đường. Chỉ là chờ lúc xuống xe thời tiết còn nóng, thêm bây giờ là tuần lễ vàng đi du lịch, lên xe, xuống xe, đúng là người đông nghìn nghịt. Cậu vất vả kéo hành lý chen ra ngoài đã sắp mất nửa cái mạng, trên trán đổ không ít mồ hôi hột.

Quý Dương kéo hành lý đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa soát vé thì dòng người mới dần ít lại. Xe taxi ở khu chờ đã xếp thành một hàng dài, cửa vào tàu điện ngầm cũng chầm chậm di chuyển như rùa bò. Quý Dương thở dài một hơi, mò trong túi hồi lâu vẫn không tìm thấy thẻ tàu điện ngầm, dứt khoát không vội vã nữa. Cậu rề rà đi tới cạnh máy bán hàng tự động, từ trong túi lấy ra năm đồng tiền xu bỏ vào, chọn thức uống rẻ nhất trong đó, lười biếng nhấn nút chờ thức uống rơi xuống.

Cửa trạm bên cạnh đang chào đón một lượng lớn khách rời trạm, bỗng chốc tràn ra cửa chính, vị trí Quý Dương đứng ban đầu còn coi như là rộng rãi, thoáng cái bị chen suýt nữa không còn chỗ đứng.

Quý Dương trượt tay, đồ uống rơi xuống bang một tiếng, đằng sau bỗng nhiên có một lực đẩy mạnh, đụng cậu đang đứng vững suýt là ngã xuống.

Cậu vội vươn tay ra đỡ lấy máy bán hàng, trong lòng mới vừa chửi một câu đệt mợ, kết quả đã có một vòng tay lớn hơn cậu bỗng nhiên chống cạnh đầu cậu, có mấy ngón tay đặt trên mu bàn tay cậu, mém là thành động tác mười ngón giao nhau từ sau lưng.

??? Ban ngày ban mặt dám quấy nhiễu tình dục hả!

Quý Dương cố gắng quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ muốn hỏi xem người sau lưng muốn làm gì, nhưng không ngờ lại đối diện với gương mặt của Tần Lộ Dịch.

Cậu không kịp đổi mặt, mắt trợn tròn không giữ lại, mặt viết tôi không vui, trên mặt còn đỏ nóng, như một con mèo sữa muốn nhe răng, không hề có sức uy hiếp.

Khí thế thiên quân vạn mã khi nhìn thấy Tần Lộ Dịch nháy mắt hoảng xuống, tay vốn không hề có cảm giác bị người chạm, lúc này lại cảm thấy như là bị Ngũ Chỉ sơn đè, không nhúc nhích được lại cảm thấy nhất định phải động đậy.

“Ở đây quá nhiều người, ” Tần Lộ Dịch hoàn toàn không cho Quý Dương cơ hội nhúc nhích, tay hắn thu lại, rất tự nhiên mà cầm tay Quý Dương xuống vách máy bán hàng, ở giữa có một giây phút rất ngắn khi tay hai người nắm lại nhau, chỉ thoáng qua là buông lỏng, tựa như đụng chạm giữa hai người một giây trước chỉ là ảo giác, “Đi ra ngoài trước.”

Quý Dương không ngờ Tần Lộ Dịch sẽ tới trạm xe lửa đón cậu. Hôm qua Tần Lộ Dịch hỏi thời gian xe lửa tới, cậu cũng không biết thì ra đối phương là có mục đích này.

Cậu đi theo sau Tần Lộ Dịch mười mấy mét, mới phát hiện hành lý trong tay mình không biết từ khi nào đã chạy vào tay Tần Lộ Dịch rồi. Còn cậu thì chỉ cầm lon nước vừa nãy Tần Lộ Dịch khom lưng lấy từ trong máy bán hàng ra, lon nước 500ml.

Chờ khi đi tới khu vực thoáng trống trải, Quý Dương mới hơi nghĩ lại, cảm xúc từ đường chân trời nhảy lên giữa không trung.

“Sao em biết anh đứng ở cửa nào?” Cậu chạy tới vị trí song song Tần Lộ Dịch, mở miệng hỏi hắn.

“Theo cùng một phương hướng, đường xe lửa qua nhà anh, chỉ cần gần thời gian ba giờ, em đều chú ý.”

“Anh cũng không nghĩ là em sẽ tới đón anh đó.” Quý Dương không nhịn được cười.

Tần Lộ Dịch dắt cậu quẹo đến bãi đậu xe, ngoái đầu nhìn cậu rất dịu dàng, “Hôm qua anh cho em một niềm vui bất ngờ, hôm nay em cũng cho anh một điều ngạc nhiên.”

Môi Quý Dương mím thành một đường, trong lòng nhảy ra một Dương Dương nhỏ, hai tay đè xuống, phối hợp cái đầu ngẩng cao cao, đắc chí nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, nam thần không phải chỉ cho mị niềm vui bất ngờ thôi à, xoát 666 cái giề.”

ATSM tới căng não.

Bước chân của hai người đứng trước một chiếc xe.

“A, xe này là của em à?” Quý Dương lần nữa không ngờ rằng, Tần Lộ Dịch còn lái xe tới đón cậu.

Tần Lộ Dịch mở cóp sau xe ra bỏ hành lý của Quý Dương vào, thuận miệng nói: “Không phải xe của em, là có người nhà ở đây, tạm thời cho em chạy.”

Cốp sau bị đậy lại, lộ ra logo hiển hách lại rất nổi tiếng của nó.

Đây là bé đáng thương mà cậu não bổ á?

Xin hỏi trên đời này có bao nhiêu bé đáng thương có thể lái xe loại này!? Quý Dương vỗ mạnh đùi ở trong lòng, cảm thấy lúc trước mình não bổ cứ như thằng ngu.

Chẳng qua Tần Lộ Dịch không phải bé đáng thương đương nhiên là tốt hơn khi hắn là bé đáng thương nhiều. Chỉ có điều trong đôi câu vài lời Quý Dương cũng có thể phát hiện ra Tần Lộ Dịch không thích nhắc tới người nhà mình, cho nên chuyện quan hệ không tốt với người nhà vẫn là ván đã đóng thuyền.

Là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong một gia đình văn hóa hòa thuận, nói thật thì Quý Dương không thể hiểu được cái cảm giác ấy. Cậu ngồi trên xe, Tần Lộ Dịch bắt chuyện trước.

“Nghỉ học có ra ngoài chơi không?”

Quý Dương hoàn hồn, “Mọi người đều ở nhà, ở ngoài vừa đông vừa nóng, lười đi.”

Họ lái ra khỏi bãi đậu xe của trạm xe lửa, Tần Lộ Dịch đề nghị: “Lát nữa đến siêu thị trước, rồi qua nhà em?”

“Ừm, được đó.” Quý Dương mặt ngoài bình tĩnh gật đầu như lãnh đạo đang tuần tra, thật ra trong lòng rất là hồi hộp.

Loại đối thoại hình thức vợ chồng già này đừng làm người ta YY chua ngọt như thế chớ.

Hai người tới một siêu thị tổng hợp ở trung tâm thành phố, Quý Dương xung phong đẩy xe đẩy chạy vào trong trước. Tần Lộ Dịch chậm rãi đi theo sau cậu, cứ như phụ huynh của một thằng bé quậy phá.

“Thịt dê viên, thịt bò viên, tàu hủ vàng, lá đậu phụ, tôm nõn…” Quý Dương quen thuộc bỏ từng cái vào trong xe đẩy.

Tần Lộ Dịch theo sau cậu nhìn từng loại.

Tôm nõn bị hắn lấy ra.

“Không đủ tươi mới, lát nữa mua tôm sống tự mình làm.”

Xương hầm canh bị hắn lấy ra.

“Ở nhà đã hầm canh xương bò rồi.”

Quý Dương tủi thân, chỉ vào cái gói tôm nõn bị trả về kia: “Hiệu này anh thấy rất tươi mới mà, lần nào anh cũng ăn được hai gói.”

Lại chỉ về gói xương kia: “Cái đó làm sườn lợn ăn cũng rất ngon.”

Hành vi làm nũng này nếu đổi thành ba và anh của Quý Dương, chắc chắn là cầm búa đập Quý Dương không dám ba xạo nữa.

Nhưng Tần Lộ Dịch thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu, cố tình dính chiêu, vì vậy dừng bước, quay đầu lại bỏ tôm nõn và xương vào trong xe đẩy, hoàn toàn nuông chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.