Quý Dương tắt nhóm chat, vô cùng lo lắng mà mở weibo của Tần Lộ Dịch, Quý Dương ban đầu còn nghĩ đối phương đẹp trai như vậy nhất định là thích selfie, thế thì mình sẽ có thể có thu hoạch trong vòng bạn bè nhanh thôi, kết quả nhìn thấy lại là một hàng chữ.
Đẹp trai như vầy mà bình thường cũng không tự selfie post hình để tạo phúc cho dân chúng á!? Đúng là người người oán trách.
Quý Dương cố kéo xuống, ngoại trừ nhìn thấy một bức hình trời xanh mây trắng kèm theo dòng chữ “Thời tiết rất đẹp” vào ngày nào đó tháng nào đấy trong vòng bạn bè, thì thật sự không thấy những thứ khác. Ngay cả viết chữ bình thường cũng lác đác nhìn rất đáng thương.
Dương Dương tục tưng: Không tìm được, òa khóc, mai con sẽ nhân cơ hội đi chụp lén một bức.
Anh hai: Uống trà ngồi đợi. 【 Mỉm cười 】
Dương Dương tục tưng: 【 Nắm tay 】
Nói là muốn chụp lén, thật ra cũng không dễ, vì là tân sinh viên nên đột nhiên muốn tìm một người trong cái trường đông nghịt này vẫn rất khó, thêm Quý Dương lười biếng thì đúng là khó càng thêm khó.
Do buổi sáng không có tiết, Quý Dương ngủ thẳng tới hơn mười giờ, lúc này mới bò lên đánh răng rửa mặt chầm chậm cùng bạn cùng phòng đến căn tin ăn cơm.
“Thời khoá biểu học kỳ này đúng là quá tươi đẹp, sáng thứ sáu chỉ học một tiết, thêm thứ bảy chủ nhật thì coi như là có ba ngày nghỉ ngắn rồi.” Viên Hiểu Huy đang nói thì bất ngờ chuyển mắt, câu chuyện cũng dừng lại.
Quý Dương ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của cậu ta, tò mò hỏi: “Mày đang nhìn gì đó?”
Ánh mắt Viên Hiểu Huy đi theo các em gái mới tới báo danh, giọng điệu mơ ước dập dờn, “A, cuối cùng cũng có bé đàn em để an ủi mấy tên đàn anh già cả.”
“Mày không sợ làm mấy ẻm sợ hả, người ta mà thấy cái dáng này của mày thì không chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng à?” Lô Hạo cười nhạo, “Còn an ủi đấy.”
“Đúng đó, ” Quý Dương cười ha ha phụ họa, “Đàn anh, thì nhất định phải có thái độ đầy kinh nghiệm, cái vẻ không thận trọng này của mày vừa nhìn liền biết là gà tơ.”
Viên Hiểu Huy không phục, “Sao, chẳng lẽ mày không phải gà tơ à?”
“Đương nhiên là không, ” Quý Dương nói dối không sợ đau lưỡi, nói dối không thèm đỏ mặt.
Ấy mà cậu vừa dứt lời, đằng sau bỗng nhiên vang lên một tiếng chào: “Đàn anh Quý Dương.”
Quý Dương vốn còn thờ ơ quay đầu lại, “Hả?”
Chờ khi thấy người, lập tức nửa mơ ngây ngẩn cả người, thế mà là Tần Lộ Dịch đang bưng đồ ăn, cậu cuống quít suýt chút cắn đầu lưỡi đáp: “Chào, chào em!”
Móa, Quý Dương nhanh chóng tính khoảng cách giữa hai người và âm lượng khi nói chuyện của họ vừa nãy có đủ để Tần Lộ Dịch nghe thấy ngôn luận gà tơ đó hay không, nhưng chưa đợi cậu tính rõ, Viên Hiểu Huy đã nhanh chóng phá hủy.
“Nhìn mày mặt non như này, còn cần phải ảo tưởng mình không phải là gà tơ!” Nói rồi muốn tới nhéo mặt cậu, “Để tao xem mặt mày dày bao nhiêu.”
Quý Dương muốn đỏ mặt, lại phải nhịn xuống, qua lại xoắn xuýt làm hai gò má trắng như tuyết của mình thành màu hồng nhạt. Hai tay đẩy Viên Hiểu Huy đang muốn quậy cậu ra, cố đá người sang một bên.
“Tình cờ ghê, em cũng tới ăn à, có muốn ngồi chung bàn với tụi anh không?” Quý Dương ở dưới đạp Viên Hiểu Huy một cước, cuối cùng cũng làm cậu ta yên tĩnh lại, lúc này Quý Dương mới quay đầu nói với Tần Lộ Dịch.
Tần Lộ Dịch lắc đầu ra hiệu với bên kia, “Bạn cùng phòng của em đang ở bên kia chờ em, em không quấy rầy mấy đàn anh ăn cơm nữa.”
Quý Dương nhìn sang, cách đó không xa có một bàn ba người đã ngồi xuống.
Chờ Tần Lộ Dịch đi, Lô Hạo lập tức đến trước mặt Quý Dương hỏi cậu: “Ai cha, đàn em đó đẹp trai thật đó, quen ở buổi chào đón hôm qua à?”
Cho dù là bây giờ, Tần Lộ Dịch đẹp trai cũng không có cái lông gì liên quan tới cậu, Quý Dương vẫn cảm thấy mặt mày sáng lán, hơi hả hê nói: “Ừ!”
Về quyết định không ngồi chung một bàn ăn cơm với mình của Tần Lộ Dịch, Quý Dương cũng thấy rất tốt, tiện cho cậu chụp ảnh.
“Mày làm gì đó?” Viên Hiểu Huy lại gần nhìn Quý Dương hèn mọn loay hoay điện thoại tìm góc chụp, thấy hơi lạ.
Viên Hiểu Huy và Địch Tử Triết thì mê man, “Người ấy gì, từ khi nào mà nó có người ấy rồi?”
Quý Dương cười phơi phới, “Giờ không có, nhưng sau này sẽ có.” Cậu nhanh chóng điều chỉnh camera, vì không để bị phát hiện mà lấy góc độ yên ắng chụp một bức Tần Lộ Dịch đang mở miệng ăn cơm.
Sau đó đặt điện thoại lên bàn, lấy hai ngón tay phóng to lên xem.
Tần Lộ Dịch trong hình mang theo chút phản quang, đường nét hơi được làm mềm lại. Ánh mặt trời chiếu tới cũng khiến sự máu lai đặc biệt của hắn trở nên không còn nổi bật thế nữa, nhưng nói tóm lại thì vẫn đẹp trai ngời ngời như trước.
Người nhà trong nhóm chat một giây trước còn đang nhiệt tình thảo luận việc sáng hôm nay Quý Văn Văn ăn thêm một quả trứng gà, lập tức yên tĩnh.
Một phút trôi qua.
Chị dâu: Oa, đây là đàn em đó à? Dễ nhìn dễ nhìn.
Ma ma: Quá đẹp trai, không an toàn.
Ba ba: Aiz.
Dương Dương tục tưng: Ba ba, ba thở dài gì chứ.
Anh hai: Để anh giải thích cho ba, “Giảm mục tiêu chút đi, mới có thể ngã nhẹ một chút, hoặc có thể làm cóc. Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga là không thực tế, có thể hoàn thành một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như là tìm một người bạn trai khỏe mạnh trước đã.”
Còn có thể không thể gì nữa!?
Ba ba: Ừm.
Quý Dương tức đến mức muốn bỏ kết bạn, dứt khoát ẩn đi cái tin ấy.
Nhưng sau đó, khi đi học, cậu lật xem sách giáo khoa ngẩn người, không nhịn được lấy bức ảnh chụp lén đó ra xem đi xem lại nhiều lần, thật ra trong lòng cũng dần dần dựa sát vào cách nói của anh cậu.
Đặc biệt là khi chú ý tới trong ảnh chụp lén còn có mấy cô gái đang lén nhìn Tần Lộ Dịch, thậm chí còn giơ điện thoại về phía Tần Lộ Dịch có thể là muốn làm chuyện giống cậu, đáy lòng Quý Dương cũng có hơi lo.
Đừng nói tới, cậu còn chưa biết Tần Lộ Dịch là thẳng hay là cong.
Dưới sự tiến công ảo tưởng của hai bên, Quý Dương đấm ngực giậm chân cảm thấy trái tim đau thắt.
Nhưng dù cho ban ngày có phiền não bao nhiêu, tối đến Quý Dương không tim không phổi vẫn ngủ ngon lành cho tới rạng sáng.
Nghĩa vụ quân sự của tân sinh bắt đầu, trên sân tập vang lên tiếng hô khẩu lệnh động trời làm KTX nam gần đấy bị đánh thức tập thể.
Quý Dương ôm chăn làm mặt bực mình, hai mắt mơ màng nhìn điện thoại của mình, qua một lát thì ngã xuống lần nữa, che lỗ tai oán giận: “A! Đầu muốn nổ tung.”
Ba tên bạn cùng phòng còn lại cũng đã tỉnh, lúc này thừa dịp Quý Dương còn chưa ngủ lại, Viên Hiểu Huy lập tức mở đèn phòng ngủ, cũng kéo rộng rèm cửa sổ.
Trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng rực rỡ, Quý Dương che lại mắt mình, “Sắp mù sắp mù rồi!”
Lô Hạo ngồi trước máy tính ăn mì, cũng hối cậu xuống giường, “Còn bánh quẩy bánh bao chưa ăn, mày nhanh đi rửa mặt đi.”
Viên Hiểu Huy thần kinh không nhạy, tới sáng hôm nay mới biết Quý Dương có lòng với Tần Lộ Dịch. Lúc này thân thiết nói cho Quý Dương, có tí tâm lý tám chuyện của con trai: “Ai, Quý Dương, đàn em của mày hôm nay lên cave của trường rồi.”
“Hả?” Quý Dương thò đầu ra khỏi mùng, “Cave gì?”
“Là đàn em chào hỏi mày lúc mình đang ăn ở căn tin hôm qua đó, cậu ta lên cave.”
Vừa nghe thấy cave liên quan với Tần Lộ Dịch, Quý Dương giống như hít thuốc lắc, trở mình một cái từ trên giường lăn xuống mặt đất, chộp lấy di động mở weibo cave của trường. Weibo bình thường vắng ngắt thì từ lúc tân sinh nhập học tới nay lại cực kì náo nhiệt, các em trai em gái mà đẹp chút thì cơ bản đều được post giấu tên trên weibo, không bơi ra họ tên ngành nghề thì không bỏ qua.
Quý Dương theo Viên Hiểu Huy chỉ điểm rốt cuộc cũng tìm thấy bài post đó, weibo được post vào một tiếng trước, hình ảnh là một tấm các đàn em đang huấn luyện trong đội hình, chụp không rõ, nhưng khi phóng đại lên thì vẫn có thể thấy được cái sự đẹp trai đấy bằng mất thường, người post còn kèm theo một vẻ mặt thèm nhỏ dãi hỏi đây là ai.
Bên dưới đã có mấy trăm comment, trong các comment trên top quả nhiên là đã có thông tin của Tần Lộ Dịch.
Cũng không có ít người dán ảnh trong comment: Một tấm chụp gần cao lớn đẹp trai không cần cảm ơn, vì chụp tấm hình này, ánh mắt anh trai nhìn tui mà cứ như để lại ấn tượng xấu.
Bức hình là một tấm chụp gần suýt nữa dán mặt, quả nhiên cao lớn đẹp trai.
“Đây cũng quá không lễ phép.” Trong hình, Tần Lộ Dịch nhìn về phía ống kính, lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên cũng không vui lắm, Quý Dương chỉ trích người up ảnh.
Viên Hiểu Huy liếc cậu, “Chỉ trích đến từ một tên chụp lén người ta ở căn tin hôm qua?”
Lô Hạo cười: “Chỉ trích đến từ một tên chỉ trích xong còn muốn lưu ảnh.”
Quý Dương hừ một tiếng không để ý tới họ nữa, tiếp tục lướt xuống xem, mấy trăm comment hầu như đều là đang liếm trai đẹp và kích động tỏ tình. Cậu cảm thấy rất khủng hoảng, lập tức dùng weibo post một câu.
Bên kia, trên sân huấn luyện, các tân sinh viên đã tập một tiếng rưỡi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, tê liệt ngồi bệt xuống đất tới tấp.
Tần Lộ Dịch cầm bình nước của mình uống một hớp nước, đứng không bao lâu, bên cạnh có một bạn học nữ đỏ mặt tới can đảm nói chuyện với hắn, “Tần Lộ Dịch, bạn lên cave của trường mình rồi đó.”
“Hả?” Tần Lộ Dịch nhìn cô hơi thắc mắc, hắn không biết rõ cave là gì.
Nữ sinh đưa nội dung trên màn hình điện thoại tới trước mặt Tần Lộ Dịch cho hắn xem, “Ầy, là cái này.”
Điện thoại của cô gái đang trong comment mới nhất, Tần Lộ Dịch nhìn comment mới nhất có “Dương Dương xoa eo lát đã: Của tui của tui của tui! 【 Rất nghiêm túc 】//…”
Tần Lộ Dịch không hiểu sao, nội dung dính tới Quý Dương, dù là ID của cậu hay là mỗi một bài post của cậu, đều rất sống động làm người ta không nhịn được mà ảo tưởng.
Ví dụ như comment này, hắn tựa như có thể nhìn thấy Quý Dương đang trừng hai mắt nghiêm túc nói rõ với những người đang comment khác người này là của cậu.
Tần Lộ Dịch đặt bình nước xuống, cười với cô gái, lịch sự nói: “Tôi đã biết, cám ơn bạn đã nói cho tôi.”
Hắn quay người mở điện thoại của mình, nhấn like cho comment mới nhất ấy.