Mỗi ngày bé đều mang theo sức mạnh người đáng yêu nhất lớp để đi học, bước đi đều bay, mãi đến tận hôm nay lớp học có một học sinh xếp lớp mới tới, bỗng lật đổ địa vị của Quý Tiểu Dương.
“Dạ, là một bé người nước ngoài!” Tối Quý Tiểu Dương về nhà khóc với Quý Hạo thở không ra hơi, “Đôi mắt và màu tóc đều không giống Dương Dương, dáng cũng cao hơn Dương Dương, nhìn qua rất, rất dữ.”
Quý Hạo ôm em trai mình trên mặt đất vào trong ngực, căng thẳng hỏi: “Nó dữ với em?”
“Không, không có, ” Cánh tay béo nhỏ của Quý Dương ôm cổ anh mình, mặt chôn trong áo thun hắn, dằn xuống chút nước ở hõm vai, giọng điệu tủi thân như trời sập, “Nhưng bạn í dễ nhìn hơn em!”
Cha ruột mẹ ruột thêm anh ruột, thay nhau ôm Quý Tiểu Dương dỗ non nửa buổi tối, thậm chí ngay cả Trương Lâm tình yêu ngầm của anh bé cũng kinh động, lén gọi điện cho Quý Tiểu Dương an ủi bé.
Bé người nước ngoài hôm nay tới lộ mặt thôi đã làm bé buồn vậy rồi, mai nếu chính thức đi học thì sao giờ đây nha.
Quý Tiểu Dương cầm sữa canxi AD ngồi trên ghế sô pha hút rột rột, trái tim nho nhỏ dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Gần nghỉ hè, trong ti vi đang chiếu phim cổ trang, bên trong bỗng xuất hiện một tên Đại đương gia sơn tặc, sau đấy là một Nhị đương gia sơn tặc, hai người đang thảo luận về việc xử lý cô gái thuần khiết trẻ tuổi xinh đẹp mới cướp được.
“Nữ tử tuyệt sắc trong phạm vi trăm dặm này, tự nhiên đều phải thu vào phòng ta, xinh đẹp thì đều sinh con cho ta đi.” Đại đương gia nhấc áo choàng lên khí phách muôn trượng.
“Đúng đấy, các tiểu nương tử xinh đẹp này giày vò nhiều thật, nhưng sau khi cướp về thì không phải người nào cũng ngoan như chim cút đấy ư?” Nhị đương gia cười gian chân chó hùa theo.
Mẹ Quý Dương đang chìm trong cốt truyện, không chớp mắt thuận miệng giải thích: “Muốn cướp cô gái xinh đẹp về làm vợ, cướp về thì ngoan.”
Quý Tiểu Dương không khóc nữa.
Người ta có thể cướp vợ đẹp, sao bé không cướp được chứ? Chờ bé cướp người rồi, xem bé người nước ngoài đó có dám dữ với mình nữa không.
Quý Tiểu Dương ấp ủ tâm chí mạnh mẽ, hôm sau tới nhà trẻ liền ủ rũ. Bé vẫn không học được cướp vợ như thế nào.
Mà những bạn khác trong nhà trẻ giờ đã bị bé người nước ngoài đó hấp dẫn đi rồi, các bé người hầu bình thường dính cạnh bé cũng không thấy đâu nữa. Quý Tiểu Dương thấy đau xót không dứt, trốn ở một bên lấy sữa mình lén nhét vào cặp ra gặm sạch.
Lộ Tiểu Dịch năm nay ba tuổi rưỡi, nhưng trưởng thành khá sớm, không thích nhất là bị người ta vây quanh nhìn bé. Bé đứng trong đám người nhìn ra phía ngoài, liền thấy một cậu bé vô cùng mềm mại đang ngồi một mình trên băng ghế nhỏ, thở phì phì uống sữa, không thèm liếc bé một cái.
Quý Tiểu Dương tặng sữa canxi đều là phồng gan, sữa canxi vừa nhét vào lòng Lộ Tiểu Dịch thì như trút hơi, lập tức vắt chân lên cổ chạy.
Cứ thế hai ba ngày, Quý Tiểu Dương không chỉ lấy thêm cho mình hai hộp sữa canxi, còn tặng thêm mấy lần, thùng sữa mới mở trong phòng thoáng tí đã uống hết sạch. Mẹ Quý Dương quên bổ sung, Quý Dương không thể không đeo cặp đến trường.
Lộ Tiểu Dịch mang theo cảm xúc mong chờ mà đi học, chờ Quý Tiểu Dương chạy tới nhét sữa cho bé, dù cho bé đã cẩn thận giữ lại, nhưng sáng sớm hôm nay lại toi công, Quý Tiểu Dương buồn bã ỉu xìu ngồi trên băng ghế nhỏ, thấy bé thì chỉ nhấc mí mắt.
Lộ Tiểu Dịch mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại hoảng loạn, sau đó cố gắng lắc lư mấy vòng trước mặt Quý Tiểu Dương, còn phá lệ uống một hộp sữa canxi bình thường không nỡ uống.
Quý Tiểu Dương tức thì dâng lên hai bao nước mắt, tay béo nhỏ che mặt, đáng thương tủi thân nhìn Lộ Tiểu Dịch, bi bô nói: “Bạn, bạn bắt nạt người…”
Lộ Tiểu Dịch sợ đến mức không thèm quan tâm hơi thở cao lãnh ngày thường nữa, ngồi xổm trước mặt Quý Tiểu Dương, cuống cuồng lau nước mắt giùm bé: “Bạn đừng khóc nữa, mình không có bắt nạt bạn, mình thương bạn mà.”
Quý Tiểu Dương được người dỗ dành quen, cũng không thấy Lộ Tiểu Dịch không nên dỗ mình, trái lại bé nghĩ thầm, mua chuộc nhiều ngày như vậy cũng nên cướp về làm vợ ngoan cho mình rồi.
Thế nên hỏi: “Vậy bạn làm vợ mình nhé?”
Quý Tiểu Dương không rõ vợ là gì, chỉ coi thành thủ đoạn đối phó với người đẹp hơn mình, nhưng Lộ Tiểu Dịch thì biết rõ lắm đấy. Bé mở to hai mắt, mở cờ trong bụng: “Thiệt không?”
“Nếu bạn không muốn, ” Quý Tiểu Dương hít mũi một cái, “Vậy bạn là bé hư bắt nạt mình.”
Lộ Tiểu Dịch đưa sữa canxi mà mình chỉ uống hai miếng đến bên miệng Quý Tiểu Dương, mặt đỏ bừng bừng: “Bạn uống, mình không bắt nạt bạn, mình làm vợ bạn.”
Quý Tiểu Dương nhân cơ hội hỏi bé: “Lớp mình ai dễ nhìn nhất vậy?”
Tần Lộ Dịch dừng xe đạp dưới lầu nhà Quý Dương, lại lấy tai phone đang đọc Tiếng Anh nhét trong tai ra, lúc gõ cửa nhà Quý Dương thì chẳng hề bất ngờ khi Quý Dương vẫn còn đang ngủ.
“Ăn sáng chưa Lộ Dịch?” Mẹ Quý Dương mặc tạp dề, đang chiên sủi cảo trong bếp.
“Ăn rồi thưa dì, ” Tần Lộ Dịch thành tích tốt thể thao giỏi còn hiểu lễ phép, mặt nào cũng được người lớn yêu thích, “Dì, con đi gọi Dương Dương rời giường.”
“Ai, con đi đi.”
Trong phòng Quý Dương kéo chặt rèm cửa, chút tia sáng cũng không xuyên vào được, Tần Lộ Dịch đẩy cửa ra, ánh sáng bỗng chiếu vào, khiến người trên giường bực mình xoay đầu ngủ tiếp.
Sắp nghỉ hè, thời tiết đã rất nóng, Quý Dương ngủ chỉ mặc một chiếc quần đùi, cơ thể đang trưởng thành của thiếu niên mang theo sự mềm dẻo, giãn ra rất hấp dẫn tầm mắt người khác.
Tần Lộ Dịch bước tới cúi người xuống, hôn một cái trên khóe miệng Quý Dương, Quý Dương giơ tay đẩy đầu hắn ra, trong miệng yếu ớt oán giận: “Tần Lộ Dịch, anh còn muốn ngủ.”
Trong phòng yên tĩnh một lát.
Tần Lộ Dịch cúi người lần hai, đầu hai người dùng góc độ phù hợp vô cùng thân thiết hai giây, sau đấy Quý Dương bắn lên, phụt phụt nhả ra một viên kẹo nhỏ vào trong thùng rác bên cạnh.
Hồi nãy thừa dịp lúc hôn, Tần Lộ Dịch đút cho cậu một viên kẹo bạc hà mát mẻ nâng cao tinh thần vào trong miệng, nháy mắt khiến tất cả con sâu ngủ của Quý Dương đều bị đuổi cổ.
Quý Dương nổi giận, muốn nâng chân đạp người, lại bị Tần Lộ Dịch một tay bắt lấy, sau đấy nâng mông bế người lên, khiến Quý Dương không thể không dùng hai chân kẹp lấy eo hắn.
“Tần Lộ Dịch anh muốn đánh chết em!” Quý Dương muốn đánh người mà không xuống tay được, chỉ nói ngoài miệng là giỏi, “Em xem xem anh tới trường có để ý tới em nữa không.”
Tần Lộ Dịch ở cạnh buồn cười khì khì.
Lăn qua lăn lại một trận, Quý Dương rốt cuộc rửa mặt xong, ngồi trên bàn ăn sáng.
Tần Lộ Dịch ở cạnh đọc sách chờ cậu.
Mẹ Quý Dương nhìn sao cũng thấy Tần Lộ Dịch tốt, không khỏi lấy hắn ra so sánh với Quý Dương: “Con cái trứng lười biếng, hôm nào rời giường cũng cần Lộ Dịch tới gọi con, không thể tích cực chủ động hơn chút à?”
Mẹ, là tự em ấy tới cửa phòng không đóng mà cũng dám đè con trai mẹ ra gặm trên giường, nếu con tích cực chủ động hơn chút còn không chừng còn bị lột quần ngay trong hành lang nữa.
Những câu này Quý Dương chỉ dám nói trong lòng mình, chính cậu cũng không rõ vì sao mình và Tần Lộ Dịch lại quá mức thân thiết một cách tự nhiên như thế, cứ như hai người từ nhỏ đến lớn đã vậy, bỗng dưng thay đổi thì trái lại thấy lạ.
Hai người đạp xe tới trường, đỗ xe trong nhà xe, Tần Lộ Dịch từ trong cặp lấy ra một hộp sữa canxi lớn đã cắp ống hút sẵn đưa cho Quý Dương, mình thì cúi người xuống khóa xe cho hai người.
“Được rồi đi học thôi, tối chờ em nhé.” Lúc tạm biệt Tần Lộ Dịch khẽ nhéo đầu ngón tay Quý Dương một chút.
Quý Dương đứng trên cầu thang đưa hộp sữa đã rỗng cho mẹ già Tần, bực nói: “Vứt giùm anh.”
Đến phòng học, Tống Nam nằm nhoài trên bàn hàng trước lén xem phim truyền hình, Quý Dương thả cặp xuống, cô lập tức dừng phim truyền hình quay đầu tám với cậu: “Ai, tối ra ngoài hát karaoke chung nhé, lớp mình với lớp ba.”
“Tần Lộ Dịch đi được không?” Quý Dương hỏi.
Tần Lộ Dịch cái tên quản lý người đó, chắc chắn sẽ không cho cậu tự đi, còn không bằng hỏi trước xem.
Tống Nam gật đầu: “Dĩ nhiên, nếu cậu ấy đi được, mình chắc phải đặt phòng lớn rồi, nhất định sẽ có rất nhiều cô muốn đi nữa.”
“Người không quen thì đừng cho đi chung, ” Quý Dương tức thì cau mày, “Chỉ phiền chuyện này.”
Tống Nam lườm cậu một cái: “Lớp ba có rất nhiều nữ thần được chưa, còn có thể cho nam thanh niên lớn tuổi mấy người giải quyết vấn đề FA đấy.”
“Ở đây có người ông thích không?” Tống Nam tám chuyện nhìn Quý Dương.
Cô mới hỏi câu này, tức khắc cảm thấy một tầm mắt áp lực mạnh mẽ, Tống Nam không tự chủ nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện ánh mắt đấy cũng không phải rơi trên người mình, mà là ánh mắt Tần Lộ Dịch nhìn chằm chằm Quý Dương.
Tầm mắt mọi người lần lượt tập trung trên người Tần Lộ Dịch.
“Cong.” Tần Lộ Dịch khẽ nói, làm vỡ nát biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ ở đây thêm lần nữa, ngay cả Tống Nam cũng sợ hết hồn.
“Vãi, sao lại là cong?”
“Uống sữa canxi nhiều quá.” Tần Lộ Dịch vẫn rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra thì cứ như mật hiệu vậy.
Sữa canxi?
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Quý Dương đang uống một nửa hộp sữa canxi trong tay, bỗng dưng im lặng.
Quý Dương chậm nửa nhịp đối diện vẻ hiểu rõ trong nháy mắt của mọi người: Cái đó, không phải, tui, để tui giải thích!
Cuối cùng cũng không ai nghe Quý Dương giải thích, cậu cũng không thể nào mở miệng giải thích.
Ánh đèn màu da cam ven đường, từng chiếc từng chiếu rọi sáng đường đi.
Các thiếu nam thiếu nữ chia tay nhau ở giao lộ, mỗi người rời đi mỗi hướng. Quý Dương tức giận đạp xe ở đằng trước, Tần Lộ Dịch chậm rãi theo ở đằng sau, không bao lâu sau người trước mặt đã không nhịn được mở miệng chửi người, người đằng sau thì tốt tính nghe.
“Tần Lộ Dịch em ngay cả mặt cũng không cần, em nói đi em còn muốn gì nữa?”
“Em không biết xấu hổ, em chỉ muốn anh.”
Nỗi phiền của thiếu niên nếu nhỏ giọt trong vùng biển thời gian thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể thật, nhưng trong đêm hè mỗi một phần ngọt ngào ấy đều rất chân thực, từng giọt nhỏ tí tách lại tạo thành tấc tấc hơi nóng hừng hực.