Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 14: Đụng Chạm



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

KHÔNG REUP! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL! KHÔNG KY!

ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT

HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO

~~

Ngủ đến nửa đêm Ân Tu bỗng cảm thấy có một cỗ áp lực đang đè nặng lên mình, cậu lập tức mở mắt nhưng lại phát hiện bản thân không cử động được.

Căn phòng của cậu trở nên lạnh lẽo, có thứ gì đó trong bóng tối đen kịt đang cố định chặt chẽ tứ chi của cậu trên giường, cứ như bị quỷ áp giường vậy, nhưng cũng không giống hoàn toàn bởi vì cái thứ đó vẫn đang chuyển động trên người cậu.

*Quỷ áp giường ý chỉ lúc ngủ bỗng dưng có ý thức nhưng cơ thể lại không thể cử động nhưng thực chất là bị mắc chứng rối loạn giấc ngủ. Hiện tượng quỷ áp thân là chứng liệt do ngủ (sleep paralysis) xảy ra ngay trước khi ngủ hay ngay khi thức giấc, người bệnh cảm thấy bị liệt toàn thân, tỉnh táo mà không thể cử động được chân tay, giống như mình bị ma quỷ đè vậy. Có thể nghe hoặc nhìn thấy ảo giác ghê sợ. Còn chúng ta hay gọi là bóng đè đó.

Có thứ gì đó lạnh buốt đang quấn lấy eo của cậu, nó chui vào bên dưới lớp quần áo rồi dạo chơi trên da thịt cậu, theo như cảm nhận của Ân Tu thì thứ đang quấn lấy cậu này là một vật thể dài và dính nhớp, nó bò thuận theo chân cậu, lướt qua phần cơ bụng rồi trèo lên móc lấy cần cổ của cậu khiến cho hơi thở của Ân Tu trở nên gấp gáp.

Rõ ràng cái thứ nhớp nháp này rất lạnh nhưng khi nó hút chặt vào da thịt thì những nơi bị nó chạm tới đều không thể cử động, hơn nữa còn tỏa ra luồng nhiệt ấm nóng.

Quy tắc sinh tồn thứ 7 trong phó bản: Nếu như cảm thấy có thứ gì đó đã vào phòng của bạn thì hãy lớn tiếng gọi bạn cùng phòng của bạn, sau đó cả hai cùng nhau ở cùng một chỗ cho đến khi trời sáng.

Ân Tu không rõ bản thân đã kích phát quy tắc thứ 7 ở chỗ nào, nhưng kể từ khi cậu tỉnh táo và có ý thức trở lại thì cậu liền há miệng muốn gọi cái tên Lê Mặc ở phòng bên, cho dù anh ta cũng là một tồn tại nguy hiểm khác nhưng anh ta ít ra cũng là bạn cùng phòng trên danh nghĩa của cậu.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc cậu mở miệng thì cái thứ đó lại lập tức nhảy vọt lên chặn lấy cái miệng của cậu.

"Ưm..." Ân Tu thử phát ra tiếng kêu nhưng âm thanh đã bị chặn lại trong cổ họng, rất bất lực.

Hàn ý dính nhớp đó đã di chuyển vào trong khoang miệng của cậu, nó tò mò mà thăm dò bên trong miệng cậu, bám dính lên hàm trên và nhẹ nhàng vuốt ve phác họa, giống như đang nghiên cứu cấu tạo khoang miệng của con người vậy.

Ân Tu chau mày, cậu cố gắng ra sức vùng vẫy hòng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể nhưng tất cả những gì mà cậu nhận lại được chỉ là một cơn chấn động nhỏ dưới sức ép to lớn này, cậu gần như không thể ra tay chống cự, chỉ có thể nằm yên ở trên giường.https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Mà sự khác thường của Ân Tu cũng đã bị làn đạn mạc phát hiện.

"Mau nhìn xem, hình như Ân Tu có gì đó không đúng."

"Đừng nói Ân Tu nữa, ngay cả mấy người sống sót trở về phòng từ phòng khách cũng đang trở nên bất thường."

"Tôi hoài nghi đây chính là thứ trong phòng khách, tuy nó không giế.t được mấy người chơi đã trốn ở đó nhưng nó đã đi theo bọn họ về phòng, cho nên mới có quy tắc thứ 7."

"Tôi cũng nghi ngờ là như vậy, nếu không thì điều kiện kích phát quy tắc thứ 7 này cũng tùy ý quá rồi, nó thích vào phòng ai thì vào."

"A... cái người chơi kia hình như đang bị thứ gì đó vặn người kìa."

"Đù má... bị bẻ gãy cột sống khi người ta còn đang sống rành rành ra đó luôn, ngay cả tứ chi cũng..."

"Má ơi, tôi đang chuẩn bị đi ngủ mà giờ thì khỏi ngủ luôn rồi."

"Có một người chơi khác cũng đang bị giày vò kìa, thảm quá..."

*Có lẽ mí ní đã quá quen với từ giày vò nhưng chắc hiểu rõ thì chưa nên mình giải thích luôn nhé: Giày vò có nghĩa là làm cho đau đớn một cách day dứt. Được sử dụng để miêu tả trạng thái của sự đau đớn, gánh nặng hoặc nỗi khổ sở mà ai đó phải chịu đựng.

"Hình như bọn họ đều không kịp phản ứng lại để gọi cho bạn cùng phòng, lúc này, nếu nó đang ở trong phòng thì sẽ không có mặt ở phòng khách, bạn cùng phòng sẽ qua được thôi."

"Gọi thì gọi nhưng bạn cùng phòng phải dám qua thì mới được chứ, người này kêu rồi nhưng mà bạn cùng phòng không qua..."

"Luận tính quan trọng của việc trân trọng đồng đội, nhưng mà tại sao Ân Tu vẫn chưa gọi?"

"Hình như cậu ta gọi không được..."

Ánh mắt của quần chúng đều đang dính vào màn hình chiếu căn phòng của Ân Tu, ngay cả dùng mắt thường cũng có thể nhận ra được Ân Tu đang bị thứ gì đó vô hình quấn lấy, bên dưới quần áo của cậu ta đang có thứ gì đó trồi lên di chuyển, còn cậu ta thì lại nằm im bất động trên giường thậm chí ngay cả đầu dường như cũng đang bị thứ đó cố định chặt chẽ.

Cho dù Ân Tu có lòng giãy giụa, nhưng mà mỗi lần phản kháng thì cậu cũng chỉ cử động được chút xíu thôi.

Cậu như một con mồi đang bị rắn quấn lấy, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ đợi tử vong dưới sức ép này.

"Có nên nói hay không ta, bộ dạng cậu ta cố gắng vùng vẫy trên giường có chút gì đó á."

"Im đi! Tôi không muốn nghe!"

"Hahahah ông cũng ngầm hiểu rồi đó thôi. Đừng nghe, ông có thể xem mà, Ân Tu kháng cự mạnh quá, quần áo bị cuốn lên luôn rồi."

"Hình như trên người cậu ta bắt đầu xuất hiện dấu ấn đỏ do bị quấn lấy rồi, nhìn sợ quá."

"Nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy có gì đó á."

"Ông đừng nói nữa! Tôi không xem, tôi không xem!"

"Ông không nhìn thì có khi sẽ bị hụt mất cơ hội ngắm nhìn hiện trường đại lão bị gi.ết ch.ết đó."

"Được rồi đó cái vị trên kia, bây giờ ngoài những người chơi đã gọi được bạn cùng phòng thì những người bị nhắm đến khác đều đã ch.ết cả rồi, chỉ còn Ân Tu là kiên trì được đến bây giờ."

"Đúng vậy, mấy người chơi cùng lúc kích phát quy tắc với cậu ta đều đã ch.ết cả rồi, sao cậu ta vẫn còn sống nhỉ?"

"Các người không phát hiện ra từ nãy đến giờ cái thứ đó hầu như không hề có ý định muốn giết cậu ta à? Nó chỉ hành hạ một chút thôi, muốn giết thì cậu ta ch.ết từ lâu rồi."

"Biến thái! Quỷ quái của phó bản này biến thái quá đi! Sao lại đi học cái thói hành người ta như vậy!"

"Tuy nói là hành hạ... nhưng mà càng giống như đang chơi đùa hơn..."

"Những người chơi khác đều không thể động đậy được, mà chỉ một lát là bị gi.ết rồi, chỉ có Ân Tu là thỉnh thoảng còn giãy giụa được, lúc thì nó thả lòng lúc thì nó lại siết chặt, giống như đang trêu cho Ân Tu phản kháng lại vậy."

"Có chơi tiếp thì cũng bị gi.ết mà thôi, ghét nhất là mấy tên biến thái thích chơi đùa với con mồi của mình như vậy."

Ân Tu cũng đã nhận ra được điểm này, sau khi phát hiện cậu không cử động nữa thì nó sẽ buông lỏng một chút để cậu có chút quyền kiểm soát, nhưng một khi Ân Tu phản kháng thì nó sẽ lập tức quấn lấy cậu, giam cầm chặt chẽ.

Sau khi nghiên cứu xong khoang miệng của cậu thì nó vẫn che miệng cậu lại rồi bắt đầu bò khắp người để nghiên cứu những nơi khác, nó thật sự đã rơi vào trạng thái mò tìm tài liệu nghiên cứu mà thăm dò khắp nơi.

Ân Tu nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn chằm chằm vào thứ vô hình trong bóng tối rồi lặng lẽ tích lũy thể lực để chuẩn bị cho lượt hành động sắp tới.

Sau khi phát hiện Ân Tu lại không cử động nữa thì nó liền thử thả lỏng xem sao, vừa buông ra thì nó lập tức siết chặt lại trong tích tắc, nhưng lần này nó lại phát hiện ra Ân Tu không có phản kháng gì cả.

Sự yên lặng của Ân Tu quả thật khiến cho người ta đoán không ra cậu đang nghĩ gì, thứ đó thì lại càng không thể hiểu được, lúc con mồi không giãy giụa nữa là lúc nhàm chán nhất, nó cứ thả lỏng rồi lại thả lỏng, chờ đợi Ân Tu mắc câu, dù sao thì nó vẫn còn cách để tiếp tục quấn lấy.

Phát giác thứ đó đã buông lỏng, Ân Tu híp mắt dùng hết sức lực tích góp được rút đao ra chém vào thứ không nhìn thấy được trong căn phòng này.

Lưỡi đao vút qua, dường như có thứ gì đó bị xé rách trong bóng tối.

Ân Tu không để nó có thêm cơ hội quấn lấy nữa, cậu hét to tên bạn cùng phòng ngay tại chỗ: "LÊ MẶC!"

Âm thanh của cậu xuyên qua cửa phòng, bay ngang phòng khách rồi truyền đến một căn phòng khác.

Người đang yên lặng ngồi trong phòng chờ được gọi tên mở mắt ngay tức khắc, nụ cười luôn không đổi trên khuôn mặt khiến người ta tò mò hơn bình thường.

Lê Mặc rũ mắt đưa tay mình lên, lòng bàn tay anh có một vết đao chém, có dịch thể màu đen đang chảy ra từ vết chém đó, nhưng rất nhanh tất cả đều đã rút trở về, ngay cả vết thương cũng đã biến mất sạch sẽ.

Nhiệt độ ấm nóng và cảm giác động chạm vẫn còn sót lại rõ ràng trong lòng bàn tay, thậm chí anh còn có chút luyến tiếc không nỡ.

"Thì ra khoang miệng của con người được cấu tạo như vậy." Anh lẩm bẩm như đang suy tư gì đó rồi đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi rời khỏi phòng để đi đến phòng của Ân Tu.

Nếu lần sau còn có cơ hội thì anh sẽ nghiên cứu thêm những nơi khác nữa.

*Vâng, không sai đâu ông nội này chơi hệ xúc tu 😅😅😅

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.