Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 17: Có Biến Thái Trong Phó Bản



Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Wattpad: tuyetnhi0753

WP: nhacomeoltn.wordpress.com

***Vì tui đã tạo wordpress nên chắc chắn sẽ có những chương tui khóa pass nhé, khóa không báo trước nhưng sẽ có gợi ý. Nói trước để đỡ bỡ ngỡ á hihi

~~

Theo Ân Tu suy đoán thì e rằng trong mắt bé gái bản thân nó hiện đang mang dáng vẻ của quái vật, mà quả thật nó cũng có khả năng biến thành quái vật.

Để phòng ngừa bé gái bởi vì cảm xúc không ổn định mà đánh mất lý trí nên trong giấy nhắn của người mẹ để lại có ghi không được để nó soi gương, cũng như để nó bình tĩnh đối mặt với sự phá hoại của bản thân sau khi thức dậy.

Không được mở cửa, không được để người ngoài phát hiện ra chính là để bảo đảm cho sự an toàn cho bé gái.

Trong môi trường eo hẹp này, vừa phải xác nhận sự an toàn của bản thân vừa phải giữ cho đầu óc tỉnh táo để không biến thành quái vật thì tờ giấy nhắn kia xem ra cũng đã phát huy hết khả năng của nó rồi, việc phải ăn cơm mỗi ngày cũng là đang nhắc nhở bé gái phải sinh hoạt bình thường như hành vi của loài người.

Trước mắt, thời hạn 3 ngày không phải là vấn đề, mà vấn đề chính là những gì sẽ xảy ra sau 3 ngày đó. Nội dung cốt truyện có nói rõ rằng bé gái cần phải sống trong 3 ngày để chờ mẹ trở về, nhưng trên giấy nhắn của người mẹ lại nói 3 ngày sau phải lấy được túi đồ mà mẹ đặt ngoài cửa, rất hiển nhiên, người mẹ không cảm thấy bản thân có thể về nhà sau 3 ngày.

"Anh đi nấu cơm cho em nha?" Ân Tu vỗ về bé gái đang khóc trong lòng mình rồi nhẹ giọng an ủi.

Bé gái gật đầu, nó lầu bầu rời khỏi vòng tay của Ân Tu rồi nhỏ nhẹ nói: "Em đói rồi, em phải ăn một bát thật to."

"Ừm." Ân Tu xoa đầu bé gái rồi ra ngoài nấu cơm.

Người chơi xem livestream lặng lẽ nuốt nước bọt nhìn bé gái nhõng nhẽo đòi ăn một bát lớn bên phòng Ân Tu và bé gái đang cắn xé cơ thể người chơi ở một căn phòng khác.

Nó thì đói chứ bọn họ nhìn là hết muốn ăn gì luôn, đồ cái thứ hai mặt này, trước mặt Ân Tu thì cứ bày hết cái dáng vẻ ngoan hiền đó ra đến cực điểm.

Nguyên cả ngày hôm qua, từ lúc vào phó bản vào ban ngày rồi đến khi dị quái xuất hiện vào ban đêm thì tất cả người chơi tiến vào vị diện này đều đã ch.ết hơn phân nửa. Ban ngày ch.ết là vì không cẩn thận còn ban đêm là vì không kịp truyền đạt chiến lược. Cho dù có sẵn đại lão Ân Tu ở trước mắt để tham khảo nhưng vẫn không có cách nào tránh được một số nhân tố dẫn đến tử vong, ví dụ như dị quái giả.

Sang đến tối ngày hôm nay thì những người còn sống đều là người chơi có chút nghiên cứu đối với quy tắc trong phó bản, bọn họ đã phát hiện ra cần phải chăm sóc cảm xúc của bé gái, tuy không thản nhiên được như Ân Tu nhưng cũng đã rất cẩn trọng sử dụng sách lược theo cách nghĩ của bản thân để lấy lòng bé gái.

Khi đêm đến, do đã có sẵn chiến lược nhờ vào ngày hôm qua và sự lấy lòng lúc ban ngày nên bé gái không tiếp tục làm khó nữa, mà cho phép mọi người trở về phòng trước khi trời tối hẳn.

Đêm tối không tự tìm ch.ết thì sẽ đại cát đại lợi.

Một đêm này dường như tất cả người chơi đều rất an toàn, ngoại trừ Ân Tu.

Đến nửa đêm, cái thứ quỷ dị đó lại xuất hiện trong phòng của cậu, lại bò lên giường cậu, hơn nữa còn trói cậu lại để cậu không thể gọi bạn cùng phòng.

Ân Tu thật sự không hiểu bản thân đã kích hoạt quy tắc thứ 7 ở chỗ nào, rõ ràng tối nay cậu đâu có đi qua phòng khách, vậy thì tại sao lại có thể khiến cho dị quái chỉ xuất hiện ở phòng khách đi theo vào phòng như thế này, chẳng lẽ quy tắc tự kích hoạt một cách ngẫu nhiên hay sao?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Ân Tu, tâm tình của người chơi đang quan sát màn hình cũng rất phức tạp, bọn họ không thể nói với Ân Tu rằng: "Thật ra những người chơi khác không bị gì cả chỉ có cậu là xảy ra chuyện thôi, người mà dị quái này nhắm đến chỉ có mình cậu."

Bọn họ chỉ có thể nhìn đại lão khổ sở vật lộn trong chăn, mặc cho thứ vô hình kia thăm dò tới lui trên người.

Dị quái đêm nay tràn đầy hứng thú, nó dùng sức quấn lấy Ân Tu hơn cả ngày hôm qua, siết chặt cơ bắp săn chắc của cậu rồi chậm rãi lan ra từ phần ngực và bụng cậu, khiến cho quần áo bị kéo tới kéo lui, vô hình phác họa ra đường nét cơ thể cậu.

"Chậc...chân của anh Tu dài quá."

"Đây là lời có thể nói ra sao?"

"Tôi không chỉ nói mà tôi còn phải nhìn! Nhân lúc anh Tu vẫn còn sống thì nhìn nhiều một chút."

"Ngày thường trông cậu ta yếu ớt, chẳng có tí lực sát thương nào nhưng thật không ngờ đường nét cơ ngực này cũng được quá đó chứ."

"Hồn xuyên dị quái!"

***** mấy chả muốn xuyên vô dị quái rờ ÂT á mà

"Cái đó... tôi cũng muốn thử siết eo Ân Tu."

"Biến thái! Các người là lũ biến thái!"

Sau khi những dòng bình luận bay qua thì sự tồn tại không nhìn thấy được đó đột nhiên cuộn lấy chăn che cả người Ân Tu lại, rồi tiếp tục chuyển động bên trong.

Quần chúng chỉ có thể nhìn thấy đôi lúc lại có thứ gì đó nhô lên ở trong chăn rồi lại lặn xuống.

Trong đêm tối, sự chống cự yếu ớt của Ân Tu chỉ duy trì một lát rồi dần biến mất, sau khi phát hiện cái thứ này không hề có ý định muốn giết mình thì cậu dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.

Mà cái thứ đang cựa quậy kia sau khi đối diện với sự thờ ơ của Ân Tu thì cũng mất đi hứng thú chơi đùa, nó siết chặt lấy cậu rồi cũng chậm rãi trở nên yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phó bản trở nên yên lặng hài hòa còn người chơi đang xem màn hình thì đều ngơ ngác.

"Không cho tụi tui xem thì thôi đi, còn nhanh như vậy đã kết thúc rồi?"

"Không phải chứ, cái thứ đó chỉ muốn chơi đùa chứ không muốn giết Ân Tu à?"

"Đừng hỏi, hỏi chính là tự giày vò bản thân, chắc chắn sẽ giết, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến lúc."

"Lầu trên, cậu rất hiểu tôi đó."

"Cho nên nó chơi đùa bằng cách quấn lấy Ân Tu à?"

"Cái này thì ông không hiểu đúng không, ông không thấy sức lực của nó ngày một mạnh sao, chờ đến ngày mai rồi ngày mốt, sức lực dần lớn lên thì sẽ siết chết cậu ta luôn, khẳng định sẽ là một màn phanh thây đẫm máu."

"Ông hiểu còn rõ hơn lũ dị quái ấy nhỉ."

"E hèm,.... có thể nào gia tăng lực độ theo một hướng phát triển khác hay không? Hoặc là, ở chỗ nào đó khác."

"Biến thái! Mẹ ơi ở đây có biến thái."

Sáng sớm ngày thứ 3, sau khi thức dậy thì Ân Tu phát hiện cơ thể mình đã có thể cử động được rồi.

Nhưng trên da thịt vẫn còn sót lại cảm giác nhớp nháp, lạnh lẽo và trơn trượt khiến cậu cảm thấy khó chịu, thậm chí sau khi cởi đồ ra thì sẽ có thể nhìn thấy những vết hằn đỏ do bị siết tối qua.

"Xem ra đây chính là cách giết người dần dần theo trình tự." Ân Tu cũng cho rằng đây là do cậu đã vô tình kích hoạt quy tắc thứ 7 khiến cho đêm nào quỷ dị cũng tìm đến phòng mình quậy phá, chắc là nó sẽ sớm siết chết cậu thôi.

"Chắc là đã đến lúc phải thúc đẩy tiến độ phó bản rồi." Cậu ngồi dậy từ trên giường, trước mắt cứ đi tắm trước đã.

Bởi vì đây là ngày thứ 3 trong phó bản nên có rất nhiều người chơi đã dậy từ sớm rồi vội vã đi chuẩn bị bữa sáng cho bé gái, sau đó chờ đợi giai đoạn tiếp theo.

Quy tắc thứ 6 trên tờ giấy nhắn của mẹ: Ba ngày sau, lấy được túi đồ mà mẹ để ngoài cửa.

Dó đó, phần lớn người chơi sau khi cho bé gái ăn xong thì liền đi mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài lấy đồ, nhưng sau khi cửa mở thì họ chẳng thấy có gì ở đó cả.

Quần chúng đang xem phòng phát sóng của người chơi ở chung trấn nhỏ với mình đồng loạt chuyển sang phòng livestream của Ân Tu, lo sợ không biết người chơi khu mình có gì chưa làm hay không mà sao không thấy túi đồ xuất hiện, nhưng ngoài ý muốn chính là bên ngoài cửa nhà Ân Tu cũng không có gì.

Nền đất bên ngoài trống rỗng, đừng nói là bọc đồ ngay cả bụi cũng không có.

Ân Tu rũ mắt trầm tư.

Giấy nhắn của người mẹ là viết cho bé gái để nó tuân thủ theo, nên sẽ không có hiệu lực với người chơi, mà điều kiện vượt ải của người chơi lại có một điều, chính là để bé gái hoàn thành được hết tất cả những gì ghi trên giấy nhắn, họ phải lấy thân phận là người hỗ trợ để giúp nó làm được những điều đó. Wattpad: tuyetnhi0753

Việc không có túi đồ xuất hiện ngoài cửa tức là người chơi bắt buộc phải ra ngoài tìm và lấy được túi đồ của người mẹ, sau đó đặt ở trước cửa rồi để bé gái tự mình ra lấy như trong quy tắc đã viết.

"Phải ra ngoài à?" Ân Tu híp mắt nhìn về nơi xa, cậu đã từng nhìn thấy có rất nhiều ánh đèn ở nơi đó, chắc hẳn là phải có rất nhiều người.

Vậy thì bé gái không được phép ra khỏi nhà sẽ phải ở lại nơi này, nhưng mà để tránh cho người phụ nữ ngày đầu tiên tìm đến lần nữa thì không thể để bé gái ở nhà một mình được.

Ân Tu liếc mắt nhìn sang Lê Mặc bên cạnh: "Anh ở lại trông chừng nó, tôi sẽ ra ngoài một chuyến."

Lời này vừa nói ra thì bé gái liền cảnh giác nhìn Lê Mặc, dường như nó rất căng thẳng khi phải ở với người này.

"Được." Lê Mặc mỉm cười đồng ý.

"Không được tổn thương nó." Ân Tu lại bổ sung thêm một câu, lúc này biểu cảm trên mặt bé gái mới hòa hoãn trở lại.

"Được." Lê Mặc vẫn bình tĩnh như thường mà đáp.

"Vậy tôi ra ngoài trước đây." Ân Tu nhìn hai người, treo đao bên hông mà đi.

Bé gái vội vàng chạy đến bên cửa sổ trông theo bóng lưng rời đi của Ân Tu: "Không biết lần này anh trai có gặp phải nguy hiểm gì hay không nữa."

"Sẽ không." Lê Mặc trả lời một cách khẳng định.

Bé gái nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của Ân Tu, nhìn rất lâu, đột nhiên nó quay đầu lại, nghi hoặc mà hỏi: "Sao anh lại để lại trên người anh trai nhiều mùi của mình quá vậy?"

"Không để lại mùi không được, phó bản này có biến thái."

"... Anh đang nói bản thân mình sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.