Lần đầu tiên Lộ Ngôn Chi gặp Lâm Kỳ Vũ là vào mùa hè năm mười bốn tuổi.
Sau khi ông ngoại của Lộ Ngôn Chi về hưu là muốn tìm một nơi an tĩnh để trồng hoa, làm vườn, không có việc gì thì đánh bài, chơi cờ. Vì thế mẹ của Lộ Ngôn Chi chọn một nơi có không khí trong lành, đầy đủ tiện nghi để ông dưỡng già, ông ngoại ở một mình một nhà, mỗi ngày trôi qua trong vui sướng, thoải mái.
Có không ít hộ gia đình cũng tới đây mua nhà dưỡng già cho người thân, mấy ông bà lão có độ tuổi sàng sàng nhau, nên mỗi ngày đều tụ tập, cuộc sống không đến nỗi nhàm chán.
Mỗi năm vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, Lộ Ngôn Chi đều bị đưa đến chỗ ông ngoại ở một tháng. Tình cảm hai ông cháu rất tốt, ông ngoại cũng chiều hắn. Mỗi lần trước khi hắn tới thăm, mấy thứ như máy tính, máy chơi game đều sẽ được chuẩn bị sẵn sàng, có điều Lộ Ngôn Chi không thích mấy món đồ đó cho lắm, đa số thời gian hắn sẽ chơi bóng rổ ở trong sân, hoặc là đạp xe đạp, chơi ván trượt này nọ. Có đôi khi, hắn sẽ giúp ông ngoại chăm sóc cho mấy động vật nhỏ mà ông nuôi, mỗi ngày nhàn nhã tự tại, chỉ cần làm xong bài tập đúng hẹn là được, ở đây còn khỏe mạnh hơn là ở nhà nữa.
Sân bóng rổ từ trước đến nay không có người. Đây là nơi ở của mấy ông cụ bà lão, nên sân bóng rổ chỉ để trang trí, chỉ đến khi Lộ Ngôn Chi tới ở thì sân bóng mới được sử dụng.
Buổi sáng hôm nay, Lộ Ngôn Chi giống như ngày thường ra sân chơi bóng, đánh đến khi toàn thân đầm đìa mồ hôi mới nghỉ một lát, vừa xoay đầu liền thấy bóng dáng của một cậu con trai, có vẻ lùn và nhỏ tuổi hơn hắn.
Bên này rất ít khi gặp được bạn nhỏ nào đồng tuổi với mình. Trước đây, mỗi lần Lộ Ngôn Chi tới đây ở, lâu lâu mới gặp một vài đứa trẻ theo chân cha mẹ đến thăm ông bà, rất ít người ở lại, cho nên mấy ông bà lão ở đây rất hâm mộ ông ngoại của hắn, ai cũng bảo con cháu tới ở chơi mới là hiếu thuận.
“Chơi cùng không?” Lộ Ngôn Chi đặt bóng xuống.
Cậu thiếu niên có chút thẹn thùng, lắc đầu nói: “Tớ không biết.”
Lộ Ngôn Chi nhìn đứa nhỏ trắng nõn, cắt tóc đầu nấm, gầy nhỏ trước mặt, chắc là cậu nhóc này không ưa thích vận động rồi, nên hắn không ép buộc.
Cậu nhóc chủ động mở miệng hỏi: “Cậu ở đây à?”
Bọn nhỏ tâm lí đơn giản, dễ dàng bắt chuyện.
Lộ Ngôn Chi gật đầu: “Tớ ở đây với ông ngoại một tháng, cậu thì sao?”
Thiếu niên cười rộ lên: “Tớ cũng ở đây một tháng.”
Có đề tài chung nên hai người thân thiết hơn hẳn, người bạn mới tên là Tiểu Vũ, kém hắn ba tuổi, nhà ở Hải Thành, bởi vì thân thể ông nội không tốt, nên tới đây chơi với ông. Lúc ra về, Lộ Ngôn Chi mới phát hiện chỗ ở của Tiểu Vũ rất gần với nhà của ông ngoại mình.
Sau đó hai người thường xuyên gặp nhau, Tiểu Vũ mỗi ngày đi theo gọi Lộ Ngôn Chi là anh, hai người cùng nhau làm bài tập, xem TV, chơi trò chơi, đạp xe đạp, lúc Lộ Ngôn Chi đánh bóng rổ, Tiểu Vũ ngồi ở dưới bóng cây vẽ tranh, lúc Tiểu Vũ đánh vật với bài tập, Lộ Ngôn Chi ở bên cạnh dạy cậu.
Bởi vì bối cảnh trong nhà, Lộ Ngôn Chi từ nhỏ đã nhận ra có một số người tới làm bạn với hắn, không phải thật sự thích hắn, hoặc là hợp tính cách, mà là có mục đích. Cho nên đến tận bây giờ, hắn chỉ có một người bạn thân duy nhất là Văn Dữ.
Mà Tiểu Vũ là người thứ hai hắn nguyện ý kết giao, ít ra lúc hắn ở bên Tiểu Vũ, chơi chính là chơi, học tập chính là học tập, chưa bao giờ lẫn lộn tâm tư nào khác, rất là thoải mái.
Thành tích học tập của Tiểu Vũ vẫn luôn ở mức trung bình, không phải do ngốc nghếch mà là không nắm vững phương pháp cơ bản. Từ nhỏ Lộ Ngôn Chi đã là học bá, thấy Tiểu Vũ học tập khó khăn, thì không nhịn được muốn dạy cậu. Tiểu Vũ vẫn luôn hy vọng có một người anh trai cùng chơi, cùng học với mình, thế là ngỏ ý với Lộ Ngôn Chi, và nhận được sự đồng ý.
Khoảng thời gian đó hai người chơi vui đến mức Lộ Ngôn Chi quên luôn cả Văn Dữ.
Mùa hè năm ấy mưa nhiều, vào một ngày mưa rơi không dứt, Lộ Ngôn Chi không ra ngoài chơi bóng được, bài tập thì đã làm xong, thế là đành phải gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Văn Dữ cho hết ngày.
Kì nghỉ của Văn Dữ thường được chia làm hai giai đoạn. Nửa đầu Văn Dữ sẽ theo ba mẹ đi du lịch, nửa sau thì học bù các kiểu, tăng tốc làm bài tập. Văn Dữ học hành rất khá, học bù là do trong nhà sợ hắn chơi quên trời quên đất, nên mới bắt hắn học bù để làm quen với chương trình học. Cho nên muốn tìm Văn Dữ, thì đừng nghĩ tới giai đoạn đầu, có liên lạc cũng không gặp được.
Văn Dữ nói với hắn kỳ nghỉ lại đến chỗ nào chơi, còn nói với hắn là mình có mua quà. Văn Dữ mỗi lần ra ngoài chơi, đều sẽ mua quà cho hắn, không cần biết đắt rẻ sang hèn, chỉ cần biết hắn có thích hay không thôi. Tương tự, hắn ra ngoài chơi cũng sẽ nghĩ tới việc mua quà cho Văn Dữ, chẳng qua lúc nhà bọn họ ra ngoài chơi đều là vào dịp Tết, cho nên mỗi năm chỉ tặng được một phần quà tặng cho Văn Dữ thôi.
Hai người đang hào hứng nói chuyện thì Lộ Ngôn Chi nghe được có người gõ cửa, hình như là giọng của Tiểu Vũ gọi hắn.
Lộ Ngôn Chi vội vàng chạy đi mở cửa, nhìn thấy Tiểu Vũ đang ôm một con mèo trắng, trên người ướt sũng vì nước mưa, đôi chân còn mang dép lê.
“Bị gì vậy? Em ngã ở đâu à?” Suy nghĩ đầu tiên của Lộ Ngôn Chi là Tiểu Vũ bị ngã.
Liền nghe Tiểu Vũ khóc lớn nói: “Anh ơi, Tiểu Bạch bị thương, anh mau cứu nó đi!”
“Này? Cậu đâu rồi? Sao bên kia có tiếng khóc vậy?” Văn Dữ hỏi.
Lộ Ngôn Chi nào còn tâm tư để ý đến hắn, trả lời ứng phó, “Bên tớ có việc, lát nữa gọi cho cậu”, liền cúp điện thoại, kéo Tiểu Vũ vào nhà, đỡ lấy Tiểu Bạch kiểm tra tình hình vết thương.
Tiểu Bạch không biết chơi ở đâu mà bị thương, trên đùi có một vết cắt rất lớn, mất hết sức sống. Tiểu Bạch là con mèo Tiểu Vũ nuôi đã nhiều năm, tình cảm thắm thiết, bị thương đương nhiên làm Tiểu Vũ lo lắng.
Ông ngoại và tài xế đã ra ngoài từ sớm. Lộ Ngôn Chi không còn cách nào, đành phải lôi bông băng ra quấn đỡ, sau đó tròng lên áo mưa cho mình lẫn Tiểu Vũ, để cậu ôm Tiểu Bạch ngồi ở ghế sau, còn mình đạp xe chở cả người lẫn mèo đến bệnh viện thú y gần nhất.
Trải qua một loạt kiểm tra và khâu vết thương, Tiểu Bạch không còn trở ngại, chỉ cần thành thật dưỡng bệnh cho đến khi miệng vết thương khép lại là được.
Tiểu Vũ yên tâm, vui vui vẻ vẻ cọ cọ Tiểu Bạch. Lộ Ngôn Chi cũng yên tâm, nếu Tiểu Bạch không qua khỏi, thì phỏng chừng Tiểu Vũ khóc mất vài ngày.
Ngày đó lúc hai người rời khỏi bệnh viện thì trời đã hết mưa. Tiểu Vũ ôm Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế sau, Lộ Ngôn Chi không đạp xe, mà chỉ đẩy về phía trước. Gió sau cơn mưa mang theo hơi ẩm, nhưng nụ cười trên mặt Tiểu Vũ lại rất ấm áp, tỏa sáng như mặt trời.
Kì nghỉ đó là kì nghỉ phong phú nhất trong đời của Lộ Ngôn Chi, còn bị mẹ Lộ chụp lén không ít tấm hình chung với Tiểu Vũ nữa.
Rồi từ đó, Lộ Ngôn Chi không gặp Tiểu Vũ nữa. Nghe ông ngoại nói, ông nội của Tiểu Vũ qua đời vào mùa đông năm đó, người trong nhà tới thu thập vài thứ, chào tạm biệt với hàng xóm xong là rời đi luôn. Lộ Ngôn Chi lúc ấy mới hỏi ông ngoại có biết tên thật của Tiểu Vũ là gì hay không. Ông ngoại có nghe ông Lâm nói qua, tên là Lâm Kỳ Vũ.
Lộ Ngôn Chi không đi tìm người bạn nhỏ đó mà ghi tạc cái tên này vào lòng.
Chờ đến khi Lộ Ngôn Chi nghe lại cái tên “Lâm Kỳ Vũ” này lại là từ trên TV. Hắn liếc mắt một cái là nhận ra Lâm Kỳ Vũ ngay. Lâm Kỳ Vũ vẫn còn dáng dấp như hồi nhỏ, chỉ là ngũ quan nẩy nở một chút, nhìn sắc sảo hơn, nhưng dáng người vẫn trắng trắng, gầy gầy, không còn quả đầu nấm như hồi xưa, cũng thành thục hơn rất nhiều.
Lộ Ngôn Chi không có ý định đi tìm Lâm Kỳ Vũ, biết Lâm Kỳ Vũ trở thành nghệ sĩ làm hắn rất vui. Sau khi vào đại học, hắn bắt đầu tiếp nhận công việc trong công ty nhà, lòng phòng bị với người ngoài cũng tăng lên, mười mấy năm không gặp, tâm tư của một người vẫn như cũ, hay là hoàn toàn thay đổi thì hắn không biết. Mùa hè năm đó là một kí ức khó quên với Lộ Ngôn Chi, thế nên hắn không muốn phá hỏng kí ức đó mà đi tìm Lâm Kỳ Vũ.
Tuy nói không tìm, nhưng Lộ Ngôn Chi vẫn luôn chú ý tới tin tức về Lâm Kỳ Vũ, biết nhóm nhạc Lâm Kỳ Vũ và Trâu Hứa Quân rất nổi tiếng, hai người còn thường xuyên bị lấy ra xào CP, chẳng qua Lâm Kỳ Vũ không chủ động chối bỏ, còn cái người Trâu Hứa Quân kia, cũng chẳng tỏ thái độ rõ ràng gì cả.
Lộ Ngôn Chi chướng mắt loại người như Trâu Hứa Quân, thích là thích, thoải mái thừa nhận đi, hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp, fans CP cũng đông đảo, thì có gì ảnh hưởng đến danh tiếng của bọn họ đâu. Mà Trâu Hứa Quân nhiều lần lại làm ra vẻ như có như không thích Lâm Kỳ Vũ, thật sự rất ghê tởm. Trong mắt hắn loại đàn ông này chính là phế vật. Cái gì cũng muốn mà không dám nhận trách nhiệm.
Lúc Tinh Lộ mới vừa thành lập không phải quá thuận lợi, hai người không muốn dựa vào người nhà, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết. Khi đó Văn Dữ thường xuyên bị người ta vấy bẩn, toàn bộ tinh lực của công ty đều đặt vào xã giao, nên hắn không giúp được gì cho Lâm Kỳ Vũ, chỉ có thể tận lực nhờ người lưu ý một chút, đừng để đứa ngốc này bị lừa mất hết là được.
Cũng may là Văn Dữ biết phấn đấu, cũng có thiên phú, sau khi trải qua hoạn nạn thì từ từ vươn lên nắm giữ vị trí, còn Lộ Ngôn Chi tiếp nhận nghiệp vụ trong nhà cũng càng ngày càng nhiều, vẫn chỉ xa xa đứng nhìn Lâm Kỳ Vũ.
Cho đến có một ngày, sau khi đi công tác liên tục cả nửa tháng, hắn tới quán gay bar mà mình hay tới gặp được Lâm Kỳ Vũ đã uống say mèm.
Nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Lâm Kỳ Vũ, làm Lộ Ngôn Chi nghĩ tới —— cậu nhỏ này sao mà ngốc thế này? Chạy ra đây uống rượu một mình, một chút cảnh giác cũng không có, uống say bị người ta đem về nhà thì phải làm sao đây?
Quán bar đã có không ít người đang nhìn Lâm Kỳ Vũ, chỉ là nể mặt ông chủ quán mà không dám tới đây kiếm chuyện thôi.
Lộ Ngôn Chi đi qua, đứng ở trước mặt Lâm Kỳ Vũ, che khuất tầm mắt của mấy con sói đói kia.
Ông chủ là người quen của Lộ Ngôn Chi, tuy không biết hai người có quan hệ gì, nhưng thấy Lộ Ngôn Chi đi qua, là biết vấn đề không lớn, không hề ngăn cản.
Lâm Kỳ Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn nhìn Lộ Ngôn Chi, lắp bắp hỏi: “Anh, anh là ai?”
Dáng vẻ hiện tại và quá khứ của Lâm Kỳ Vũ lồng vào nhau trước mắt Lộ Ngôn Chi, làm cơn giận trong lòng hắn tan biến, chỉ còn lại bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tôi là anh trai cậu.”
Lâm Kỳ Vũ ngẩn người, trả lời: “Tôi? Tôi không có anh trai!”
Lộ Ngôn Chi chau mày: “Chờ em tỉnh rượu rồi nói câu này trước mặt anh.”
Nói xong, dùng một tay nâng người dậy, rời khỏi quán bar trước mặt bao người.
*Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn ủng hộ! Bắt đầu viết câu chuyện về Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ nha!
*
Diệp Diễm Thanh: Không phải anh nói chỉ uống say ở bên ngoài có một lần thôi mà? Là lần bị em bắt gặp đó!
Lâm Kỳ Vũ: Ừ thì…… Anh nói dối đó…… Nhưng anh có lý do à nha, cậu phải nghe anh giải thích! Hơn nữa ngày đó anh không có bất tỉnh nhân sự……