Sau Khi Hai Nam Thần Kết Hôn

Chương 71



Hai người hàn huyên một hồi lâu, nghĩ tới ngày mai Văn Dữ còn phải đóng phim nên Diệp Diễm Thanh giục hắn đi ngủ sớm.

“Em cũng ngủ sớm nhé, mai còn lên sân khấu nữa.” Văn Dữ sợ Diệp Diễm Thanh quá hưng phấn, ngủ không được.

“Biết rồi, em xem vài cái video ngắn rồi ngủ liền.” Ngày mai hắn không cần dậy sớm, rời giường trước bữa trưa là được.

Văn Dữ cười cười: “Ừ, ngủ ngon nha bảo bối.”

“Ngủ ngon.” Diệp Diễm Thanh cười ngọt ngào, tắt video, ôm gối đầu của Văn Dữ lăn một vòng ở trên giường. Nếu hôm nay Văn Dữ ở nhà, thì hoàn hảo hơn rồi, hắn sẽ dựa vào lòng ngực của Văn Dữ, ngủ một giấc ngon lành, nhưng làm sao hắn nói những lời này với Văn Dữ được chứ, tránh để người đó nói hắn làm nũng quá thể cũng như là làm Văn Dữ đắc ý.

Chưa tới một phút sau, Văn Dữ nhắn số điện thoại của Tống Mỹ Ngọc cho Diệp Diễm Thanh, còn nói thêm mẹ hiện giờ không ở trong nước, có thể bị trái giờ nên không trả lời tin nhắn ngay.

Diệp Diễm Thanh cũng không để ý, trả lời cảm ơn ngay còn nói đối phương lúc nào nhắn tin cho hắn cũng không quan trọng.

Diệp Diễm Thanh ôm di động cân nhắc một hồi lâu, chần chừ không biết nói gì, lời muốn nói thì không ít, nhưng nói nhiều lại có vẻ như ồn ào. Hồi hộp còn hơn khi gặp mặt phụ huynh nữa.

Nhìn thời gian càng ngày càng trễ, Diệp Diễm Thanh cảm thấy càng kéo dài càng không có thành ý, vì thế đơn giản viết vài câu ——

Con chào dì, con là Diệp Diễm Thanh đây ạ. Con mạo muội lấy số điện thoại của dì từ chỗ anh Văn Dữ. Con rất vui và bất ngờ khi nhận được lẳng hoa dì tặng. Con cũng mong chờ tới ngày gặp dì ạ. Chúc dì khỏe mạnh ạ.

Quy tắc vừa đủ, không xiểm nịnh, cũng chẳng lỗ mãng. Diệp Diễm Thanh không biết tính cách của Tống Mỹ Ngọc thế nào, quy quy củ củ như vậy cũng khá tốt. Nói chuyện với phụ huynh phải lấy ngoan ngoãn làm đầu, đây cũng là một trong số những kinh nghiệm mà hắn tổng kết được.

Nhắn tin xong đợi qua mười phút vẫn không thấy Tống Mỹ Ngọc trả lời, Diệp Diễm Thanh nghĩ Tống Mỹ Ngọc hẳn là đã ngủ, liền buông di động, tắt đèn. Vặn óc tìm từ trong một khoảng thời gian dài làm hắn mệt mỏi, cũng không cần xem hài kịch gì nữa, nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay.

Ngày hôm sau lúc Diệp Diễm Thanh tỉnh lại thì nhìn thấy hồi âm từ Tống Mỹ Ngọc.

Tống Mỹ Ngọc: Con thích là dì vui rồi, dì muốn tặng cái khác mà hỏi Văn Dữ thì nó bảo là tém tém một chút. Tương lai chúng ta còn dài, trước ít sau nhiều cũng hay.

Diệp Diễm Thanh không hiểu “Trước ít sau nhiều” là có ý gì, nhưng bốn chữ “Tương lai còn dài” đã lộ ra bà đã chấp nhận hắn. Diệp Diễm Thanh cười ngây ngốc, tâm tình tươi đẹp như ánh nắng ngoài cửa sổ.

Tham gia tranh bảng xếp hạng từ thứ năm tới chủ nhật, Diệp Diễm Thanh thu hoạch được bốn cái cúp, nghiễm nhiên trở thành ca sĩ hot nhất làng giải trí Hoa Ngữ ở thời điểm hiện tại. Hot search cái này nối tiếp cái kia mà đều có liên quan tới album mới, hơn nữa có được sự ủng hộ của fans qua đường nên doanh số cũng tăng vùn vụt.

Công ty mở hội nghị thường kỳ vào thứ hai và không yêu cầu Diệp Diễm Thanh phải tham gia. Nhân cơ hội này, Ngải Trừng cũng cho hắn nghỉ ngơi một ngày để dưỡng sức. Theo tình hình hiện nay, xem ra Diệp Diễm Thanh phải tham gia các chương trình tranh bảng xếp hạng vào cuối tuần, cũng may là trước khi phát hành album mới, đoàn đội đã dự đoán rất nhiều tình huống, bây giờ có thể lấy ra dùng rồi. Nếu có gì khác biệt thì luyện tập một, hai lần là được, không tạo thêm áp lực, chỉ cần Diệp Diễm Thanh đừng bị bệnh thì mọi chuyện đều ổn.

Nói là được nghỉ ở nhà một ngày nhưng thật ra Diệp Diễm Thanh chỉ nhàn nhã nửa ngày, buổi chiều đã bị Ngải Trừng gọi vào công ty.

“Cà phê không?” Ngải Trừng hỏi hắn.

Diệp Diễm Thanh không thèm kiêng cữ, cũng chẳng biết mất mặt, nói luôn: “Cho em trà sữa.”

Ngải Trừng cũng không từ chối, làm cho hắn một ly ít đường rồi hai người vào văn phòng của Ngải Trừng.

“Kêu em tới đây là có chuyện gì hả chị?” Diệp Diễm Thanh có hơi lo lắng, nhưng lúc hắn vào cửa thì cảm thấy không khí trong văn phòng khá tốt đó chứ, tất cả mọi người rất nhàn nhã, không giống như có chuyện gì đã xảy ra, mà sắc mặt của Ngải Trừng cũng không tồi, cho dù có vấn đề hẳn là cũng không lớn.

“Không có vấn đề gì, có một buổi biểu diễn chị muốn bàn với em, với lại lát nữa chị phải họp, không thoát thân được nên mới gọi em tới.”

Diệp Diễm Thanh vừa nghe thì an tâm, bưng trà sữa ngồi xuống, vừa uống vừa chờ Ngải Trừng nói tiếp, đồng thời còn thầm mắng trong lòng vị trà sữa này nhạt nhẽo quá đi. Có điều thầm mắng xong lại muốn bật cười, trước kia hắn sẽ không mắng thầm vậy đâu, ở chung với Văn Dữ một thời gian thì hắn học theo thói quen xấu này một cách vô thức.

“Là vầy, đại học Nam Đô kỷ niệm ngày thành lập trường, mời em tới biểu diễn. Chị thấy trong trường hẳn có fans của em, mà lượng fans ở lứa tuổi này lại chiếm một phần tư trong tổng số fans, thế nên đi kiếm thêm fans qua đường cũng là ý hay. Em nghĩ sao?”

“Đại học Nam Đô ạ?” Diệp Diễm Thanh cảm thấy thú vị, “Năm nay bọn họ làm lớn lắm à?”

“Năm nay là đầy năm chẵn nên bọn họ muốn làm lớn.”

Đại học Nam Đô nằm trong top 10 trường đại học của cả nước, nhưng nó nổi tiếng không phải vì chất lượng giảng dạy, mà là vì nó nổi tiếng ở trên mạng.

Trường đại học này có không ít cựu sinh viên nổi tiếng ở trên mạng. Có người chia sẻ kinh nghiệm học tập, có người quảng cáo công nghệ sinh học, có người bán mỹ phẩm, còn có người phổ cập khoa học…… Mỗi người đều có tài năng lẫn trình độ, đương nhiên làm danh tiếng của trường vang xa.

Trường đại học Nam Đô còn được biết đến bởi vì câu lạc bộ thi đấu điện tử cùng với ngày thành lập trường.

Câu lạc bộ thi đấu điện tử (esport) của Nam Đô được thành lập và vận hành bởi sinh viên, ban đầu chỉ là một nhóm nhỏ, sau đó có không ít sinh viên nhà giàu tham gia, thế là biến thành câu lạc bộ. Câu lạc bộ giành lấy không ít giải thưởng từ các trò chơi điện tử đang thịnh hành. Trường học không những không ngăn cản sự phát triển của câu lạc bộ, mà còn mượn cơ hội cổ vũ sinh viên nên phát triển sở thích, vận dụng kiến thức mà mình đã học, không nên vứt bỏ chúng. Hiệu trưởng trường Nam Đô vì câu nói này mà nổi tiếng, làm vô số học sinh sôi nổi hâm mộ thái độ dạy học của Nam Đô.

Ngày thành lập trường Nam Đô chính là ngày mà toàn giới sinh viên mong chờ.

Các trường khác tổ chức ngày kỉ niệm đều là do sinh viên biểu diễn hay là mở đại hội thể thao, còn Nam Đô thì lại thành buổi hòa nhạc của các nghệ sĩ nổi tiếng. Bọn họ thường mời các ca sĩ đang nổi lúc bấy giờ tới biểu diễn làm bọn sinh viên hưởng ứng rất là nhiệt liệt. Rất nhiều ca sĩ cũng sẵn sàng tham gia ngày thành lập trường Nam Đô, bởi vì vừa được phát sóng lên mạng, vừa được tiếp xúc với sinh viên, tạo nên nhân duyên mới.

Lúc đầu, lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Nam Đô không được nổi tiếng đến vậy đâu. Họ có thể mời đến một vài nghệ sĩ là đã tốt rồi, cho đến khi có không ít cựu sinh viên trở nên nổi tiếng, bọn họ đem kỉ niệm ngày thành lập trường phát sóng trực tiếp, hoặc là làm thành video tung lên mạng, có ngôi sao, có chất lượng, tự nhiên không lo tỉ lệ click. Thành ra lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Nam Đô mới ngày càng nổi tiếng, chủ đề mời nghệ sĩ nào tham gia cũng trở thành hot search.

Ban tổ chức là trường học thế nên kinh phí không nhiều, tiền catse cũng không cao, nhưng đây là một địa điểm nóng hôi hổi, dù không trả tiền thì cũng có không ít nghệ sĩ muốn đi cọ nhiệt. Hai bên cùng có lợi mà cho nên nghệ sĩ càng nổi tiếng càng không nhận tiền, nhận catse bằng một hộp cơm tượng trưng là được.

Đương nhiên, trường học không tự tiện chọn, các ca sĩ mời về đều được bỏ phiếu kín, sau đó mời theo thứ tự, không mời được người trước thì mời người phía sau, bảo đảm mời đủ số lượng nghệ sĩ. Bây giờ nhận được lời mời từ đại học Nam Đô, các ca sĩ mừng còn không kịp, trừ phi là thật sự có lịch trình thì sẽ không ai từ chối.

Hồi Diệp Diễm Thanh còn ở Five1 có tham gia một lần, nhưng sau vì Ngô Thu cảm thấy không kiếm được tiền, lưu lượng cũng giới hạn, cho nên không đi nữa. Gia Nghệ vì yêu cầu của gã nên cũng không đề cập tới.

“Nếu đối phương đã mời, thì em sẽ đi chứ.” Bây giờ hắn được làm chủ, không có tiền vẫn nhận, vì vui mà.

Ngải Trừng đáp: “Ok, lát nữa chị sẽ trả lời cho trường.”

“Chị có biết ai tham gia nữa không?” Diệp Diễm Thanh hỏi, không biết cũng chẳng sao, hắn chỉ là tò mò thôi mà.

Ngải Trừng nói: “Chị có hỏi thăm……”

Ngải Trừng nói ra mấy cái tên, đều là mấy người khá nổi: “À, đúng rồi, còn có Lâm Kỳ Vũ. Anh ta không có tác phẩm mới, tham gia hoạt động này để thu hút nhân khí cũng thông minh đó chứ.”

Diệp Diễm Thanh nhướng mày, càng cảm thấy hứng thú, nếu có thể, thì hắn muốn hợp tác với Lâm Kỳ Vũ, vậy thì có thể nghe được Lâm Kỳ Vũ ca hát rồi.

“À, ngày mai mở họp thảo luận chọn bài ha.” Diệp Diễm Thanh nói. Yêu cầu này cần phải phối hợp với bên bộ phận âm nhạc, có khả năng còn phải chỉnh lại nhạc nữa.

“Không thành vấn đề, chị sẽ liên lạc với bên đó.” Ngải Trừng hơi lo cho tinh thần của Diệp Diễm Thanh, “Gần đây lịch làm việc khá dày đặc, tham gia một buổi kỉ niệm coi như thả lỏng đi.”

Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, chắc người khác nghĩ là mình kiếm thêm việc, nhưng Diệp Diễm Thanh lại cảm thấy lần này là vui chơi. Kỷ niệm ngày thành lập trường vốn dĩ chính là một ngày náo nhiệt, hát có được hay không thì không quan trọng, chủ yếu là hòa nhập vào không khí, không phải để ý gì nhiều, hoàn toàn là một công việc thả lỏng.

“Còn chuyện gì khác không? Không có thì em về nhà.” Diệp Diễm Thanh nói.

“Đợi chút, bữa nay em cũng chẳng bận gì đúng không, lát nữa kêu trợ lý chụp cho em mấy tấm ảnh thường ngày đăng lên Weibo giùm chị đi, mấy ngày rồi không đổi mới gì hết.” Ngải Trừng khống chế tần suất hắn đăng Weibo, không phải sợ hắn đăng nhiều, mà là sợ hắn không phát, vẫn là cần phải thúc giục.

Diệp Diễm Thanh chần chừ không muốn đăng, từ khi bị nói là mình làm nũng trong《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》, Diệp Diễm Thanh luôn cố gắng duy trì hình tượng bình tĩnh, thong dong. Đăng bài lên Weibo vẫn giữ giọng điệu như trước kia, nhưng fans cứ đòi hắn làm nũng, đến mức hắn muốn bỏ xứ mà đi luôn! Đặc biệt đặc biệt không có mặt mũi!

“Fans thích em mà, em đừng nghĩ nhiều như thế, lát nữa chụp vài tấm đăng lên cho chị.” Ngải Trừng dặn dò. Trang phục mà Diệp Diễm Thanh chọn hôm nay đặc biệt thoải mái, không trang điểm, cũng không làm kiểu tóc, thanh thuần tự nhiên, khẳng định hiệu quả rất chân thật cho xem.

Diệp Diễm Thanh không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.

Chờ Ngải Trừng họp xong về lại văn phòng thì Diệp Diễm Thanh đã sớm về nhà, Weibo đã được cập nhật. Ngải Trừng mở ra Weibo thấy hình liền nở nụ cười hòa ái như mẹ hiền.

Diệp Diễm Thanh V: Tới văn phòng bàn công việc với chị Trừng, thế là bị ấn đầu bắt chụp ảnh thường ngày. Bởi vì ly trà sữa chị ấy pha cho nên tôi mới không từ chối đó.

【 đúng tiêu chuẩn thường ngày luôn, tôi thích. 】

【 gato quá mơi, da mặt láng o à! 】

【 không muốn làm việc ư? Hãy tìm anh Văn Dữ khóc lóc kể lể đi, ảnh sẽ giúp bạn nói chuyện với chị Trừng ớ ~】

【 mị mơ hồ thấy bóng lưng bị bắt chẹt của Diễm Thanh. 】

【 bị ấn đầu buôn bán hả? Có thể có thể, xin được tiếp tục! 】

【Diễm Thanh thật là đẹp trai ~ sao lại đẹp quá trời quá đất vậy nè?! 】

【 chờ Văn Dữ lên Weibo nói cho mọi người biết Diễm Thanh khóc lóc bị ép làm việc thế nào nha, ha ha ha ha ha! 】

Đương nhiên Diệp Diễm Thanh thấy hết mấy bình luận đó, làm hắn vừa bất đắc dĩ vừa thấy fans đáng yêu quá chừng. Trên đường về nhà, Diệp Diễm Thanh đột nhiên nảy lên một ý tưởng, không quá chắc chắn, nhưng hắn rất muốn thử xem, nếu được thì hiệu quả sẽ hay lắm đây.

Vì thế lúc nói chuyện qua video với Văn Dữ vào buổi tối, Diệp Diễm Thanh kể về chuyện tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường Nam Đô cho hắn nghe.

Văn Dữ ủng hộ hai tay hai chân.

Diệp Diễm Thanh lại nói: “Chị Trừng còn nói Lâm Kỳ Vũ cũng tham gia nữa.”

Văn Dữ nổi lên hứng thú: “Không biết bên Ngôn Chi phát triển thế nào ha.”

Diệp Diễm Thanh không nhiều chuyện như hắn, nói ra ý nghĩ của mình: “Em tính hợp tác với Lâm Kỳ Vũ, anh thấy có được không?”

Hai người thuộc hai công ty khác nhau, không dễ dàng hợp tác, còn phải xem thái độ bên công ty Lâm Kỳ Vũ thế nào đã, mà Lâm Kỳ Vũ hiện giờ thuộc về công ty nào thì hắn không biết.

Văn Dữ cười nói: “Em có thể đi tìm Ngôn Chi, nhờ cậu ta truyền lời cho. Công ty nào trong giới cũng nể mặt cậu ta ba phần, nhân cơ hội em xem hai người bọn họ tới bước nào giùm anh.”

Diệp Diễm Thanh dở khóc dở cười: “Anh tò mò dữ vậy ha? Ông chủ nổi giận thì sao?”

“Cậu ta có giận thì sẽ giận anh, không giận em đâu. Gì chứ nếu cậu ta và Lâm Kỳ Vũ không qua lại thì chắc sẽ tránh đi, lơ luôn ý tưởng hợp tác của em; còn nếu mà có ý thật thì chúng ta quạt gió thêm củi cho bọn họ, người anh em này đã cố sức giúp cậu ta rồi, kết quả thế nào thì phải nhờ vào cậu ấy cả thôi.”

“Anh nghĩ là ông chủ Lộ thích Lâm Kỳ Vũ thật à?” Diệp Diễm Thanh không quen thân với Lộ Ngôn Chi, hơn nữa đã lâu rồi hắn không nghe tin tức gì từ hai người đó, mà Lộ Ngôn Chi cũng bận rộn không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, cho nên tình cảm của hai người họ đi đến bước nào cũng chẳng ai biết.

Văn Dữ tự tin nói: “Yên tâm đi, anh hiểu rõ Ngôn Chi mà, nếu không có ý thì cậu ta sẽ không làm chuyện gì dư thừa đâu, càng không nói tới chuyện đến quán bar đón người.”

Hắn hiểu rõ Lộ Ngôn Chi, cũng như Lộ Ngôn Chi hiểu rõ hắn, bởi vì quá thân thiết, cho nên lúc ký hợp đồng với Diệp Diễm Thanh hắn bỏ vào điều khoản bất hợp lý mà Lộ Ngôn Chi cũng chẳng nói gì —— lúc ấy Lộ Ngôn Chi đã biết hắn đang nghĩ gì.

Diệp Diễm Thanh hơi suy xét một chút, nói: “Vậy đi, để em hẹn gặp ông chủ trước đã.”

Văn Dữ cười nói: “Cho dù cậu ta không có thời gian thì cũng sẽ gặp em, em và cậu ta đã thành người trong nhà từ lâu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.