Hôm nay Cố Dịch Tân đi làm trước, nghênh đón vài vị phóng viên đến phỏng vấn.
"Xin chào, gần đây ngài đang rất hot trên cộng đồng mạng, vì vậy chúng tôi muốn được vinh dự phỏng vấn ngài."
"Xin hỏi tại sao ngài lại chọn chuyển gạch làm sự nghiệp chính của mình?"
Cố Dịch Tân nói không cần nghĩ: "Bởi vì chuyển gạch là sở trường, cũng là sở thích của tôi."
Phóng viên lấy bút viết vội vào cuốn sổ.
Phóng viên: "Vậy ngài chọn nghề trước rồi mới vào làm đúng không?"
Cố Dịch Tân gật đầu: "Có thể nói là vậy, nói thật thì tôi không kén chọn những công việc bán thời gian. Tôi cũng đã từng làm các công việc đó, nhưng tôi không hề dao động trong nghề nghiệp chính của mình.... Đúng vậy. Chuyển gạch. Đây là sở thích cả đời của tôi."
Phóng viên tò mò: "Không biết ngài có từng lo lắng qua, không vào đại học sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đối với công việc tương lai—— ví như thiếu kiến thức chuyên môn, hoặc là một ngày kia sở thích của ngài xảy ra thay đổi? Trong tương lai ngài còn sẽ trở lại giảng đường không?"
Cố Dịch Tân lắc đầu: "Sẽ không. Phương hướng cuộc đời tôi vô cùng kiên định. Tôi có thể tìm được hạnh phúc trong khi chuyển gạch, có thể từ nó mà thấy được ý nghĩa nhân sinh, cũng từ nó mà tôi có thể kiếm sống."
"Đào tạo sâu cuối cùng vẫn vì vào nghề, vào nghề lại vì sinh hoạt, mà sinh hoạt quan trọng nhất là đạt được sự vui vẻ," Cố Dịch Tân nói ra một câu rất triết lý, "Nếu vốn dĩ tôi đã ở điểm cuối rồi, cớ gì còn phải đi tìm kiếm tiếp đây?"
"Đi học thích hợp cho những người chưa tìm ra phương hướng." Thiếu niên một thân đồ lao động, cười nói, "Chỉ cần tìm được phương hướng rồi, muốn làm cái gì trực tiếp đi làm là được."
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc.
Cố Dịch Tân phiêu nhiên rời đi, ẩn sâu công danh.
(*) Phiêu nhiên: theo từ điển, nghĩa là mau, lẹ, vụt.
Phóng viên và nhiếp ảnh gia trầm trồ nhìn theo bóng lưng thiêu niên đã đi xa.
Nhiếp ảnh gia khiêng chiếc camera nặng nề lên, thán phục: "Không đơn giản, không đơn giản. Tuổi còn nhỏ mà đã có tầm nhìn xa như thế. Tuần san này chắc chắn sẽ bán rất chạy đây."
Phóng viên ghi ào ào vào cuốn notebook nhỏ: "Lần trước là ấn bản kinh tế tài chính, lần này là ấn bản xã hội, tôi luôn có linh cảm rằng, có một ngày anh ta sẽ đem đầu đề mỗi loại ấn bản của chúng ta đều leo lên một lần."
Nhiếp ảnh gia nghĩ: "Có hơi khó, ấn bản thời trang và ấn bản giải trí thì không nói, nhưng ấn bản pháp chế và thể thao yêu cầu rất nghiêm khắc."
Phóng viên trầm ngâm: "Anh không cảm thấy cậu ta hoàn toàn có khả năng đăng kí thi cử tạ sao? Giành huy chương vàng chắc cũng không có vấn đề gì."
Hai người đứng tựa bên cửa sổ, nhiếp ảnh gia nhìn Cố Dịch Tân dưới lầu nhẹ nhàng khiêng bao tải to gấp đôi cơ thể lên, phải thừa nhận rằng đồng nghiệp của anh ta nói rất có lý.
"Nhưng chắc không có khả năng lên được ấn bản pháp chế đâu ha......"
"Ai biết được."
——————????????——————
•
•
•
Đúng giờ Cố Dịch Tân tan tầm về nhà.
Anh vừa vào cửa, liền nhìn thấy ba người là cha Lục mẹ Lục và Lục Minh Thời đang ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Cố Dịch Tân chào hỏi xong thì định lên lầu tắm rửa nhưng mẹ Lục chụp tay anh lại, ấn anh ngồi xuống ghế trống.
Cố Dịch Tân bối rối: "Bác gái, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Lục nhìn chằm chằm vào Cố Dịch Tân hồi lâu, đôi mắt dần nhoè lệ.
Bà khóc lóc ôm lấy Cố Dịch Tân, gào khóc nói: "Con à! Sao con lại luẩn quẩn trong lòng như vậy! Chuyển gạch vừa mệt lại còn rất vất vả! Cơ thể con làm sao chịu được!"
Bà bên này khóc, Lục Minh Thời ở bên kia run rẩy.
Chiều nay mẹ Lục rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn lên mạng lướt web.
Hắn không ngăn lại kịp, khiến bà thấy được buổi phỏng vấn mới nhất của Cố Dịch Tân.
Mẹ Lục đau lòng ôm đứa con dâu của bà.
Cha Lục không đồng ý nhìn Lục Minh Thời.
"Đàn ông nhà họ Lục chúng ta, sao có thể khiến nữ——"
Cha Lục dừng lại, sửa lời.
"—— sao có thể khiến người đàn ông của mình mỗi ngày bôn ba vất vả bên ngoài như vậy. Thật đáng xấu hổ Minh Nhi!"
Lục Minh Thời lười biếng nói: "Chính cậu ta thích, không cho cậu ta chuyển gạch, cậu ta sẽ khóc."
Cố Dịch Tân: "?"
Não anh có hơi thác loạn.
Từ lời nói của cha Lục, anh được xưng là "người đàn ông của Lục Minh Thời".
Mà Lục Minh Thời lại không có phản bác.
Điều này chứng tỏ rằng:
Lục Minh Thời nói với bác trai bác gái mình và anh ta là quan hệ người yêu.
Mà đối với chuyện này bác trai bác gái hoàn toàn không phản đối.
Tạm thời mặc kệ vì sao nhà họ Lục công khai không có ý kiến gì về việc con trai duy nhất của họ xuất quỹ, quan trọng là chuyện này căn bản không phải sự thật!
Đến mức Lục Minh Thời lại muốn gạt cha mẹ mình là đối tượng của hắn......
Cố Dịch Tân lập tức dùng toàn bộ tế bào não có được, tự hỏi.
Đúng, anh là người xuyên thư, đối với cốt truyện anh hiểu biết vượt xa những người khác.
Bây giờ Cố Dịch Tân nên lợi dụng điều này.
Anh nhanh chóng tìm được mấu chốt.
Trong nguyên tác, Lục Minh Thời gặp được thụ chính khi đang chọn người phát ngôn cho công ty, giữa lúc hợp tác ở chung lâu ngày với thụ chính mà sinh tình, do đó chân chính cong.
Nguyên chủ yêu đơn phương Lục Minh Thời đã nhiều năm nhưng Lục Minh Thời chỉ coi cậu như em trai, sau khi nguyên chủ làm ra loại chuyện bỏ thuốc thì vô cùng căm ghét cậu.
Tính toán trên mặt thời gian, có khả năng lúc này Lục Minh Thời đã sinh ra hứng thú đối với thụ chính.
Cho nên hắn nhất định cần một cái —— bia đỡ!
Làm bộ như người khiến hắn cong queo là mình, do đó dời đi lửa giận của cha Lục mẹ Lục đối với việc Lục Minh Thời xuất quỹ, nhằm bảo hộ thụ chính người khiến hắn thật sự động tâm!
Nếu là vậy cũng hợp lý lắm nha.
Chỉ có điều chính Lục Minh Thời cũng không ngờ rằng cha mẹ mình lại thông suốt như thế, không hề sinh ra mâu thuẫn đối với chuyện hắn xuất quỹ.
Đến đây thì anh có chút tính không ra.
Cố Dịch Tân còn đang liên tục tự hỏi, bên này mẹ Lục đã khóc lóc cầu xin anh: "Dịch Tân à, đừng đến công trường nữa, không tốt cho cục cưng đâu."
Cố Dịch Tân khó xử: "Nhưng tôi......"
Chờ đã, cục cưng là gì?
Ai là cục cưng? . Đọc truyện hay tại || trùmtr uyện.c om ||
Cố Dịch Tân theo thói quen hướng ánh mắt hoang mang về phía Lục Minh Thời.
Ở một giây này tất cả tế bào trong cơ thể Lục Minh Thời đều báo động đỏ.
Xong đời xong đời xong đời.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
Mọi người trầm mặc, ánh mắt đổ dồn về phía Lục Minh Thời đang đứng thẳng bất động.
Lục Minh Thời bắt buộc bản thân phải lập tức nghĩ ra biện pháp!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Minh Thời đứng lên, một phen đào Cố Dịch Tân từ trong lòng mẹ Lục ra, thâm tình nhìn anh nói:
"Cục cưng!"
*
"—— cục cưng!"
"Anh tuyệt đối sẽ luôn ủng hộ công việc em thích!"
"Nhưng hãy vì thân thể của mình mà suy nghĩ! Phương thức làm việc chúng ta vẫn có thể bàn lại mà!"
Lục Minh Thời huy động mỗi một khối cơ trên mặt để tăng sức thuyết phục cho mình.
Tay Cố Dịch Tân run. (Đang nổi da gà)
Cố Dịch Tân có hơi bí.
Đây là lần mà anh sốc tàn nhẫn nhất kể từ khi xuyên vào.
Anh bị bản lĩnh biểu diễn cường đại của Lục Minh Thời khiến cho chấn kinh rồi.
Cố Dịch Tân cố gắng cứu vãn tình hình: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng......"
Lục Minh Thời dường như không nghe thấy, vẫn thâm tình lớn tiếng nói——
"Cục cưng! Bây giờ chúng ta lên lầu đi, cùng nhau thảo luận lại chuyện này cho tốt nào!"
Hắn quay đầu chân thành nói chúc ngủ ngon với cha Lục mẹ Lục đang chết lặng.
Cha Lục mẹ Lục gương mặt như vừa tỉnh mộng.
Hôm nay lại là một ngày hai người bị thằng con trai nhà mình khiến cho khiếp sợ...
Cố Dịch Tân ngu ngơ bị dắt lên lầu hai.
Lục Minh Thời cẩn thận khoá cửa phòng ngủ, quay đầu thì thấy Cố Dịch Tân đang nhảy nhót tại chỗ.
Lục Minh Thời bối rối hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Cố Dịch Tân nhảy nhảy hai lần, rung rung cánh tay, rung rung chân.
Cố Dịch Tân trả lời: "Tôi đang rũ cho mấy cục da gà trên người rớt xuống."
Lục Minh Thời trầm mặc.
Lục Minh Thời trấn định: "Nổi da gà à?"
Cố Dịch Tân liếc nhìn cánh tay của mình, trả lời thành thật: "Vốn cũng gần rớt hết rồi."
Cố Dịch Tân hơi ngưng lại, rất bất đắc dĩ: "Nhưng bây giờ vừa nghe giọng anh, tôi lại nhịn không được nổi thêm da gà......"