Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 34



Một câu này của Ngụy Tuấn Sam tựa như đại bác Italy, nổ cho mọi người xung quanh choáng váng.

Ngay cả Lục Minh Thời đó giờ chưa từng nói lắp cũng: "Cậu cậu cậu cậu ngậm máu phun người! Tôi lúc nào mà vì vì vì cậu! Cậu câm miệng!"

Mọi người kinh hãi: Cái gì? Hắn chỉ phủ nhận là vì Ngụy tổng, nhưng không có phủ nhận đã OOXX?

Chính xác thì Lục Minh Thời không thể phủ nhận được.

Bởi vì OOXX là chính miệng hắn nói với Ngụy Tuấn Sam, phủ nhận cũng sẽ lập tức bị vạch trần.

Nhưng dù thế nào, Ngụy Tuấn Sam cũng không nên nói huỵch toẹt ra vậy chứ.

Hắn nhìn vào mắt Cố Dịch Tân, nhận thấy nét mặt anh như thường, bấy giờ mới hơi thả lỏng.

Lục Minh Thời trừng Ngụy Tuấn Sam, chỉ trích: "Cậu nói chuyện sao không biết nhìn hoàn cảnh!"

Hử?

Mọi người hình như bắt được điều gì đó.

Đôi mắt Ngụy Tuấn Sam nhìn Cố Dịch Tân, thâm tình nói: "Dịch Tân, cậu không nên tin lời hắn dù chỉ một câu. Những gì hắn nói đều không phải sự thật, hắn chỉ muốn lừa dối tình cảm của cậu để tổn thương tôi. Trên đời này, người thật lòng đối xử với em, chỉ có tôi."

Éc!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Dựa vào lời nói khẳng khái của Ngụy Tuấn Sam, mọi người thành công ghép nối toàn bộ chân tướng!

Hoá ra, đây là câu chuyện anh yêu tôi tôi yêu hắn hắn yêu hắn, mối tình tay ba cẩu huyết à nha.

Lục Minh Thời yêu sâu đậm Ngụy Tuấn Sam, nhưng Ngụy Tuấn Sam chỉ xem Lục Minh Thời như đối thủ cạnh tranh.

Trong một buổi tiệc rượu nọ, vì Cố Dịch Tân cảm thấy buồn chán khi ở nhà lâu, cậu đã năn nỉ hắn, người vốn không có hứng thú với mình, đưa cậu đi dự tiệc.

Lục Minh Thời vì tránh phiền phức nên đã đồng ý.

Chuyện sau đó, mọi người đều đã biết.

Ngụy Tuấn Sam yêu Cố Dịch Tân ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi phát hiện, Lục Minh Thời đã ra tay trước, lợi dụng một tấm chân tình của Cố Dịch Tân để trả thù Ngụy Tuấn Sam bạc bẽo vô tình!

Úi.

Sao cảm giác như đã nghe qua câu chuyện này ở đâu đó. . Chương mới nhất tại || TRÙMtruyệ n. COM ||

Nhưng vào lúc này, Lục Minh Thời nhìn về phía Cố Dịch Tân, không chút do dự hỏi:

"Cậu tin hắn, hay vẫn tin tôi?"

Mọi người lặng lẽ vểnh tai lên.

Đây là tiết mục được quần chúng nhân dân yêu thích nhất:

Ba mặt một lời.

—————????????????—————







Tình tiết phát triển quá nhanh chóng, cô nàng lễ tân vốn đã lún sâu vào CP tổng tài vs tổng tài, lúc này đây đã sớm bị cốt truyện quá mức hấp dẫn thu hút sự chú ý.

Hiện giờ, CP mà cô đu theo đang lung lay sắp đổ.

Hai vị tổng tài chắc chắn rất dễ thương, nhưng Lục tổng và tiểu Cố osananajimi cũng không tồi, hơn nữa thể loại ngược luyến tình thâm vừa hay có thể diễn biến thành tra tiện văn kinh điển nha!

Nhưng nếu Ngụy tổng có thể đả động tới người trong lòng, khi đó tiểu Cố hoàn toàn tỉnh ngộ rời khỏi tra công, chẳng phải đây chính là thể loại trời giáng thắng trúc mã mà cô nàng yêu thích nhất sao?

Quả nhiên hiện thực đều xuất phát từ tiểu thuyết mà!

*

Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời, lại ngó Ngụy Tuấn Sam.

"Mặc dù tôi không hiểu tại sao hai người lại đánh nhau, mà hình như còn là vì tôi......"

Cố Dịch Tân dùng bộ não đơn bào của mình tự hỏi thật lâu thật lâu, vẫn không thể đưa ra một kết luận hợp lý.

"Đầu tiên tôi muốn nói rõ, trước mắt quan hệ của tôi với hai người chỉ dừng lại ở mức bạn bè."

Lúc này đây vì nghe thấy Cố Dịch Tân trả lời, trong phòng tập yên tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ được.

Cố Dịch Tân dừng một chút, bổ sung: "Dẫu vậy, tôi tất nhiên sẽ tin tưởng Lục tổng."

Trong lúc nói, Cố Dịch Tân quét mắt về phía Lục Minh Thời trông như vừa nhẹ nhõm thở ra, trong lòng hơi động.

Anh chần chừ một giây, rồi nói ra hết câu còn lại ——

"Bởi vì tôi tiếp xúc với Lục tổng lâu như vậy, anh ấy chưa từng nói dối tôi bao giờ."

Anh ấy chưa từng nói dối tôi bao giờ.

Nghe vậy, trong lòng Lục Minh Thời tựa như bị cây búa nhỏ gõ một nhát, không giải thích được mà cảm thấy hoảng sợ.

Cậu ta nói tin tưởng mình, vì sao mình lại vui không nổi?

Vâng, tiền đề của tin tưởng, đó là hắn chưa từng nói dối anh.

Nhưng hắn thật sự không có sao?

Lục Minh Thời lâm vào ván cờ đạo đức một hồi lâu.

Mười tám tên tiểu quỷ trong đầu hắn đang tranh luận kịch liệt, nhưng nét mắt táo bón này rơi vào mắt quần chúng vây xem lại mang một ý nghĩa khác.

Mọi người thi nhau cảm khái: "Nhìn đi, huấn luyện viên Cố thổ lộ tấm chân tình khiến Lục tổng cảm động khóc rồi kìa! Xem ra đôi oan gia này cũng sắp tu thành chính quả, Ngụy tổng vẫn nên nhanh chóng tìm mục tiêu mới đi thôi!"

Ngụy Tuấn Sam thậm chí còn thấy quản lý bên cạnh đang nở nụ cười hiền từ.

Ngụy Tuấn Sam không thể nhịn được.

Ông lấy tiền lương của tôi, trông phòng tập của tôi, lại vào lúc này mà không đứng về phía tôi??

Ngụy Tuấn Sam trừng quản lý: "Ông cười cái gì?"

Chưa nhận ra là ai đang hỏi mình, quản lý vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên môi, nói với giọng điệu mơ màng ——

"Sống hơn bốn mươi năm rồi tôi mới thấy tình yêu thật là đẹp!"

Ngụy Tuấn Sam lạnh lùng nói: "Ồ, nếu được, ngay bây giờ tôi sẽ cho ông biết cuộc đời tàn khốc như thế nào."

Cuối cùng cũng nhận ra mình đang nói chuyện với ai, quản lý lập tức khóc lóc thảm thiết ôm lấy đùi Ngụy Tuấn Sam:

"Ngụy tổng! Điều tôi vừa nói chính là tình yêu bất diệt của ngài đối với Cố thiếu! Dù cho Cố thiếu bị dạng tiểu nhân nào che mắt, cậu ấy rồi cũng sẽ thấy được chân tâm của ngài!"

Ngụy Tuấn Sam khô khốc nói: "Nếu vừa rồi ông chịu nhìn qua phía tôi, thì sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều."

*

Bên này còn đang dây dưa, Lục Minh Thời bỗng dưng cảm thấy đầu đau nhói.

Hắn kêu lên một tiếng ngắn "A" và đè trán, hai chân loạng choạng suýt chút nữa té ngã.

Cố Dịch Tân đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Anh bị sao vậy?"

Lục Minh Thời thở hổn hển hai hơi, tim đập nhanh.

Hắn không sợ gì cả, chỉ lo bảo bảo xảy ra chuyện, tay lại lần nữa vô thức đặt trên bụng, không biết là cảm giác thật hay do ảnh hưởng tâm lý, lại cảm thấy bụng hơi đau đau.

Lục Minh Thời trở tay ôm chặt lấy bả vai Cố Dịch Tân, vùi mặt vào vai anh.

Lâu ngày sống chung Lục Minh Thời dần dần nuôi thành một thói quen.

Chỉ cần cảm thấy không thoải mái, sẽ muốn ở gần Cố Dịch Tân càng nhiều.

Cố Dịch Tân lo lắng nói: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."

Lục Minh Thời gật đầu, hắn kiềm nén khó chịu nói: "Giúp tôi gọi điện cho An Kiều, bảo cậu ta lái xe tới đón."

An Kiều là ai?

Một tia nghi ngờ vụt qua đầu Cố Dịch Tân, trong tay bị nhét, là Lục Minh Thời đưa cho anh điện thoại.

Điện thoại vẫn ở màn hình đen, Cố Dịch Tân vừa muốn nói gì, ngón tay vuốt qua, điện thoại thế nhưng mở khoá.

Nhìn ra sự kinh ngạc của anh, Lục Minh Thời nhẹ giọng giải thích: "Lúc cậu ngủ, tôi đã lén cài vân tay vào......"

Nhưng lúc này, Cố Dịch Tân không rảnh để nghĩ về những suy nghĩ đang lướt qua trong đầu mình. Khi anh mở danh bạ ra, cái tên thứ nhất đập vào mắt chính là An Kiều —— không thể không nói họ tên có chữ cái đầu thật chiếm tiện nghi.

—————An qiao—————







An Kiều nhận được điện thoại đã nhanh chóng theo xe cấp cứu chạy tới, trong lòng đang không ngừng phun tào với Lục Minh Thời. Đêm hôm qua tôi báo tin còn làm bộ không để bụng, chẳng phải trời chưa sáng đã chạy tới tra xét tình địch rồi sao?

Nhưng sao đi thăm dò tình địch lại khiến bản thân gặp chuyện cơ chứ? Chẳng lẽ người ba kia của bé con thực sự ngoại tình khiến Lục tổng tức xỉu rồi?

Nhưng lúc đến nơi, cái ý nghĩ này đã hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy bộ dáng Lục Minh Thời an tĩnh dựa sấp trên vai Cố Dịch Tân.

Hình ảnh kia rất là hài hòa.

An Kiều sinh ra ý nghĩ như vậy, từ trên xe đi xuống.

Nhìn Lục Minh Thời có vẻ đi không nổi, An Kiều bảo nhân viên khiêng cáng tới.

Bất ngờ Cố Dịch Tân hỏi câu gì đó, Lục Minh Thời lắc đầu, sau đó đã bị ôm ngang lên.

—— đây cũng không thể nói là một cái ôm công chúa, bởi vì Lục Minh Thời chắc chắn không thuộc dạng công chúa rồi.

Công chúa không chỉ sở hữu dáng người nhỏ xinh, khi bị bế lên còn sẽ nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ hoàng tử, chân cũng sẽ tự nhiên gập gối xuống, bày ra tư thế vừa mềm mại vừa mỹ cảm.

Nhưng chân Lục Minh Thời cứ vậy thẳng đơ ra, chiều ngang thậm chí còn dài hơn so với Cố Dịch Tân đang ôm hắn, rất giống dưa chuột ôm mướp hương.

Trí tưởng tượng phong phú của An Kiều vô tình hiện lên những từ khoá quan trọng.

Thực chất Cố Dịch Tân cũng đã cân nhắc đến việc cõng trên lưng, nhưng trong trí nhớ của anh, hôm nay Lục Minh Thời đã vô thức sờ bụng hai lần, rất có thể dạ dày đang khó chịu, như vậy ôm ngang là tốt nhất.

Tóm lại, ở trước mặt nhiều người, Cố Dịch Tân thần thái tự nhiên ôm Lục Minh Thời lên xe.

Ngay cả nhà thầu anh còn khiêng được, ôm một Lục Minh Thời thật sự không có gánh nặng tâm lý gì.

Nhưng hành động này rơi vào trong mắt quần chúng, cách lý giải của từng người đều trở nên vi diệu.

*

Cô nàng lễ tân: "Mỹ cường? Chẳng lẽ là mỹ cường sao? Đây là cái CP thần thánh gì? Ai là sếp cũng không quan trọng, có bị đuổi việc tôi cũng phải liếm CP này!"

Quản lý: "Ôi! Khổ cực cầm tay không rời không bỏ, chân thật tuyệt mỹ câu chuyện tình yêu! Ngay cả linh hồn đều đang được gột rửa! Sếp không nhìn thấy mình không nhìn thấy mình......"

Quần chúng: "Thân tàn chí kiên, tổng tài làm việc quá sức mà ngã bệnh! Gió mặc gió, mưa mặc mưa, thiếu niên mười tám vẫn vì người yêu mà gánh vác một khoảng trời! Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái! Đừng đem tình yêu thành lời nói đùa, chỉ vì bạn không hợp khẩu vị người ấy!"

An Kiều: "Úi, Lục tổng thu phục được người ta khi nào thế? Lục tổng sa điêu vậy mà cũng thu phục được chồng ư?"

Ngụy Tuấn Sam: "Đất diễn của tui đâu?"

(*) Sa điêu (沙雕): điêu khắc tượng cát, bị cư dân mạng đọc lái thành Soả điểu (傻屌): ngu ngốc, ngốc điểu.

......

Cố Dịch Tân dường như cảm nhận được làn sóng xung kích do đám đông dày đặc liên tục tạo ra. Anh đến trước cánh cửa xe cấp cứu đang mở thì dừng lại, nghi ngờ nhìn ra phía sau.

Quần chúng: Tập thể cười hiền từ.

Cố Dịch Tân chớp mắt, chân dài sải bước ôm Lục Minh Thời lên xe, đặt người xuống.

An Kiều vội vàng chuẩn bị dụng cụ kiểm tra sức khoẻ, Lục Minh Thời vẫn ghé vào trong lòng Cố Dịch Tân lười biếng không chịu nhúc nhích.

An Kiều có hơi sốt ruột, cúi người xuống nhỏ giọng dụ hống bên tai Lục Minh Thời: "Mỗi ngày về nhà đều có thể ôm mà, anh không thể đứng dậy làm kiểm tra sao?"

Lục Minh Thời trừng y một cái rồi từ từ đứng dậy.

Cố Dịch Tân nhìn chằm chằm hắn, để ý thấy hai tai Lục Minh Thời đỏ lên.

Đây cũng là một triệu chứng bệnh à?

Lục Minh Thời nằm yên tiếp nhận kiểm tra, tay vẫn cứ đặt trên bụng, thật sự là rất đau sao?

Chú ý tới ánh mắt quan tâm của Cố Dịch Tân, Lục Minh Thời nhắm mắt lại, tuy rằng còn hơi bất an, nhưng trong lòng lại ngọt như đường.

Nhưng vừa nãy lúc ôm hình như mình có hơi cứng nhắc, không phát huy tốt được.

Tim Lục tổng đập thình thịch: Ông xã lần đầu tiên ôm mình, làm sao để biểu hiện ra dáng vẻ thường xuyên được ôm đây, online chờ rất gấp.

Hết chương 34

(*) Tỉnh ngộ (đt): nhận ra sai lầm.

(*) Osananajimi (tiếng Nhật): bạn thuở nhỏ.

(*) Thân tàn chí kiên: hiểu nôm na là dù thân thể tàn tạ nhưng ý chí vẫn kiên cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.