Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 51



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 51

Lục Minh Thời tuy rằng không đau, nhưng vẫn đi theo An Kiều về bệnh viện làm một đợt kiểm tra toàn thân.

An Kiều thần sắc ngưng trọng: "Lục tổng, trước mắt bé con của ngài cũng không gặp nguy hiểm lớn, đây đại khái là nhờ nỗ lực của ngài và đối tượng của ngài không ngừng dính lấy nhau."

Lục Minh Thời nằm trên giường bệnh, sắc mặt có hơi tái nhợt, trung khí không phải rất đủ.

"Vậy tại sao vẻ mặt của cậu trông vẫn thực không đúng."

An Kiều: "Tình huống hôm nay thật sự là quá nguy hiểm, về sau ngài nhất định phải cẩn thận hơn nữa, đề phòng những người này."

Trên mặt Lục Minh Thời hiện ra một tia tàn nhẫn: "Tôi đã phái người đi tra xét."

An Kiều suy nghĩ sâu xa: "Sếp, vì sự an toàn và khoẻ mạnh của ngài và bé con, tôi kiến nghị trong tháng tới ngài cần phải bảo trì tiếp xúc thân thể với Cố thiếu."

Lục Minh Thời không hiểu: "Tôi vẫn luôn bảo trì."

An Kiều nghiêm nghị nói: "Ý của tôi là, trong tình huống mà điều kiện cho phép, mọi thời tiết, không góc chết bảo trì hình thức tiếp xúc như hai đứa bé song sinh."

Khóe miệng Lục Minh Thời hơi giật: "Ý cậu là đang nói tốt nhất ngay cả tắm rửa hay đi WC đều phải ở cạnh nhau à?"

An Kiều gật đầu gật đầu.

*

Sát thủ là sát thủ chuyên nghiệp, cho nên tuy rằng vấn đề chỉ số thông minh tương đối nghiêm trọng, năng lực nghề nghiệp vẫn là khả quan.

Sát thủ một đường lăn lê bò lết, né tránh cameras truy đuổi, trốn trở về căn cứ bí mật của mình.

Sát thủ chỉ số thông minh thấp lại một lần nữa nhận được thông tin từ lão đại.

Ra là Đổ Vương đã biết chuyện tốt sát thủ làm.

Đổ Vương khai trừ sát thủ.

"Đây là sai lầm thứ một trăm linh một mà mày phạm phải, nếu không phải nể mặt cha mày từng có một đoạn duyên cũ với tao, mày đã sớm chết rồi."

Giọng nói Đổ Vương không vui không buồn, khô lạnh cứng nhắc, đây là chất giọng thuộc về lão đại chân chính.

Bị tước đoạt toàn bộ tài sản, tiêu trừ võ công vốn có, sát thủ lưu lạc đến đầu đường xin cơm.

Thuộc hạ A và thuộc hạ B phụng mệnh tìm kiếm hung thủ đang cảnh giác mà dạo chơi ở trên phố.

Sau đó bọn họ gặp mặt.

"Xin các đại gia thương xót! Xin thương xót đi mà!"

Sát thủ trước đây không ai bì nổi đã ba ngày không ăn cơm, một đôi mắt vô hồn nhìn mặt đường, trong tay cầm một cái bát men bị vỡ, bên trong có hai đồng tiền xu một mao đang va chạm phát ra tiếng vang thanh thuý. (mao: tệ)

Thuộc hạ A: "!!!"

Nhận ra lập tức muốn động thủ.

Thuộc hạ B cảnh giác: "Không nên tới gần, có thể có bẫy."

Thuộc hạ A ngầm chấp nhận.

Vì thế bọn họ móc ra một khẩu súng gây tê vẫn luôn mang theo trên người từ lúc ông chủ truy phu đuổi tới tỉnh thành.

Tấn công từ xa.

*

Thuộc hạ AB tóm lấy sát thủ đã không còn mong muốn sống tiếp đi vào nhà ông chủ.

Lục Minh Thời đang cùng Cố Dịch Tân ngồi trên sô pha phòng khách xem TV.

Tay tay nắm chặt.

Ai bảo An Kiều muốn bọn họ một tấc cũng không rời cơ chứ.

Sát thủ bị thuộc hạ A ấn nằm lên trên sàn nhà.

"Ông chủ, đây là kẻ đào phạm!"

Sát thủ tỉnh.

Đối mặt với hai khẩu súng gây tê, một cây chổi lông gà, một con dao chặt thịt cùng với một viên gạch.

Đã mất đi giá trị vũ lực nhưng sát thủ thà chết chứ không chịu khuất phục, không chịu khai ra người đứng sau lưng mình làm chủ thật sự là ai.

Cuối cùng vẫn để An Kiều ra ngựa, chọn dùng thuật thôi miên tiên tiến bậc nhất thế giới đạt được cái tên Đổ Vương.

Lục Minh Thời đánh giá An Kiều:

"Tuy rằng nhiều lúc vô nghĩa, nhưng cũng xem như là người có ích cho xã hội."

An Kiều rất cao hứng, y rốt cuộc cũng được sếp mình thật tâm khen ngợi.

Lục Minh Thời bắt đầu tự hỏi.

Đổ Vương và mình xưa nay nước giếng không phạm nước sông, vì sao đột nhiên lại làm như vậy?

Lục Minh Thời bắt lấy tay Cố Dịch Tân ở trong phòng bảy bước thành tư đi loanh quanh.

Lục Minh Thời dừng lại bước chân, vẫn còn bị lôi kéo tay Cố Dịch Tân đập cái bang lên lưng hắn.

Lục Minh Thời xoa xoa eo.

Cố Dịch Tân sợ hắn lại xảy ra chuyện gì, tốt bụng xách hắn tới trên sô pha ngồi.

Hiện tại tư thế là, Cố Dịch Tân đùi tách ra, Lục Minh Thời ngồi phía trước anh.

Cố Dịch Tân duỗi dài cánh tay, khoanh lại bụng bụng Lục Minh Thời.

Thân hình Lục Minh Thời dù sao cũng cao lớn.

Bởi vậy, khiến cho Cố Dịch Tân ở phía sau bị chắn kín mít.

Bọn họ đem cái tư thế tình nhân lãng mạn này, làm thành cực kỳ buồn cười.

Nhưng An Kiều vẫn rất vui mừng.

Y thích người bệnh biết tuân theo lời dặn của bác sĩ.

Lục Minh Thời suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra giải pháp.

"Vẫn cần phải chủ động xuất kích."

Cố Dịch Tân đã hiểu.

Anh trịnh trọng mà: "Trực tiếp chộp Đổ Vương tới hỏi một chút?"

Lục Minh Thời lắc đầu: "Em vừa mới nhớ ra một chuyện."

"Khoảng thời gian này năm ngoái, em đi vào vùng biển quốc tế câu cá chơi, đụng phải thuyền đánh bạc."

An Kiều suy đoán: "Cho nên lúc ấy sếp anh bị mời lên trên thuyền, sau đó đại sát tứ phương, đánh bại Đổ Vương, khiến cho hắn ta nảy sinh thù hận đối với anh."

Lý luận trinh thám của y rất có đạo lý.

Lục Minh Thời trợn trắng mắt.

"Tôi căn bản sẽ không đánh bạc." Thứ đồ kia có thể dính vào sao?

Đừng nhìn Đổ Vương hiện tại phong cảnh.

(*) PC: nôm na là cuộc sống của người đó như cảnh đẹp, uy hùng, khiến người ta hâm mộ.

Vì duy trì phần phong cảnh này, hắn ta không thể không vĩnh viễn khổ hải trầm luân.

Thuộc hạ A to giọng nói: "Em biết là tại sao rồi!"

Mọi người cơ bản không có hy vọng gì đối  với lý luận trinh thám của cu cậu.

Ngay cả thuộc hạ B cũng không muốn nghe.

Thuộc hạ A hồn nhiên không nhận ra.

"Nhất định là thuyền đánh cá của ông chủ ngài, cùng với thuyền đánh bạc của Đổ Vương đụng vào nhau!"

Không khí thật an tĩnh.

An Kiều bình tĩnh mà chỉ ra sơ hở.

"Đầu tiên, thuyền của sếp không phải thuyền đánh cá, mà là du thuyền trị giá tám trăm triệu đô la mỹ." (~18,474 ngàn tỷ VNĐ)

"Thứ hai, thuyền đánh bạc cũng không phải thuyền của Đổ Vương, mà là nơi mỗi năm sẽ cử hành hoạt động đánh bạc trái phép có quy mô lớn nhất. Đổ Vương chỉ là chiêu bài sống của bọn họ thôi."

Suy đoán của hai người đều bị bác bỏ.

Lục Minh Thời thở dài.

Tiếng thở dài chứa đầy thất vọng đối với chỉ số thông minh của đám thuộc hạ.

Mọi người đều thấy rất hổ thẹn.

Cho nên chân tướng là cái gì đây?

Lục Minh Thời: "Lúc ấy quanh vùng biển kia có không ít người giàu có đang nghỉ phép, bọn họ phái phi cơ trực thăng tới đây rải giấy quảng cáo để ôm mối làm ăn, ở trên du thuyền như phát rồ mà rải một tấn giấy phế thải."

Cố Dịch Tân đúng lúc bình luận: "Những người này cũng quá không biết bảo vệ môi trường."

Lục Minh Thời tán đồng gật gật đầu.

"Người trên du thuyền rửa sạch suốt hai ngày mới rửa sạch hết đống giấy quảng cáo đó, chuyện này làm cho em cực kỳ tức giận.

Em tìm đến ban tổ chức, bọn họ tự mình lên du thuyền để xin lỗi, cộng thêm 500 vạn phí bồi thường."

"Em đương nhiên từ chối. Bọn họ luôn miệng xin lỗi, trước khi đi, Đổ Vương còn đưa em danh thiếp của hắn......"

Cố Dịch Tân đã hiểu: "Đổ Vương vẫn còn muốn kéo em đi đánh bạc."

"Không phải." Lục Minh Thời đột nhiên rụt một chút.

Hử?

Cố Dịch Tân cảm thấy phản ứng của hắn có hơi quái dị, chọc chọc thịt mềm trên eo Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời lại rụt một chút, ngăn bàn tay anh lại, thở dài một tiếng giải thích:

"Không phải, Đổ Vương lúc ấy là muốn, gả con gái lớn của hắn cho em."

Lục Minh Thời chột dạ mà xem xét vẻ mặt Cố Dịch Tân một lát.

Hình như không có biến hoá gì.

Lục Minh Thời có một chút yên tâm.

Lại có một chút thất vọng.

Hắn sâu kín nói tiếp: "Đổ Vương chịu khổ trong kiếp đỏ đen, một lòng muốn tìm cho con gái lớn của hắn một người chồng không ham mê đánh bạc.

Nếu như vậy, là nhân phẩm của em đả động sâu sắc đến hắn ta."

Cố Dịch Tân hỏi: "Em thích phụ nữ sao?"

Lục Minh Thời nói: "Khi đó còn chưa hoàn toàn khẳng định được tính hướng của mình, nhưng vì tránh cho phiền toái, em đã trực tiếp nói cho Đổ Vương, em thích chính là đàn ông."

An Kiều bỗng nhiên hiểu ra cái gì.

Phải biết rằng, Đổ Vương chính là một tên chay mặn không kỵ, thu gom tất cả.

Hoặc là, sau khi Đổ Vương một lần nữa bị từ chối, sự thưởng thức đối với sếp mình càng sâu.

Do đó từ hận thành yêu, lại vì yêu mà sinh hận, dưới ái hận đan xen, lại biết được trong lòng sếp mình đã có người khác, vì thế bắt đầu biếи ŧɦái, "Không chiếm được người thì phải huỷ hoại người"?

An Kiều bị chính tưởng tượng của mình kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến không dám nói lời nào.

*

Lục Minh Thời nói: "Không ngờ Đổ Vương lại nói, tuy rằng mười tám phòng thê thiếp của hắn đều sinh ra con gái, nhưng thật ra hắn còn một đứa con trai đang thất lạc bên ngoài."

"Nói là đợi hắn tìm được con trai rồi, đối tượng đầu tiên suy xét tới sẽ là em."

Mọi người rơi vào trầm mặc.

Không thể nghĩ được một người như Đổ Vương cư nhiên lại có chấp niệm sâu nặng như thế đối với giới cờ bạc.

Cố Dịch Tân khô cằn nói: "Vậy em nói thế nào?"

Lục Minh Thời nói: "Em đành phải nói bản thân theo chủ nghĩa độc thân, nhưng Đổ Vương vẫn không tin tưởng."

"Hắn kiên trì cho rằng em từ chối hắn ta là bởi vì con gái hắn ta lớn lên quá xấu.

Đổ Vương nói, nhóm con gái theo ngoại hình của hắn, nhưng đứa con trai chắc chắn theo ngoại hình của mẹ, cho nên là sẽ không làm em thất vọng.

Lúc ấy em vội vã đi WC, hắn ta lại cứ mãi không chịu đi, em đành phải qua loa lấy lệ hắn ta một chút, nói rằng, việc này sẽ bàn bạc kỹ hơn."

Cố Dịch Tân nghe nghe, theo bản năng gác cằm lên vai Lục Minh Thời.

Cằm anh rất nhọn.

Đẹp thì đẹp, nhưng chọc lên người rất là đau.

Đặc biệt là chỗ bả vai không có nhiều thịt.

Lục Minh Thời lại rụt một chút.

Cố Dịch Tân không vui.

Anh xê dịch tách đùi ra, giật giật cánh tay, gắt gao ôm sát Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời cảm thấy có hơi khác thường, nhưng mà cả người như bị bạch tuộc quấn lấy, căn bản không thể động đậy được.

"Làm sao vậy?"

Cố Dịch Tân lười biếng nói:

"Nạp điện."

Như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Lục Minh Thời cảm thấy logic hoàn toàn không có vấn đề.

Vì thế ngoan ngoãn để anh tiếp tục chọc.

Mặt khác ba người ở đây...... Không, bốn người.

Còn sát thủ quân đang bị thôi miên sâu thần chí không rõ vẫn đang ngây ngô cười nữa.

Đều bị ngọt đến ê răng.

Một lát sau, Cố Dịch Tân tò mò nói: "Cho nên cuối cùng có tìm được con trai của Đổ Vương không?"

Chuyện này không ai biết cả.

Lục Minh Thời vừa định lắc đầu, lại nghe thất sát thủ quân bị xem nhẹ trong một góc vẫn luôn ngây ngô cười, bỗng nhiên vẻ mặt mờ mịt mở miệng.

"Tìm được rồi."

Mọi người: !

Phải biết rằng, vừa rồi khi An Kiều thôi miên gã, bởi vì cũng không biết chuyện này có trong ký ức của gã hay không, vấn đề mà y hỏi cũng không bao gồm cái này.

Sát thủ hiện giờ thực chất vẫn đang trong trạng thái bị thôi miên, bởi vậy, gã ta xem câu hỏi vừa rồi của Cố Dịch Tân kia, trở thành vấn đề đang hỏi mình.

Lúc sau, mọi người phản ứng lại, tinh thần phấn chấn.

Có lẽ hôm nay, là có thể biết được câu trả lời cho mọi chuyện!

Không ngờ rằng tên sát thủ ở tầng dưới chót ngay cả thuộc hạ A cũng đánh không lại, thế nhưng biết được tin tức mấu chốt này.

Sau khi sát thủ trả lời con trai Đổ Vương là ai, hiện trường lại rơi vào một trận im lặng.

Bộ ba xem kịch vui không biết An Lạc Vũ là ai, nên bọn họ cũng không có phản ứng gì.

Lục Minh Thời chỉ cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Người duy nhất đặc biệt khiếp sợ, chính là Cố Dịch Tân.

Bởi vì anh vẫn luôn cảm thấy, kiến thức của mình đối với thế giới này, ít nhất đối với vai chính, là cực kỳ hiểu biết.

Nhưng khi sát thủ vạch trần cốt truyện bị che giấu trong quyển sách này.

Cốt truyện che giấu, nội dung mà anh biết đã không còn hữu dụng nữa rồi.

Cố Dịch Tân hậm hực mà nghĩ, nhất định là tên tác giả xui xẻo này thiếu tiền, sau khi anh xuyên vào, mới lục tục bổ sung thêm chi tiết hoặc là phiên ngoại.

Mặt khác, nếu con trai Đổ Vương là An Lạc Vũ, mà ông ta đã từng muốn cho con trai mình đến với Lục Minh Thời.

Đây không phải là tác giả đang động tay để cho pháo hôi công cùng với vai chính thụ có thêm ràng buộc sao?

Chẳng lẽ tác giả còn muốn ở trong phiên ngoại, đưa pháo hôi công Lục Minh Thời đã bị giam trong ngục tù lôi ra ngoài làm bia đỡ đạn.

Cố Dịch Tân sâu sắc cảm thấy, lấy trình độ vô lương tâm và cẩu huyết của tác giả, hoàn toàn có khả năng.

Anh nhất thời lâm vào trầm tư, nắm vạt áo Lục Minh Thời không nói lời nào.

Sát thủ bị thuộc hạ AB xách ra ngoài, An Kiều cũng đã rời khỏi.

Lục Minh Thời phát hiện Cố Dịch Tân khác thường, hỏi anh bị sao vậy.

Cố Dịch Tân: "Không có việc gì, anh chỉ hơi chán nản một chút."

Lục Minh Thời sờ sờ cái đầu lùn của anh, an ủi nói: "Nếu không thì làm chút chuyện vui vẻ đi!"

Cố Dịch Tân buồn bã ỉu xìu: "Làm chuyện gì sẽ vui vẻ chứ."

Lục Minh Thời suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại bản thân mình làm chuyện gì sẽ thấy vui vẻ.

Hắn đề nghị: "Nghe radio một chút?"

Cố Dịch Tân từ chối, kênh mẹ và bé cũng không thể khiến cho người không mang thai cảm thấy vui vẻ.

Lục Minh Thời lại đề nghị: "Mua mua mua?"

Cố Dịch Tân càng thương tâm: "Nhắc mới nhớ, anh không có tiền, cần đi kiếm tiền, ngày mai còn phải đóng phim tiếp."

Lục Minh Thời nghĩ nghĩ, hắn quyết định, phải mau chóng nói cho Cố Dịch Tân, Lục gia thật sự không có phá sản.

Đang muốn nói ra, lời nói đến bên miệng lại có hơi kinh sợ.

Có nên thừa dịp tâm trạng anh tốt mới nói ra hay không.

Bằng không anh có thể nào tức giận hay không.

Giận rồi có thể nào lại muốn chạy trốn tiếp hay không.

Lục Minh Thời quyết định cố gắng dỗ dành anh trước.

"Anh không được không vui, bảo bảo thích anh vui vui vẻ vẻ."

Hắn vụng về mà lôi kéo tay Cố Dịch Tân bao trùm ở trên bụng.

Trong nhà cởi ra áo khoác dày nặng, chỉ mặc quần áo ở nhà hơi mỏng mềm mại, nơi đó thật sự là vô cùng rõ ràng.

"Làm chuyện mà anh vui vẻ!"

Lục Minh Thời lại lần nữa đề nghị.

"Chịu không?"

Cố Dịch Tân ngẩng đầu.

"Anh muốn làm cái gì chúng ta sẽ làm cái đó!"

Lục Minh Thời điên cuồng ám chỉ.

Cố Dịch Tân duỗi tay thăm dò vào trong quần áo, sờ sờ bé con.

Bé con siêu ngoan, một chút cũng đều không quậy.

Ý của Lục Minh Thời là để anh sờ sờ nhiều một chút.

Bởi vì hắn biết, Cố Dịch Tân thích sờ bé con ra sao.

Nhưng mà bụng của dựng phu vẫn không nên sờ nhiều, sờ nhiều sẽ không tốt cho bé con.

Ngày thường Lục Minh Thời chỉ để anh nựng một chút.

Nhưng mà, anh không cần không vui.

Muốn như thế nào cũng có thể.

Nhưng hiển nhiên là Cố Dịch Tân lý giải trật.

"Thật sự có thể chứ?" Ngón tay hơi lạnh của Cố Dịch Tân đặt trên vùng eo bụng nóng bỏng, độ ấm tương phản làm cho Lục Minh Thời hơi co rúm lại.

Nhưng mà hôm nay hắn không thể lại rụt nữa.

Nhìn ánh mắt Cố Dịch Tân vẫn cứ không có thần thái, Lục Minh Thời đau lòng nói: "Có thể!"

Cố Dịch Tân nghĩ, cũng đúng. Cơm cũng ăn, hẹn hò cũng rồi, phim ảnh cũng đã xem.

Ngay cả hôn cũng đã hôn.

Thần kỳ nhất chính là, con cũng sắp sinh rồi.

Nếu mà còn không được.

Gia quy của nhà họ Lục này, liền không phải cũ kỹ nữa, mà là cổ quái.

Hết chương 51

(*) Đổ Vương: Vua cờ bạc.

(*) Mao ~ tệ: Mao trong tên của chủ tịch Mao Trạch Đông, người được in trên tiền tệ TQ.

Vậy suy ra Cố 5 Mao chắc là Cố 5 Tệ hoặc là Cố 5 Cọng Lông gì đó mình cũng không rành tiếng Trung lắm.[Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 51


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.