Chương 62
Cha Lục nhìn chỉ số chứng khoáng một đường đỏ rực, vô cùng hoang mang.
Vì sao một lời đồn thất thiệt ngược lại khiến cho cổ phiếu nhà bọn họ tăng mạnh?
Ở bệnh viện, Lục Minh Thời cũng nghĩ trăm lần không ra.
Giá cổ phiếu tập đoàn Lục thị tương đối cao, nhiều năm qua vẫn luôn biểu hiện vững vàng, nhưng mà cũng bởi vì quy mô quá lớn, loại chuyện tăng liên tiếp như thế này, thật sự vô cùng hiếm thấy.
Trong mười năm này cũng đã xuất hiện hơn hai mươi lần, mỗi lần đều là dưới tình huống chính sách trọng đại lợi nhuận tốt, hơn nữa đều rất nhanh ổn định xuống.
Hiện giờ.
Sau khi giá trị thị trường bành trướng 10%,
Lục Minh Thời không chỉ là nhà giàu số một cả nước dưới 30 tuổi nữa.
Hắn đã trở thành nhà giàu số một cả nước dưới 35 tuổi.
Nếu loại tình huống này lại tiếp diễn thêm hai ngày, làm không tốt liền có thể mở rộng thành dưới 50 tuổi.
*
Lục Minh Thời trong lòng vui vẻ, cách bé con nhà bọn họ ba ba ngủ thơm ngọt, trong nháy mắt thấy Cố Dịch Tân dụi đôi mắt, chống eo bò dậy từ trên giường.
"Không ngủ được." Cố Dịch Tân u buồn nói.
"Số tiền anh bồi thường ngày hôm qua, chúng ta đã kiếm trở lại."
Lục Minh Thời chỉ chỉ màn hình màn hình TV, trầm ổn nói.
Cố Dịch Tân tuy rằng xem không hiểu biểu đồ hình nến, nhưng mà màu đỏ đại biểu tăng, màu xanh lục đại biểu giảm, anh cũng có biết chút ít.
(*) Biểu đồ hình nến (K线): là dạng cột biểu đồ trong chứng khoán.
Đâu chỉ đã kiếm trở lại.
Đây là kiếm lời luôn rồi.
Cố Dịch Tân nhìn chỉ số chứng khoán, lại nhìn nhìn Lục Minh Thời, tự đáy lòng sinh ra cảm xúc kính nể.
Lục Minh Thời vẫn đang nằm, nửa người trên lót gối, cầm điện thoại từ xa xử lý một ít chuyện công ty.
Cố Dịch Tân rửa mặt trở về, xem baby nhỏ.
Một đoàn chút chít mềm mại, ngực nhỏ theo hô hấp hơi hơi phập phồng, sau khi trải qua một đêm, cả khuôn mặt càng thêm trắng bạch như sữa.
Thật sự rất giống anh.
Cố Dịch Tân kéo cái băng ghế qua, ôm mặt xem bé con.
Lúc ngủ mơ co giật, liền sờ sờ ngực nhỏ; hắt xì một cái, sẽ nhỏ giọng bảo bảo bảo bảo dỗ nó.
Lục Minh Thời xử lý công chuyện xong, chuẩn bị buông điện thoại, nhìn thấy một màn này, liền thuận tay mở camera, tách tách tách đủ loại góc độ chụp ảnh lưu niệm.
An Kiều đẩy cửa tiến vào, nhìn Lục Minh Thời chụp ảnh như vậy, tự nhiên nói: "Tôi chụp cho hai người các anh đi."
Lục Minh Thời sửa lại nói: "Là ba người chúng ta."
Vì thế hai đại nam nhân kẹp một bé con ở giữa.
Hai người cười đến cực ngốc, so với trên giấy hôn thú còn ngốc hơn.
Lục Minh Thời không muốn để bất kỳ chuyện gì liên quan đến bé con phải mượn tay người khác làm, phàm là chuyện hắn có thể làm đều sẽ tự tay làm lấy.
An Kiều nhìn Lục Minh Thời thay tã cho bé con, trong một đêm mà tay nghề đã thành thạo, cảm động nói: "Cố thiếu, anh không cảm thấy ông chủ hiện tại cả người đều bao phủ vầng hào quang mẹ hiền sao?"
Cố Dịch Tân tự nhiên gật đầu: "Đúng đó, tôi vẫn luôn cảm thấy như vậy."
Lục Minh Thời hừ nói: "Đó là do các người không có tự mình sinh em bé."
Lục Minh Thời không muốn ở bệnh viện mòn mỏi chờ đợi nữa, bệnh viện làm sao có thể so với trong nhà, hắn muốn sớm một chút trở về nhà.
Bệnh nhân nằm ở bệnh viện, luôn sẽ có ảo giác bản thân mình thực suy yếu.
Như vậy nhất định không có lợi cho việc phục hồi.
Lục Minh Thời tuyên bố giảo biện của mình với An Kiều, An Kiều hết cách, chỉ đành để hắn trước tiên xuất viện.
"Nhưng mà sếp à, trong vòng mười ngày anh không thể tự mình đi lại, để người tới đỡ mới dần dần phục hồi."
Lục Minh Thời nhìn nhìn miệng vết thương trên bụng, đã khép lại hơn phân nửa, chỉ có một đường sẹo nhợt nhạt ở trên.
"Vậy không phải tốt sao."
Nhưng mà hắn không thể lại làm phiền người trong nhà, cuối cùng bị bắt ngồi trên xe lăn.
*
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Tin tức Lục Minh Thời xuất viện ngày 3 tháng tư, không biết vì sao lại lan truyền đi ra ngoài.
Vì thế lúc mà Cố Dịch Tân đẩy xe lăn, cha Lục mẹ Lục thật cẩn thận đẩy xe nôi đưa bé con từ cửa chính bệnh viện đi ra, giương mắt liền thấy đám người rộn ràng nhốn nháo.
"Hửm? Có nhân vật lớn nào sắp xuất viện sao?"
Lục Minh Thời nghĩ thầm.
An Kiều nhìn cũng rất buồn bực.
Lần cuối y được chứng kiến loại cảnh tượng đồ sộ này, vẫn là khi bệnh viện bọn họ không cẩn thận để lộ tin tức vị minh tinh đang hot nào đó quang lâm.
Nhưng mà, mặc dù là vị minh tinh kia xuất viện, người đến cũng không có nhiều như hiện tại đâu.
Nếu là bình thường, người vô lo giống như Cố Dịch Tân, căn bản sẽ không có cảm giác gì.
Nhưng hiện tại anh có bé con, đột nhiên liền trở nên đặc biệt sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.
Lỡ như có người cướp mất bé con thì làm sao bây giờ.
Ai bảo bé con của bọn họ đáng yêu như vậy. Thật dễ dàng bị nhớ thương.
"Chúng ta đi ra từ cửa sau đi." Cố Dịch Tân đề nghị.
Lục Minh Thời cũng cảm thấy quá nhiều người.
Bọn họ liếc nhau, đạt thành ý kiến thống nhất.
Nhưng mà đám đông mắt sắc đã cách cửa kính thuỷ tinh nhìn thấy bọn họ.
Bọn họ cao cao giơ lên biểu ngữ.
Phóng viên vội không ngừng nâng máy ảnh lên.
Cố Dịch Tân lập tức chắn phía trước bé con.
Anh cúi người xuống, dùng tay áo chặt chẽ che khuất hai mắt bé.
Cũng không thể để đèn flash chiếu vào.
Lục Minh Thời chợt thấy người giơ lên biểu ngữ, phản ứng đầu tiên là tới đòi nợ.
Cái gì mà "Ông chủ lòng dạ hiểm ác chạy trốn mười ba năm, mau chóng trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!" Linh tinh gì đó.
Hắn lập tức nghĩ lại một chút, bản thân mình có phải đã làm qua chuyện thương thiên hại lí gì hay không.
Kết quả không có.
Vì thế Lục Minh Thời hơi an tâm một chút, tập trung nhìn vào, trên biểu ngữ viết chính là:
"Lục tổng khang phục xuất viện, người tốt cả đời bình an!"
"Mọi người chúc mừng Lục tổng bình an thuận lợi!"
Lục Minh Thời suýt chút nữa thành công đem chữ thuận lợi xem thành thuận sản, khiếp sợ.
Tóm lại hữu kinh vô hiểm.
Bọn họ thuận lợi về tới nhà.
Mà phóng viên cũng thành công chụp được tư liệu trực tiếp.
Khoảng cách có hơi xa, sau khi trở về, các phóng viên đem ảnh chụp phóng đại phóng đại rồi lại phóng đại, trên ảnh chụp rõ ràng nhất đương nhiên là Lục Minh Thời.
Thấy Lục Minh Thời ngồi xe lăn, người ở đây đều phát ra thổn thức.
Xem ra di chứng của Lục tổng đó là không thể hoạt động được nữa.
"Trời cao đố kị anh tài, thật là trời cao đố kỵ anh tài mà."
Sau đó mọi người chú ý tới bóng dáng Cố Dịch Tân.
Xem ra suy đoán của bọn họ là hoàn toàn chính xác, đề tài gây tranh cãi kia cuối cùng đã đi tới kết luận.
Lục Minh Thời chính là vị người yêu mà Cố Dịch Tân đã tuyên bố với công chúng.
Các phóng viên gần như cảm động mà lệ nóng doanh tròng.
Ở niên đại tình cảm thiếu thốn như vậy, có được chân ái thật đáng quý biết bao!
Một phóng viên đã mở sổ tay, thâm tình mà viết: "Đối với Cố thiếu mà nói, Lục tổng là bắt đầu cũng là cuối cùng, một đoạn tình yêu gập ghềnh như vậy, rốt cuộc trong tình cảnh đặc biệt mà đơm hoa kết trái......"
"Đợi một chút."
Một phóng viên ném ra bức ảnh đầu tiên được chụp lại.
Ảnh chụp có chút mơ hồ.
Nói đúng ra, là thân ảnh Cố Dịch Tân trên ảnh chụp có chút mơ hồ.
"Vì sao Cố thiếu phải bay qua ngăn cản trước cái xe nôi này?"
Mọi người hít sâu một hơi.
"Hai vị đẩy xe nôi này thật quen mắt......"
Kia không phải ba ba ma ma của Lục Minh Thời sao?!
Vậy trong chiếc xe nôi này,......??
Đã biết: Đứa bé trên chiếc xe nôi có quan hệ mật thiết với Lục Minh Thời, Cố Dịch Tân và cả Lục gia.
Phỏng đoán hợp lý: Đứa bé là con của Lục Minh Thời.
Song song đó: Lục Minh Thời đã biến mất hơn nửa năm nay, mấy tấm ảnh chụp lén đều hiển lộ ra dáng người có vẻ có dấu hiệu mập ra. Hôm nay Lục Minh Thời xuất viện, mà bé con cũng vừa lúc chào đời.
Lý giải: Đứa bé là do Lục Minh Thời sinh.
Phóng viên trẻ tuổi vừa đưa ra cái phỏng đoán này, không khí một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người dùng một loại ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn hắn.
"Ai mà không biết, Lục tổng là nam nhân, nam thì làm sao có thể sinh con?"
Phóng viên trẻ tuổi mặt đỏ lên, cố gắng cãi lại.
"Sao lại không thể, có lẽ Lục tổng anh ấy, chính là phụ nữ thì sao?"
"......"
Cái suy đoán này đủ kì quái, đủ đáng sợ, tràn ngập tràn đầy trí tưởng tượng phong phú, cùng với tư duy ngược ngạo hài hước.
Mọi người sôi nổi rơi vào trầm mặc, tựa như mở ra cánh cửa thế giới mới.
*
Lục Minh Thời ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Bởi vì không biết nguyên nhân gì, thân thể hắn khôi phục đặc biệt nhanh, vết khâu rất nhanh cũng tự động biến mất, ngoại trừ một vết sẹo nhợt nhạt, cái gì cũng nhìn không ra.
Bé sơ sinh một ngày phải ngủ hai mươi tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng hai ba tiếng thức dậy một lần, tỉnh lại đã muốn bú sữa, mỗi lần đến loại thời điểm này Lục Minh Thời đều sẽ có chút oán niệm.
Bé con nhà mình, sinh ra cái gì cũng có hết.
Ngoại trừ sữa mẹ.
Cố Dịch Tân lấy bình sữa nhỏ chuyên chú đút, đút xong rồi lau lau miệng cho nó, bé con mê mang đôi mắt mà một hồi trái một hồi phải đuổi theo xúc cảm bên miệng.
Toát ra một cái bọt sữa nho nhỏ.
"bu~"
Cố Dịch Tân hoá đá.
Anh giơ bình sữa tay vẫn không nhúc nhích, nhìn bé con của mình, trái tim ừng ực ừng ực chìm vào trong bể mật.
"Lục, Lục tổng." Cố Dịch Tân run rẩy mà quay đầu lại, dùng ánh mắt muốn hắn cho anh một lời khẳng định. Bé con nhà mình thật sự là đang tồn tại sao?
Lục Minh Thời an ủi mà vỗ vỗ vai anh, khẳng định nói: "Chờ khi nó khóc anh liền sẽ kiên định."
Nhưng mà bé con rất ít khi khóc, bởi vì ba ba chăm sóc nó thật sự quá kỹ lưỡng.
Miệng há một cái đó là muốn bú sữa, chân vừa giẫm lập tức đổi tã, tròng mắt chuyển chuyển ba nó lập tức thật cẩn thận nâng lên lay động.
Hơn nữa bởi vì sợ làm nó ngã, vẫn luôn ngồi ở trên giường nhún.
Cố Dịch Tân mãn nhãn cẩn thận mà nâng con lên, thế nào cũng không rõ năm đó Lưu Bị sao có thể tự tay ném con mình xuống đất.
(Sự tích Lưu Bị "ném con thu lấy bụng anh hùng" trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, các bạn xem phân tích sẽ thấy hay lắm ấy.)
"Ngoan ngoan."
Lục Minh Thời bế bé con từ trong tay Cố Dịch Tân, bé con thể tích không lớn lại rất nặng, một đoàn thịt thịt thật dày ôm ở lòng bàn tay.
Tay nhỏ không có mục đích lắc lư trong không trung, một nắm đấm nhỏ hồng phấn nện ở trên sườn mặt Cố Dịch Tân.
Có thể là ở trong bụng hấp thu dinh dưỡng quá đầy đủ, một đấm này đánh lên thật sự cũng có chút sức lực.
Cố Dịch Tân thế nhưng còn lớn tiếng cổ vũ.
"Giỏi lắm! Thực sự rất có lực!"
Lục Minh Thời cạn lời.
"Anh không thể khen con mù quáng thế. Hành vi bạo lực như vậy không nên được phát huy."
Lục Minh Thời chuyển mắt về phía bảo bối nhi, nhìn đôi mắt vô tội của bảo bảo, nghiêm túc nói:
"Bé con, sao con có thể đánh ba ba mình? Ba ba mỗi ngày chăm sóc cho con rất vất vả. Nghe hiểu không bé con?"
Bé con vô tội mà dời đi đôi mắt.
Lục Minh Thời ôm nó, Cố Dịch Tân lấy ngón trỏ và ngón cái nắm bàn tay nhỏ xíu của nó, da thịt rất dày rất mềm, xúc cảm cực tốt.
Bảo bảo là tiểu kim trư sinh năm con heo.
Cố Dịch Tân nhéo nhéo móng nhỏ nghiên cứu nói: "Móng tay của heo con mọc trở lại rồi này......"
Sau đó bàn tay bé mềm mại tinh tế bắt được ngón tay cái Cố Dịch Tân.
A.
Một đòn ngay tim.
Biểu cảm trên khuôn mặt hai ba ba trong nháy mắt trở nên mờ mịt trống rỗng,
Bị manh đến không được.
Một lát sau.
Cố Dịch Tân hô hấp khó khăn nói: "Làm sao bây giờ, anh thật muốn hôn con......"
Lục Minh Thời ôm bé con, đôi mắt không chớp, gian nan mà đứt quãng nói:
"Em...... Cũng...... Vậy......"
Nhưng mà bọn họ không thể hôn, bảo bảo mới sinh ra không có sức chống cự, ngay cả sữa mẹ cũng chưa từng được bú, hiện tại bảo bảo vẫn còn rất yếu ớt.
Dù cho lực tay của nó lớn hơn nhiều so với các bảo bảo khác, vậy cũng không được.
Hai người lớn lâm vào giãy giũa và linh hồn tranh đấu.
Sau một lúc lâu, bọn họ liếc nhau.
Cố Dịch Tân thò qua, một tay cùng với Lục Minh Thời che chở bé con, một tay nâng ót hắn, liếc mắt một cái quan sát, tạm chấp nhận ở trên môi Lục tổng "Chụt" một cái.
Nếu chúng ta đều muốn hôn con.
Nhưng mà đều không thể hôn được.
Vậy cố mà giải quyết cho nhau một chút mới tốt.
Logic hoàn mỹ biết chừng nào.
Lục Minh Thời lần đầu không chuyên tâm mà hôn môi như vậy, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm bé con trong lòng bàn tay.
Bé con tò mò nghiêng đầu.
Nó thấy không rõ người vật xung quanh mình, nhưng khi hai người thân cận nhất làm chuyện mà nó vô cùng quen thuộc, luôn sẽ khiến nó nhớ tới cảm giác ấm áp khi ngâm ở trong nước ối.
Vì thế nó vui vẻ cực kỳ mà quơ quơ tay.
"......" Lục Minh Thời kinh ngạc mở to hai mắt, "Anh yêu anh nhìn con kìa!"
Bé con lúc trước dù có chọc ghẹo thế nào vẫn luôn thực an tĩnh, ở trong lòng bàn tay hắn nhún nhảy động tác mà tự nó nghĩ ra.
Cố Dịch Tân quay đầu.
Nhưng khi môi hai người tách ra, hơi thở khiến bé con hân hoan lập tức nhanh chóng tiêu tán.
Tay bé con dừng lại ở không trung.
Cả người bé đều thật mờ mịt.
Cố Dịch Tân nhìn bé con an an lẳng lặng, nghi hoặc.
"Làm sao vậy?"
Lục Minh Thời trầm tư: "Con vừa mới động rất lợi hại."
Vừa rồi và hiện tại rốt cuộc có gì khác biệt?
Lục Minh Thời sở hữu đầu óc thông minh chỉ thuộc về đại tổng tài, đương nhiên lập tức dùng kiến thức vật lý sơ trung đề cập đến phương pháp biến thiên điều khiển tìm được đáp án.
(*) Tiếng Anh là Control Variates, còn dịch Tiếng Việt thì không chắc đúng.
Lục Minh Thời chuyển hướng về phía Cố Dịch Tân, ngữ khí thâm trầm.
"Anh hôn em một cái."
Cố Dịch Tân:???
Lục Minh Thời lời nói đứng đắn nghiêm túc như vậy.
Anh vẫn có chút ngượng ngùng.
Đều là vợ chồng già cả rồi......
Lục Minh Thời thúc giục nói: "Mau hôn."
Cố Dịch Tân đành phải hoàn thành nhiệm vụ mà hôn lên.
Sau đó.
"Anh xem."
Hai người giống như phát hiện đại lục mới, nhìn bé con nhà bọn họ vừa nhìn thấy hôn hôn thì sẽ quơ chân múa tay.
Bị Lục Minh Thời ôm ở lòng bàn tay, tựa như đang giãy giụa.
Cố Dịch Tân nghĩ thầm, thật là vũ điệu kỳ quái.
Nhưng mà anh thích.
Vì thế hai người giống như chơi trò chơi, một hồi hôn một cái, một hồi buông ra, liền như vậy chơi với bé con suốt một giờ.
*
Lục Minh Thời đang an bình ở nhà nghỉ sinh.
Cố Dịch Tân bên kia lại bị thật nhiều cuộc gọi tới quấy rầy.
Đạo diễn Vương gọi điện thoại bảo anh cần phải đi phối âm hậu kỳ, huấn luyện viên cũng gọi điện thoại lại đây hỏi anh khi nào có thời gian đi hoàn thành đăng ký vận động viên cấp tỉnh.
Cố Dịch Tân thành khẩn nói: "Gần đây có chút việc, thật sự là thoát thân không nổi......"
Anh một tay cầm điện thoại, một tay khác còn cầm bình sữa nhỏ đút bé con.
Cánh tay duỗi ra rất xa, sợ phóng xạ.
Đạo diễn Vương trong lòng lộp bộp một chút, nhớ tới lời đồn đãi hôm nay nghe được trong diễn đàn.
Ông không cấm đoán hỏi: "Không thành vấn đề, tiểu Cố à, thân thể cậu Lục sau khi xuất viện khôi phục đến đâu rồi? Hai ngày nữa tôi sẽ tới cửa thăm ——"
"Không, không cần." Cố Dịch Tân vội nói, "Khôi phục rất khá, nhọc ngài nhớ tới. Hắn hiện giờ so với tôi còn bận hơn, chắc chắn sẽ tiếp đãi không chu toàn, không bằng sau này rồi hãy tới."
Trong lòng đạo diễn Vương càng thêm mãnh liệt.
Ông đã biết hai người kia đã kết hôn, cho nên thời điểm thảo luận người yêu của Cố Dịch Tân được tuôn ra, cũng có chút kɦoáı ƈảʍ biết trước mọi người.
Nhưng mà gần đây ông nghe được một lời đồn đãi khác, làm cho ông cực kỳ khiếp sợ, tuy rằng hoàn toàn không tin, nhưng vẫn để lại ký ức khó có thể phai mờ.
Bình sữa trong tay Cố Dịch Tân nhiễu ra chút sữa, dọc theo làn da non mềm tích trong cổ bé con. Bé con mềm mại "Ngao" một tiếng gào lên.
Cố Dịch Tân nhanh chóng nói câu hẹn gặp lại với đạo diễn Vương rồi cúp điện thoại, bế bé con lên chính là một trận dỗ dành.
Bị cúp điện thoại, đạo diễn Vương ngây ra như phỗng.
Chờ một chút, ông vừa mới nghe được cái gì?
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Đạo diễn Vương ngón tay run rẩy lướt lướt màn hình điện thoại, lần nữa xác nhận tin nhắn trong diễn đàn kia.
"—— một người bạn phóng viên của tôi kiên trì nói Lục đại lão của Yến thị rất có khả năng là nữ, nửa năm nay quy ẩn chính là vì trốn đi sinh em bé, mấy ngày hôm trước xuất viện là do vừa mới sinh con xong, sao có thể chứ ha ha ha ha ha ha"
Vốn dĩ thấy thế nào suy đoán này cũng là không thể tưởng tượng.
Cùng với một tiếng trẻ con khóc nỉ non này, làm đạo diễn Vương sâu sắc lâm vào trầm tư.
*
Lại nói tiếp, bộ phim Cố Dịch Tân đóng đã chế tác không sai biệt mấy, đại khái tháng sáu đã có thể lên sóng.
Vì không làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, sau một tuần thân thể Lục Minh Thời hoàn toàn khang phục, Cố Dịch Tân đi tới phòng làm việc, làm cho xong công tác phối âm.
Phòng làm việc của đạo diễn Vương tới tới lui lui đều là đại minh tinh, dĩ vãng tiểu minh tinh tới đây ai mà không có tâm trèo cao, cung cung kính kính từng bước từng bước vấn an, đã ngóng trông có thể được đại thần nào đó coi trọng, mang lên con đường tinh quang, từ đây nhân sinh một mảnh quang minh.
Hôm nay cùng đạo diễn Vương uống trà chính là một ông chú râu dài hơn 50 tuổi. Cố Dịch Tân ở phòng thu phía đối diện, ở giữa cách một tấm kính thuỷ tinh, không nghe được âm thanh, lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ông chú râu dài chú ý tới Cố Dịch Tân đang làm việc, bị khí chất đặc biệt trên người người trẻ tuổi này hấp dẫn, mở miệng hỏi đạo diễn Vương đây là ai.
"À, là tiểu Cố." Đạo diễn Vương cười giới thiệu, "Nam 1 của bộ phim mới, cũng là người mới, nghệ danh gọi là Cố 5 Mao, không biết anh có nghe qua chưa."
Ông chú râu dài bừng tỉnh đại ngộ: "Hoá ra 5 Mao chính là cậu ta."
Phối âm xong, Cố Dịch Tân tính toán chào hỏi đạo diễn Vương trước khi rời đi, vừa vào cửa liền thấy ông có khách, vì thế đạo diễn Vương vì bọn họ ra mặt giới thiệu.
Cố Dịch Tân lễ phép nói: "Chào đạo diễn Lý."
Ông chú râu dài nhịn không được tháo mắt kính xuống lau lau, ông cực kỳ kinh ngạc khiếp sợ mà nhìn thoáng qua đạo diễn Vương.
Người mới này thậm chí không biết tôi là ai??
Đạo diễn Vương biết trong đầu Cố Dịch Tân không có khái niệm giới giải trí, cười khổ bảo anh ngồi xuống chơi một lát.
Cố Dịch Tân chỉ nghĩ trở về xem con trai nhảy nhót, vì thế trà này uống đến vô cùng hụt hẫng.
Đạo diễn Lý nhìn ra anh thất thần, vì thế quyết định tung ra một bí mật cực lớn hấp dẫn sự chú ý.
"Tiểu Cố, ở chỗ tôi có một vai diễn rất phù hợp với hình tượng cậu, cậu có muốn tới thử xem hay không?"
Lời này vừa ra, ngay cả đạo diễn Vương cũng lắp bắp kinh hãi.
Không giống với đạo diễn Vương, đạo diễn Lý vẫn luôn quay phim điện ảnh, là loại phim chuyên đi tranh giải thưởng.
Ông luôn luôn thà rằng dùng dân công, cũng không cần tiểu thịt tươi.
Có thể thấy được là đối với ngoại hình Cố Dịch Tân cực độ vừa lòng.
Cố Dịch Tân hậu tri hậu giác cùng đạo diễn Lý liếc nhìn nhau, phát hiện ông đang nghiêm túc, khó xử nói: "Cảm ơn ý tốt của ngài......"
Cố Dịch Tân kiên định nói.
"Nhưng mà, tôi không dự định tiếp tục đóng phim nữa."
Má nó.
Đạo diễn Lý lần này suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Phải biết rằng, thông thường khi ông chủ động hỏi ra câu này "Muốn tới đóng phim của tôi hay không", người đối diện mặc dù là ảnh đế, cũng có thể kích động đến mồm miệng không rõ ràng.
Ông chính là đạo diễn đã lấy hơn tám giải thưởng đạo diễn quốc tế đó!
Bị một người mới cự tuyệt, thật sự là, quá mẹ nó mất mặt!
Nhìn ra đạo diễn Lý đang tự kỉ một mình, đạo diễn Vương nhanh chóng hỗ trợ khuyên Cố Dịch Tân một chút, cũng biểu đạt cho anh biết có thể đóng phim của đạo diễn Lý, cơ hội này là quý giá biết bao.
Cố Dịch Tân đã hiểu.
Xuất phát từ sự tôn kính đối với bậc trưởng bối, sửa sang lại cổ áo thun tròn, nghiêm túc nhìn về phía hai người một lần nữa trình bày quy hoạch nghề nghiệp của mình.
"Không dối gạt ngài, tôi mạo muội từ chối lời mời của ngài, là từ quy hoạch nghề nghiệp của bản thân mà quyết định lấy hay bỏ."
"Tôi nhiệt tình yêu thương dọn gạch, dọn gạch mới là niềm vui của tôi——"
Đạo diễn Vương khóe miệng giật giật.
Tôi đã biết.
"—— cho nên tuy rằng tôi thiếu tiền, yêu tiền, nguyện ý kiếm nhiều tiền, nhưng mà những công việc kiêm chức đó không thể dao động kiên trì lấy dọn gạch là nghề chính của."
Cố Dịch Tân dừng một chút, nhấn mạnh:
"Bởi vì niềm vui, bao nhiêu tiền cũng không mua được!"
Đúng vậy, tiền không thể mua được niềm vui.
Anh hiện tại hy sinh thời gian dọn gạch, trầm mê chơi với bé con, là bởi vì bé con, có thể mang cho anh, vui sướng nhiều hơn dọn gạch.
Nhưng mà đóng phim, hiển nhiên chỉ có thể khiến cho anh thống khổ.
Như vậy, anh vì sao phải hy sinh vui sướng, mà đi lựa chọn thống khổ kia chứ?
Cố Dịch Tân rất thông minh, anh đương nhiên sẽ không làm lựa chọn này.
Bởi vậy, anh cự tuyệt đề nghị vinh hạnh của đạo diễn Lý.
Đạo diễn Lý bị thái độ nhẹ nhàng, khí chất siêu thoát, cùng với logic bí ẩn kỳ lạ này của anh sâu sắc mà hấp dẫn.
Đạo diễn Lý vỗ đùi.
Kích động nói: "Cậu chính là nam 1 tôi vẫn luôn đang tìm kiếm!"
???
Cố Dịch Tân có chút dại ra: "Có thể ngài không nghe rõ, tôi cũng không tính toán đóng phim."
"Tôi biết, cậu thích dọn gạch." Đạo diễn Lý có chút kích động mà khó có thể tự giữ, "Đây quả thật tốt quá. Bộ phim chúng ta muốn quay này chính là ——"
Đạo diễn Lý từ trong túi rút ra một xấp giấy thật dày, đó là kịch bản mới của ông.
Đạo diễn Vương cùng Cố Dịch Tân đều nhịn không được thò đầu qua, thấy rõ trên mặt bìa viết bốn chữ cái to.
《 You Who Move Bricks 》
*
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Đạo diễn Lý nỗ lực mà nói ra ý tưởng của ông, mà Cố Dịch Tân hiếm thấy mà lật xem kịch bản trên bàn.
"...... Tóm lại, đây là một kịch bản có tiếng cười có nước mắt, kể câu chuyện dưới góc nhìn một người công nhân dọn gạch, khiến người xem tỉnh ngộ chuyện xưa, chú ý đến niềm vui nỗi buồn và cuộc đời của con người nhỏ bé."
Đạo diễn Lý quan sát vẻ mặt Cố Dịch Tân, rèn sắt khi còn nóng: "Cậu xem, cậu làm nghề dọn gạch, không phải cũng sẽ có trần nhà nghề nghiệp sao? Nếu muốn mở rộng cái trần nhà này, thì phải phá vỡ câu trúc, trực tiếp thay đổi từ góc độ ngành nghề mà bắt đầu lại sự nghiệp của cậu!"
"Bằng không cậu nghĩ một chút."
"Câu hôm nay làm công nhân cơ sở, ngày mai làm một quản đốc nhỏ, ngày kia làm quản đốc lớn, sau đó làm quản đốc lớn lớn lớn nữa, tự nhiên cũng có thể kiếm được không ít tiền. Nhưng mà giá trị cuộc đời cậu, có phải chỉ ở mỗi một cái công trường làm to làm lớn hay không?"
Đạo diễn Lý khẳng khái nói ra suy nghĩ của mình, ông đã hoàn toàn đuổi kịp ý nghĩ của Cố Dịch Tân, cũng đem loại ý nghĩ này mở rộng thêm một bước nữa.
"Theo quan điểm này, thay đổi ngành nghề mới có thể làm sự nghiệp của cậu càng thêm huy hoàng hơn, cậu từ lúc bắt đầu, đã đứng ở trên vai người khổng lồ."
"Chờ cậu quay xong vai diễn này, cầm ảnh đế Berlin, cầm XSka, sẽ có vô số người chú ý đến công việc của cậu. Đến lúc đó, sẽ hấp dẫn đến vô số nhân tài, vô số tài chính, vô số tài nguyên, chảy vào trong ngành nghề của cậu. Tuy rằng tôi chưa từng dọn gạch, nhưng mà kinh nghiệm này, ở bất kỳ một ngành sản xuất nào cũng đều thông dụng!"
Sự nhiệt tình của đạo diễn Lý đã cảm nhiễm Cố Dịch Tân, anh cầm kịch bản, bắt đầu mặc sức tưởng tượng một ngày kia sẽ đến.
Nghe có vẻ...... Rất là không tồi nhỉ.
Đang lúc trái tim Cố Dịch Tân dao động, mắt thấy là lúc sắp sửa thay đổi quyết định.
Điện thoại anh vang lên.
"Anh là ai ~ vì ai ~ chiến hữu của tôi anh khi nào về ~"
"Ngại quá tôi đi tiếp cái điện thoại."
Hai vị đạo diễn thật khách khí mà bảo anh cứ tuỳ tiện.
Điện thoại được tiếp, là âm thanh Lục Minh Thời thở dốc: "Anh không...... Không được nói ra ngoài nhé?"
Cố Dịch Tân xác nhận một chút.
"Không có." Anh nhạy bén mà nhận thấy được giọng nói Lục Minh Thời có chút không đúng, "Em bị sao vậy?"
Lục Minh Thời trong giọng nói mang theo chút thất bại và khó nhịn. "Gặp phải một chút tình huống."
"Em chờ đó, anh trở về liền."
Cố Dịch Tân ổn định lại, cúp điện thoại, có lỗi mà nhìn về phía đạo diễn Lý.
"Vô cùng cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng mà gần đây tôi thật sự rất bận, thật sự là không có thời gian."
Anh cúc cung cúi đầu, chào tạm biệt hai người.
Hết chương 62