Buổi tối, Văn Khê đợi đến khi Thủy Thủy ngủ rồi mới đi rửa mặt, sau đó nằm lên giường.
Tưởng Trạm Bạch thấy cậu đã nhắm mắt lại nên tắt đèn đi, chỉ chừa lại đèn đầu giường rồi mới đi vào phòng tắm.
Văn Khê nhắm mắt giơ tay kéo chăn mỏng xuống dưới nách mình, lộ ra bả vai mượt mà cùng với xương quai xanh mê người, bả vai của cậu tựa trên gối mềm trắng tinh, chiếc cổ duyên dáng hõm xuống biến mất trong gối đầu, ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn mờ như phát ra ánh sáng làm người ta không thể rời mắt.
Tóc đen tản mác, cực trắng và cực đen cùng lúc tạo thành bức tranh đánh sâu vào thị giác con người, khiến Tưởng Trạm Bạch sau khi ra tới nhìn thấy thanh niên trên chiếc giường tuyết trắng đó, trong đầu anh lập tức sinh ra hình ảnh một loại quả múp míp chua ngọt mọng nước, chất lỏng mềm mại trôi vào miệng dụ dỗ sự khao khát không thể cản lại cùng với nước miếng không kiềm chế được.
Văn Khê bình tĩnh nhắm mắt giả vờ ngủ, lỗ tai nhạy bén của cậu nghe ra tiếng động sột sột soạt soạt làm cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Tưởng Trạm Bạch: Anh quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, thấy được cậu, sau đó dừng bước đứng sững chừng hơn một phút, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, tiếp đến là tiếng vải rơi xuống đất, tiếng làn da cọ sát vào áo ngủ. Một lát sau, phần giường bên cạnh lõm xuống, một hơi thở nóng hừng hực như dung nham của núi lửa dán lại đây.
Văn Khê âm thầm chờ mong.
Lại một lát sau, "Tách" một tiếng, mí mắt cậu có thể cảm nhận được ánh đèn vàng nhạt trên tủ đầu giường biến mất.
Người bên cạnh nằm thẳng lại, nằm vô cùng thành thật, bất động.
Sự yên tĩnh trước mắt cùng với tên súc sinh trước đây quả là một trời một vực, không cùng một người.
Cứ nằm như thế, chính giữa cách ít nhất nửa người, Văn Khê có thể cảm giác được hormone nóng rực của người bên cạnh rất rõ ràng, sức mạnh giống đực cuồn cuồn không ngừng truyền qua làm cho nửa người cậu muốn nhũn ra.
Văn Khê trở mình, cánh tay để qua bên cạnh.
"Đùng" một tiếng, giống như màn đêm yên tĩnh bị người ta gõ một tiếng trống rền lên vang dội, trên thực tế chỉ là nửa bàn tay sờ lên ngực người bên cạnh mà thôi, không hề có tiếng động nào.
Tưởng Trạm Bạch cúi đầu, một đoạn cánh tay trắng như tuyết trong bóng đèn mờ ám nhợt nhạt giống như thịt Đường Tăng xuất hiện trước mặt yêu tinh, sức hấp dẫn tuyệt đối không thể kể xiết.
Trái cổ vì động tác nuốt mà lên lên xuống xuống, anh nhấc cánh tay của Văn Khê lên, muốn để lại vào trong chăn của cậu.
Văn Khê nhìn gầy nhưng khi sờ lên vô cùng mềm mại, như tơ lụa cao cấp. Đây là xúc cảm khiến người ta muốn dừng mà không được, cảm giác như sữa đông loại một núng na núng nính.
Tưởng Trạm Bạch nắm cánh tay này khoảng chừng hai phút, tư duy của anh đã tiến vào một thế giới khác, vẫn luôn ngây ngốc chìm vào cảm xúc của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh chạm vào Văn Khê, nhưng là lần đầu tiên không phải trong trạng thái động dục mà chạm vào. Tất cả giác quan đều tập trung vào bàn tay anh, anh theo đà nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cậu, càng lên trên càng mềm, càng làm cho anh chấn động thật sâu.
Anh chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông lại có thể...mềm mại như vậy, nõn nà như vậy, cậu còn có cái mông rất vểnh, còn có mùi thơm lạ lùng khiến người ta mê muội. Từng phần cơ thể trên người cậu đều cực kỳ hoàn mỹ, giống như yêu tinh, lại là loài yêu tinh chuyên môn dựa trên thẩm mỹ của anh mà sinh ra.
Thân thể này có ma lực làm anh mỗi lần đều ăn quá nhanh, quá gấp, thế cho nên chưa từng tinh tế thăm dò cùng phát hiện ra nét đẹp của cậu.
Tưởng Trạm Bạch không kiềm chế được nghiêng người, anh vớt cánh tay cậu qua rồi ôm trước ngực mình, sau đó chọn một chỗ dễ dàng hôn xuống.
Cánh tay run rẩy một chút, rồi "vèo" một cái bị chủ nhân thu về.
"Anh đang làm gì?" Giọng của Văn Khê khàn khàn, không còn trong trẻo như trước.
"Như em thấy." Hơi thở của Tưởng Trạm Bạch vẫn chưa loạn, anh trầm tĩnh trả lời, đôi mắt lóe sáng dưới ánh đèn nhìn có chút dọa người.
Văn Khê đúng lý hợp tình chỉ trích: "Nói chỉ ngủ thôi, không được làm gì hết."
"Là do em dựa qua."
"Tôi tự mình vói qua thì là của anh à? Ngụy biện."
Văn Khê tức giận thay trắng đổi đen sự thật, cậu vờ ăn vạ bò lên người anh: "Như vậy thì sao, của anh à?"
Tưởng Trạm Bạch khó hiểu.
Hình như Văn Khê rất tức giận, nhưng giọng nói nghe thế nào cũng giống như có chút vui vẻ, hành động cũng càng ngày càng quá, vậy rốt cuộc em ấy vui hay là không vui? Là cần phải làm gì hay là không cần làm gì đây?
Tưởng Trạm Bạch không có kinh nghiệm nên thẳng thắn hỏi: "Em muốn làm à?"
Văn Khê: "...Đương nhiên, không muốn."
Tưởng Trạm Bạch đã hiểu: "Vậy ngủ."
Anh lại thành thật nằm yên, Văn Khê rút cánh tay về, lặng lẽ lăn qua bên cạnh.
Sao lại thế này? Hình như em ấy càng giận hơn thì phải.
Tưởng Trạm Bạch mím môi, anh thật sự không hiểu rõ tâm tình của người bên gối.
Hiện giờ khoảng cách giữa hai người rất xa, Văn Khê quấn mình thành một cục rồi hầm hừ nghĩ, có lẽ Tưởng Trạm Bạch thật sự yêu nhưng không nhiều lắm, một tuần ba ngày mà thôi, hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức chia phòng, nhất định phải chia phòng!
Nhưng trải nghiệm tình dục thật sự rất mê người, hay là nhất quyết bắt đầu kiếm mùa xuân thứ hai đi vậy. Nhìn điệu này chắc là nhà họ Tưởng sẽ không từ bỏ Thủy Thủy, chẳng những vậy còn rất yêu thương bé con, cho dù cậu có ly hôn với Tưởng Trạm Bạch thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Thủy Thủy.
Tưởng Trạm Bạch lạnh như băng, có lẽ sẽ không ngại ở chung một mái nhà với cậu cùng nhau nuôi con, cho dù cậu có dẫn người mình thích đến trước mặt anh thì chắc anh cũng sẽ không phản ứng gì.
Trong đầu cậu nghĩ đủ thứ chuyện, sau đó Văn Khê từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tiếp đó cậu tỉnh lại vì khó thở, tỉnh lại xong cậu cạn lời phát hiện cậu đang bị Tưởng Trạm Bạch dùng tay chân gắt gao ghì chặt ôm cậu vào trong ngực, đầu cậu đã lệch khỏi gối đầu mà lót dưới cằm của Tưởng Trạm Bạch, ngủ trên cánh tay cứng như đá của anh.
Mẹ nó, mỗi lần đều là chiêu này.
Cơ thể phía sau vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể làm cậu trong nháy mắt nhớ lại tất cả những cảnh DOI trước đó, ngay cả "người anh em" cũng cực kỳ kích động đứng lên thẳng tắp.
Văn Khê nhẫn tâm lắc mình ra khỏi lồng ngực này, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Mời vừa ngủ không bao lâu, lại bị cảm giác quen thuộc không thoải mái làm cho tỉnh dậy.
Văn Khê sống không còn gì luyến tiếc mở to mắt ngây ngốc một lát, sau đó từ bỏ giãy giụa, cố gắng chọn một tư thế dễ dàng ngủ hơn, rồi mới tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này không hề yên ổn, cảm giác như chưa được ngủ vậy.
ngày hôm sau tỉnh dậy, eo đau lưng đau như bị DOI cả một đêm.
Cả người Văn Khê đều cứng đờ, tránh khỏi sự ôm ấp của Tưởng Trạm Bạch mà ngồi dậy.
Tưởng Trạm Bạch cũng tỉnh theo, thoạt nhìn anh tinh thần rất tốt, sau một giấc ngủ nét mặt tỏa sáng, thoải mái dễ chịu, thậm chí còn cười với Văn Khê.
Văn Khê xuống giường, quay đầu lại xụ mặt nói: "Tuần sau bốn ngày đừng tới tìm tôi, tôi phải nghỉ ngơi cho tốt. Với lại, nếu tôi vì công việc phải ra khỏi nhà thì không tính thất hẹn đúng không?"
"Không tính."
"Vậy tốt."
"Nhưng tôi hy vọng em thật sự vì công việc phải đi."
"Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác à? Đúng rồi, nếu trong khoảng thời gian hợp đồng còn hiệu lực mà tôi tìm được người tôi thích, tôi hy vọng chúng ta có thể hòa bình chấm dứt hợp đồng, anh thấy thế nào?"
Sắc mặt Tưởng Trạm Bạch lập tức thay đổi, từ ông chồng cả thể xác và tinh thần được thỏa mãn dễ dãi biến thành nhà tư bản hiểm độc: "Tôi không cho phép, vì để Thủy Thủy trưởng thành thật tốt, không nên tồn tại thứ gọi là cha kế."
"Chúng ta có thể gạt Thủy Thủy."
Tưởng Trạm Bạch lộ ra ánh mắt nguy hiểm: "Em nghĩ cũng đừng nghĩ."
Văn Khê trợn mắt: "Anh muốn tôi với cái người có tính lãnh đạm như anh ngủ chung mấy năm trời à? Anh không bình thường, nhưng tôi là người đàn ông bình thường đấy."
"Tính lãnh đạm?" Tưởng Trạm Bạch cười lạnh: "Em muốn thì có thể nói với tôi, chẳng lẽ tôi không thể thỏa mãn em sao, mấy lần trước ai là người ngủ giữa chừng thế?"
"Anh không cảm thấy anh có vấn đề sao?" Văn Khê hít sâu một hơi, cố gắng nén giận nói lý lẽ: "Một mặt anh lén lút hôn tôi, một mặt lại thể hiện hoàn toàn không thích tôi, anh là người hai nhân cách à?"
Tưởng Trạm Bạch á khẩu không nói được câu nào.
Anh không thể nói anh mắc "chứng nghiện mùi Văn Khê", như vậy thì quá xấu hổ, không lẽ hành động của anh không rõ ràng sao? Anh chỉ si mê mùi của Văn Khê, si mê cơ thể của cậu, chứ không hề liên quan đến việc "thích".
Mới sáng sớm cãi nhau nửa chừng không cãi được nữa, hai bên đều cảm thấy không thể thông não với đối phương, cuối cùng chấm dứt bằng việc Văn Khê rời khỏi phòng đi đến phòng ngủ của Thủy Thủy.
Ngày hôm nay phát sóng trực tiếp, ông bà nội của Thủy Thủy đều chạy đến, Văn Khê nhìn thấy bà Lâm thì vẫn còn một xíu xấu hổ, nhưng bà Lâm hoàn toàn không cảm thấy gì. Bà đã coi Văn Khê là con dâu của mình, chủ động dẫn người đến giới thiệu với cậu: "Văn Khê, đây là Diệp Miện, là em họ bên nhà ông cụ hai của con. Trước đây nó đi ra nước ngoài để huấn luyện quân sự nên chưa gặp mặt con, nó học trong trường quân đội ở Kinh Đô, không phải mấy ngày nữa con phải về sao, để nó đi theo con nhé."
Diệp Miện, công hai trong truyện gốc, theo họ mẹ, nhất kiến chung tình với Lâm Thanh Ngư, bề ngoài đẹp trai nho nhã, phong độ lãng tử. Nhưng thực tế lại là tên đen tối, luôn âm thầm cố gắng đào góc tường anh họ nhà mình, suốt ngày bám riết không tha, đào rồi lại đào, đào đến mức khiến cho hai anh em trở mặt thành thù.
Tưởng Trạm Bạch luôn có tính độc chiếm vô cùng mãnh liệt đối với vai chính thụ, người trong nhà họ Tưởng phạm sai lầm gì anh đều có thể tha thứ, chỉ duy nhất đào đi bã xã của anh là không được. Trong cuối truyện gốc, Diệp Miện bị gia tộc nửa lưu đày ra ngoài không gian chấp hành nhiệm vụ.
Đá ra khỏi địa cầu luôn, có thể thấy được thù này lớn đến cỡ nào.
Đương nhiên, để xứng với vai công hai và có thể đấu lôi đài với công chính, bản thân Diệp Miện cũng cực kỳ ưu tú, nhưng không có cách nào, thế giới này vai chính công là vô địch.
"Chào em họ." Văn Khê bắt tay với y.
"Văn Khê, nghe về cậu đã lâu, người thật càng đẹp hơn." Hai mắt Diệp Miện sáng ngời, mỉm cười với cậu.
"Gọi anh." Tưởng Trạm Bạch ở một bên nhắc nhở.
"Như vậy sao được, Văn Khê còn trẻ hơn em."
Văn Khê rút tay mình ra, hiền lành cười với Diệp Miện: "Không sao, anh xưng hô thế nào cũng được."
Tưởng Trạm Bạch xụ mặt.
Bà Lâm nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái, hai đứa này lại cãi nhau à?
Văn Khê so với bà còn cảm thấy kỳ lạ hơn, tên Diệp Miện này sao vậy, chẳng lẽ y chỉ nhất kiến chung tình với đối tượng là "chị dâu" thôi, mà không phải là Lâm Thanh Ngư sao?
Vai chính công trong truyện gốc đã cong tới mức cách xa ngàn dặm, đừng nói suất diễn của công hai cũng cong theo luôn nhé?
Văn Khê cảm giác không sai, đúng là Diệp Miện vô cùng thưởng thức cậu.
Trong nhà họ Tưởng, Tưởng Trạm Bạch và Diệp Miện chỉ kém nhau năm tuổi, một người hào hoa phong nhã học trường quân đội, một người lãnh khốc nghiêm túc theo giới kinh doanh, tính cách hai người như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng thực tế lại có sở thích vô cùng giống nhau.
Tưởng Trạm Bạch là tên si mê nhan khống ẩn hình, còn Diệp Miện chính là tên nhan khống thuần khiết thể hiện cực kỳ rõ ràng và khoe khoang.
Sắc đẹp của vai chính thụ Lâm Thanh Ngư cũng khá cao, dù sao cũng là đóa hoa lẫy lừng của Đường Lê, tính cách cũng rất tốt, rộng rãi lương thiện, trong ngoài đều đẹp, Diệp Miện vừa thấy đã thích.
Hiện giờ Diệp Miện chưa thấy Lâm Thanh Ngư, nhưng Văn Khê cực kỳ xinh đẹp nháy mắt thu hút ánh mắt của Diệp Miện, nhất kiến chung tình chưa tới nhưng cảnh đẹp ý vui là thật.
Tưởng Trạm Bạch đi đâu cũng dẫn theo một đám vệ sĩ, còn có cả ám vệ như vua chúa thời xưa, mà bên phía Văn Khê thì trực tiếp đưa công hai đến làm vệ sĩ cho cậu.
Văn Khê có chút được cưng mà sợ, đây chính là đãi ngộ mà cả Lâm Thanh Ngư cũng không có, ở cốt truyện trong 4 năm rưỡi, Lâm Thanh Ngư chỉ là nhân vật trong suốt trong nhà họ Tưởng mà thôi.
Không phải người nhà họ Tưởng không coi trọng cậu ta, mà do Tưởng Trạm Bạch không đủ coi trọng người ta, bởi thế nên chưa bao giờ giới thiệu cho người trong nhà mình.
Nếu không phải do nhìn thấy hai người không hợp, Diệp Miện cũng sẽ không chui kẽ hở chen vào.
"Diệp Miện còn đang đi học, để em ấy theo Văn Khê không thích hợp lắm." Tưởng Trạm Bạch bắt bẻ.
"Anh, anh quên rồi à, năm nay em phải thực tập tốt nghiệp, phía trên rất xem trọng sự an toàn của người nhà chúng ta, phái em đi là hợp tình hợp lý."
"Anh là nói em còn quá trẻ, không thể bảo vệ tốt cho Văn Khê." Giọng của Tưởng Trạm Bạch lạnh như băng.
"Anh không cần lo lắng chuyện này, dưới tay em còn có một đội binh đánh trận nào thắng trận đó...Phụt." Diệp Miện bỗng nhiên phụt cười: "Anh à anh lo gì chứ, không lẽ sợ em ăn luôn chị dâu à?"
Tưởng Trạm Bạch trừng hắn một cái, vẫn làm mặt lạnh tanh.
"Đừng cãi nhau nữa, cứ quyết định như thế đi, Thủy Thủy đang ở đâu, mau dẫn mẹ qua." Lâm Lan Chỉ cắt ngang bọn họ.
"Bên này ạ." Văn Khê cực kỳ cám ơn bà Lâm chăm sóc cậu, từ đây mẹ chồng nàng dâu hoàn toàn giải hòa, hòa thuận vui vẻ.
Cả đình cùng nhau tụ tập trong công viên trò chơi, ngồi phía xa xa xem Thủy Thủy phát sóng trực tiếp.