Hai ngày quay cuối tuần kết thúc một cách hoàn mỹ.
Sau khi kết thúc, cuối cùng ⟪Bé Con Tới Rồi⟫ đã gỡ được cái mũ ⟪Tai Họa Tới Rồi⟫, hiệu quả tiết mục và danh tiếng tăng thêm một bậc, người xem tiết mục không cần phải đau đớn bấm trả qua một đoạn ngắn nào đó, mà là vẻ mặt tươi cười xem hết toàn bộ.
Đạo diễn Ninh lại thu được vài hợp đồng của các nền tảng trực tuyến, các nhà quảng cáo tìm đến tận cửa, sau cùng nhanh chóng kiếm lại tiền lỗ cho ba kỳ trước.
Kế tiếp là hai ngày nghỉ ngơi, thứ tư tuần sau đoàn đội tiếp tục đến nơi khác tiến hành phát sóng trực tiếp.
Có đoàn đội Tưởng thị ra tay nên trên mạng không có bất kỳ anti nào nhắm vào tiết mục nhảy nhót được ba phút, trước khi đóng cửa vào phòng thí nghiệm, ông cụ Tưởng đã đặc biệt căn dặn, phải để Thủy Thủy được yên tĩnh vui vẻ quay tiết mục, bất cứ chuyện xấu xa nào cũng phải cách xa bọn nhỏ.
Chỉ vì câu này của ông cụ, nền tảng trực tuyến của chính phủ Hoa Quốc đã mua bản quyền cắt nối biên tập của show truyền hình này, tăng ca thêm giờ cắt nối bản chất lượng cao full HD, lấy chủ đề là "Trưởng thành và thay đổi". Dùng cách thức phát sóng mới mẻ làm điểm độc nhất, dùng sự tin tưởng và chia ly lấy nước mắt làm điểm nhấn của tiết mục, khiến cho đạo diễn Ninh cảm động rơi nước mắt.
Vì lên hẳn nền tảng trực tuyến của chính phủ nên show truyền hình này hoàn toàn dân hóa, nhạc dạo cũng được viết ra, đạo diễn Ninh không còn làm gì ngoài việc cố gắng đưa ra nhiều chủ đề phát sóng trực tiếp phù hợp với chủ đề chính.
Tuần thứ ba phát sóng trực tiếp vẫn là hình thức cả nhóm, đạo diễn Ninh rất hối hận vì lúc trước chỉ dự định quay 4 tuần, nếu sớm biết kỳ này sẽ hot thì ông ta sẽ làm hẳn 8 tuần.
Thứ hai, Lâm Lan Chỉ đích thân dẫn Văn Khê và Thủy Thủy đi tham quan trường.
Học viện Bàn Cổ cũng vô cùng hiện đại khoa học hóa giống như nhà cũ nhà họ Tưởng, kiến trúc và trình độ AI đều tuyệt đối đứng hàng đầu thế giới, khiến cho Văn Khê là người trưởng thành mà cũng muốn trở về trường học lại lần nữa.
Khu trẻ em càng thu hút Thủy Thủy hơn.
Ba người dưới sự dẫn dắt của giáo viên đứng quan sát lớp học của bọn trẻ, số lượng trẻ em học ở đây rất ít, chỉ có một lớp chưa đến 30 người, màu tóc nào cũng có, đều từ năm tuổi trở lên, không một ai bằng tuổi Thủy Thủy.
"Thủy Thủy còn nhỏ tuổi, có thể học ngoại trú, trong học viện của chúng tôi cũng có ký túc xá dành cho một người, cha mẹ hoặc nhân viên chăm sóc cũng được phép cùng đi học chung." Thầy Chu đặc biệt nhiệt tình, hết sức tận tâm giới thiệu các tiện ích và phúc lợi của trường học.
Nếu như học ngoại trú, thì thật ra cũng không khác gì như khi Thủy Thủy đi học ở nhà trẻ bình thường.
Văn Khê không lo lắng vấn đề giao tiếp của Thủy Thủy, mà lo lắng Thủy Thủy sẽ không theo kịp chương trình học ở đây.
"Xin cứ yên tâm, bọn trẻ ở tuổi này sẽ không thật sự học cái gì, chủ yếu hướng dẫn truyền cảm hứng là chính, nhằm tìm hiểu sở thích của các bé trước khi vào tiểu học, Thủy Thủy tuyệt đối có thể tiếp thu."
Văn Khê đồng ý để cho Thủy Thủy bắt đầu học thử từ tháng sau, nếu thích ứng tốt thì học kỳ sau sẽ trực tiếp nhập học.
Bọn họ tham quan trường học ba tiếng đồng hồ, trong thời gian đó các giáo viên đều nhiệt tình tranh nhau làm hướng dẫn cho bọn họ có đến tám chín người, mỗi người trở về đều liên tục khen tiểu Thái Tử đáng yêu thế nào, Hoàng Hậu chúng ta xinh đẹp ra sao.
Không hổ là con cháu nhà Tưởng Công, những người khác biết con mình có tư cách nhập học ở học viện Bàn Cổ thì đã vui mừng hớn hở đến quên trời đất, đâu cần biết con mình có vui hay không.
Còn Thủy Thủy thì sao, đi tham quan trước, rồi mới học thử, còn sợ bé con không thích nơi này, yêu chiều đến không biên giới.
Bọn họ không có cách nào, chỉ có thể cố gắng bật đèn xanh, làm cho học viện thích hợp với Thủy Thủy, nhất định phải lưu lại tiểu Thái Tử.
Sau khi tham quan trường học, thứ tư lại bắt đầu phát sóng trực tiếp, Tưởng Duyệt Y mang theo Thủy Thủy đi Quế thị, lần này Văn Khê không đi theo mà chuẩn bị bay về Kinh Đô.
Sau này Thủy Thủy phải thường trú ở Hải thị, phòng bọn họ còn có rất nhiều thứ cần phải đóng gói gửi qua, còn phòng ở thì cứ để lại, xem như một đường lui sau này của cậu.
Văn Khê nghỉ ngơi bốn ngày, ngủ bù cho những ngày mất ngủ trước đó, hôm nay thứ sáu, vốn dĩ cậu phải thực hiện theo hợp đồng ngủ chung giường với Tưởng Trạm Bạch thì sáng sớm cậu đã bay về Kinh Đô.
Không sai, Văn Khê cố tình thất hẹn.
Bình thường Văn Khê rất dễ chịu, kiếp sống pháo hôi dài dằng dặc làm cậu mài giũa ra tính nhẫn nại cực tốt, lần trước tức giận cũng chỉ một thời gian ngắn, nhưng lần này cậu quyết định đấu với Tưởng Trạm Bạch lì như trâu đến cùng.
Tưởng trạch lớn như thế, chỉ cần cố tình trốn tránh thì ngoại trừ bữa tối, Tưởng Trạm Bạch sẽ không gặp được Văn Khê.
Chờ đến thứ ba Thủy Thủy rời đi, không khí trong Tưởng trạch bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lẫn áp lực.
Thứ sáu, Tưởng Trạm Bạch về đến nhà, lão quản gia đã đứng ở cửa, tận tâm nói với anh rằng sáng nay phu nhân đã rời khỏi Hải thị, bây giờ đã tới Kinh Đô thị.
Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, chưa nói gì.
Lão quản gia lại không hề cảm thấy nhẹ nhàng chút xíu nào.
Ông nhìn anh từ nhỏ đến lớn nên rất rõ tính tình của anh, không nói lời nào không đại diện cho tâm trạng của anh tốt, mà ngược lại thể hiện tâm trạng anh đang rất tệ hại.
Cậu chủ rất thích âm thầm tức giận, anh chưa bao giờ phát hỏa với người bên cạnh, nhưng không khí nặng nề áp lực này khiến người ta thật sự chịu không nổi.
Gần đây bầu không khí trong nhà rất kỳ lạ, phu nhân như ánh mặt trời tươi sáng, mỗi ngày đọc sách, xem phim, chơi đàn, tiếp khách, chơi với con trai, nấu nướng, tản bộ; Còn cậu chủ thì mưa dầm liên miên, mỗi ngày tập thể hình, đi làm, tập thể hình, đi làm...
Sau khi trở về, phu nhân không nói một câu nào với cậu chủ, hình như hai người đang giận nhau, cậu chủ cũng không chủ động nói chuyện với phu nhân.
Hai vợ chồng cứ thế gây rối, nếu một bên không chịu chủ động giải hòa thì khe nứt giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn hơn.
Cậu chủ là người không chịu nghe lời khuyên, kỳ phản nghịch trễ, hiện giờ vẫn còn rất cứng nhắc. Tính cách phu nhân rất tốt, tính tình tốt, nhưng lão quản gia nhìn ra trong lòng cậu đang nghẹn một cục tức nên càng không dám khuyên, sợ khuyên một câu làm cho người bay mất.
Giờ thì hay rồi, bây giờ ông không khuyên, phu nhân cũng đi mất tiêu.
"Cậu chủ, tôi lắm miệng nói một câu, mấy ngày nay cậu Văn rõ ràng đang cáu kỉnh, dù ai đúng ai sai đi nữa thì cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, tốt xấu gì cậu cũng nên cho mình bậc thang đi xuống, nếu không cậu Văn đi không biết bao giờ mới trở về."
"Em ấy chỉ đi làm việc." Tưởng Trạm Bạch bình tĩnh đáp.
Dường như anh hiểu được vì sao Văn Khê tức giận, nhưng lại giống như không hiểu, trong lòng như bị mèo cào, mức độ khó chịu không giống như mấy ngày mỗi tháng trong bốn năm mà anh đã trải qua. Mấy hôm nay vừa đau đầu mất ngủ, vừa không kiềm được sự nôn nóng, bây giờ còn thêm hốt hoảng tim đập nhanh, mỗi lần nghĩ tới chuyện Văn Khê tức giận thì cảm thấy như có loại cảm xúc xa lạ sắp mất khống chế muốn phá tan tường lửa mãnh liệt xông ra.
Lão quản gia: "Cho dù chuyện gì đi nữa, cậu ấy bỏ đi là sự thật, hai chồng chồng không thể lúc nào cũng mỗi người một nơi."
"Chúng tôi chỉ là hợp đồng hôn nhân." Tưởng Trạm Bạch bình tĩnh nhìn ông: "Hợp đồng chỉ quy định trách nhiệm và nghĩa vụ với nhau, không quy định tôi phải có trách nhiệm với cảm xúc của em ấy."
Lão quản gia nghẹn họng nhìn trân trối: "Chuyện, chuyện, chuyện này ông cụ có biết không?"
"Ông nội biết hay không cũng không ảnh hưởng đến sự thật này. Tôi với Văn Khê không có tình cảm gì, trong thời gian hợp đồng, em ấy là chủ nhân thứ hai của căn nhà này nhưng cũng không phải là người yêu của tôi, ông hiểu chưa?"
Lão quản gia thật sự muốn đứng tim, hiện giờ người trẻ tuổi lớn gan quá rồi! Nói kết hôn là kết hôn ngay, nói ngủ là ngủ liền, mà không có tình cảm? Vậy tại sao cậu lại lén lút vào phòng phu nhân trộm quần áo của cậu ấy? Ông Cừu tôi thấy hết nhá!
Ông vỗ vỗ tim mình, ra vẻ như thở phào nhẹ nhỏm: "Vậy tôi yên tâm rồi, nói thật mấy ngày nay Diệp Miện cũng đến, nhìn có vẻ rất thích cậu Văn. Cậu Diệp Miện thì cậu cũng biết đấy, rất biết nói ngọt, con người cũng rất tốt, nếu hai người..."
"Bác Cừu!" Tưởng Trạm Bạch đột nhiên cắt ngang: "Mỗi ngày Diệp Miện đều tới à?"
"Đúng vậy, cậu mới vừa đi là cậu ấy đã tới chơi với cậu Văn và Thủy Thủy, Thủy Thủy cũng rất thích cậu ấy, còn đem hộp báu vẫn chưa mở khóa được cho cậu ấy chơi."
Ông cụ cho Thủy Thủy hộp báu có cách thức giải mật mã khá phức tạp, mỗi ngày Thủy Thủy đều ôm trong lòng để nghiên cứu, coi như của quý, không phải người mình thích sẽ không cho chạm vào.
Sắc mặt Tưởng Trạm Bạch càng thúi hơn, cơm tối vẫn chưa ăn đã thay quần áo đâm đầu vào phòng tập thể thao.
Đi phòng tập gym cũng là một cách để anh giải tỏa mặt trái cảm xúc của mình.
Hai tiếng sau, đã qua thời gian bữa tối, lão quản gia thấy cậu chủ vẫn chưa xuống dưới nên chỉ đành đi phòng tập gym gọi anh.
Đẩy cửa phòng ra, một dòng khí nóng rực ập vào mặt.
Tưởng Trạm Bạch đang tập hít đất, không biết đã làm bao lâu, miếng lót tập gym dưới người anh đã bị mồ hôi của anh làm ướt một mảng lớn.
Anh cắn chặt răng, cơ bắp căng chặt, mồ hôi theo đó rơi xuống từng giọt tỏa ra ánh sáng.
Anh lấy tư thế tiêu chuẩn hít đất, cơ thể thẳng tắp, cơ bắp dùng lực gồng lên, đẹp một cách rất hoang dã.
Nếu người mở cánh cửa này là Văn Khê, cậu chắc chắn sẽ bị hormone khắp phòng này kích thích đến mức hai chân nhũn ra, càng đừng nói nhìn đến người hoàn mỹ từ cơ thể cho đến trí tuệ này, quả thật như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp, là vật báu nên bị người ta lén giấu trong nhà di truyền cho đời sau.
Cậu tuyệt đối sẽ muốn giấu vào trong ổ chăn của mình, vòng lại ôm ấp.
"Cậu chủ, đã tới bữa tối."
Tưởng Trạm Bạch dừng động tác, anh đứng lên lấy khăn lông lau mồ hôi, hơi hơi thở dốc.
"Mười phút sau ăn cơm." Anh nói.
Lão quản gia theo lời xuống lầu, Tưởng Trạm Bạch đi tắm nước lạnh, mặc quần áo xong cũng đi xuống.
Trên bàn cơm trong nhà ăn, nơi vốn dĩ luôn luôn náo nhiệt giờ đây chỉ còn một mình anh.
Tưởng Trạm Bạch nhìn một đống ghế lẻ loi không ai ngồi, anh cảm thấy nỗi buồn bực trong lòng sau khi vận động không hề giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Xem ra cần phải luyện thêm, anh vô cảm nghĩ.
Tùy tiện ăn một lát rồi đặt đũa xuống, Tưởng Trạm Bạch trở về thư phòng trên lầu.
Máy tính mở nửa ngày nhưng vẫn không xem vào một chữ, Tưởng Trạm Bạch nhéo nhéo giữa mày, thở dài thật sâu.
Đáng lẽ lúc này, anh phải nhớ nhung con trai vừa mới rời khỏi mình, nhưng quỷ dị chính là, đầy đầu anh đều là Văn Khê.
Dáng vẻ Văn Khê thời còn đi học luôn lén đi theo anh, dáng vẻ lỗ mãng chạy tới tỏ tình với anh, anh luôn nhìn thấy Văn Khê trong tầm mắt của mình, nói chuyện với anh lúc nào cũng lắp bắp rụt rè sợ hãi.
Dáng vẻ Văn Khê ôm Thủy Thủy, dáng vẻ lúc cậu giở trò cười vui, dáng vẻ thon thả thanh thoát như ngọc của cậu, dáng vẻ lúc cậu kéo đàn, dáng vẻ lúc cậu nói chuyện với người nhà anh khiến bọn họ rất có cảm tình với cậu.
Dáng vẻ Văn Khê nằm trên ga trải giường màu lam nhạt, dáng vẻ nằm trên chăn màu tuyết trắng, dáng vẻ bị anh ôm từ phía trước, dáng vẻ bị anh bế lên bồn rửa tay nhấp nhổm lên xuống.
Giọng cậu trong trẻo như dòng suối mát, lúc thì lạnh lùng, giận dữ, ngọt ngào, khi thì ngông nghênh, khóc thút thít, chịu không nổi.
Từng cảnh từng cảnh hiện lên rõ mồn một.
Mình chắc chắn bị trúng độc của em ấy, Tưởng Trạm Bạch nôn nao nghĩ.
Một lát sau, anh gọi điện cho bí thư Tần:
"Sắp tới có lịch trình cần phải tới Kinh Đô thị không?"
Bí thư Tần vừa vực dậy trong mớ công việc chồng chất như núi, mới thở một ngụm thì đã nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ của sếp.
"Boss chờ một lát, để tôi xem lại."
Theo kinh nghiệm từ đầu, hắn không trả lời ngay, bởi vì sau khi nghe câu đó của Boss thì trong nháy mắt, hắn lập tức nhớ lại thứ bảy khi Boss muốn đi tới Bạch thị vậy.
Hắn cấp tốc tra xét, thì ra là thế, sáng hôm nay Văn Khê đi Kinh Đô thị.
Cạn lời, còn chưa tới một ngày mà đã chịu không nổi rồi á? Boss của tui sao lại là tên não yêu đương thế này, có cần phải người ta đi chỗ nào thì đuổi theo tới chỗ đó không?
Hắn nhìn lịch trình, một tuần tiếp theo không có Kinh Đô thị, nhưng chuyện này không làm khó được hắn: "Boss, ngày mai tập đoàn Duyệt Hiên có tổ chức một buổi tiệc tối từ thiện, đã phát thiệp mời cho Boss, Boss muốn đi sao?"