Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 41



Sau khi tất cả người không liên quan rời khỏi, sự có mặt của Tưởng Trạm Bạch chưa từng mãnh liệt như bây giờ.

Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ giúp cậu lấy quần áo treo trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, treo lên, xoay người thì thấy...

Văn Khê đang nhàn nhã đứng dựa vào cửa phòng ngủ, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Trong phút chốc, hai người đều sửng sốt.

Tựa hồ có một bầu không khí kỳ lạ tràn ngập căn phòng, nói không rõ, phân không rõ, Văn Khê chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch vài cái rồi không dám tiếp tục nhìn thẳng Tưởng Trạm Bạch, chỉ có thể vội vã dời tầm mắt.

Cậu không kiềm được nhớ đến bốn năm trước, sau khi cậu thay thế nguyên chủ tiếp tục cẩn trọng sống kiếp liếm cẩu, hồi ức xa xôi đó như giết trở về đánh úp cậu.

Lúc ấy cậu âm u, nhỏ bé, mà Tưởng Trạm Bạch thì như ánh sáng, manh mẽ, là học bá vườn trường, là nam thần, là tồn tại khiến mọi người phải ngước nhìn.

Con người luôn có tính ti tiện, cho dù hoàn mỹ thế nào cũng đều sẽ xuất hiện tì vết, những "đứa con của trời" trong mỗi nhiệm vụ thế giới của cậu đều có tật xấu, nhưng Tưởng Trạm Bạch lại là người đầu tiên cậu thấy hoàn mỹ nhất, là người khó phá nhất.

Cậu đi tỏ tình, giả vờ trùng hợp gặp được, tặng lễ vật đưa thơ tình, thêm tất cả cách liên hệ của anh, nhắn biết bao nhiêu tin nhắn.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch rất lễ phép từ chối hết thảy.

Anh không phải lạnh như băng, mà thậm chí thái độ còn được coi là ôn hòa, nhưng hành động của anh lại không lần nào không lãnh khốc.

Văn Khê cố gắng tới gần tất cả sở thích của Tưởng Trạm Bạch, anh thích vận động, vậy cậu cũng tham gia các môn thể thao liên quan. Chỉ vì muốn nhìn anh một cái mà cậu đã phải đổ mồ hôi đầm đìa núp lùm ở siêu thị gần đó, chỉ cần được một câu khen ngợi của anh, hay một câu "làm không tệ" cũng rất tốt.

Nhưng đều không có gì cả.

Anh thích kịch nói, vậy thì cậu cố gắng tham gia vào đoàn kịch nói của trường, cho dù chỉ làm phông nền cho buổi biểu diễn cũng không sao, chỉ cần Tưởng Trạm Bạch có thể nhìn thấy thì đã rất thỏa mãn.

Nhưng khi cậu vất vả lắm mởi lộ mặt sau buổi biểu diễn thì anh lại khen người cùng sân khấu với cậu là Lâm Thanh Ngư.

Tưởng Trạm Bạch thích Lâm Thanh Ngư, Văn Khê liền tới gần cậu ta, tính kế cậu ta, làm thấp cậu ta.

Đến cuối cùng, Văn Khê cũng không rõ là do tâm lý muốn hoàn thành nhiệm vụ hay là do cậu theo đuổi đến mức chán nản hỏng mất mà mấy tháng sau, cậu vì tới gần Tưởng Trạm Bạch mà gần như sử dụng tất cả mọi biện pháp, thậm chí không tiếc "lộ ra" sắc đẹp vốn có bẩm sinh của mình.

Quá trình thành công quá dài, quá khó, Văn Khê cảm thấy tính không cam lòng của mình hoàn toàn bị Tưởng Trạm Bạch khơi dậy. Cậu nhớ đến ngày làm nhiệm vụ cuối cùng, rốt cuộc cậu cũng cắt tóc mái che phủ trước trán, bỏ đi dáng vẻ luôn rụt rè sợ hãi, ngắn ngủi biến thành bản thân chính mình, cậu cầm ly rượu đã bị hệ thống bỏ thuốc vào, rộng rãi thoải mái đi đến gần anh.

"Học trưởng, tôi sắp tốt nghiệp, nể tình tôi theo đuổi anh lâu như vậy, uống một ly nhé?"

Cậu còn nhớ rõ biểu tình của Tưởng Trạm Bạch, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, dường như không nhớ rõ cậu là ai.

Văn Khê cố gắng tươi cười với anh.

Tưởng Trạm Bạch nhận ly rượu, tựa như phóng thích tín hiệu mà trong lòng cả hai đều hiểu rõ, anh uống một hơi cạn sạch, cũng theo yêu cầu của cậu "tìm một nơi không có ai từ từ nói chuyện" thật sự đưa cậu tới tầng cao nhất của khách sạn Tinh Nguyên.

Thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Giây phút đó, tim Văn Khê đập rất nhanh, không biết bởi vì cuối cùng đã được đáp lại, hay là cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ được giải thoát.

Có lẽ cũng có tiếc nuối, tiếc nuối từ nay về sau cậu sẽ phải rời xa ông chồng siêu đỉnh vô cùng ưu tú này, có lẽ sau này, cậu sẽ khó có thể động tình với ai khác.

Tưởng Trạm Bạch quá chói mắt, trong việc học siêu cấp giỏi: Cúp và tiền thưởng cầm đến mỏi tay, tất cả hội nghị lớn nhỏ đều mang danh học sinh xuất sắc nhất đứng ra diễn thuyết; Chơi thể thao khiến người ta phải khâm phục vì kỹ năng và sức mạnh; Bề ngoài và dáng người không hề có bất kỳ khuyết điểm nào.

Cùng với gia thế của anh không ai có thể sánh được.

Hơn nữa tính cách anh ít nói làm nhiều, là vương giả trời sinh.

Tất cả đều hội tụ vào một người ưu tú như thế, Văn Khê gặp qua, nghe qua, tiếp xúc qua, khiến trong mắt cậu khó có thể dung nạp thêm người khác.

Kiếp sống liếm cẩu dài hai năm là cơ hội sống sót sau khi cậu thành công hoàn thành nhiệm vụ, cũng là xiềng xích của cậu. Nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu.

Mang theo Thủy Thủy lay lắt khắp chốn bốn năm nay, cậu cũng tưởng tượng cảnh người nhà họ Tưởng đi tới tìm mình, nhưng chờ đến khi bọn họ thật sự tìm tới, Văn Khê lại cảm thấy chuyện này thật sự đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.

Gia tộc khổng lồ hiển hách đó lại vô cùng thân thiện bao dung cậu, không chỉ là vì Thủy Thủy, mà còn vì cậu là đối tượng kết hôn mà Tưởng Trạm Bạch thừa nhận.

Tựa như kết cục cuối cùng trong truyện gốc, Tưởng Trạm Bạch thừa nhận địa vị của vai chính thụ, cho nên người nhà họ Tưởng cũng tiếp nhận cậu ta.

Cứ như thời gian bốn năm chưa hề thay đổi, Tưởng Trạm Bạch vẫn là người xuất sắc nhất khiến người ta phải đố kỵ, nhưng lại như tất cả đều đã thay đổi. Cậu không còn đơn phương trả giá, từ lần gặp lại đầu tiên chưa gì mà đã lăn giường cũng đã nhận ra, nội tâm của anh hoàn toàn không hề lãnh đạm như vẻ bên ngoài.

Trái tim anh thế nhưng bậy khôn tả, đã vậy còn có chút biến thái đến hợp tình hợp lý.

Đủ loại hành động có thể nói là si mê cậu, tất cả đều chuyển hóa thành hậu thuẫn của Văn Khê. Sự tức giận của cậu, những gì cậu cầu mà không được, ngày tháng cậu liếm cẩu chật vật...Sau khi cậu nhận thấy hành vi lạ thường của Tưởng Trạm Bạch, cũng cho rằng những hành động này là "THÍCH", lại bị vả mặt hết thảy.

Cho nên Văn Khê nhìn thấy Tưởng Trạm Bạch là thấy tức giận nha.

Anh không thành thật, tức giận nha.

Anh quá thô bạo trên giường, thời gian quá dài, tức giận nha.

Thứ đó của anh quá lớn quá thô, tức giận nha.

Anh không nghe cậu nói, tức giận nha.

Anh chưa bao giờ biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói lời thô tục, tức giận nha.

Anh rất ít khi khen cậu, không thừa nhận cậu ưu tú, tức giận nha.

Rù quến không thành công, thế mà anh thật sự ngoan ngoãn ngủ, tức giận nha.

Anh dám nói đạo đức cậu có vấn đề, mẹ nó, thật sự tức giận nha.

Văn Khê nghĩ nghĩ, lửa giận lại từ từ ngoi lên.

Cậu theo bản năng vuốt ve ngón áp út bên tay trái, viên đá quý Trái Tim Vũ Trụ mát lành lạnh làm tinh thần cậu sung sướng, giảm bớt lửa giận xuống một chút.

"Rốt cuộc anh tới làm gì?" Văn Khê lần thứ hai hỏi.

Lần đầu tiên hỏi, anh nói đến tham gia yến hội ngày mai, kết quả cho cậu một đống thứ giá trị xa xỉ có tiền cũng mua không được.

Lúc này...Cậu hy vọng thứ này có thể nói một câu thật lòng.

Tưởng Trạm Bạch đứng bên cạnh tủ quần áo, ánh mắt như lơ đãng, qua một lát sau, anh mới chậm rãi nói: "Tôi tới để giám sát em thực hiện nội dung trong hợp đồng."

Văn Khê: "Hả?"

Tưởng Trạm Bạch gật đầu: "Đúng vậy, tuần này em vẫn chưa thực hiện theo hợp đồng, tôi tới để giám sát em."

Anh nói đến vô cùng hợp tình hợp lý, tự thấy mình có vẻ càng cao lớn hơn.

Văn Khê:...

Văn Khê quả thực giống như quả bóng bị chích xì hơi, phụt một cái hoàn toàn xẹp lép.

Cậu tức cũng không được, không tức cũng không được, cuối cùng không muốn lăn lộn nữa, đành thỏa hiệp: "Ok, được, hợp đồng đúng không, tôi nhận thua."

Hợp đồng cmn em gái anh!

Văn Khê hầm hừ vào phòng tắm, cậu muốn nhanh nhanh tắm rửa rồi đi ngủ.

Nửa tiếng sau, Tưởng Trạm Bạch cũng tắm xong đi ra ngoài thì thấy giữa giường bày hai cái gối ôm lớn, chia giường thành hai nửa.

Văn Khê nửa nằm, thấy anh đi ra thì nhấc mắt lên nhìn, chỉ chỉ gối ôm: "Ngài Tưởng, buổi tối xin chú ý hành vi của mình một chút, đừng vượt qua mấy cái gối ôm này nhé."

Tưởng Trạm Bạch nhìn chỗ trống để lại cho mình, cảm thấy đủ chỗ cho anh ngủ, vì thế gật đầu: "Được, em yên tâm, tôi không có thói ngủ xấu."

Văn Khê bị những lời này của anh làm cậu suýt chút sặc chết.

Mẹ nó chứ không có thói ngủ xấu, không có thói ngủ xấu vậy lần trước một hai phải cuốn lấy cậu ôm cậu ngủ rất nhiều lần là ai, là quỷ hả?

"Tốt nhất là vậy!" Văn Khê hung tợn nói, sau đó trượt người xuống, đắp chăn, nhắm mắt.

Tưởng Trạm Bạch cởi khăn tắm bên hông, cúi đầu nhìn chính mình.

Cơ ngực vẫn còn, cơ bụng không thay đổi, dáng người rất tốt, nhưng sao thế này? Lộ ngực rồi mà vẫn không hấp dẫn được ánh mắt của Văn Khê sao? Rõ ràng mấy ngày trước nhìn thấy anh tắm xong không mặc quần áo, em ấy còn rất kích động cơ mà.

Tắt đèn, lên giường, hai người đều nằm ngay ngắn.

Tưởng Trạm Bạch cho rằng anh sẽ vào giấc ngủ rất nhanh.

Chỉ cần nằm bên cạnh Văn Khê là anh rất nhanh ngủ.

Nhưng lần này, anh nhắm mắt không biết bao lâu rồi lại bất đắc dĩ mở mắt ra.

Nhìn đồng hồ, đã 1 giờ rưỡi, anh rất buồn ngủ nhưng lại không thể nào ngủ được.

Anh nghiêng đầu nhìn qua, Văn Khê đang nghiêng người đưa lưng về phía anh, hơi thở đều đều, ngủ rất sâu.

Tưởng Trạm Bạch giơ tay, bắt lấy gối ôm ở giữa hai người, anh suy nghĩ một hồi rồi cố gắng hết sức từ từ xách gối ôm lên, ném xuống dưới giường bên phía Văn Khê.

Như vậy thì sáng mai khi Văn Khê tỉnh lại, nhất định sẽ cho là chính cậu làm rớt gối ôm.

Tưởng Trạm Bạch cảm thấy siêu logic, vì thế cũng ném luôn cái gối ôm thứ hai xuống, vậy là giữa hai người không còn thứ gì cản trở.

Anh rất quen thuộc xích tới, vớt Văn Khê thơm ngào ngạt mềm như bông vào trong lồng ngực mình rồi ôm chặt, nhắm mắt, ba giây đi vào giấc ngủ.

Văn Khê trong lúc ngủ mơ khó chịu giật giật lại không nỡ tỉnh lại, cậu rất nhanh tìm cho mình một tư thế thật thoải mái, sau đó tiếp tục ngủ.

Người đàn ông cường tráng cao lớn ôm một người nhỏ hơn mình một số vào lòng, tư thế thân mật triền miên, tựa như một đôi người yêu sống chết có nhau.

Tưởng Trạm Bạch vô tri vô giác nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

Một đêm không mộng.

Ngày kế, Tưởng Trạm Bạch vẫn chưa mở mắt, nhưng hai tay đã mò mẫm trước.

Trong lòng ngực ôm gì đó cảm giác cực kỳ thoải mái, cực kỳ tràn đầy, tựa như mảnh khuyết trong lòng đã được lấp đầy, trở nên hoàn chỉnh làm anh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Anh nhắm mắt lại cảm nhận loại cảm giác thần kỳ khiến cho người ta phải mê muội này, anh nhịn không được bóp bóp cánh tay, bóp bóp eo, bóp bóp mông.

"Shz―!" Tưởng Trạm Bạch hét lên, bộ phận quan trọng bị người hung hăng nhéo, đau đến mức làm anh nháy mắt tỉnh táo.

Vừa mở mắt, Văn Khê dùng đôi mắt to đen nhánh óng ánh trừng anh, cậu cười mỉm chi: "Ngài Tưởng không được lịch sự nha."

"Cục cưng lớn" thô to của anh bị cục cưng nhỏ của anh nắm trong tay, hình ảnh này quá kích thích khiến anh nổi gân xanh, có chút khó có thể chịu đựng.

Văn Khê nhận ra thứ nóng bỏng trong tay cậu nảy lên vài cái, liền vèo một phát rụt tay về, cậu đen mặt phủi cái tay đang để trên eo mình rồi ngồi dậy.

"Uy tín đâu! Anh sắp làm tôi té xuống giường luôn rồi!"

Tưởng Trạm Bạch vẫn giữ tư thế co chân nằm nghiêng, đôi mắt màu xanh biển gắt gao nhìn chằm chằm cậu mà không nói gì.

Văn Khê nhận thấy được nguy hiểm, sợ mình bị sắc đẹp dụ dỗ nên vội vã xuống giường.

Dưới chân giẫm lên một thứ mềm mại, Văn Khê cúi đầu thì thấy hai cái gối ôm.

Văn Khê:...

Lạ thật, cậu ngủ rất ngoan cơ mà, sao có thể ném gối ôm xuống chứ?

Cậu hợi chột dạ nhìn thoáng qua Tưởng Trạm Bạch, sau đó giả vờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường: "Đã 9 giờ rưỡi rồi! Tôi còn có hẹn!"

Nói xong vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Tưởng Trạm Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao, anh rất sợ Văn Khê nổi giận, bây giờ xem ra nguy cơ đã được giải trừ.

Anh nhìn cái thứ không biết cố gắng của mình, nhăn chặt mày.

Chỉ một bàn tay của Văn Khê đã đủ khiến anh sắp bắn ra, mà tự anh tuốt lại không có cảm giác gì...đúng là thứ không biết cố gắng.

Trong lòng anh luôn có cảm giác nôn nao không thể thỏa mãn, cho dù ôm người cũng không cách nào giảm bớt, anh rất nhớ cảm giác da thịt chặt chẽ quấn lấy nhau, cục cưng lớn của anh cũng khao khát được đi vào nơi ấm áp, căng chặt, dù làm thế nào cũng không bao giờ xấu đi đó.

Dung nham nóng rực áp súc hơn hai mươi năm một khi được giải phóng, sẽ không bao giờ có thể thu về được nữa.

Từ đó trong đầu anh đều là hình ảnh Văn Khê trắng bóng, Văn Khê rầm rì khóc thút thít, cùng với Văn Khê chịu không nổi thét chói tai.

Kỳ quái, sao Văn Khê không nhớ như anh chứ?

Anh lại một lần tiếc nuối nghĩ.

END CHƯƠNG 41.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.