Giọng
nói dịu dàng của mẹ vang bên tai rất rõ ràng, lúc Hàn Dẫn Tố lên lớp bảy thường
thì buổi tối sẽ ngủ trễ, sáng sớm luôn không dậy nổi. Mẹ vẫn luôn gọi cô như
vậy, lúc đó cô cảm thấy mẹ thật là đáng ghét, nhưng sau này cô mới biết, được
nghe cái giọng gọi dậy đó là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào.
Hàn
Dẫn Tố mở mắt ra, giọng nói của mẹ cũng biến mất, chỉ còn lại một phòng tĩnh
lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhàt xuyên qua rèm cửa sổ lọt vào trong nhà
có chút trong trẻo mà sáng đến lạnh lùng.
Ánh
mắt Hàn Dẫn Tố chợt trợn tròn, chiếc giường cô nằm gần cửa sổ, rèm cửa làm bằng
chất liệu mỏng, cô không thích dày cộm nặng nề mà luôn luôn thích ánh sáng có
thể xuyên qua, vì vậy lúc này có thể rõ ràng thấy thân ảnh đang đung đưa ngoài
cửa sổ.
Hàn
Dẫn Tố chợt nhớ lại tin tức tối qua cùng Phương Chấn Đông xem, cô dường như
ngay lập tức ngồi bật dậy, hô to:
"Ai
đó?"
Cái
thân ảnh kia rõ ràng dừng lại rồi nhanh chóng biến mất, Hàn Dẫn Tố xuống giường
kéo rèm cửa sổ ra, may mắn mình nghe lời Phương Chấn Đông khóa cửa sổ lại, bình
thường cô không khóa vì cảm thấy hàng rào chắn phía trước cũng đủ an toàn rồi.
Thế nhưng không nhịn được sững sờ, nhìn rào chắn vô cùng chắc chắn đã bị kéo ra
thành một lỗ to, nếu như người không quá béo có thể chui vào được.
Hàn
Dẫn Tố cúi đầu nhìn xuống dưới còn có thể thấy thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống,
người gầy teo nhỏ giống như một con khỉ ranh ma.
Lúc
Phương Chấn Đông tới thì cảnh sát còn chưa đi, ở dưới lầu nhìn thấy xe cảnh sát
khiến anh nhíu chặt mày, lên lầu liền thấy cửa phòng Hàn Dẫn Tố mở rộng ra,
trong lòng liền nổi lên một trận lo lắng, “Hốt hoảng” là điều anh sống hơn ba
mươi năm nay giờ mới cảm nhận được.
Thấy
Hàn Dẫn Tố vẫn tốt, không hao tổn gì đứng ở đó thì anh mới thở phào nhẹ nhõm,
lòng mới bình tĩnh trở lại làm anh có chút không thích ứng được.
"Phương
Chấn Đông, tại sao là cậu?"
Nghe
giọng nói quen thuộc, anh quay đầu lại nhìn thấy người từ phòng ngủ của cô đi
ra không phải là ai khác chính là bạn học cũ của anh Hồ Cường.
Hai
người học cùng cấp hai và cấp ba, sau khi tốt nghiệp, Phương Chấn Đông vào
trường Quân Đội còn Hồ Cường vào trường Cảnh sát. Mấy tháng trước họp lớp hai
người mới gặp lại một lần.
Hồ
Cường làm ăn cũng không tệ, trong nhà cũng có chút bối cảnh, hai năm trước liền vào
đội cảnh sát hình sự, lúc này thấy mặt bạn, trái tim Phương Chấn Đông vừa bình
tĩnh trở lại chợt thót lên, vụ án rơi vào tay bạn anh không phải là vụ án nhỏ
tầm thường.
Hồ
Cường cũng thật kinh ngạc, gần đây trong thành phố liên tục xảy ra những vụ án
trèo nhà cao tầng ăn trộm, đây là do một băng nhóm hoạt động có mục đích là đột
nhập nhà dân để gây án. Thường thì cuối năm đều có những vụ như thế này nhưng
năm nay diễn ra ác liệt hơn, hôm trước còn có một vụ không chỉ vào nhà trộm mà
còn chém chết người nữa.
Kẻ
trộm vào nhà làm chủ nhân tỉnh dậy và gạt chuông báo động, ngay lập tức kẻ trộm
liền cầm con dao trong tay chém trọng thương, đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã
chết rồi. Cho nên vụ án được nâng từ trộm cắp thành vụ án cố tính giết người,
do anh thụ lý.
Hôm
nay cảnh sát nhận được điện thoại báo, Hồ Cường mang người đến đây. Anh cũng
may mắn thay cô gái này, một cô gái nhỏ nhu nhược, may mắn là trộm bị phát hiện
liền chạy.Nghĩ đến chuyện trong tình huống đó mà tên trộm biết trong nhà chỉ có
một mình cô thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Xem
xét hết hiện trường gây án, đi ra ngoài đã nhìn thấy Phương Chấn Đông, Phương
Chấn Đông là ai, bạn học không ai không biết. Hơn ba mươi tuổi được thăng lên
thượng cấp, có tìm cả nước cũng không có mấy người.
Lúc
đi học là người cực kỳ sâu sắc, không khoa trương, mặc dù gia đình của cậu ta
cực kỳ có gia thế không ai không biết. Phải nói Hồ Cường có giao tình với
Phương Chấn Đông cũng là nhờ trước kia từng đánh nhau mà ra.
Bây
giờ hai người cũng đã nhiều tuổi rồi nhưng mỗi lần nhớ tới lúc đó cũng cảm thấy
nhiệt huyết lại sôi trào. Nhiệt huyết trong lòng anh đã lắng xuống không còn
chút nào nữa rồi, chỉ còn sót lại đấu đá và lục đục cùng với áp lực mà
thôi. Còn nhiệt huyết của Phương Chấn Đông ngày càng sục sôi đến giờ vẫn không
ngừng nghỉ.
Ngày
đó cùng với hai bạn học đã nói qua, là nói trắng ra, người như Phương Chấn Đông
không giống bọn họ, không phải là một bầy chim trong lồng mà Phương Chấn Đông
chính là chim ưng còn bọn họ chỉ là một đám bồ câu mà thôi. Chim ưng to lớn có
thể sải cánh bay cao, tiền đồ rộng mở, không giống bọn họ.
Mà
một nhân vật vĩ đại như vậy xuất hiện ở nơi này thử hỏi Hồ Cường không kinh
ngạc sao được. Ánh mắt nhanh chóng quét qua người bạn và cô gái kia. Vừa mới
gặp mặt anh nhìn thấy cô gái này nhìn qua cũng chỉ là cô gái nhỏ, nhưng nói
thật thì không phải, trắng ra thì cô là phụ nữ đã ly hôn.
Là
giáo viên mỹ thuật, cô gái Giang Nam, đừng nói trừ chuyện đã từng ly hôn, cô
gái này dĩ nhiên là mang vẻ đẹp truyền thống của cô gái vùng Giang Nam đầy ý
vị, xinh đẹp vô cùng tựa như hoa trong nước vậy.
Nói
cho cùng thì Phương Chấn Đông là người cứng rắn mạnh mẽ nên hai người hoàn toàn
trái ngược nhau, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau thì không biết có phải cảm
giác Hồ Cường sai hay không nhưng anh cảm thấy hai người này mối quan hệ không
phải là bình thường.
Mặc
dù ánh mắt của Phương Chấn Đông vẫn lạnh lẽo như vậy nhưng Hồ Cường không phải
là không để ý, mới vừa rồi ánh mắt anh ta còn hốt hoảng làm người ta không thể
tưởng tượng nổi.
Nhưng
Hồ Cường biết gia thế của Phương Chấn Đông, mặc dù anh đã từng ly hôn nhưng nếu
anh đến với cô gái đã từng ly hôn như Hàn Dẫn Tố chắc chắc song thân nhà anh sẽ
không nhắm mắt mà bỏ qua như vậy. Hồ Cường không tin.
Thấy
Hồ Cường, sắc mặt Phương Chấn Đông càng thêm đen lại.
"Tại
sao lại là cậu thụ lý vụ án này? Đột nhập trộm cắp thuộc phạm vi của cậu sao?”
Hồ
Cường khoát tay:
"Đột
nhập trộm cắp không phải nhiệm vụ của tớ nhưng vừa cố tình gây thương tích
nghiêm trọng và hoạt động theo băng nhóm gây án, phát triển thành án hình sự
nghiêm trọng thì thuộc về quyền của mình. Lão Phương, cậu và Hàn tiểu thư đây
là….”
Đừng
trách Hồ Cường thích thọc mạch, là bạn học sáu năm của Phương Chấn Đông từ cấp
hai lên cấp ba, anh chưa từng thấy cậu ta có chút cảm xúc gì với con gái cả.
Khi đó mặc dù mặt Phương Chấn Đông luôn đen lại nhưng lúc đó lại lưu hành “mốt”
đối tượng như vậy nên khiến cho đám con gái tim đập loạn xạ. Cậu ta càng lạnh
lùng thì họ càng mê mệt hơn.
Ngay
lập tức mấy người bọn anh ở sau lưng cậu ta liền ghen tỵ, khi đó nữ sinh không
bạo dạn trực tiếp bày tỏ như bây giờ mà viết thư tình, nhưng tất cả đều vô
dụng. Mới bắt đầu có không ít những lá thư như vậy, mà Phương Chấn Đông quả là
tuyệt tình, tuyệt đối không thèm đọc mà ném thẳng vào thùng rác. Sau đó dần dần
nữ sinh mới ngừng bớt đi. Cho nên mới nói Hồ Cường quả thật không thể nhịn được
tò mò trong lòng.
Hàn
Dẫn Tố ngạc nhiên hồi lâu:
"Hai
người biết nhau?”
Phương
Chấn Đông liếc cô một cái, phun ra mấy chữ:
"Hồ
Cường là bạn học của tôi.”
Hàn
Dẫn Tố gật đầu chợt nhớ tới điều gì, vội nói:
"Cảnh
sát Hồ, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi và Phương Chấn Đông, tôi và Phương
Chấn Đông….”
Nói
hai câu, Hàn Dẫn Tố chợt phát hiện không có cách nào để giải thích mối quan hệ
giữa cô và Phương Chấn Đông, nói thế nào cũng sẽ bị cho là giấu đầu lòi đuôi.
Đang
không biết giải thích như thế nào thì Phương Chấn Đông đã cắt đứt lời cô,
nghiêm túc nói:
"Hồ
Cường, cậu nói lần này kẻ gây án chính là nhóm tội phạm hôm qua trên tin tức đã
nói sao?”
"Ừ"
Hồ
Cường gật đầu một cái:
"Bước
đầu thăm dò là như thế này, đêm hôm qua ở khu này có Tứ gia bị trộm đồ, chỉ có
nhà cô giáo Hàn là bọn chúng không thành công mà thôi. Có lẽ là do cô giáo Hàn
đây nửa đêm tỉnh giấc nên làm kinh động tên trộm”
Nói
xong, bảo Phương Chấn Đông đi vào, chỉ hàng rào ngoài cửa sổ:
"Cậu
xem đây, hàng rào này bị kéo ra rồi. Người này chính là người Vân Nam, do người
ở đó là người rất nhỏ và gầy, và lại thường xuyên lên núi nên rèn luyện được
thân thủ tốt chứ nhà cao như vậy người bình thường chắc chắn không thể làm được
nhưng đối với bọn họ lại quá dễ dàng. Cộng thêm nguyên vật liệu làm hàng rào
chắn bị bớt xén nên nhìn có vẻ thì bền chắc nhưng cậu xem đi, chỉ cần một cái
khăn và một cây gậy có thể bẻ cong được chấn song đủ cho một người đi vào được.
Cho nên mới nói muốn an toàn thì mình phải tự bảo vệ mình trước đã.”
Hàn
Dẫn Tố nghe vậy trong lòng không nhịn được sợ hãi, nếu khi đó không phải là
mình tỉnh lại hay là tỉnh chậm một chút thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hồ
Cường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch khiến anh cảm thấy mình có
nhiệm vụ phải an ủi, vội vui vẻ cười nói:
"Cô
giáo Hàn cũng không cần sợ, nói là như vậy, nhưng trộm đã tới một lần sẽ không
ngu mà đến lần thứ hai, chỉ cần cô thay hàng rào đi là được.”
Hàn
Dẫn Tố gật đầu liên tục, Hồ Cường lại tiếp tục trao đổi với Phương Chấn Đông
rồi rời đi. Dù sao trong đội anh còn có nhiều việc khác. Ra khỏi cửa, một cảnh
sát là cấp dưới của anh tiến đến nói:
“Bạn
học của Hồ Đội trưởng thật là cứng rắn, lên một cấp thì chỉnh một lượt.”
Hồ
Cường vỗ vỗ bờ vai anh ta:
"Làm
rất tốt, mặc dù cậu chưa làm được nhưng tôi đây là Đại đội của cậu sẽ có khả
năng làm được.”
Ánh
mắt của người cảnh sát kia sáng lên, Hồ Cường không khỏi lắc đầu một cái. Sẽ
chẳng bao lâu nữa anh chàng này sẽ giống như những người lính kia, tràn ngập
nhiệt tình và ý chí chiến đấu.
Tiễn
cảnh sát đi, Hàn Dẫn Tố cắn móng tay len lén nhìn Phương Chấn Đông. Không cần
suy nghĩ cũng biết vị cảnh sát Hồ kia nhất định là đang hiểu lầm, trước khi đi
còn bảo lần sau có họp lớp Phương Chấn Đông nhớ mang cô theo, chuyện này là
sao?
Nhưng
Phương Chấn Đông một câu cũng không thèm giải thích, có nghĩa là đồng ý. Anh
cau mày nhìn cô:
"Bỏ
tay xuống!”
Hàn
Dẫn Tố nhanh chóng bỏ tay ra chợt ảo não, sao mình có thể nghe lời anh ta đến
vậy? Tính trẻ con nổi lên, lại đưa ngón tay lên miệng. Phương Chấn Đông không
chậm trễ chút nào, đưa tay cản cô:
"Thói
quen gì vậy, đã nói bao nhiêu lần, không được cắn móng tay!”
Hàn
Dẫn Tố có chút tức giận, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, lửa giận bắt
đầu nổi lên:
"Phương
Chấn Đông anh giám sát tôi sao? Anh là gì mà đòi làm vậy với tôi, anh….”
Lời
nói càng nói càng nhỏ lại, từ khí thế hào hùng đến xẹp lép như quả bóng xì hơi.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của Phương Chấn Đông, Hàn Dẫn Tố dễ dàng bị mất đi hết
tất cả dũng khí, một chút cũng không còn.
Phương
Chấn Đông nhìn thẳng cô, không trốn tránh, cũng không lùi bước, sắc mặt vô cùng
nghiêm túc, ánh mắt vô cùng kiên định. Thậm chí Hàn Dẫn Tố có thể nhìn thấy
trong mắt anh sự mềm yếu của mình.
"Cô
hy vọng tôi là ai?”
Phương
Chấn Đông mở miệng hỏi ngược lại, giọng rất khí thế:
"Hàn
Dẫn Tố, tôi là quân nhân"
Tiếng
chuông cửa vang lên, Phương Chấn Đông nhìn đồng hồ:
"Là
người đến thay hàng rào chắn cửa sổ.”
Nói
xong, đi tới mở cửa, Hàn Dẫn Tố thật lâu vẫn đứng ngây ngốc như vậy. Không hiểu
lời của mình và việc anh ta là quân nhân có gì liên quan đến nhau, căn bản là
chẳng có gì liên quan đến câu trả lời cả.
Rồi
Hàn Dẫn Tố chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua mà không khỏi mơ hồ. Cô không tin quỷ
thần nhưng việc này có được xem là mẹ đang ở trên trời phù hộ cho cô? Nếu không
phải tối qua mẹ đánh thức cô dậy thì đã….