Đến
giữa trưa thì hàng rào mới làm xong, mà Phương Chấn Đông vẫn chưa có ý định đi
cho nên Hàn Dẫn Tố đành không tình nguyện mà chuẩn bị cơm trưa cho anh. Ăn cơm
xong, Phương Chấn Đông bắt đầu lau các cửa kính.
Thật
ra thì Hàn Dẫn Tố Chân có chút ngạc nhiên, những việc này cô vốn định hai ngày
nữa nhờ người tới làm ai ngờ Phương Chấn Đông lại xen vào như vậy.
Hàn
Dẫn Tố dọn dẹp phòng bếp vừa quay sang nhìn người đàn ông đang lau cửa kính
kia. Nói thật, cô thật sự có cảm giác cực kỳ khó tin, trước kia trong gia đình,
tất cả những việc trong nhà đều do một tay mẹ cô làm, bất kể là lễ năm mới hay
là lúc bình thường, những chuyện này cha cô chưa bao giờ mó tay đến.
Điều
này cũng đã ăn sâu trong tiềm thức của cô, cô nghĩ những điều này đều là những
việc của phụ nữ nên làm. Sau khi kết hôn, Trịnh Vĩ cũng vậy, có lúc tâm tình
tốt thì giúp đôi chút là đã may mắn lắm rồi.
Mà
không chỉ cha hay Trịnh Vĩ, theo lý thì Phương Chấn Đông càng nên như vậy. Xuất
thân gia đình anh ta như thế, mặc dù anh ta là quân nhân nhưng điều đó chắc
cũng là tác phong của con cháu cán bộ. Nhưng anh ta hoàn toàn không phải vậy.
Anh
làm việc tương đối lưu loát như chính những gì anh nói, không thích nói nhưng
thích làm.
Hàn
Dẫn Tố nghĩ một lát rồi lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả lê, gọt vỏ, bổ ra rồi
nấu với nước và đường phèn. Phương Bắc rất khô hanh, lúc cô vừa đến đây rất khó
thích ứng, mùa đông liền rát họng ho khan. Sau đó bà ngoại mách cho cô cách
này, bà bảo cách này tốt hơn uống thuốc và có thể uống nhiều được.
Cô đã
thử mấy lần, quả thật đã khá hơn nhiều, vì vậy đây chính là thức uống mùa đông
cô vẫn thường chuẩn bị, nhưng Mộ Phong thì không thích lắm. Nấu xong, cô rót
vào trong bát nhỏ bưng ra đặt ở khay trà ở phong khách rồi gọi Phương Chấn
Đông.
Phương
Chấn Đông quay lại nhìn cô một cái rồi bỏ chiếc khăn lau xuống, đi rửa tay rồi
ngồi ở sofa. Hàn Dẫn Tố đẩy một bát đến trước mặt anh:
"Đây
là nước lê đường phèn, mùa đông uống rất tốt.”
Phương
Chấn Đông ở trong quân doanh lăn lộn bao nhiêu năm, huấn luyện ăn cơm đều theo
quy định, đối với việc ăn uống thì cái gì cũng được, miễn là no.
Mặc
dù cuộc sống của anh khác hoàn toàn so với Hàn Dẫn Tố nhưng cuộc sống của cô
thật đáng để học tập, đây chính là điều Phương Chấn Đông cảm nhận được trực
tiếp nhất. Mặc dù ly hôn, mặc dù nghèo túng nhưng cô vẫn vậy, vẫn như một dòng
nước nhỏ chảy mãi. Lại vừa giống như nét vẽ của cô, vừa giống như một quyển
sách nhỏ xinh xắn từ từ hiện ra trước mặt anh.
Cũng
như bát nước trước mặt anh vậy, nếu là trước đây có lẽ ngay cả nhìn anh cũng
không thèm. Nhưng giờ anh không nhịn được muốn thưởng thức hương vị của nó.
Nước
màu trắng, bát nhỏ hình hoa lan, khói bốc lên mờ ảo thanh thuần như cô gái nhỏ
trước mắt này. Phương Chấn Đông bưng bát lên nhấp một ngụm, không ngọt lắm, nhẹ
nhàng khoan khoái lại ngon miệng. Chỉ cần vài ngụm là hết sạch sẽ, xong lại
ngẩng đầu lên quan sát cô đang ngồi đối diện.
Hàn
Dẫn Tố ngồi thu mình trong sofa, uống từng ngụm nhỏ, thanh tú văn nhã, mặt mày
rạng rỡ giống như đang thưởng thức mỹ vị. Vì đang ở nhà nên cô mặc đồ khá nhàn
nhã, bên trong là một chiếc áo len mỏng và ngoài khoác chiếc áo khoác khóa kéo
có mũ khá là thoải mái.
Vóc
người của cô mảnh khảnh, mặc dù không cao lắm nhưng rất cân xứng, nói thật là
có chút gầy. Phương Chấn Đông cảm thấy nếu cô béo lên chút nữa thì tốt hơn.
Mái
tóc dài vẫn búi lên sau gáy, tùy tiện cài một chiếc trâm làm lộ ra cái cổ nhỏ
cao với đường cong xinh xắn. Da cô rất trắng, cái loại trắng nõn nhìn một cái
là có thể biết không phải là con gái Phương Bắc, làn da đó là do vùng đất Giang
Nam đã tạo nên.
Nhìn
ánh mắt Phương Chấn Đông đang nhìn mình khiến Hàn Dẫn Tố không thể nào thích
ứng được. Cúi đầu hận không thể dán mặt luôn vào bát, nhưng rất tiếc là cái bát
quá nhỏ, hơn nữa Phương Chấn Đông hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là kín đáo,
hay nói đúng hơn là anh ta chẳng có ý định che giấu bất kỳ điều gì.
Hàn
Dẫn Tố dù có ngu đi nữa cũng phải hiểu được mấy phần. Dù sao thì ánh mắt Phương
Chấn Đông đã quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cô không biết làm sao để ứng phó
được.
Hàn
Dẫn Tố sống hai lăm năm trên đời chưa từng gặp gỡ người đàn ông nào như vậy.
Thậm chí người đàn ông này không cần lên tiếng cũng có thể cảm thấy được sự uy
hiếp mạnh mẽ của anh.
Đáng
ghét nhất chính là anh chẳng nói gì khiến cô không biết nói gì để cự tuyệt. Hay
nói cách khác, anh cứ xem như là chuyện đương nhiên, cứ như thế xâm nhập cuộc
sống của cô. Khiến cô ngay cả tìm lý do cự tuyệt cũng không biết tìm ở đâu.
"Tôi
có ba ngày phép, ngày mai tôi sẽ trở về doanh trại.”
Phương
Chấn Đông đột nhiên mở miệng khiến Hàn Dẫn Tố sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn anh.
“A?”
Giật
mình, không biết ý của anh là gì. Phương Chấn Đông nhìn quanh nhà một chút rồi
tiếp tục nói:
"Sắp
sang năm mới rồi, cô không nên đón nó một mình.”
Thật
ra thì Phương Chấn Đông muốn đưa cô về doanh trại, ở đó cũng có chỗ dành cho
người nhà. Dù sao thì phòng của anh cũng trống không. Nhưng anh cũng biết, đừng
nhìn cô gái nhỏ này có vẻ nhu nhược, thật ra trong lòng cực kỳ kiên định, chắc
chắn cô sẽ không đồng ý.
Phương
Chấn Đông một chút cũng không muốn quanh co vòng vèo, mặc dù anh từng kết hôn
với Chu Á Thanh nhưng anh chưa từng phí tâm tư một chút nào, Từ xem mắt đến khi
kết hôn, thậm chí đến lúc ly hôn anh cũng chưa từng nghĩ qua nhiều. Nhưng khi
gặp Hàn Dẫn Tố, anh bắt đầu không tự chủ mà suy nghĩ và tính toán cẩn thận.
Có lẽ
ở trong mắt cô gái nhỏ này anh quá trực tiếp, nhưng cô còn chưa biết, đây chính
là cách nhẹ nhàng nhất của anh rồi. Nếu đúng như tính cách của anh thì hiện tại
hai người không chừng đã ở viện thuộc đoàn bộ chuẩn bị đón năm mới rồi.
Hàn
Dẫn Tố nào biết những suy nghĩ này của Phương Chấn Đông, điều rắc rối nhất là
đi cùng anh ra ngoài nếu gặp người quen thì không biết giải thích thế nào?
Trải
qua hôn nhân của cha mẹ và với Trịnh Vĩ, Hàn Dẫn Tố quyết định sẽ ở vậy một
mình. Nhưng Phương Chấn Đông lại cố tình xen vào cuộc đời cô. Là cô vô tình gặp
phải. Cho nên nói, trong cuộc sống không thể biết đâu là bước ngoặt, nháy mắt
một cái đã có thể thay đổi toàn bộ tất cả.
Không
chỉ có mua câu đối xuân, Hàn Dẫn Tố còn mua hai chiếc đèn lồng đỏ lớn về. Câu
đối thì vài ngày nữa sẽ dán, còn đèn lồng đã được Phương Chấn Đông treo lên bên
ngoài cửa sổ. Trời tối bật đèn lên, ánh sáng màu hồng thật là vui vẻ.
Hàn
Dẫn Tố là người vốn thích ứng được với mọi hoàn cảnh, hai lần lấy dũng khí phản
kháng vô dụng, đành nuốt cục tức xuống cổ. Cô biết Phương Chấn Đông là người
bận rộn nên không thể ngày nào cũng có thể ở đây với cô được cho nên cố đối phó
với hiện tại để cầu mong vị đại thần này sớm rời đi. Cô chỉ mong mình có một
cuộc sống yên ổn mà thôi.
Nghĩ
thông suốt nên cũng không còn thấy rối rắm nữa. Mà cuối năm vốn là những ngày
cô cảm thấy đen tối nhất trong cuộc đời. Vì có Phương Chấn Đông đến nên nỗi đau
trong lòng cô cũng đã vơi bớt đi phần nào. Anh là người đàn ông lạnh lùng nhưng
kỳ lạ lại có thể xua tan đi nỗi bất an lo lắng trong lòng cô.
Đang
ăn cơm tối, Phương Chấn Đông chợt nhận điện thoại, liền đứng lên:
"Tôi
phải trở về, có nhiệm vụ khẩn cấp.”
Hàn
Dẫn Tố hơi sững sờ. Anh bước đến trước cửa cầm lấy áo của mình mặc vào, cô theo
bản năng cũng bước đến và thuận tay đưa mũ cho anh.
Phương
Chấn Đông đang thắt cà vạt chợt dừng tay lại nhìn cô một lát, cô có chút ngượng
ngùng đưa cái mũ cho anh rồi mở cửa.
Phương
Chấn Đông xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay đầu lại:
"Số
di động của tôi và số điện thoại ở trung đoàn đã có trong máy cô rồi, có gì nhớ
liên lạc.”
Hàn
Dẫn Tố sửng sốt, nhìn anh thân thể anh đứng thẳng bước đi dứt khoát qua dãy
hành lang vào thang máy, cô chợt thốt lên:
"Phương
Chấn Đông, năm mới vui vẻ"
Phương
Chấn Đông quay đầu lại, nói một câu khiến cô lại thêm buồn bực:
"Hàn
Dẫn Tố, qua năm tôi sẽ quay trở về"
Đóng
cửa lại, Hàn Dẫn Tố vẫn đang suy nghĩ sao anh ta lại có thể nói như vậy được.
Cứ tự nhiên như nơi này là nhà anh ta vậy, mà mình và anh ta rốt cuộc là gì?
Đến cô cũng phát điên rồi.
Phương
Chấn Đông đến doanh trại thì đội ngũ đã chờ xuất phát. Phía Nam gần đây có bão
tuyết, vốn tất cả các quân khu đã có chuẩn bị rồi, dù sao thì bây giờ cũng là
thời bình, chống thiên tai chính là nhiệm vụ trọng yếu của nhà binh.
Nhưng
tình huống đã điều đến đoàn tăng cường chứng tỏ tình huống đã vô cùng nghiêm
trọng rồi. Đoán chừng hai ngày nay đài báo đã giấu khá nhiều, xem ra tình huống
thật so với tin tức nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Phương
Chấn Đông là vị Đoàn Trưởng được tôn kính và yêu mến cũng vì phần lớn nguyên
nhân là bất kỳ nhiệm vụ khó khăn nào cũng dẫn đầu xông lên. Chưa từng có ai có
thể cản trở, bất kỳ nơi nào, tuyến đầu tiên cũng thấy anh xuất hiện.
Năm
ấy chống lũ cứu tế nếu không phải anh dẫn đầu nhảy xuống chỗ vùng sạt lở thì
không chừng ngàn vạn nhà dân sẽ bị hủy trong một buổi sáng. Cũng chính vì thế
anh lập chiến công lớn cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Lúc
ngay lập tức được chuyển đến bệnh viện mọi người đã không còn hy vọng nhiều,
khi đó tất cả mọi người đều xếp hàng đứng chờ đợi nhìn anh bất tỉnh, dường như
không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Khi
đó trời hãy còn mưa rất to, tình cảnh đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Lão
Phùng. Anh là người liều mạng không sợ nguy hiểm nhưng có một điều Lão Phùng
không đành lòng. Anh là con trai độc nhất của Phương Gia, nếu có điều gì sơ
suất, Lão Phùng nghĩ chắc mình khỏi cần làm lính nữa. Cho nên lần này ý định là
gạt anh nhưng không hiểu vì sao anh lại biết mà trở về.
Phương
Chấn Đông trừng mắt nhìn lão, trong lòng Lão Phùng lộp bộp, Phương Chấn Đông
nổi danh là kẻ trở mặt không biết người thân, điều này Lão Phùng đã lĩnh giáo
qua nhiều lần rồi.
Phương
Chấn Đông sai cảnh vệ thu dọn đồ đạc của mình, đứng đầu đội ngũ lần lượt nhìn
những người lính cấp dưới. Từng người từng người đứng nghiêm trang, ý chí chiến
đấu sục sôi khiến anh vô cùng hài lòng mà gật đầu:
"Sắp
qua năm mới, chúng ta ai ai cũng muốn qua năm mới yên bình. Nhưng chúng ta là
quân nhân, là quân đội của nhân dân, quân trang chúng ta mặc vào không phải chỉ
để uy phong đẹp mắt, mà mặc vào quân trang này chúng ta phải biết gánh lấy an
nguy của nhân dân lên vai. Là đàn ông thì phải làm lính, là người con thì phải
bảo vệ quốc gia. Vì ngàn vạn người dân chúng ta có thể bỏ qua một cái tết bên
người thân, chúng ta phải gánh lấy trách nhiệm”
"Bảo
vệ quốc gia, gánh lấy trách nhiệm, đoàn tăng cường là mũi nhọn, xông…..”
Đây
chính là những người lính do Phương Chấn Đông huấn luyện, Tư Lệnh cũng từng cảm
thán:
"Binh
lính cấp dưới của Phương Chấn Đông là một đám sói tru.”
Lời
này nghe chẳng xuôi tai, nhưng là nghe điều hiểu rõ, đây chính là lời khen ngợi
lớn nhất đối với một người lính.